An Nhiên - Chương 91: Thế giới X - Chương 18: Vị cứu tinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


An Nhiên


Chương 91: Thế giới X - Chương 18: Vị cứu tinh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ra vậy, tức là hiện tại chúng ta cần phải tìm Niệm đúng không?”

Sau khi nghe Ân Cửu kể lại mọi chuyện, Dư Kiều Kiều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Tuy nhiên theo như vị Thẩm thúc kia nói, Niệm ở căn nhà dưới chân núi. Chẳng lẽ bọn họ phải chạy đến ngôi nhà đó sao? Ban đầu Dư Kiều Kiều nghĩ đến việc dùng tấm bản đồ thần kì của Ân Cửu nhưng nghĩ đi nghĩ lại tấm bản đồ chỉ di chuyển được một khoảng khá nhỏ hơn nữa mỗi lần sử dụng đều có tác động rất lớn đến thần kinh của Ân Cửu. Nếu sử dụng tấm bản đồ để xuống núi chỉ sợ chưa kịp đến nơi Ân Cửu đã hóa điên rồi.

“Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?” – Dư Kiều Kiều quay sang hỏi Vu Đồng.

“14 tháng 7 âm.”

“Ra vậy. Tôi luôn cảm thấy khó hiểu vì sao nguyệt thực lại trùng vào đúng ngày rằm tháng bảy như vậy. Rằm tháng bảy… quả phù hợp với thế giới kinh dị.” – Dư Kiều Kiều vươn tay khuấy li cà phê trên tay mình.

Đây là cốc thứ ba trong ngày rồi. Cô đã không ngủ suốt đêm qua nhưng cô cũng không hi vọng bản thân mình sẽ ngủ ngay trong tình thế căng thẳng như vậy. Hiện tại bọn họ vẫn chưa tìm ra một đối sách nào phù hợp.

“Chúng ta đã hoàn thành hết tất cả các nhiệm vụ.”

Phía bên kia Ân Cửu cũng đang tìm chút cà phê. Trong đầu anh không ngừng tính toán. Sau khi trưởng thôn kể cho tất cả người chơi nghe về công ty Cao Thiên thì nhiệm vụ “trò chơi” thứ tư đã hoàn thành. Hiện tại điều tất cả chờ đợi lúc này chính là nhiệm vụ chính.

“Phải rồi, Mộc Mộc đâu? Bình thường anh ta là kẻ to mồm nhất mà.”

Ân Cửu giật mình nhìn ngó xung quanh. Anh nhận ra Đỗ Gia Mộc đang tiến về phía sân nơi Mạc Nhiên đứng.

“Cậu nhìn gì vậy?” – Đỗ Gia Mộc tò mò mà nhìn theo Mạc Nhiên. Trước mặt hắn là một cây cổ thụ rất lớn.

“Tố An nói cái cây này đã có từ rất lâu. Có thể từ thời Phong tộc vẫn còn thịnh vượng. Có lẽ nó đã chứng kiến cả thời khắc Niệm được sinh ra.”

“Vậy nên?” – Đỗ Gia Mộc móc từ trong túi ra một bao thuốc. Hắn rất lịch sự mà chìa ra trước mặt Mạc Nhiên. – “Nhóc con, hút không?”

Mạc Nhiên vội xua tay từ chối. Sau đó tiếp tục đề tài của mình:

“Anh có tin vào du hành thời gian không?”

“Hử?” – Bàn tay châm thuốc của người đàn ông hơi dừng lại.

“Trong “Thuyết tương đối” của Einstein đã từng đề cập đến việc du hành thời gian cùng với việc sáng tạo ra lỗ giun thông hai chiều không gian với nhau.” – Ân Cửu mỉm cười đưa cho Mạc Nhiên một cốc cà phê. – “Không phiền nếu tôi tham gia chứ?”

“Mọi người trò chuyện xong rồi à?” – Mạc Nhiên vui vẻ mà cầm lấy cốc cà phê. Hiện tại cà phê là thứ vô cùng cần thiết đối với cậu. – “Đúng là theo “Thuyết tương đối” chúng ta đã được biết đến du hành thời gian đến tương lai. Nhưng thứ em muốn đề cập là đến là du hành về quá khứ. Bỏ qua giả thiết của Stephen Hawking, hãy đặt ra giả thiết về du hành thời gian là có thể. Mọi người nghĩ sao nếu sự kiện 1 xảy ra trước là nguyên nhân của sự kiện 2 diễn ra sau và bằng cách quay về quá khứ lại là nguyên nhân của sự kiện 1?”

