An Nhiên
Chương 58: Thế giới 3 - Chương 4: Nắng gắt
Tiến độ nhiệm vụ phụ đầu tiên đã đạt được 25%. Bằng cái miệng dẹo quẹo của mình, không khó để Mạc Nhiên có thể thuyết phục binh lính trong Thái Bình quân chấp nhận tiểu hoàng tử. Phía sau nhà tre của Mạc Nhiên là một bãi đất hoang rộng lớn, vì vậy cậu liền biến nó thành căn cứ của Thái Bình quân. Mạc Nhiên cũng không keo kiệt mà phân phát đám thảo dược trong kho của lão thần y. Dù sao cậu cũng không cần tắm dược ăn dược nữa, giữ lại cũng chỉ để làm gia vị cho bữa cơm. Nếu lão già thần y biết Mạc Nhiên dùng thảo dược quý hiếm của lão mà đem xào như xào rau chắc chắn lão sẽ tức đến nỗi sống dậy mà tìm mọi cách lôi Mạc Nhiên xuống đất chết cùng mình.
Mọi việc nhìn qua có vẻ khá thuận lợi, Thái Bình quân cũng bắt đầu chiêu binh lần hai tuy nhiên có vài chuyện vốn không nên để ý lại trở thành nỗi đau đầu của Mạc Nhiên.
Cậu thở dài đứng trên mỏm đá cao mà quan sát tình hình của Thái Bình quân. Tiểu hoàng tử đang đứng bên cạnh Tiết Lâm cùng vài vị cấp dưới của hắn. Mọi người đều bàn bạc rất sôi nổi riêng chỉ có tiểu hoàng tử yên lặng rũ mắt. Đôi khi có người nhớ đến sự tồn tại của y mà mở miệng hỏi y vài câu. Tiểu hoàng tử liền giật mình gật đầu có lệ rồi tiếp tục ngẩn người.
“Chà tiều hoàng tử ngoan ngoãn ghê.” – Bên cạnh Mạc Nhiên bỗng vang lên một giọng nói đầy yêu mị. Cậu không cần quay lại cũng biết người vừa đến là ai.
“Nhớ trước kia ta có ghé vào hoàng cung mấy lần. Rõ ràng là một đám nhóc con vắt mũi chưa sạch mà bày đặt hãm hại lẫn nhau. Ài, một lũ trẻ hống hách không đặt mạng người khác vào trong mắt.” – Hồng Yêu than thở mà kể lể.
Như mọi lần, ả xinh đẹp yêu mị thu hút mọi ánh nhìn của những người xung quanh. Hôm nay Hồng Yêu vẫn mặc phục trang đỏ viền đèn chỉ có điều lần này sau lưng ả thêu thêm một bông hoa bách hợp đang nở rực. Tóc đen dài được vấn lên gọn gàng bởi một cây châm nạm ngọc trai. Hồng Yêu vốn không thích biến thảnh người, bởi mỗi lần như vậy ả lại mất thời gian chải chuốt đầu tóc. Tuy nhiên gần đây không biết ả kiếm đâu được một nhà bán vải lụa đẹp liền thường xuyên hóa hình người mà diện trang phục khác nhau. Nói cho cùng dù là yêu hồ nhưng Hồng Yêu vẫn là phụ nữ vẫn thích diện đồ.
“Vì quá ngoan nên ta mới đau đầu.” – Mạc Nhiên thở dài. Có vẻ đám cấp dưới của Tiết Lâm không hài lòng mấy trước biểu hiện của Nam Yến Hoài liền trực tiếp làm ngơ y tiếp tục bàn chuyện.
“Lão hôn quân kia đã biến đứa nhỏ này thành một kẻ tự ti không có chính kiến. Người khác hỏi nó cái gì, nhờ nó cái gì, dù là khó khăn nhất nó vẫn sẽ luôn gật đầu chấp nhận. Nếu tiếp tục tình trạng này, cho dù có là tôi để nghị cho tiểu hoàng tử vào Thái Bình quân nó vẫn sẽ bị đám người đó đào thải đi.”
