Trùng Sinh, Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh
Chương 6
Tôi nhìn Lý Y Hợp trước mặt chằm chằm, quên cả giơ tay ra, có giáo viên nhắc nhở “phải tặng cho các bạn nhỏ”, nhưng cậu ấy giống như không nghe thấy, vẫn giơ thẳng bông hoa cúc lên.
Đúng rồi, đúng là anh ấy.
Không phải trùng tên, không phải nằm mơ, đúng là anh ấy rồi.
Nhưng mà…
“Không cho cậu giành mẹ của tôi!” – Một tiếng hét vang dội, tôi choáng váng, nhìn thấy Diêu Tinh Nam không biết lao đến từ lúc nào, trực tiếp đẩy Lý Y Hợp một phát.
Mọi người trong phòng trở tay không kịp với tình huống bất ngờ này, may mà giáo viên nhiều kinh nghiệm, nhanh chóng đi đến đỡ Lý Y Hợp dậy.
Tôi cũng gọi Diêu Tinh Nam lại, nói với nó đánh người khác là không đúng.
Tôi bắt Diêu Tinh Nam xin lỗi Lý Y Hợp, Diêu Tinh Nam bĩu môi, hốc mắt rất nhanh đã đỏ lên: “Là cậu ta không đúng, cậu ta muốn giành mẹ với con!”
Lý Y Hợp hờ hững nhìn Diêu Tinh Nam, vẫn giơ bông hoa về phía tôi, tôi gần như vô thức muốn duỗi tay ra nhận.
Lúc này giáo viên đột nhiên mở miệng: “Con nhìn kìa, cô bạn nhỏ Tinh Nam khóc rồi, con tặng hoa này cho bạn ấy, làm bạn với bạn ấy được không?”
Lý Y Hợp lắc đầu, kiên quyết không muốn.
Cục diện rơi vào bế tắc, cô giáo khuôn mặt bất lực nhìn tôi, hy vọng tôi nói gì đó, nhưng tôi nhìn hai đứa nhỏ này chỉ cảm thấy lòng dạ rối bời.
“Thật ngại quá, tôi đến muộn rồi.”
Cửa phòng truyền đến giọng nói của một người đàn ông, những ánh mắt vốn dĩ đang tập trung vào chúng tôi đều nhìn qua đó.
Tóc của người đàn ông rối tung, nhìn từ xa có chút quen mắt.
Chỉ thấy ánh mắt anh ấy nhìn trái nhìn phải phòng học, quyết định tự giới thiệu: “Tôi là phụ huynh của Lý Y Hợp. Cho hỏi thằng bé ở đâu ạ? Ô, nhìn thấy rồi!”
Người đàn ông vừa đi về phía sau của lớp học vừa cảm thấy mơ màng vì cái nhìn chăm chú của mọi người, anh đi đến trước mặt Lý Y Hợp, hỏi giáo viên bên cạnh: “Lý Y Hợp có gặp rắc rối gì không ạ?”
Giáo viên giải thích ngọn nguồn cho anh ấy, Lý Y Hợp thu hoa cúc dại nhỏ về trước ngực, còn Diêu Tinh Nam sống chết giữ chặt tay tôi không buông, luôn trừng mắt với Lý Y Hợp.
Không ai biết trái tim tôi đang phải trải qua chấn động to lớn như thế nào.
Chưa kể là tôi quen người đàn ông trước mắt này, chính là bác sĩ Lý mà tôi gặp mấy hôm trước ở bệnh viện.
Sự xuất hiện của Lý Y Hợp đã khiến tôi hết sức kinh hoàng rồi, thật sự không nghĩ đến bác sĩ Lý lại là phụ huynh của thằng bé? Vậy anh ấy là?
Bác sĩ Lý nghe cô giáo kể xong, suy nghĩ một chút, hỏi Lý Y Hợp: “Quy tắc mà cô giáo nói là tặng hoa cho các bạn, con có thể hiểu không?”
