Chân Huyết Lệ
Quyển 1 - Chương 36: Ngày thứ nhất (1)
Binh pháp có viết
“Biết nắm thiên thời, gồm thâu địa lợi, là cái gốc của binh gia”
Điều đó cho thấy chiến trận không chỉ là nơi vũ lực là tồn tại tối cường, mà là sự hòa hợp của nhiều yếu tố khác nhau
Bậc làm tướng lĩnh ngoài giỏi mưu lược, trong rành binh pháp, thì còn phải là người biết xem thời thế, biết hình thể từng vùng mà bày binh bố trận, thì dù rơi vào cảnh lấy ít đánh nhiều vẫn có cơ thắng được
Đối với vùng đất núi, rừng xen kẽ thì không gì lợi hơn là chọn được cao điểm thích hợp làm nơi đóng quân, tiến có thể công, lui có thể thủ, lại có thể bao quát được toàn chiến địa, so với việc có thêm chục vạn binh mã đôi khi còn lợi hại hơn nhiều
Một người đứng trên núi cao nhìn sang ngọn núi đối diện chỉ tay mà nói
– Trận địa của địch cũng không tệ, xem ra muốn thắng trận này thì phải bỏ ra không ít công phu rồi đây
Người nói là Lý Nghiêm một trong Tứ Thiên Vương của Tây Lỗ quốc, đứng phía sau ông là năm người thuộc hạ: Sở Thủy, A Báo, Mông Tập, Ngụy Giao, Cung Ngân, hay còn được biết với cái tên là Ngũ Hổ Thần
Lý Nghiêm nhìn cảnh vật nhớ về hai mươi năm trước một cảm giác quen thuộc hiện về
– Đã đi lâu như vậy rồi mà nơi đây vẫn không thay đổi nhiều, chỉ là cảnh thì vẫn cũ còn người thì già đi mất rồi
– Nhớ năm ấy ta chỉ với hơn hai ngàn thuộc hạ đã Bắc tiến đánh nhau với hai vạn quân địch, chém đầu địch tướng là Bào Hắc Phương, ruổi cương ngựa một hơi đánh sát đến kinh đô của Ngô quốc
– Xông pha trăm trận không trận nào là không kinh hồn lạc phách, không có chiến trường nào là không khiến cho máu trong cơ thể ta ngừng sôi sục
Lời nói ẩn chứa một hoài niệm xa xăm, về một người trẻ tuổi đã từng có hoài bảo ngang trời dọc đất, tung hoành trong thiên hạ
Lý Nghiêm tay vuốt thanh bảo kiếm đeo bên mình
– Ai mà ngờ được, người từng chỉ biết sống trên lưng ngựa như ta, vậy mà đã có hơn bảy năm chưa hề bước chân ra xa trường một lần
– Đến thanh Truy Thù luôn mang bên cạnh cũng đã mất đi màu sáng bóng, phải chăng là ta đã già nên ý chí không còn mạnh mẽ như xưa nữa
Sở Thủy, một lão nhân gầy nhom ngồi trên chiếc xe đẩy bằng gỗ chắp tay nói
– Chủ nhân, theo thuộc hạ thấy thì ngọn lửa trong lòng người đang nhen nhóm lại rồi
– Người nói mình già đi, ý chí đã cùng kiệt, nhưng trong mắt lão thần thì hình ảnh vị tướng quân kiêu dũng thiện chiến ngày nào vẫn đang tồn tại nơi đây
– Con giao long ẩn mình dưới nước sau trăm năm thì vẫn là giao long, thời thế thay đổi thì đã sao, chỉ cần lòng người đã quyết thì cũng có thể cải mệnh trời
– Đây là lúc để cho chúng ta một lần nữa trở về với vũ đài của chính mình, để cho thiên hạ phải nhớ lại danh xưng Tứ Thiên Vương và Ngũ Hổ Thần từng làm cho thiên hạ điêu đứng
Lý Nghiêm áo bào bằng da bạch hổ bay phất phơ trong gió, khuôn mặt tỏa ra chiến ý mạnh mẽ