“Xem ra hôn quân đã làm tốt chuẩn bị biến tiểu hoàng tử thành đế vương bù nhìn. Vậy ngươi tính làm gì?” – Hồng Yêu đưa mắt nhìn đứa nhỏ bị bỏ rơi một góc.
Mạc Nhiên mở miệng muốn lên nói nhưng bị một giọng nói khác cắt ngang. Hệ thống gọi cậu hai tiếng “chủ nhân” rồi cắp giỏ tre chạy lại gần.
“Lại là măng sao?” – Hồ ly áo đỏ liếc mắt nhìn đống măng đầy ắp trong giỏ của thiếu niên thập phần ghét bỏ mà chuyển tầm mắt. – “Nhóc con ngươi không thể đổi món được sao?”
“Măng ngon mà.” – Thiếu niên khó hiểu ôm giỏ măng.
“Nhưng ăn nhiều quá sẽ gây nhàm chán.”
Mạc Nhiên nhịn cười mà đáp lại hệ thống nhà mình. Hệ thống dạo này đột nhiên trở nên cuồng ăn măng, liên tiếp mấy ngày các món ăn trên bàn đều là măng dọa Hồng Yêu xanh mặt mỗi lần ngửi thấy mùi măng liền cong đuôi chạy. Như hiện tại, dù cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong là vạn phần sợ hãi, yêu hồ cảm thấy mình không thể tồn tại song song cùng đám măng này được nữa, ả quay sang Mạc Nhiên nhắc nhở:
“Nhanh giải quyết chuyện của tiểu hoàng tử rồi về nhà nấu cơm cho ta.”
Sau đó liền cong đuôi chạy vào trong rừng.
“Kí chủ ngài có nhận ra ấu đế rất lạ không?”
“Ngay cả hệ thống của nhận ra rồi à?” – Mạc Nhiên mỉm cười vuốt cằm sau đó quay sang nhìn thiếu niên đầy tín nhiệm. – “Hệ thống đáng yêu, ngươi là bạn cùng trang lứa của ấu đế đến khuyên nhóc con đó vài câu đi.”
Hệ thống: …
Kí chủ thật sự con nó là trẻ con sao? Nó muốn đóng cửa không tiếp kí chủ nữa. Hệ thống “già” nhất trong tất cả các hệ thống âm thầm khóc trong lòng.
Mạc Nhiên cảm thấy trêu hệ thống đã đủ rồi liền quay lại vấn đề chính. Nam Yến Hoài ở dưới kia bị bơ hoàn toàn liền tìm một góc để ngồi tiếp tục ngẩn người.
“Nhóc con này thật sự rất thông minh.”
Mấy hôm trước vì muốn thử nghiệm tiểu hoàng tử, Mạc Nhiên liền ra lệnh cho y giặt toàn bộ quần áo của binh lính trong Thái Bình quân. Tiểu hoàng tử không hề phản kháng lấy một câu liền ngoan ngoãn làm theo. Dù Thái Bình quân bị thiệt hại gần một nửa người trong trận đấu với quân đội triều đình nhưng số quân còn lại cũng không phải là ít cũng phải đến hơn 500 người. Dù vậy tiểu hoàng tử vẫn tìm ra được cách có thể giặt hết toàn bộ quần áo của 500 binh lính hơn nữa còn thừa thời gian để nghỉ ngơi. Mạc Nhiên âm thầm quan sát tiểu hoàng tử từ xa liền thập phần hài lòng.
“Xem ra muốn cứu chữa cho tiểu hoàng tử chỉ còn một cách mà thôi.”
*****
Mang lên đấu lạp, Mạc Nhiên vuốt vuốt ống tiêu bên hông sau đó quay sang tiểu hoàng tử đang ngồi một góc.
“Hoàng tử, ngài ra ngoài với ta một chuyến được không?”
Nam Yến Hoài giật mình. Y không nghĩ Mạc Nhiên đột ngột gọi mình như vậy. Bình thường cậu thường đi ra ngoài một mình nhưng lần này lại kéo theo y khiến y có chút lúng túng. Tiểu hoàng tử dạ một tiếng rồi nhanh chân cầm lấy mũ tre của hệ thống, ngoan ngoãn bước Mạc Nhiên.