Lý Y Hợp gật đầu.
“Vậy con có cần suy nghĩ tặng hoa cho em gái nhỏ này, làm lành với em ấy, trở thành bạn tốt với em không?”
Lý Y Hợp nghe vậy thì cúi đầu trầm mặc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, tôi khó khăn nở một nụ cười với cậu bé. Nó giống như hạ một quyết định gì đó, nhét bông hoa cúc dại nhỏ vào trong bàn tay kia của tôi, không quay đầu lại mà đi đến chỗ ngồi.
Giáo viên và bác sĩ Lý ngơ ngác nhìn nhau, vẫn là hiệu trưởng phản ứng trước, cố gắng tiếp tục trò chơi, hình như các bạn nhỏ cũng không bị làm phiền nhiều, lễ khai giảng đã kết thúc rất thuận lợi.
Các phụ huynh lần lượt rời khỏi nhà trẻ, Diêu Tinh Nam hết lần này đến lần khác muốn tôi đồng ý khi tan học nhất định phải đến đón nó. Ở không xa, bác sĩ Lý cũng đang nói gì đó với Lý Y Hợp, tôi không kiềm nỗi vểnh tai lên nghe.
“Buổi sáng sao không kêu chú?” – Bác sĩ Lý hỏi.
“Chú đang ngủ.” – Lý Y Hợp trả lời.
“Vì vậy mới cần phải kêu đó!” – Bác sĩ Lý nói.
Lý Y Hợp không nói gì, tôi lén nhìn thằng bé, lại bắt gặp ánh mắt của nó nhìn qua. Tôi vội vàng thu hồi tầm mắt, dặn dò Diêu Tinh Nam vài câu, rồi mới rời khỏi nhà trẻ.
Đi chưa được 2 bước thì nghe thấy có người kêu đằng sau: “Cô Tống.”
Tôi quay người, chẳng phải ai khác.
“Chào bác sĩ Lý.”
Bác sĩ Lý đi lên trước, gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng xin lỗi: “Gây rắc rối cho cô rồi.”
“Không có việc gì.”
Tôi quan sát một chút, chỉ thấy đầu tóc của anh ấy không chỉ rối mù mà râu trên môi cũng hơi lộ rõ, hoàn toàn khác với vẻ gọn gàng và nghiêm túc khi ở trong bệnh viện.
Tôi giơ ngón trỏ ra chỉ anh ấy: “Áo phông của anh mặc ngược rồi.”
Anh ấy cúi đầu nhìn, nhếch mép cười nói: “Lúc ra khỏi nhà khá vội vàng, ngày hôm qua tôi trực ca đêm, buổi sáng ngủ còn mơ màng.”
Tôi im lặng một lúc, cuối cùng nhịn không nổi mà hỏi một câu: “Anh là gì của Lý Y Hợp?”
“Chú, tôi tên là Lý Thanh Yến.”
Tim tôi đau đớn, mắt tôi bỗng cay cay, nhưng tôi vẫn ôm một tia hy vọng, do dự một lúc rồi hỏi: “Ba mẹ thằng bé sao không đến?”
Anh ấy im lặng một lúc, nói ra đáp án mà tôi không muốn nghe nhất: “Tai nạn xe cộ… qua đời rồi.”
Tôi cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống. “Cô sao vậy… Cô… này… tôi… giấy…”
Anh ấy tay chân luống cuống mò tìm giấy trong túi quần, nhưng chẳng tìm được gì cả.
Tôi biết dáng vẻ bây giờ của bản thân trong mắt người khác là rất khó hiểu, nhưng nỗi buồn trong tim quả thực là nhịn không nỗi. Bức ảnh trên bàn làm việc của Lý Thanh Yến lại hiện lên trong đầu tôi, thì ra đứng bên cạnh anh ấy là ba mẹ của Lý Y Hợp, em bé được bồng đó chính là Lý Y Hợp.