– Nói hay lắm, nói hay lắm, cái gì là dòng chảy mới của thời đại kia chứ, bọn quan văn trong triều chỉ là một lũ kệch cỡm, chúng thì biết gì mà dám phun ra những từ ngữ như vậy trước mặt ta
– Ta chính là nhân chứng hoàng kim cho một thời thế hỗn độn, là người đã từng đứng trên đầu ngọn sóng của thời đại, muốn ta ngồi xếp gối, uống rượu, đàm văn thì hãy chờ đến kiếp sau đi
– Chiến trường là nhà của ta, huynh đệ các người là tay chân của ta, nếu phải chọn cách chết thì ta thà chọn để da ngựa bọc thây còn hơn là để bản thân mục ruỗng trong vàng lụa
– Ngũ Hổ Thần nghe đây, thời điểm này chính là lúc chúng ta phải hành động rồi đó
Dứt lời năm người đứng sau Lý Nghiêm đều cúi đầu nhận lãnh quân lệnh, Ngụy Giao lãnh hai mươi vạn quân tấn công phía sông Như Nguyệt, Cung Ngân lãnh hai mươi vạn quân tấn công thành Hoãn. Còn ở đây do ba tướng là Sở Thủy thống lĩnh ba mươi vạn quân làm Trung quân tướng, A Báo lãnh mười vạn quân làm Hữu quân tướng, Mông tập lãnh mười vạn quân làm Tả quân tướng
Năm đạo binh rằm rộ ra quân, chiêng trống inh ỏi, gươm giáo ngợp trời, một tiếng pháo lệnh năm đạo binh cùng nhau tề phát, thật đúng là
Cờ xí ngập trời sông núi đỗ
Người ngựa dập dìu cỏ cây kinh
————————————————–o0o——————————————–
Còn với liên minh Bắc Nhung từ sớm đã có sự chuẩn bị, những vị trí trọng địa đã được khỏa lắp bởi những binh sỹ thiện chiến của các quốc gia như: Sở, Phiêu Hà, Hũ Do, Tấn, Địch, Cô Trúc, Từ, Phồn thống lãnh cả thảy bốn mươi vạn quân
Bên phía sông Như Nguyệt là các trại do các nước: Liêu Đông, Liêu Tây, Hùng Hoàng, Ngô thống lãnh mười lăm vạn quân
Còn về mặt thành Hoãn do các nước:Việt, Mãng Hạ, Thanh Xa, Đại thống lãnh hai mươi vạn quân
Việc sắp xếp binh lực như vậy là có dụng ý riêng của chính nó, nhiều quốc gia ở đây trước khi là liên minh thì từng là kẻ tử thù của nhau, thì làm sao tin được rằng trên chiến trường họ có thể trở thành đồng đội
Cách sắp xếp như vậy giúp cho các nước đã từng có giao hảo với nhau ghép chung lại thành một đội, như vậy khả năng kết hợp cũng sẽ cải thiện đáng kể, tránh những xung đột không cần thiết có thể xảy ra
Lại nói trận chiến ở Linh Lăng quân các nước Sở, Phiêu Hà, Hũ Do, Tấn, Địch, Cô Trúc, Từ, Phồn bố trận hai bên cánh mỗi bên mười vạn quân, ở giữa trung quân hai mươi vạn chống lại năm mươi vạn quân Tây Lỗ
Hữu quân tướng của Tây Lỗ là A Báo đối đầu với quân Sở và Phiêu Hà, Tả quân tướng của Tây Lỗ là Mông Tập đối đầu với quân nước Địch và Từ, còn cánh trung quân do Sở Thủy chỉ huy thì đối đầu với quân tướng của bốn nước còn lại
Trong Ngũ Hổ Thần, mỗi người lại có một năng lực khác nhau, Sở Thủy giỏi điều trận là một tướng mưu lược, A Báo là tay dũng tướng kiêm nhiệm việc tấn công, còn Mông Tập thì lại là tướng thiên về việc phòng thủ
Và trong trận chiến này cũng không ngoại lệ, ba trong năm số Ngũ Hổ Thần đều thể hiện đúng phẩm chất của riêng mình, trước hết là cuộc tấn công của A Báo
