Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 142
Bên ngoài nhà vệ sinh là một hành lang rất dài. Hai bên sườn đều là văn phòng, xem ra là một công ty bao thuê hẳn một tòa cao ốc.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Cậu tỉnh lại ở đâu?”
Tào Xuyên chỉ vào một hướng: “Cửa bên kia, bên ngoài là thang máy nhưng bị khóa rồi, cho nên tôi đi vào trong này.”
Kỳ Vô Quá gật đầu, nói: “Xem ra phải tìm manh mối trong đây để mở cửa.”
Tào Xuyên mờ mịt hỏi: “Tìm manh mối? Này, tôi vừa nghe người chủ trì lớp học tân thủ nói là phải tìm ra chủ tuyến, sau đó qua cửa mà?”
“Chạy thoát khỏi mật thất chính là chủ tuyến của trò chơi này.”
Chủ tuyến lần này là thoát khỏi đây càng sớm càng tốt, đây là suy đoán của Kỳ Vô Quá khi kết hợp sơ lược cốt truyện và cảnh tượng từng trải trong nhà vệ sinh.
Rõ ràng áo sơ mi trắng chết trong cốt truyện là vì không thoát được khỏi mật thất nên mới chết đói. Còn nguyên nhân vì sao chỉ trong một đêm lại chết đói thì rất đơn giản.
Quỷ đánh tường.
Đối với người bên ngoài thì chỉ là một buổi tối, còn thật ra người kia bị nhốt bên trong không biết đã qua bao lâu.
Toàn bộ mọi thứ tạm thời chưa rõ ràng, đi theo chủ tuyến là cách an toàn nhất.
Tào Xuyên chớp mắt, không hề nghi ngờ Kỳ Vô Quá, cậu ta nhanh chân bước lên, dài giọng cảm thán: “Anh trai giỏi ghê, không hổ là người chơi có kinh nghiệm, vừa đi vào đã nắm bắt được chủ tuyến.”
“…”
Kỳ Vô Quá nhìn thanh niên đeo mắt kính kia, rõ ràng vừa rồi ngồi trong nhà vệ sinh còn bị dọa run bần bật, bây giờ đã nhanh chóng lấy lại sức sống đến nịnh nọt.
Cũng có thể xem là một nhân tài, năng lực thích ứng rất nhanh.
“Đại ca, manh mối ở đâu vậy?”
Kỳ Vô Quá liếc cậu ta, nói: “Trừ văn phòng ra thì còn chỗ nào không?”
Tào Xuyên chợt bừng tỉnh, vươn tay định đẩy cửa.
Kỳ Vô Quá xoa ấn đường, ngăn cản tên gà mờ ngốc nghếch này.
“Tôi khuyên cậu đừng mở cửa lung tung.”
“Hả? Vì sao?”
Tuy rằng trong lòng Tào Xuyên rất nghi hoặc, thế nhưng vẫn nghe lời rút tay lại.
Kỳ Vô Quá nói: “Cậu cho đây là trò chơi thoát khỏi mật thất bình thường à? Có biết sau cánh cửa là thứ gì đang chờ cậu không?”
Nói tới đây, Kỳ Vô Quá lại cảm thấy dường như chỉ dùng lời nói sẽ không có sức thuyết phục quá lớn. Dù sao mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, người mới này thoạt trông ngoan ngoãn, nhưng không biết bên trong có hiểu hết suy nghĩ của cậu hay không.
Không gian quỷ vực bây giờ khác với các không gian từng chơi, trước đó không gian quỷ vực khi vừa bắt đầu sẽ có một giai đoạn an toàn. Trước khi chủ tuyến chưa bắt đầu thì có lẽ sẽ xảy ra các sự kiện khác thường, nhưng đều không cấu thành uy hiếp đối với người chơi. Mà màn này thì khác, trò chơi vừa bắt đầu đã đi thẳng vào chủ tuyến.