Kiếp trước, ba mẹ của Lý Y Hợp qua đời khi anh ấy còn rất nhỏ, anh ấy được chú nuôi lớn. Năm Lý Y Hợp thi đậu đại học, chú của anh ấy vì tổn thương tình cảm mà một mình ra nước ngoài, cũng không trở về nữa, cuối cùng mất ở nơi đất khách quê người.
Người chú mà tôi chưa từng gặp ở kiếp trước bây giờ đang đứng trước mặt tôi, vẻ mặt xấu hổ, không biết như thế nào mới tốt.
Còn tôi ý thức được, Lý Y Hợp thời khắc này đã trải qua đau khổ vì sự ra đi của ba mẹ, lần nữa gặp lại, cuộc đời của anh hình như cũng không tốt hơn chút nào.
Lý Thanh Yến không yên tâm về tôi, khăng khăng muốn đưa tôi về, trong khi nói chuyện đã biết được nhà của anh ấy và Lý Y Hợp cách nhà tôi rất gần. Anh ấy cũng không gặng hỏi vì sao tôi khóc đau lòng như vậy, trên đường đi chỉ lẩm bẩm:
“Hôm nay thằng nhỏ đó cứ muốn tặng hoa cho cô có thể là vì cái váy cô mặc hôm nay, mẹ của nó chỉ thích kiểu váy này.”
Tôi bừng tỉnh. Nhớ lại thì, kiếp trước anh ấy rất thích mua váy cho tôi, hoa văn kẻ sọc nhẹ nhàng, tôi dần dần cũng thích phong cách như vậy, thì ra là vì lí do này.
Mặc dù sống cùng nhau lâu như vậy nhưng giữa chúng tôi vẫn còn nhiều điều chưa biết.
Về đến nhà, tôi tê liệt thả mình trên ghế sô pha, cả người giống như bị rút xương sống, mệt mỏi không chịu nỗi.
Nhắm mắt lại, hồi ức trong đầu như sóng biển ùa về.
Tôi và Lý Y Hợp quen nhau hồi đại học.
Thời gian đó, bộ dạng của Lý Y Hợp lúc nào cũng kiểu “người sống chớ lại gần”, cộng thêm ngoại hình xuất chúng, thành tích cũng rất tốt, vì vậy đã thu hút sự chú ý của rất nhiều nữ sinh.
Thời gian đó Diêu Tinh Nam lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh anh ấy. Mọi người vốn tưởng rằng bọn họ là bạn trai bạn gái, cho đến khi có một bạn nữ tỏ tình với Lý Y Hợp bị từ chối, hỏi ra mới biết Diêu Tinh Nam chỉ là người bạn cùng lớn lên với anh ấy từ nhỏ. Sau này người biết chuyện đó ngày càng nhiều, thế là càng có nhiều bạn nữ nóng lòng muốn theo đuổi Lý Y Hợp.
Cũng từ lúc đó, tin đồn Diêu Tinh Nam là trà xanh càng ngày càng nhiều. Người ta nói cô ta cả ngày chỉ quấn theo Lý Y Hợp, rõ ràng biết Lý Y Hợp không có ý gì với mình mà còn làm ra vẻ mình là bạn gái của anh để đi soi mói những người theo đuổi anh ấy.
Vốn dĩ tôi chỉ nghĩ những tin đồn nhảm đó không liên quan đến mình, chẳng chú ý đến.
Cho đến khi tôi và Lý Y Hợp ngày càng thân thiết mới tự mình trải nghiệm được điệu bộ “trước mặt một đường sau lưng một nẻo” của Diêu Tinh Nam.
May mà Lý Y Hợp trước sau như một, tuy rằng giữa chúng tôi cũng có những hiểu lầm nhưng cuối cùng anh ấy cũng vẫn chọn tôi. Diêu Tinh Nam lấy sinh mạng của bản thân ra để phá hoại hôn nhân của chúng tôi, nhưng tôi và anh ấy vẫn nâng đỡ nhau đi đến cuối cùng.