Đến khi hệ thống trở về nấu ăn xong xuôi vẫn không thấy kí chủ cùng nhân vật chính đâu. Nó sốt ruột muốn xuống núi tìm hai người thì Mạc Nhiên đã trở lại. Tuy nhiên bên cạnh cậu không phải là tiểu hoàng tử mà là con bò già Mạc Nhiên bỏ lại ở quán nước. Dưới sự chăm sóc chu đáo của tiểu cô nương quán nước, con bò già béo lên trông thấy thậm chí khi Mạc Nhiên muốn đưa nó về, bò già liền lưu luyến không chịu đi kết quả một người một bò dây dưa đến tận chiều tối.
“Kí chủ… Ngài thật sự bán tiểu hoàng tử để chuộc lại con bò?” – Hệ thống run rẩy mà nhìn kí chủ.
Ngày hôm qua Mạc Nhiên có nói qua cho nó về ý định của mình. Nó chỉ cho là cậu đang đùa không ngờ kí chủ nói bán là bán thật. Giờ nhân vật chính bị bán đi rồi, nhiệm vụ cũng đi tong.
“Như vậy không tốt sao. Như trong mấy chuyện ngựa đực văn, nhân vật chính phải đi lưu lạc sau đó thu về cho mình một dàn hậu cung rồi cùng hậu cung nhà mình đứng lên đỉnh cao của nhân sinh.” – Mạc Nhiên nửa đùa nửa thật mà nói. – “Ban đầu ta định đẩy nhóc con đó xuống vách núi cho nó tìm bí tịch võ công thất truyền gì đấy nhưng nghĩ lại vấn nên đem đi bán để chuộc lại bò.”
Choang. Hệ thống liền nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ tan.
“Kí chủ, chúng ta nhảy sông tự tử đi. Sau này có gặp cấp trên ta còn có thể nói ta hi sinh anh dũng trong khi đang làm nhiệm vụ.” – Hệ thống run rẩy lên tiếng.
Mạc Nhiên đời nào đáp ứng. Cậu dắt bò vào chuồng sau đó đi rửa qua mặt mũi rồi ngồi vào bàn mà thản nhiên ăn. Mấy ngày sau Tiết Lâm có tò mò về sự biến mất của tiểu hoàng tử nhưng Mạc Nhiên chỉ nói vài câu hắn liền không để cập nữa. Hệ thống nhìn bảng số liệu thấy tiến độ vẫn dừng lại ở mức 25%, không tăng cũng không giảm. Nó ban đầu còn dò hỏi Mạc Nhiên nhưng kí chủ sống chết không nói cho nó, nó chỉ có thể ôm nghi hoặc mà tiếp tục hoạt động như thường. Dần dần hệ thống cũng đã quên nhân vật chính là ai.
Sau một tháng, Thái Bình quân đã khôi phục lại quân số thậm chí đã có phần hơn. Lúc này Mạc Nhiên vốn nhàn nhã trốn trong nhà một tháng bỗng nhiên nổi hứng rủ hệ thống xuống núi chơi. Hệ thống liếc nhìn người thanh niên thoải mái ngồi trên lưng bò, cuối cùng không nhịn được nữa liền mở miệng:
“Kí chủ, rốt cuộc ngài đã làm gì nhân vật chính?”
“Chà giờ này cũng nên phải nói hết mọi chuyện rồi.” – Mạc Nhiên hơi ngửa cổ tận hường làn gió thổi qua. Tóc mai bị thổi có chút toán loạn. – “Ta đưa tiểu hoàng tử đến quán nước là sự thật nhưng là là giúp tên nhóc đó thay đổi bản thân. Ngươi cũng biết nhân vật chính của chúng ta bị hôn quân hại cho thành một kẻ tự ti nhút nhát. Cách duy nhất để loại bỏ sự tự ti của tên nhóc này chính là khiến nó phát hiện ra bản thân cũng có ích.”
“Vì vậy ngài đưa tiểu hoàng tử đến quán nước để làm việc sao?”