“Nhóc con, anh thi khối chuyên văn cậu làm ơn giải thích hộ anh rốt cuộc ý cậu là gì?” – Giọng nói quen thuộc của Vu Đồng chợt vang lên.

Dù không nhìn thấy phía Vu Đồng nhưng Mạc Nhiên biết họ vẫn đang đợi cậu giải thích.

“Nói đơn giản, em là Nguyện.”

“Cái gì?” – Tất cả gần như đồng thanh mà kêu lên. Họ thật sự không ngờ, cái kẻ chỉ được biết đến như một truyền thuyết kia lại là người anh em kề vai sát cánh cùng họ.

“Mọi người từng xem phim Predestination chưa? Tôi có thể tóm tắt một cách dễ hiểu như thế này: Jane được một người đàn ông bắt cóc đem về quá khứ. Khi lớn lên Jane gặp một người đàn ông và yêu anh ta. Sau khi Jane có bầu thì người đàn ông biến mất. Trong quá trình sinh thì Jane gặp phải vấn đề buộc phải chuyển giới thành con trai còn con của cô thì bị đánh cắp mất. Jane đổi tên thành John. Một lần anh kể lại câu chuyện cuộc đời mình cho người pha chế nghe. Ông ta nói ông ta là một nhà du hành thời gian và hứa đưa John về quá khứ để sửa lỗi lầm. John về quá khứ đã gặp và yêu một cô gái tên Jane. Tất nhiên về sau câu chuyện vẫn còn nhưng tôi chỉ muốn cho mọi người thấy thế nào là nghịch lý tiền định. Và bây giờ chúng ta cũng đang mắc kẹt trong vòng xoáy này đây.”

Đỗ Gia Mộc nhíu mày nhưng cũng không phản bác lí luận của Mạc Nhiên:

“Cậu nói tiếp đi.”

“Có thể do một lỗi nào đó mà thi thoảng em có thể quay về quá khứ và gián tiếp khiến Niệm rời đi cùng việc cậu ta phá vỡ không thời gian để đến đây. Trước tiên chúng ta hãy liệt kê lại 4 nhiệm vụ “trò chơi”:

Nhiệm vụ “trò chơi” thứ nhất: Bạn luôn thích gìn giữ mối quan hệ của bản thân? {thẻ đỏ}

Nhiệm vụ “trò chơi” thứ hai: Mười hai giờ đêm nay bạn nổi hứng chơi cầu cơ? {thẻ đỏ}

Nhiệm vụ “trò chơi” thứ ba: Bạn tìm hiểu về cái chết của cô gái “đó”? {thẻ đỏ}

Nhiệm vụ “trò chơi” thứ tư: Bạn phát hiện ra được bí mật của thôn Phong? {thẻ đỏ}

Dựa vào tất cả nhiệm vụ này em có thể đoán được mục đích ban đầu của “Trò chơi”. Nó làm chúng ta điều tra về cái chết của Đỗ Dung, em gái của anh Đỗ Gia Mộc tại thế giới này. Mà bí mật mà “Trò chơi” yêu cầu chỉ dừng lại ở việc công ty Cao Thiên liên kết với trưởng thôn. Đỗ Gia Mộc là người nhà của nạn còn Ân Cửu lại thuộc công ty Cao Thiên nên rất có thể nhiệm vụ chính sẽ yêu cầu hai người đối đầu và những người chơi còn lại sẽ chia làm hai phe và tàn sát lẫn nhau. Bởi vậy nhiệm vụ “trò chơi” thứ nhất mới yêu cầu chúng phải phải duy trì các mối quan hệ. Tuy nhiên…”

Ánh mắt Mạc Nhiên như có như không quét qua thiếu niên trong suốt như thủy tinh ở góc tường. Niệm là Husky, Husky là Niệm. Điều này Mạc Nhiên đã sớm đoán ra nhưng cậu vẫn không hiểu cậu chỉ gặp mặt thiếu niên, không, hai người chân chính còn chưa biết mặt nhau, nhưng Niệm lại ôm chấp niệm mạnh mẽ đến nỗi sẵn sàng bỏ lại cả tộc, bỏ lại thân xác mà vượt thời không đến đây tìm cậu. Tựa như những thế giới khác, vẫn luôn tồn tại một kẻ yêu cậu, yêu đến điên cuồng, dùng cả sinh mạng để níu giữ Mạc Nhiên ở lại.