Chỉ là đáng thương cho Lý Y Hợp, cuộc đời của anh ấy giống như một cuốn sách khắc đầy khổ đau, trên mỗi một bước đi, số phận đều muốn dùng tính mạng để trêu đùa anh ấy một phen.
Chưa đến hai tuổi, ba mẹ của anh ấy đã rời xa anh ấy rồi.
Nghĩ đến hôm nay anh ấy một mình đến nhà trẻ, một mình tìm giáo viên, còn dáng vẻ yên tĩnh ở chỗ ngồi của anh ấy, hóa ra đó không phải là một đứa trẻ chảnh chọe, mà là anh ấy biết sẽ không có ai trong đám người náo nhiệt xung quanh đến vì anh.
Tôi chỉ biết Diêu Tinh Nam và Lý Y Hợp là bạn bè quen biết từ nhỏ, nhưng thật sự không ngờ đến hai người đã gặp nhau từ những năm tháng ở nhà trẻ rồi.
Thời đại học, tôi rất đố kị với sự tồn tại của Diêu Tinh Nam. Tôi tiếc rằng mình đã không có mặt vào thời thơ ấu của Lý Y Hợp, không quen biết Lý Y Hợp sớm hơn cô ta.
Ai có thể nghĩ đến tôi lại có cơ hội được đến thời thơ ấu của anh ấy? Nhưng ông trời lại không tác thành việc tốt cho con người, tôi thế mà lại trong cái thân phận như này.
Còn Lý Thanh Yến?
Khuôn mặt trẻ trung tràn đầy sức sống ấy, bất luận thế nào cũng không thể ghép anh ấy cùng một chỗ với người chú đau khổ vì tình và chết ở nơi đất khách quê người đó được!
Chờ một chút!
Lý Thanh Yến cả đời không kết hôn, nếu tôi giới thiệu cho anh ấy một người bạn gái thì sao nhỉ?
Nếu tôi nỗ lực, cố gắng thúc đẩy hôn nhân của anh ấy, vậy thì tương lai của anh ấy có phải sẽ thay đổi?
Nếu tương lai anh ấy vì chuyện này mà thay đổi, có phải chứng minh rằng những chuyện khác cũng có cơ hội xoay chuyển?
Hiện tại tôi là mẹ của Diêu Tinh Nam, chỉ cần tôi không nuôi dưỡng con bé giống người mẹ thật của nó, có phải nó sẽ không dây dưa với Lý Y Hợp, sẽ không xuất hiện những hành động quá khích đó?
Có điều mới ngày đầu tiên gặp nhau hai đứa đã kết thù rồi, có lẽ sự ràng buộc của hai người bọn họ đã bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của tôi?
Nếu đã như thế… Vậy thì trực tiếp để họ trở mặt với nhau là được rồi!
Khiến cho Diêu Tinh Nam ghét Lý Y Hợp, còn tốt hơn là để cô ta yêu mà không có được.
Tôi mở mắt, lặng lẽ nhìn chằm chằm lên trần nhà – nếu ông trời đã hiển linh cho tôi được sống lại lần nữa, vậy thì ông hãy rộng lượng thêm một chút, cho thêm một vài gợi ý đi, ví dụ như trên trần nhà xuất hiện bốn chữ lớn: hướng đi đúng đắn!
Nhìn rất lâu, nhưng trần nhà vẫn như thế, sự im lặng của căn phòng thật đáng sợ.
“Ding ding ding!”
Một tràng chuông điện thoại dồn dập kéo tôi ra khỏi sự trầm tư, đồng thời cũng dọa tôi không ít.
Tôi nhấc máy, một giọng nói gấp gáp từ bên kia truyền tới: “Mẹ của Diêu Tinh Nam phải không ạ?”
“Đúng rồi, là tôi.”
“Phiền cô tới nhà trẻ một chuyến. Bạn nhỏ Diêu Tinh Nam và bạn nhỏ Lý Y Hợp đánh nhau rồi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!