Chân Huyết Lệ
Quyển 1 - Chương 5: Bình nguyên thành sụp đỗ
Ngưu đầu quan giờ đây khói lửa nghi ngút, lều trại tang hoang, lớp chết lớp bị thương nhiều không kể, số còn lại may mắn thoát chết thì đều bị bắt lại, đang bị trói quì trước dinh trại chờ phán xét.
Vương gia ngồi ghế đặt trên thềm cao, quan sát hết lược, chỉ thấy trong ánh mắt của lũ tù binh trước mặt một nỗi sợ đang bao trùm lấy. Đến giờ đây những người này vẫn chưa định thần được, chỉ ít giờ trước một ải quan kiên cố không tài nào phá được, là chốt chặn đáng tin cậy, là lá chắn thép trước một quân đội vốn nổi tiếng là kiêu dũng thiện chiến, họ đã đánh lui không biết bao nhiêu lần công kích ấy vậy mà! Một đêm, chỉ một đêm, thời gian ít ỏi ấy đã biến mọi thứ trở thành dĩ vãng xa xôi, ông trời đã quay lưng lại với họ ngọn lửa từ đâu bùng lên thiêu đốt tất cả, còn quân địch như giống sài lang khát máu theo cơn bão lửa ấy ùa vào, xem họ như những con dê con tha hồ chém giết, những tướng lĩnh, những người đồng đội, những người cha, người anh gục trước mắt họ, và giờ đây số phận của họ cũng đang như mành chỉ treo chuông, chờ người ta xét xử. Số mạng, số mạng, họ như muốn hét lên nhưng giọng nói chực trào ra thì bị nỗi sợ không tên dồn nén lại, chỉ có những ánh mắt vô hồn mỏi mệt đang nhìn về phía trước nơi người ngồi trên cao kia.
Vị vương gia đứng dậy từ từ tiến lại, khuôn mặt ông không hề có sát ý thay vào đó là một nụ cười thân thiện, ông đến bên một người lính tự tay cởi trói cho họ và nhiều người nữa. Binh lính nước Yên như ngây ra, họ không biết phải làm gì, khi những sợi dây thừng đang buột chặt lấy họ được những binh lính Việt quốc tháo ra. Vị vương gia an ủi nói:
– Mọi việc đã qua rồi, hãy xem đây như là một giấc mơ tồi tệ và hãy quên nó đi, ném nó vào một góc tối nơi mà các bạn và ta sẽ không bao giờ thấy nữa. Các bạn là những anh hùng, đã chiến đấu vì niềm tin và vì đất nước này, đã quá đủ rồi, lòng trung nghĩa của các bạn ta rất kính trọng, nhưng ta lại cảm thấy rất tiếc, tiếc vì các bạn đã cống hiến sinh mạng mình cho một triều đình hủ bại, những con quỷ hút máu những người dân nghèo vô tội.
– Nói ta nghe, hãy nói ta nghe mọi người có cam tâm không khi sinh mạng mình dùng để xây dựng nên một quốc gia như vậy, những người đã từng chỉa gươm, giáo không phải với kẻ thù, mà là với đồng bào mình, hãy nghĩ đi.
Nói đến đây vương gia im lặng rất lâu, ông hiểu những lời nói chỉ đạt hiệu quả cao nhất khi điều đó khiến người ta luôn suy nghĩ về nó, đấu tranh với chính mình và tất cả những điều đó cần phải có thời gian, chiếc chìa khóa để thay đổi những thứ in hằng trong đầu như một định luật. Là một người giỏi thuyết phục ông biết lúc nào là cần thiết để phá vỡ những định luật ấy.
– Hãy tự hỏi lòng mình các bạn muốn cuộc sống không chỉ của bản thân, mà còn là gia đình, con cháu các bạn sẽ lại sống như chính cha ông nó sao?