Vì sao vậy?

Người thanh niên khó hiểu mà chất vấn khoảng không.

{Bởi vì ta muốn cho người thấy. Dù người ở đâu, tại nơi nào vẫn luôn tồn tại một “ta” yêu người say đắm.}

Khoảng không đáp lại một cách chắc nịch. Đáng tiếc… Nó mãi mãi sẽ không truyền đến tai Mạc Nhiên.

“Mạc Nhiên?” – Thấy Mạc Nhiên không lên tiếng, Ân Cửu khó hiểu kêu tên cậu.

“À chúng ta tiếp tục. Tuy nhiên tại thế giới này đã xảy ra một biến số. Niệm biến mất dẫn đến Phong tộc mất đi người canh giữ. Sau đó cậu ta đến hiện tại và vô tình khiến công ty Cao Thiên lẫn <<Thần>> bị thu hút. Sự kiện này đã khiến cho tuyến nhiệm vụ ban đầu của chúng ta bị thay đổi và dẫn đến sự việc hiện tại, <<Thần>> sắp thoát ra khỏi <<cửa>>. Vậy nên việc làm của chúng ta hiện tại chính là tìm được thân xác của Niệm.”

“Thân xác của Niệm?” – Dư Kiều Kiều kinh ngạc mà lặp lại. – “Cậu có chắc là nó còn tồn tại không?”

“Niệm mãi mãi không già dù hồn lìa khỏi xác hắn vẫn giữ vẻ ngoài đẹp đẽ nhất tựa như hắn muốn bản thân luôn mang vẻ hoàn mĩ nhất trước mặt người nọ.” – Ân Cửu mở miệng mà nhắc lại một câu trong bản ghi chép. – “Nhưng làm sao chúng ta biết được người dân Phong tộc đã chôn nó ở đâu?”

“Bởi vậy em cần phải trở lại quá khứ lần nữa. Tuy nhiên cả ba lần trước việc quay lại quá khứ hoàn toàn là bị động vậy nên em đã thử đưa ra một giả thiết rằng nếu chúng ta chủ động điều khiển thời gian thì sao? Ở thế giới của chúng ta việc nắm bắt thời gian là không thể vậy nên khi vào trong “Trò chơi” chúng ta vẫn luôn mang tư tưởng ấy trong đầu. Nhưng việc nắm giữ tuyến thời gian ở thế giới này cũng chỉ giống như viết một đoạn mã code trong một hệ phương trình máy tính.”

Ân Cửu cùng Đỗ Gia Mộc trầm mặc một lúc cuối cùng người lên tiếng là Đỗ Gia Mộc:

“Cậu nói rõ hơn đi.”

“Trước tiên là cái cây này.” – Mạc Nhiên vươn tay chỉ về phía cây cổ thụ trước mặt. Sau đó cậu ngồi xổm xuống bắt đầu đào gốc cây. – “Hãy đặt ra một gia thiết: Nếu như em có thể quay lại quá khứ một lần nữa. Sau đó ghi lại cách để quay về quá khứ sau đó bỏ vào một cái lọ chờ hàng trăm năm sau “Mạc Nhiên” lại đào lên và biết được cách thức quay về quá khứ rồi lại chôn nó xuống.”

Động tác đào của Mạc Nhiên dừng lại, khóe môi cậu dần cong thành một nụ cười. Quả nhiên!

Trước mặt Mạc Nhiên chính là một lọ thủy tinh. Bên trong lọ thủy tinh là một mẩu giấy. Mạc Nhiên đã thành công tạo ra nghịch lý thứ 3 về du hành thời gian – Nghịch lý Bootstrap.

“Không thể nào!” – Ân Cửu sững sờ mà chạy lại gần.

“Ây ây chuyện gì thế? Alo? Alo?”

Phía bên Dư Kiều Kiều không thấy được việc làm phản khoa học của Mạc Nhiên nên chỉ có thể đoán già đoán non.

“Có gì không thể cơ chứ?” – Mạc Nhiên mỉm cười lôi tờ giấy ra. – “Chạm vào thân cây 10 cái. Lưu ý: Không được để ai phá hủy cái cây.”