“Chính xác. Chúng ta đều biết thân phận của tiểu hoàng tử cho dù ta có khen nhóc con đó như nào cũng chỉ khiến cậu nhóc nghĩ rằng chúng ta đang ủi nó. Nhưng nếu là một người ngoài hoàn toàn không biết gì về Nam Yến Hoài, khi được khen ngợi hắn sẽ bắt đầu nghi ngờ bản thân có thật sự là phế vật như những gì hôn quân nói với nó. Dần dần tiểu hoàng tử sẽ nhận ra bản thân mình không giống như những gì đám người hầu thường rỉ vào tai nó. Hơn nữa chủ quán nước thường xuyên đi khắp nơi để nhập rượu ta có đề xuất cho hắn đem tiểu hoàng tử đi cùng. Ấu đế tử nhỏ sống trong cung dù có một quá khứ bị hành hạ nhưng không có nghĩa ấu đế có thể cảm nhận được nỗi khổ của người dân dưới sự cai trị của Nam Yến Hàn. Để nhóc con đi đây đi đó ngắm nhìn cuộc sống người dân xem như một bước đệm để tiểu hoàng tử trở thành minh vương.”
“Kí chủ…” – Thiếu niên dù bên ngoài vẫn bày ra vẻ mặt liệt nhưng ánh mắt của hệ thống đã rưng rưng đầy xúc động.
“Nhưng ta bán tên nhóc đó để chuộc bò là sự thật. Nhóc con phải ở lại đó làm việc trả nợ cũng là sự thật.”
Hệ thống: …
Sau một tháng không gặp, quán nước bên đường trông có vẻ làm ăn khấm khá hơn. Chỉ nhìn qua hệ thống cũng đoán được đó là nhờ vào công sức của ai. Nó cầm lấy dây buộc bò đứng ở phía xa nhìn kí chủ bước đến quán nước. Có lẽ vì nhờ tiểu hoàng tử giúp quán làm ăn khấm khá hơn nên ông chủ quán nước luyến tiếc thả Nam Yến Hoài. Hệ thống cùng bò già đợi một lúc mới thấy Mạc Nhiên bước ra, theo sau cậu là một thiếu niên xa lạ. Phải một lúc lâu hệ thống mới nhận ra đó là tiểu hoàng tử Nam Yến Hoài. Sau một tháng tiểu hoàng tử dường như đã thay đổi thành một người khác. Nếu là trước kia y ốm yếu bệnh tật làn da trắng bệch thiếu sức sống thì giờ đây y lại giống như mọi thiếu niên lang khác tựa như ánh mặt trời chói chang cười một cái mang theo nhiệt huyết của thiếu niên.
Mạc Nhiên đứng một lúc trò chuyện cùng tiểu cô nương rót trà một lúc sau đó cùng Nam Yến Hoài bước về phía hệ thống. Tiểu hoàng tử hướng hệ thống gật đầu một cái sau đó thay nó dắt bò miệng không ngừng lảm nhảm về mấy chuyển xảy ra trong vòng một tháng. Y kể rất nhiều về phong cảnh về thức ăn cũng như về đời sống của người dân. Mỗi lần nhắc đến hôn quân nếu là trước kia y sẽ có một chút sợ sệt nhưng lần này là hoàn toàn căm ghét. Sự chuyển biến nhanh đến chóng mặt như vậy khiến hệ thống vẫn chưa load kịp.
“Cha của tiểu cô nương rót trà là một thi sĩ ẩn cư. Tiểu cô nương thường xuyên dẫn ấu đế đến thăm cha mình, nhân vật chính không được khai thông tư tưởng mới là lạ.” – Mạc Nhiên ghé sát vào tai hệ thống khẽ thì thầm.
*****
Sự trở lại lần này của Nam Yến Hoài khiến toàn binh lính Thái Bình quân kinh ngạc mấy ngày. Tuy nhiên nhờ có sự thay đổi tích cực này mà mọi người cũng dần chấp nhận vị chỉ huy trẻ tuổi này. Thái Bình quân thu thập đủ nhân lực liền lần nữa xuất hiện trở lại. Nhờ có tài chỉ huy của tiểu hoàng tử cùng hệ thống tuyệt thế võ công. Thái Bình quân liên tiếp nhận được những tin vui thắng trận, sự tự tin của binh lính cũng dần được lấy lại.