A Báo người này vốn là thủ lĩnh một bộ tộc ở vùng núi phía Đông của Tây Lỗ quốc, dân tộc của ông ta không những kiêu dũng thiện chiến, mà ra tay cũng rất tàn độc. Bất cứ một thế lực nào trong vùng họ cai quản mà ngang nhiên chống lại, họ đơn giản là cử quân đi tàn sát tất cả không chừa một ai, xiêng những cái xác lên chỗ cao để răng đe những kẻ bất phục tùng
Về sau khi triều đình Tây Lỗ tiến hành thống nhất các bộ lạc phương Đông, thì A Báo dẫn theo quân đội và bộ lạc của mình gia nhập quân triều đình và sau này trở thành môt trong những tướng lĩnh hàng đầu dưới trướng Lý Nghiêm
A Báo mình mặc kim ngân giáp, tay cầm một cặp nhật nguyệt song đao, hai mắt như ưng, mũi cao mà miệng nhỏ, dáng người vừa tằm và có hơi vẻ thư sinh
Hắn cưỡi một con ngân tinh mã dẫn đầu đám thuộc hạ, phía sau là mười vạn đại quân, thế như nước cuốn, đá lăn xông vào trận địa của quân Phiêu Hà. Nhìn A Báo ẻo lả là vậy mà đao pháp cực kỳ tinh thuần, lưỡi đao như ánh chớp vừa nhanh vừa mạnh, không một hàng phòng thủ nào có thể chịu đựng nổi
Rầm, keng, chang
A Báo cùng đám thân binh của mình đi đến đâu là tất cả giản ra đến đấy, như một thanh lợi kiếm cắt ngang mành lưới vậy, thật là nhẹ nhàng và sắc xảo
Tướng nước Phiêu Hà là Đấu Chương thấy quân địch thế tiến đánh như gió thì lệnh cho quân sỹ bày trận ngư lân ra đón đỡ. Chỉ tiếc là dù trận địa có lợi hại đến đâu, binh sỹ có cố gắng đến đâu, cũng không tài nào ngăn nổi cặp song đao thế như sấm, như sét ấy.
Gió núi thổi qua từng cơn làm bốc lên mùi huyết tinh nồng đậm, những giọt mưa máu làm thắm ướt áo bào của A Báo, hắn cũng như đám thuộc hạ như đắm chìm vào sự tàn ác của bản thân. Nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy, một chút chau mày cũng không có, mà thay vào đó là sự thèm khát, chỉ muốn nhiều, nhiều nữa, không có bất cứ thứ gì thỏa mãn cho những con thú hoang vào lúc này
Tình hình nguy ngập đến mức trận địa của quân Phiêu Hà càng lúc càng bị dồn ép đến thê thảm, từng lớp từng lớp người bị đánh cho thất điên bát đảo, không còn biết trời trăng mây nước là gì
Thấy chuyện đã kíp lắm rồi phó tướng của quân Phiêu Hà quay sang Đấu Chương nói
– Tướng quân người lui xuống trước đi, quân địch sắp đến nơi rồi
– Tiểu nhân sẽ cố gắng cằm cự kéo dài thời gian, người mau tập hợp binh sỹ đang tháo chạy thành một đội hình mới thì may ra quân ta còn có thể duy trì
– Nếu không…
Tên phó tướng còn chưa kịp dứt câu, thì đã la lên một tiếng, một thanh đao nhọn hoắc xuyên qua tim hắn, sau đó kéo ngang theo thân cắt thành hai khúc, máu phun ra như suối, khiến cho Đấu Chương không khỏi giật mình
Người đến là A Báo, hắn nói
– Muốn chạy sao, đâu dễ như vậy
Đấu Chương thấy A Báo thì rụng rời cả hồn vía, chẳng phải quân hắn còn ở đằng kia sao, vậy thì hắn dùng cách quỷ thần gì mà đến được đây vậy.