Dứt lời cậu ngẩng mặt nhìn hai người trước mặt:

“Mọi người sẽ tin tưởng tôi chứ?”

“Dù không biết vì sao cậu có thể làm như vậy nhưng tôi lựa chọn tin tưởng cậu. Cho đến lúc cậu quay trở lại hiện tại chúng tôi sẽ tích cực bảo vệ cái cây này.” – Phẩy phẩy tàn thuốc, Đỗ Gia Mộc vỗ vai Mạc Nhiên như muốn thông qua đó thể hiện sự tin tưởng của mình.

“Bọn anh chờ cậu quay lại.” – Ân Cửu mỉm cười học theo Đỗ Gia Mộc để tay lên vai còn lại của cậu.

Cùng lúc ấy trên bảng điện tử của các người chơi đều nhận được thông báo đến từ “Trò chơi”. Nhiệm vụ chính đã được mở ra.

[Nhiệm vụ chính: Bạn sống sót rời khỏi thôn Phong?]

“Chà xem ra tôi lại thêm ác lực rồi.” – Mạc Nhiên nửa thật nửa đùa mà đóng lại bảng điện tử.

Cậu tiến về phía cái cây lần nữa đưa mắt nhìn linh hồn của Niệm ở góc tường. Bởi vì quy tắc của “Trò chơi” nên thiếu niên không thể lại gần Mạc Nhiên mà nghe cuộc trò chuyện của những người chơi được. Nhưng có lẽ xuất phát từ linh cảm mà linh hồn của Niệm đã mơ hồ biết mình là ai. Hắn yên lặng mà đứng một góc, yên lặng mà nhìn Mạc Nhiên như muốn nói “Ta thủ hộ ngươi”. Đáp lại ánh nhìn của thiếu niên là một nụ cười, Mạc Nhiên vươn tay gõ lên thân cây 10 cái sau đó biến mất trước sự chứng kiến của mọi người.

****

Phong tộc 300 năm trước.

Mạc Nhiên mệt mỏi mà mở mắt. Cậu nhận ra bản đang nằm trên một thảm cỏ xanh bên cạnh là một cây con mới lớn.

“Xem ra chú em chính là cây cổ thụ nhà Tố gia.” – Cậu thích thú mà gẩy gẩy lá của cây con. Dường như cảm nhận được lời nói của Mạc Nhiên cây con cũng bắt đầu rung rinh lên.

Mạc Nhiên vốn định vào Phong tộc tìm Niệm luôn nhưng cậu chợt nhớ ra bản thân vẫn còn việc phải làm. Liếc nhìn lọ thủy tinh trên tay mình, Mạc Nhiên cúi xuống chôn lọ thủy tinh xuống dưới gốc cây. Việc chôn lọ thủy tinh là cần thiết bởi vì nó sẽ để Mạc Nhiên của hiện tại phát hiện sau đó cậu ta lại đem về quá khứ mà chôn xuống. Chung quy lại không ai rõ ai là chủ nhân của lọ thủy tinh này, nó là một vật phẩm đến từ hư vô.

Ban đầu cậu cũng không quá tin tưởng vào giả thiết của bản thân. Việc đưa kết quả để kích phát nguyên nhân giống như một trò may rủi với tỉ lên thấp hơn 50% vậy nhưng ai đó đã từng nói với cậu: Cậu chính là được thần ưu ái. Vì vậy Mạc Nhiên đã thử và ngạc nhiên là nó đã thành công. Điều này giống như cầu được ước thấy vậy.

“Người anh em, nhất định phải bảo vệ nó đến 300 năm sau đấy.”

Sau khi giao nhiệm vụ đầy cao cả cho cây non, Mạc Nhiên liền nhanh chóng chạy đến Phong tộc. Phong tộc thật ra cũng không cách thôn Phong sau này quá xa. Cậu chỉ cần đi men theo dòng sông là có thể thấy bộ tộc này.

Phong tộc không quá đông. So với những gì cậu nhớ về Thủy tộc ở thế giới trước thì Phong tộc trông có vẻ hiền hòa hơn rất nhiều. Thủy tộc lấy rắn làm linh vật thì Phong tộc lấy hươu làm tín ngưỡng. Điều này có thể thấy rõ ràng thông qua việc những người thanh niên ở đây đều đội một chiếc mũ sừng hươu còn quần áo trên người tượng trưng cho màu lông của hươu đực.