– Nếu mọi người thật sự muốn điều đó, cánh cổng kia luôn rộng mở, các bạn cứ bước đi, ta cam đoan không một người lính nào của Việt quốc ngăn cản các bạn, ta lấy tư cách người lãnh đạo cao nhất ở đây đảm bảo điều đấy.
Dừng lại, ông đảo mắt hết khắp lượt rồi lại nói:
– Còn những ai thực sự muốn theo ta xây dựng một thế giới mới nơi mọi người được sống hạnh phúc hơn không phải sống trong cảnh tính toán hôm nay lo toan ngày mai với những khoảng thuế vô lý đè nặng lên vai, thì hãy theo ta, tham gia quân đội của ta. Những ai muốn điều ấy thì hãy thả trần vai bên phải, ta hứa sẽ đối với mọi người những binh sỹ Việt quốc, là anh em của ta, là chiến hữu của ta, là đồng bào của ta. Hãy để ta làm trước.
Vị vương gia thả trần ống tay bên phải xuống, nhìn mọi người
Một binh sỹ nước yên nói lớn:
– Tướng quân người đối với chúng tôi như vậy đã là chí tình, chúng tôi chỉ là dân đen dốt nát nhưng cũng hiểu thế nào là ân nghĩa, chúng tôi xin tình nguyện theo.
– Chúng tôi xin vâng theo
Toàn thể binh sỹ nước Yên hô lớn sao đó thả trần vai áo, xin gia nhập quân đội Việt quốcVị vương gia hết sức hài lòng, ông mang rượu áp kinh ra cho mọi người uống.
– Đã như vậy thì mọi người nghe ta, giúp ta một chuyện được không?Quân sỹ đồng thanh đáp- Xin tướng quân cứ ra lệnh – Nước Yên đã đến kết cục suy vong, chỉ còn Bình Nguyên thành. Ta hi vọng mọi người có thể giúp ta, đánh bại chốt chặn cuối cùng này để dân chúng có thể an cư lập nghiệp, binh lính có thể xếp giáp vào kho trở lại cuộc sống thanh bình. – Đây thật sự là ý nguyện của Nạp Lan Cảnh ta, xin mọi người nhận ta một vái.
Vị vương gia vái dài trước binh lính Yên quốcQuân Yên cảm động vô ngần từ trước đến nay chưa có ai đối xử với họ như vậy, coi trọng họ như vậy, đối với những người tầng lớp cao trong xã hội, binh lính như bọn họ khác nào đất bùn không chút giá trị, thế mà giờ đây đường đường một vị đại tướng quân của bên thắng trận lại đang cầu xin họ giúp đỡ. Giúp đỡ cái gì? Giúp đỡ cho tương lai đất nước này, bản thân họ và gia đình họ, còn điều gì cao quý hơn thế.
– Xin nghe tướng quân, chỉ cần ngài nói một lời chúng tôi nguyện nghe theo dẫu vào chốn dầu sôi lửa bỏng cũng không từ – Nghe theo đại tướng quân, nghe theo đại tướng quân….Binh sỹ hò reo vang dộiVị vương gia nói:- Đa tạ, đa tạ các vị, Cảnh đây hết lòng cảm kích.
Sau đó Nạp Lan Cảnh vương gia phân phát lại vũ khí cho quân nước yên và dặn họ, khi nghe tiếng pháo nổ thì lên thuyền tiến vào bình nguyên thành dụ cho quân giữ thành mở cửa quân Việt sẽ theo sau. Quân yên tuân lệnh nghe theo người nào người nấy nai nịch lên thuyền, sẵn sang xuất kích.