Nhưng Đấu Chương nào rõ, A Báo lấy quân mình làm mồi nhử, còn bản thân thì cắt lẻn đến chốn này, quân Phiêu Hà đương lúc rối ren thì làm sao chú ý được một người im hơi lặng tiếng đến vậy
A Báo cười gằn
– Cái đầu của ngươi cũng đến lúc rớt xuống rồi đấy, không ngờ trận chiến này lại kết thúc nhanh đến thế, thật là chán quá đi
Hấp
A Báo chồm mình tới định gián xuống một đao, thì một bóng đen lao đến hét lớn
– Tây Lỗ tặc chớ có ngông cuồng, có Trác Bất Phàm ta đây.
Người đến là Trác Bất Phàm, tay cầm một thanh cự kiếm lựa thế chém một nhát xuống đầu A Báo. A Báo rút lưỡi đao đang chém dở lại, giơ lên ngăn trở, chỉ nghe “choang” một tiếng rõ to, cả người và ngựa của A Báo bị đánh bật lại mấy bước
Hí
A Báo kéo dây cương ngựa sang một bên, khiến cho ngựa lấy lại được thăng bằng, một kiếm vừa rồi của Trác Bất Phàm quả thật rất mạnh, nó khiến A Báo thoáng giật mình
Nhưng việc đó chỉ là do A Báo sơ xuất mà thôi, đối với một tên tướng trẻ tuổi như Trác Bất Phàm, A Báo không chút xem trọng tí nào
– Hảo tiểu tử lãnh của ngươi một kiếm, giờ thì để ta trả lại ngươi vậy
– Tiếp chiêu
A Báo giục ngựa tiến lại, hai đao chọi một kiếm, chỉ nghe tiếng binh khí va vào nhau đến chói tai, cả hai người đều võ nghệ siêu quần nhưng về kinh nghiệm thì Trác Bất Phàm hãy còn kém lắm so với đối thủ. Nên cứ khi Trác Bất Phàm vừa đánh xuống một kiếm thì A Báo dễ dàng hóa giải mà còn bồi thêm một chiêu nữa, làm cho y giáp của Trác Bất Phàm nhiều chỗ bị chém đến nức toát, thân thể cũng lãnh vài vết thương
Trác Bất Phàm lùi lại mấy bước
– Khốn thật, tên này quả là mạnh như lời đồn, thì ra cái danh xưng Ngủ Hổ Thần cũng không phải xứng cho có
A Báo cắp song đao lên vai, miệng cười nói
– Thế nào hảo tiểu tử vẫn còn muốn đấu tiếp chứ?
– Đấu thì đấu bộ ta sợ ông sao
Trác Bất Phàm tay nắm chặt bội kiếm lại một lần nữa xông vào.
Nhưng dù hắn có cố gắng đến mấy đi nữa thì Trác Bất Phàm cũng không thể gây ra một thương tổn nhỏ nào với A Báo, dường như đây là một trận chiến không cân sức vậy
Lúc này đám binh Sở quốc cũng đã tới, một người lớn tuổi nhất tiến lại gần Trác Bất Phàm rồi nói
– Thiếu gia cậu không sao chứ?
– Thiếu gia người lui xuống trước đi để tên này cho đám tiểu nhân là được rồi
Người lớn tuổi ấy nhìn Trác Bất Phàm đầy quan tâm, sau đó ông vẩy tay một cái hơn trăm thân vệ bao lấy Trác Bất Phàm vào trong
A Báo khinh khỉnh cười:
– Muốn lấy đông hiếp ít à, được, được, có giỏi thì lên hết cả đây cho ta
Một tiếng nói trong đám binh Sở quốc vang lên
– Tất cả tránh ra cho ta, đây là cuộc chiến của ta
Người nói là Trác Bất Phàm, hắn gạt đám vệ binh bên cạnh mà thúc ngựa lên trên, hắn nhìn A Báo mà nói
– Đánh tiếp chứ!
A Báo đáp
– Tiểu tử có khí chất đấy, nhưng e là ngươi đã chọn nhầm lúc mà thể hiện rồi
– Nếu đã muốn chết như vậy thì ta chiều ý ngươi
Nói rồi cả hai lại lao vào nhau đánh lộn bậy cả lên
———————————————-o0o——————————————–
Còn ở trận chiến bên kia, Mông Tập đánh lại liên quân Đich và Từ
Kỵ binh của Địch quốc vốn nổi tiếng là hùng mạnh nhất trong liên minh Bắc Nhung, không chỉ ở sự tinh luyện của binh sỹ mà là còn do vóc dáng, sức mạnh cũng như tốc độ của kỵ mã
Xung lực của một đoàn kỵ binh hơn hai vạn người là một sức mạnh hết sức khủng khiếp, nó có thể thổi tung mọi lớp tường chắn trên đường mà nó đi qua. Hơn thế nữa phía sau kỵ binh là tám vạn bộ binh làm nhiệm vụ yểm trợ, nên nếu xét trên lý thuyết khi binh lính của hai bên là bằng nhau thì chiến thắng cho hai nước Địch và Từ thì mười phần cũng chắc được sáu bảy
Nhưng lý thuyết thì vẫn là lý thuyết, còn thực tế thì vẫn luôn có sự khác biệt
Mông Tập trên lưng ngựa ra lệnh
– Dùng đội hình bậc thang ép địch sang bên trái
– Điều hai ngàn cung thủ tấn công vào mạng phải của địch
Hiệu lệnh được ban ra, các phân đội bên dưới lập tức chấp hành theo mệnh lệnh không chút chậm trễ.
Đội cự thuẫn của quân Tây Lỗ lập tức sắp xong trận hình, tạo thành một đường chéo dài ngăn đón thế quân của kỵ binh Địch quốc. Kỵ binh bị lớp tường chắn ngăn trở không thể có được một thế tấn công chính diện hoàn hảo, bị ép đánh dọc theo hình tuyến của quân Tây Lỗ. Sự di động của kỵ binh làm lộ ra đám bộ binh đang theo sao, trở thành miếng mồi ngon cho đám cung thủ của quân Tây Lỗ
Tướng của quân nước Địch là Cung Mạc nhìn thấy tình hình chuyển biến thì quay ngọn đại đao lại chém vào một góc trận của quân Tây Lỗ, ông hét lớn
– Xa luân trận!
Đạo kỵ binh nhận được mệnh lệnh thì di chuyển theo Cung Mạc, cả đoàn người ngựa tạo thành một vòng xoáy thật lớn khoét vào bức tường chắn của địch. Trận thế này khác hoàn toàn với việc dùng trận hình lưỡi đao, nếu trận lưỡi đao lấy việc tạo một lỗ hổng trực tiếp vào giữa đội hình của địch, thì xa luân trận là việc lấy xung lực của hơn vài vạn người ngựa tạo thành một cơn lốc từ từ bào mòn các lớp phòng thủ
Mông tập thấy tình hình biến chuyển thì nói với tên quân truyền lệnh
– Lập tức chuyển sang trận Ngũ Long Thôn Châu cho ta
Có chỉ lệnh, tên quân liền cầm lấy kỳ lệnh phe phẩy, quân Tây Lỗ lại lập tức biến ra một trận hình mới dùng để khắc chế quân nước Địch và Từ
Cung Mạc mắt thấy đội hình quân địch di chuyển thì không lập tức tấn công ngay mà ra lệnh
– Kỵ binh nghe lệnh lập tức chia thành mười đạo tạm thời rút khỏi vòng vây
– Bộ binh yểm trợ từ từ theo sau, chúng ta ra ngoài lập lại trận đồ mới
Bên này Mông Tập khẽ cười
– Muốn đấu trận pháp với ta sao?
– Ngươi hãy còn kém lắm, lần sau ta nhất định sẽ lấy thủ cấp của ngươi
– Hãy chống mắt lên mà coi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!