Khi Mạc Nhiên bước đến, mọi người dường như không nhìn thấy cậu mà họ vẫn tiếp tục thảo luận vấn đề của mình.

“Nghe nói hôm nay ngài ấy sẽ thực hiện lễ tế trước mặt mọi người.”

“Trước mặt mọi người sao?” – Tất cả kinh ngạc mà kêu lên.

“Đúng vậy ngài sẽ gọi <<cửa>> xuất hiện sau đó dùng khả năng của mình mà đóng nó vĩnh viễn.”

“Tại sao vậy? Tại sao vậy?” – Mọi người bắt đầu nhao nhao lên.

“Bởi vì…” – Người đàn ông nhìn xung quanh một lúc rồi ghé sát vào những người trước mặt mình mà thầm thì. – “Bởi vì tộc trưởng nhận ra ngài ấy ngày càng mạnh hơn. Nếu như ngài ấy tiếp tục mạnh thêm nữa chắc chắn sẽ trở thành <<Thần>> thứ hai. Chuyện này nghe thì có vẻ hay đấy nhưng nếu <<Thần>> thứ 2 xuất hiện tại đây sức mạnh của ngài sẽ hủy diệt tộc của chúng ta.”

“Nên tộc trưởng muốn Niệm tự hiến tế mình sao?” – Mạc Nhiên khẽ lầm bầm.

Nhốt Niệm vào sau <<cửa>> sau đó cùng <<Thần>> đánh nhau. Dù ai sống ai chết thì bọn họ cũng sẽ suy yếu đến nỗi không mở được <<cửa>>. Mặc dù biết Niệm sẽ không chết mà bước đến thời của cậu nhưng Mạc Nhiên vẫn tò mò muốn đi xem buổi hiến tế. Cậu thật sự muốn nhìn xem, đứa trẻ năm đó rốt cuộc có hình hài ra sao.

Dường như muốn hưởng ứng suy nghĩ của Mạc Nhiên, bốn phía bất đầu vang lên tiếng trống dồn dập. Những người còn đang tụ tập hóng chuyện vội vã đứng lên kéo tay nhau chạy ra ngoài. Ngoài kia con dân Phong tộc đã đứng kín mít, dù vậy họ vẫn có ý thức mà xếp sang hai bên để chừa một lối đi lớn cho buổi hiến tế. Tiếng trống ngày càng dồn dập hơn kèm theo tiếng kèn đinh tai.

Mạc Nhiên vì quá lùn nên không thể nhìn thấy được toàn cảnh buổi hiến tế. Cậu chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng một dàn người đi trước, già có trẻ có, nam có nữ có. Tất cả đều đeo khăn trắng trên mắt nhưng vẫn tự nhiên đi về phía trước. Kế tiếp là một cỗ kiệu đầy sang trọng phủ lụa . Bên trong kiệu có một bóng dáng mảnh mai. Chủ nhân của bóng dáng ấy dường như không bị khung cảnh ồn ào náo nhiệt của xung quanh tác động. Hắn cúi đầu, tóc đen rũ xuống che gần hết khuôn mặt vạt áo dài màu trắng mềm mại lấp ló tấm rèm lụa.

Khung cảnh quen thuộc này khiến Mạc Nhiên khẽ rùng mình. Thì ra những gì cậu nhìn thấy trước kia là có thật. Nếu nói vậy… Người ngồi trên kiệu là…

Đoàn người đi ngang qua Mạc Nhiên. Người ngồi trên kiệu vốn duy trì dáng vẻ mệt mỏi bất giác ngẩng đầu. Hắn chuẩn xác mà nhìn về phía Mạc Nhiên. Cách một tấm rèm lụa, Mạc Nhiên vẫn cảm nhận được cảm xúc của người kia lúc này.

Kinh ngạc… Sung sướng và… phẫn nộ…

Tiếng kèn chợt dừng lại. 

—————————————————————

*Predestination (Tiền định): Là bộ phim của Úc do anh em nhà Spierig viết kịch bản và làm đạo diễn. Phim rất đau não :v

** Giải thích một chút về các nghịch lí du hành thời gian cụ thể là về quá khứ:

1. Nghịch lí tiền định 

Xảy ra khi những hành động do một người quay trở về quá khứ thực hiện trở thành một phần cố hữu của quá khứ, và về sau khiến cho các sự kiện trong tương lai/hiện tại xảy ra đúng như nó đã/sẽ xảy ra.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN