Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện
Chương 135: C135: Mẹ Lục Giật Mình, Vội Vàng Quay Ra Đóng Cửa Lại.
Editor: Myy
___
Khán giả có con mắt rất tinh tường, không có ai muốn tiêu tiền của mình để xem một bộ phim lãng phí thời gian cả.
Trước đó «Kinh thiên nhất chiến» được tung hô lố như vậy, còn nói kĩ xảo tựa như phim điện ảnh Hollywood, các nhà phê bình đều hết lời ca ngợi, chỉ kém nước nói rõ bộ phim này là kiệt tác lịch sử nữa thôi. Tuyên truyền như vậy, người xem càng thêm chờ mong, nhưng khi bọn họ bước vào rạp chiếu phim, cảm giác mong đợi tụt xuống 50, khiến bọn họ đặc biệt không hài lòng.
Tức giận chê bai bộ phim này không đáng một đồng.
Còn «Bên bờ sông Tần Hoài» trước khi phim chiếu chỉ quảng cáo gò bó theo khuôn phép, giới phê bình cũng không nói gì về bộ phim, cộng thêm thuỷ quân và đám fan hâm mộ quấy phá, phim chưa chiếu đã chịu gièm pha. Điều đó khiến tất cả người đến xem phim đều chờ mong cái cảm giác thất vọng hạ xuống 0, thậm chí còn giấu trong lòng định kiến với phim.
Có người trong lúc đợi phim bắt đầu vài phút đã đăng Weibo chê bai, trong suốt quá trình xem phim lại không thấy động tĩnh, đến tận hai tiếng sau mới bắt đầu rải rác bài đăng trên Weibo.
“Đm!!!!!! Tôi sai rồi!!! Xin phép được quỳ xuống trước mặt đạo diễn!!!! Các người có thể cảnh báo trước một tiếng để tôi mang sẵn khăn giấy theo không! Đây là lần đầu tên đàn ông này khóc như điên ở rạp chiếu phim như vậy đó, mất mặt vl!!! Phim hay! Bên bờ sông Tần Hoài hay thật sự. Mặc dù tôi phải bỏ ra tiền tài, thời gian và nước mắt nhưng tôi vẫn rất thoả mãn! Thiện ý nhắc nhở cho những người khác, nhớ mang khăn giấy nhé!!!”
Sau khi công chiếu, «Bên bờ sông Tần Hoài» được đón nhận rất nồng nhiệt, có một trang mạng xã hội nổi tiếng đã cho điểm bộ phim cao tới 9.1 điểm.
Đương nhiên, cũng có người nghi ngờ, vẫn chẳng thèm ngó tới bộ phim.
Ngày đó, «Kinh thiên nhất chiến» bán được hơn 100 triệu vé, «Bên bờ sông Tần Hoài» bán được 5 triệu.
Nhưng mà sang ngày thứ hai, «Kinh thiên nhất chiến» chỉ bán được 50 triệu, «Bên bờ sông Tần Hoài» đã bán được 30 triệu vé.
Ngày thứ ba, là ngày đầu tiên trong ba kì nghỉ dài hạn, «Kinh thiên nhất chiến» bán được 35 triệu, còn «Bên bờ sông Tần Hoài» bán được 90 triệu.
Ngày thứ tư, «Kinh thiên nhất chiến» chỉ bán được 40 triệu, doanh số bán vé của «Bên bờ sông Tần Hoài» đã lên tới con số 150 triệu.
Doanh số của «Kinh thiên nhất chiến» tiếp tục đi xuống, còn «Bên bờ sông Tần Hoài» thì thành công lật ngược ván cờ, trở thành con cờ lợi hại nhất.
Trên internet, «Bên bờ sông Tần Hoài» nhận về rất nhiều lời khen, từ những chi tiết lớn như kịch bản và hậu kỳ chế tác đến các chi tiết nhỏ như ánh sáng và trang phục, đều được cư dân mạng cẩn thận đem ra khen ngợi. Khen đoàn làm phim và công ty Triêu Tầm rất có tâm, chịu chi số tiền rất lớn vào những chi tiết nhỏ không đáng kể này.
Bất kể là doanh số bán vé hay là độ hot của «Bên bờ sông Tần Hoài» đều có sự thay đổi lớn qua các giai đoạn sau.
Nhìn thấy doanh số và điểm của «Kinh thiên nhất chiến» tiếp tục đi xuống, nhiều fan hâm mộ đứng ngồi không yên, đổ xô đi mua nhiều vé cùng lúc, dùng toàn bộ thuỷ quân ra tay, kéo điểm của phim từ 6.7 lên cao đến 8.0, spam các bình luận khen giả trân trên các mặt báo để nâng cao độ hot, nhưng mà như vậy cũng không có tác dụng là bao.
Nhiều bài viết, bình luận đã từng kêu gào «Bên bờ sông Tần Hoài» sẽ bị «Kinh thiên nhất chiến» giẫm bẹp được cư dân mạng đào lại, trong đó phần lớn là rối rít xin lỗi, nhưng cũng có người ráng chống đỡ lấy mặt mũi rồi tiếp tục chê bai, chê xong bị cư dân mạng chửi lại, đến cuối cùng không dám hó hé tiếng nào nữa.
Kết quả, «Kinh thiên nhất chiến» bán được 500 triệu vé, nhưng con số đó đối với đạo diễn và dàn diễn viên nổi tiếng mà nói, có thể nói là thảm không nỡ nhìn.
Mà «Bên bờ sông Tần Hoài» bán được một tỷ vé, lại còn là tác phẩm đầu tiên của một vị đạo diễn trẻ và dàn diễn viên không có danh tiếng, trở thành bộ phim có doanh thu bán vé cao nhất năm nay.
Lúc «Bên bờ sông Tần Hoài» mở tiệc ăn mừng, Ninh Dương uống đến nỗi nôn ra mấy lần.
Anh liên tục kính mỗi người trong đoàn làm phim một chén, đứng lảo đảo đến nỗi phải nhờ người đỡ nhưng vẫn uống, cuối cùng ánh mắt đỏ bừng nhìn Diệp Trăn.
Ninh Dương nói: “Lúc trước, tất cả mọi người đều chê cười tôi sẽ không thể làm diễn viên. Sau này tôi đổi nghề làm đạo diễn, những vị đạo diễn có tên tuổi đó còn nói, tôi căn bản không có thiên phú làm đạo diễn, cả đời này sẽ không ngóc đầu lên được! Nhưng mà bây giờ! Tôi làm được rồi! Cũng không còn ai dám chê cười tôi nữa!”
Anh ta nói xong, nước mắt lăn dài trên mặt, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Diệp Trăn cũng uống cạn chén rượu trong tay, vui mừng vì bây giờ Ninh Dương đã nhận được thành tựu xứng đáng.
Doanh số bán vé tăng vọt, kỹ năng diễn xuất của các diễn viên từ chính đến phụ đều được người xem đánh giá cao, đặc biệt là nhân vật nam nữ chính.
Lúc trước Quan Minh chỉ ở mức hot tàm tạm nay nhảy lên một phát thành nam minh tinh có độ hot cao, trong giới điện ảnh có thêm không ít fan, kỹ năng diễn xuất được giới phê bình thừa nhận, bây giờ người đại diện nhận kịch bản mới luôn tay. Mà Mạnh Tiệp sau bốn năm im hơi lặng tiếng cũng bởi vậy mà thành công trở lại tầm mắt công chúng. Fan hâm mộ bốn năm trước kích động không thôi, cảm khái cuối cùng thì mình cũng đợi được đến ngày Mạnh Tiệp trở lại.
Các diễn viên đều tranh nhau kính rượu Diệp Trăn, cuối cùng, cả đoàn phim ai cũng say khướt, Ninh Dương đứng cũng không vững nữa, trực tiếp được đỡ đến ghế salon ngủ thiếp đi. Diệp Trăn lảo đảo, bóng người trước mặt mơ mơ màng màng lay động. Đang muốn lấy điện thoại ra gọi cho tài xế thì bị trượt chân, lúc suýt bị ngã xuống, lại đột nhiên được một cánh tay rắn chắc vịn chặt lại.
Diệp Trăn lờ đờ ngẩng đầu, thấy một đôi mắt thâm thuý đang nhìn mình.
Đó là một đôi mắt rất quen thuộc, chỉ thấy được bóng hình cô trong ánh mắt ấy.
“Lục tổng…” Có người vẫn chưa say lắm tranh thủ buông chén rượu xuống.
Lục Bắc Xuyên đảo mắt một vòng, thái độ không hài lòng lắm với bữa tiệc quá mức phóng túng này, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ phân phó cho nhân viên khách sạn đỡ toàn bộ người ở chỗ này đến phòng khách sạn nghỉ ngơi một đêm, sau đó liền ôm Diệp Trăn đã ngủ gật rời khỏi khách sạn.
Diệp Trăn uống nhiều rượu, sắc mặt đỏ bừng, cơ thể khô nóng, bị Lục Bắc Xuyên ôm vào trong ngực không hề an phận, khi thì nói thầm kêu nóng muốn cởi quần áo, khi thì che miệng muốn nôn. Cuối cùng trên đường trở về, vào lúc bất ngờ không kịp đề phòng, nôn hết lên người Lục Bắc Xuyên.
Trợ lý của Lục Bắc Xuyên ngồi trên ghế lái phụ, nghe được tiếng thì quay lại nhìn, dưới ánh đèn xe lờ mờ không thấy rõ sắc mặt Lục Bắc Xuyên, cậu đành phải đưa khăn tay cho hắn, mở cửa sổ ra.
Lục Bắc Xuyên nhìn vết nôn trên người mình, sắc mặt tái xanh hết sức khó coi, nhưng nhìn thấy bộ mặt khó chịu của Diệp Trăn lại không thể làm gì khác ngoài việc thở dài, cởi áo khoác dính đầy vết bẩn ra, chấp nhận số phận cầm khăn tay lau sạch khoé miệng Diệp Trăn.
Diệp Trăn vẫn chưa tỉnh táo lắm, nằm lên đùi Lục Bắc Xuyên trong không gian chật hẹp, nằm kiểu gì cũng thấy không thoải mái, cả người khô nóng khó chịu đến phát cáu.
“Anh có thể đổi một cái xe khác lớn hơn không!”
Lục Bắc Xuyên dở khóc dở cười, thuận theo dỗ dành cô, “Được, ngày mai anh sẽ đổi xe.”
Diệp Trăn nắm lấy cà vạt của Lục Bắc Xuyên, híp mắt tiến đến trước mặt hắn, hung tợn hỏi, “Anh nói đi! Cuối cùng là tại sao anh lại thích Diệp Tình!”
Đúng là một câu hỏi bất ngờ.
Lục Bắc Xuyên thực sự không biết vì sao sau khi say Diệp Trăn lại hỏi vấn đề này. Diệp Tình? Sao hắn lại thích Diệp Tình?
Nhìn Diệp Trăn sau khi say rượu cố chấp muốn đòi đáp án, Lục Bắc Xuyên bất đắc dĩ cười nói: “Anh thích Diệp Tình lúc nào?”
Diệp Trăn nghe câu này, nhíu mày, biểu cảm đau khổ, nói liên miên lải nhải: “Anh đừng cho là em không biết anh thích cô ấy. Anh bị cô ấy… bị cô ấy mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo, anh còn vì cô ta mà muốn ly hôn với em! Ô ô ô Chúc Chúc đáng thương của em, mới tí tuổi đã không có cha…”
Nói đến đây, Diệp Trăn trực tiếp bật khóc, cực kì ủy khuất lớn tiếng ồn ào, “Anh vì cô! Muốn ly hôn với em!”
Quả thực là cố tình gây sự.
Lục Bắc Xuyên trực tiếp bị thái độ đương nhiên này của Diệp Trăn chọc tức đến bật cười.
Tài xế và trợ lý run tay, yên lặng dâng tấm che ngăn cách lên, hai người nhìn thẳng phía trước không dám nhúc nhích.
Diệp Trăn ủy khuất chỉ vào trái tim hắn, “Anh nói đi, dựa vào lương tâm mà nói, anh yêu em, anh sẽ vĩnh viễn yêu em, vĩnh viễn sẽ không rời xa em! Mau nói! Không nói thì… tức là anh lừa em!”