Còn về phía quân Việt, Nạp Lan Cảnh vương gia sợ rằng quân Yên nếu đột nhiên đến thì Cao Lãm sẽ nghi, nên nghĩ ra ngay một kế. Ông sai, Quách Dũng, Đà Lôi, Cử trạch, mỗi người mang theo năm ngàn binh mã tấn công ba mặt thành Bắc, Tây, Nam để quân địch không thể chú ý đến cánh quân phía đông, ba tướng nhận lệnh đi ngay. Còn Lai Câu, mang theo hai ngàn người lên thuyền theo sau quân Yên, giả cách đuổi theo truy sát tàn quân trại Ngưu Đầu, để quân giữ thành không nghi kị mà cho quân Yên tiến vào, sau khi quân Yên đã giữ được công thành thì lập tức xông vào. Khi đã vào thành thì đốt lửa thật to, chiêng trống hò reo để quân Yên hoảng sợ, cắm thật nhiều tinh kỳ lên trên thành. Sau đó dẫn quân tiến đánh các cổng thành khác để quân ta xông vào. Còn về phần mình, Nạp Lan Cảnh cùng Trình anh mang theo quân mã bên ngoài thành sắn sàng tiếp ứng. Cắt đặt đâu đấy, mọi người y lệnh hành sự.
Có câu:- Nước tràn đã lấp, giặc đến quân ngăn
Quân nước Yên không hề nao núng trước áp lực khủng khiếp mà quân Việt mang đến, vì họ tin tưởng vị tướng quân của mình. Nhưng họ nào có biết trong lòng Cao Lãm lúc này đang nghĩ gì? Hơn ai hết là một người giàu kinh nghiệm trên chiến trường ông biết rõ đợt tấn công này khác hẳn những lần công thành trước, nhưng để giải thích tại sao thì ông cũng không rõ, chỉ có thể nói là trực giác. Trực giác của ông không bao giờ đánh lừa ông, có lẽ trận chiến này đến thời điểm này sẽ kết thúc. Không phải ông không biết cơ trời sớm đầu hàng nhưng cả đời ông hưởng ân lộc của nước Yên phải báo đáp. Biết vua sai mà không thể can ngăn, gian thần lộng quyền không thể dẹp yên đã là kẻ bất trí, nếu đầu hàng giặc thì mang thêm tội bất trung. Người bất trí lại còn bất trung, trời đất nào dung cho, thôi thì chết trên chiến trường một lần sau cùng là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất. Nắm chặt chuôi kiếm, ông như nói với mình
– Huynh đệ, ta và ngươi gắn bỏ đã nửa đời người, trải qua trăm trận hôm nay hãy có lẽ sẽ kết thúc tại đây, hãy cùng ta cháy lên một lần nữa, đốt lên ngọn lửa từ đống tro tàn. Đến lúc rồi!
Lại nói quân Việt khí thế hăng hái, từ ba phía tấn công dồn đập, lớp trước lớp sau như triều dâng, người trước ngã người sau nối tiếp. Đà Lôi đốc thúc đánh cổng nam, quân trên thành bắn tên xuống như mưa, tên quân đánh trống trúng tên mà chết. Đà lôi liền săn tay áo, tay cầm dùi đánh trống thúc quân. Quân thấy chủ tướng đánh trống trận thì liều mạng xông lên. Cửa bắc và cửa tây tình hình cũng rất nguy nan hai bên ở thế giằng co, quân Yên ném đá xuống nhiều lắm quân không tiến lên được. Không chỉ vậy quân Yên còn dùng dầu đen đổ xuống, rồi chăm lửa đốt, bao nhiêu thang tre đều cháy cả. Quách Dũng thấy quân hơi yếu thế, miệng ngặm chặt đao, tay cầm mộc leo lên, khi được nửa đường thì quân Yên đỗ dầu xuống định đốt, Quách Dũng gầm lên như sét, tên quân run rẫy vở tim mà chết.
Đúng là kẻ tiều phu yếu ớt thì làm sao chịu nổi tiếng gầm thét của hổ báo, lựa thế Quách Dũng phóng lên tường thành đánh vẹt bọn binh vệ, mở đường cho quân Việt kéo lên. Quân yên nào phải yếu, thấy Quách Dũng hang hái như vậy, cung thủ châu tất cả tên về một chỗ mà bắn. Tay mộc, tay đao Quách Dũng tả xung hữu đột, đánh bật hết tên đạn bắn tới. Tướng giữ thành là Chu Hợi, tay nắm phương thiên kích xông vào đánh nhau với Quách Dũng, chưa được ba hiệp đã bị một đao chém chết. Quân sỹ nước Yên thấy thế càng thêm loạn, vứt bỏ vũ khí mà chạy.