“Tiểu ca, huynh biết tin gì chưa? Hôm qua Thái Bình quân đã chiếm được một trấn ở phía Bắc. Quan binh vừa thấy họ liền chạy mất dép. Kho thóc được mở ra phân phát cho người dân. Nghe nói người dân ở trấn đó đốt pháo ăn mừng một đêm.”
Nuốt vào miếng bánh cuối cùng, Mạc Nhiên tự rót cho mình một tách trà nhàn nhã thưởng thức.
“Thái Bình quân lần này dường như lột xác trở nên mạnh mẽ hơn. Đó là một chuyện tốt.”
“Huynh nói đúng. Nghe nói người cầm đầu Thái Bình quân lần này không phải là Tiết Lâm mà là con trai của tiên đế, hoàng tử Nam Yến Hoài. Nghe nói y ở trong hoàng cung bị hôn quân chèn ép liền được cao nhân cứu ra đem đến Thái Bình quân. À phải rồi…” – Tiểu cô nương cẩn thận nhìn xung quanh để chắc chắn không ai nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người sau đó mới mở miệng nói tiếp. – “Muội còn nghe nói cao nhân cứu hoàng tử cùng người hạ binh lính của chiến thần giải cứu Thái Bình quân là một người. Hơn nữa hắn còn là một người thanh niên trẻ tuổi thường xuyên cầm theo tiêu trúc. Huynh biết mọi người nói gì về cao nhân không?”
“Tuấn dật tuyệt luân, cười một cái như xuân phong ấm áp, phong thái đĩnh đạc thần khí rạng ngời.” – Mạc Nhiên không hề đỏ mặt mà mèo khen mèo dài đuôi.
“Không phải cái đấy. Mọi người nói người này có đam mê kín không chỉ dưỡng một luyến đồng áo tím mà còn nuôi thêm một bà cô thích diện y phục đỏ. Vừa lái máy bay vừa chơi ấu dâm huynh nói xem hắn rốt cuộc là người tốt hay người xấu.”
Tiểu cô nương vừa dứt lời Mạc Nhiên liền bị sặc nước ho khụ khụ liên tục. Quả nhiên dù bản thân lợi hại thế nào cũng sẽ bị miệng lưỡi thiên hạ hãm hại. Tất nhiên tiểu cô nương làm sao biết được, vị cao nhân mà nàng coi như biến thái kia đang ngôi bên cạnh mình. Nàng cùng không đề cấp nhiều về vị cao nhân bí ẩn mà chuyển hướng sang chiến thần Hạ Cảnh Lam.
“Tiểu ca, huynh nói xem vì sao Thái Bình quân đã xuất hiện trở lại mà phía triều đình vẫn chưa có động tĩnh gì?”
Bàn tay cẩm trà của Mạc Nhiên hơi khựng lại. Cậu nhận ra từ lần gặp mặt tên kia trong hoàng cung cho đến bây giờ cậu vẫn chưa nghe thêm bất kì tin tức nào về hắn.
Tuy nhiên, Hạ Cảnh Lam không có động tĩnh gì không có nghĩa hắn đã dừng tìm kiếm Mạc Nhiên. Khi cậu trở về nhà liền nghe tin một vài binh lính của Thái Bình quân đã bị bắt đi. Hạ Cảnh Lam yêu cầu Mạc Nhiên phải đến tìm mình.
Cùng lúc này bảng điện tử của Mạc Nhiên liền nhảy ra trước mặt cậu. Nhiệm vụ phụ 1 đã hoàn thành được một nửa vì vậy nhiệm vụ phụ 2 đã mở ra.
[Nhiệm vụ phụ 1: Giúp ấu đế trở thành minh quân.
Tiến độ: 50%
Nhiệm vụ phụ 2: Cứu vớt Hạ Cảnh Lam.
Tiến độ: 0%]
Đọc xong nhiệm vụ phụ 2, Mạc Nhiên cùng hệ thống hoang mang nhìn nhau.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!