Lục Bắc Xuyên ôm Diệp Trăn vào trong ngực, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Là em, vẫn luôn là em, người ban đầu khiến anh bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo là em…” Lục Bắc Xuyên dừng một lát, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Anh yêu em, sẽ mãi mãi không rời xa em.”
Đây là lần đầu Lục Bắc Xuyên trực tiếp đối mặt nói yêu Diệp Trăn.
Hắn biết lúc Diệp Trăn tỉnh lại chắc chắn sẽ không nhớ gì hết, cho nên hắn mới có thể không chút kiêng kỵ nói ra những gì hắn luôn giấu trong lòng hoặc những lời bình thường sẽ không dám nói.
“Anh yêu em, Diệp Trăn. Trên thế giới này không có ai có thể yêu em hơn anh, chỉ cần em không đi, không rời khỏi anh, thì anh cũng sẽ mãi mãi không rời xa em.”
Nghe câu này, Diệp Trăn vừa lòng nở nụ cười thoả mãn, cô rúc vào trong ngực Lục Bắc Xuyên, gật đầu thì thầm, “Ừm… Em cũng yêu anh, mãi mãi yêu anh…”
Lục Bắc Xuyên khẽ mỉm cười, đặt cằm lên đỉnh đầu Diệp Trăn, hôn một cái, vô cùng an tâm.
Rất nhanh đã đến Lục gia, Lục Bắc Xuyên ôm Diệp Trăn xuống xe, mẹ Lục ở phòng khách nhìn thấy bộ dáng say khướt của Diệp Trăn, vội vàng kêu dì Nguyệt đi chuẩn bị chút canh giải rượu.
“Sao… sao lại uống thành như vậy rồi?”
Lục Bắc Xuyên giải thích: “Đoàn làm phim mở tiệc ăn mừng, cô ấy uống hơi quá chén ạ.”
“Con tranh thủ ôm Diệp Trăn về phòng rồi lau người cho nó đi.”
Lục Bắc Xuyên gật đầu, ôm Diệp Trăn về phòng ngủ.
Vừa đặt người lên giường, dạ dày của Diệp Trăn lại quấy một trận, cô miễn cưỡng mở mắt ra nhìn xung quanh, che miệng, biểu cảm thống khổ, lảo đảo đi vào toilet nôn.
Lục Bắc Xuyên vuốt lưng cô, mớm nước cho cô súc miệng, cẩn thận đỡ cô nằm trên giường, bưng chậu nước ấm và khăn mặt tới lau người cô.
Da thịt nóng hổi của Diệp Trăn được tiếp xúc với khăn lông ấm áp, cảm giác hết sức thoải mái.
Cô hơi híp mắt lại, nhìn Lục Bắc Xuyên đang lau người cho mình. Khuôn mặt hoàn mĩ không ngừng phóng đại trước mắt cô, cơ thể khô nóng khiến tim Diệp Trăn đập rộn lên, miệng đắng lưỡi khô. Cô bắt lấy cánh tay Lục Bắc Xuyên, nhịp tim đập nhanh hơn.
Diệp Trăn mơ mơ màng màng, nhưng trong đầu lại rõ ràng vụt qua bốn chữ.
Say rượu làm loạn.
Loạn thì loạn.
Cô cam chịu nghĩ.
Cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra, cô dùng một tay kéo Lục Bắc Xuyên lên giường, xoay người cưỡi ở bên hông Lục Bắc Xuyên, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống hắn. Vừa gấp gáp cởi quần áo của mình, vừa cúi người xuống hôn lên môi Lục Bắc Xuyên.
Bên ngoài, mẹ Lục bưng bát canh giải rượu dì Nguyệt vừa mới nấu lên, vừa mở cửa ra một khe hở nhỏ, tiếng động trong phòng liền truyền tới.
Mẹ Lục giật mình, vội vàng quay ra đóng cửa lại.
Chúc Chúc đứng ở sau lưng bà tò mò hỏi, “Sao bà không vào vậy ạ?”
Mẹ Lục cười nắm tay Chúc Chúc đi xuống tầng, “Không phải Chúc Chúc muốn có em trai em gái sao? Chẳng mấy chốc nữa con sẽ có em nha.”
***
Myy: Tui đã trở lại sau mấy tháng làm này làm kia với hơn 11k thông báo từ mọi người 🐸🚬
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!