Về phía cửa đông quân yên bị quân hàng đánh lừa mở cổng thủy cho quân từ Ngưu đầu quan kéo vào. Nào ngờ đâu khi binh vừa vào thành thì neo thuyền chặn cửa lại, lao lên chiếm lấy cổng thành trong lúc quân thủ vệ còn đang ngơ ngác. Tiếp sau đó đoàn thuyền của Lai Câu nối sau xông vào hai ngàn quân thiện chiến tả xung hữu đột, quân Yên chống trả không nổi đành bỏ chạy, thế là quân Việt đã chiếm được cửa đông. Sau đó đốt khói hiệu lên cho ba quân thấy rằng quân đã vào được thành. Quân từ ba cổng thành thấy vậy thì biết quân mình đã chiếm được cổng thành thì càng dũng mãnh lao lên. Quân yên chỉ còn biết chống trả yếu ớt, kẻ chết người bị thương tiếng kêu dậy đất, kẽ quăng gươm kẽ đầu hàng càng lúc càng đông. Cao Lãm thấy tình hình này biết đại sự đã hỏng liền cùng các thân vệ lao lên muốn quyết tử.
Thấy tướng nước Việt là Cử Trạch, liền xông vào. Hai tướng đánh nhau có đến năm mươi hiệp, quân hai bên đều bị đánh vẹt ra. Cao Lãm không hổ danh là danh tướng thế kiếm uy dũng biến hóa khôn lường Cử Trạch lúc đầu còn chống đỡ được, nhưng càng về sau càng đuối sức, hai chùy trên tay như vô lực bị đánh bật ra hai bên. Từ trên Cao Lãm bổ một kiếm xuống muốn kết thúc tính mạng của Cử Trạch. Nhưng từ xa một thanh đao xé gió lao tới, Cao Lãm thu kiếm lại đỡ nhưng lực đao mạnh lắm Cao Lãm bị dư lực chấn thối lui vài bước. Kèm theo đó là một tiếng hét lớn
– Tướng giặc chịu chết đi Lai Câu ta tới đây.
Lai Câu vớ lấy thanh đao của một tên lính lao đến bổ ngay một đao vào mặt của Cao Lãm, nhưng không ngờ y tránh được quay lại chém Lai Câu một nhát. Đường kiếm nhắm thẳng vào bụng của Lai Câu. Lai câu buông đao, tay trái dơ lên chắn ngang, miếng giáp tay làm từ sắt nung chặn ngay một kiếm chí mạng, tay phải thảnh thơi Lai Câu vồ tới chộp lấy Cao Lãm nhất lên không trung. Quân Yên đứng xem mặt mày tái xanh, nhưng vì cứu chủ tướng mà phải lao lên. Lai Câu không hề nao núng một tay nâng người một tay chống trả quân địch, sự kiêu dũng vô bì quân yên không tài nào tiến tới được, đã vậy quân Việt theo Cử Trạch nào để yên cho quân địch tung hoành, thế là hơn ba trăm quân thủ vệ bị đánh không còn manh giáp. Khi quân địch đã bị đánh lui Lai Câu ngước lên thì đã thấy Cao Lãm vì bị bóp chặt cổ lâu quá, đã đứt hơi mà chết. Lai Câu chặt lấy thủ cấp, sau đó theo đoàn người đi mở thành cho quân ngoài thành xông vào, và kể từ nay Yên quốc hơn năm trăm lịch sử đã bị xóa sổ hoàn toàn theo sự xụp đổ của Bình Nguyên thành.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!