Khuôn mặt Kỳ Vô Quá vẫn bình tĩnh như thường, trong lòng thầm xâu chuỗi lại những chuyện vừa xảy ra.
Từ lúc cậu xuất hiện trong nhà vệ sinh, nguy hiểm đã xuất hiện theo.
Gã đàn ông đọc báo phòng bên, bé trai ngồi trong góc, thậm chí còn có két máu loãng trong bồn cầu, từng cái đều là bẫy rập gây thương vong.
Sau khi mở cửa lại xuất hiện cô gái váy đỏ, càng chứng tỏ đây là cốt truyện mở cửa là giết chóc. Chỉ cần Kỳ Vô Quá phản ứng chậm hơn một chút, đi ra gặp phải cô gái váy đỏ, vậy thì người bị cắt đứt cổ sẽ không phải là gã đàn ông đọc báo phòng bên, cho nên hiện tại phải cẩn thận hơn.
Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua Tào Xuyên, trong lòng hơi cảm khái, rốt cuộc tên gà mờ ngốc nghếch này an toàn tới nhà vệ sinh kiểu gì vậy?
Chắc là phúc lợi của người mới, Kỳ Vô Quá từ chối thừa nhận mình là đứa xui xẻo, quay phải nhân vật có “cục” khó giải nhất.
Cậu nói: “Cậu xem rồi sẽ biết hậu quả của việc mở cửa lung tung.”
Kỳ Vô Quá thuận tay lấy thanh côn phòng thân treo bên hông Tào Xuyên thọc vào tay nắm cửa.
Cửa mở, Kỳ Vô Quá cũng nhanh tay kéo Tào Xuyên lui ra sau mấy mét.
Mấy cánh tay trắng bệch vươn ra khỏi cửa, chúng không ngừng vặn vẹo sờ soạng như đang tìm gì đó.
“Đây… đây… đây là gì thế!”
Tào Xuyên biến sắc, nếu không phải có Kỳ Vô Quá kéo tay, có lẽ cậu ta đã nhũn gối quỳ phịch xuống đất.
Kỳ Vô Quá còn chưa kịp trả lời, bên trong cửa đã vọng ra giọng nói thăm thẳm.
“Đến đây tăng ca nào… Mọi người đều đang tăng ca… Sao cậu lại về trước được…”
“…”
Kỳ Vô Quá đột nhiên cảm thấy mình cũng sắp nhũn cả ra, oán niệm từ mấy con trâu cày tăng ca khiến cậu nhớ tới mình khi còn làm trong thiết kế trò chơi, nghĩ đến khoảng thời gian tăng ca mà hãi.
“Đi thôi.” Kỳ Vô Quá kéo Tào Xuyên, chuẩn bị vòng qua mấy cái tay kia đi về phía trước. Nhưng cậu kéo mãi vẫn không hề dịch chuyển được chút nào. Thanh niên Tào Xuyên thoạt trông gầy yếu bị cơn sợ hãi chi phối, sức lực trở nên vô cùng lớn.
Kỳ Vô Quá cau mày, nghĩ có phải liều thuốc này của mình có hơi khỏe hay không.
Là một người mới phải nhanh chóng biết thời biết thế, đừng làm mấy chuyện kéo chân mới là quan trọng. Chỉ là hiện tại trông Tào Xuyên đã bị dọa sợ tới đứng hình, hoàn toàn chìm vào cơn sợ hãi.
“Cậu yên tâm đi, mấy con quỷ kia không ra được đâu.” Kỳ Vô Quá nói.
“Đại… đại… đại ca, sao anh biết?”
Kỳ Vô Quá giải thích: “Bọn chúng đang tăng ca, không rời khỏi chỗ làm việc được.”
Nói xong, cậu không tiếp tục lảm nhảm nữa, kéo Tào Xuyên đi về phía trước.
Đầu óc Tào Xuyên còn chưa kịp hoạt động đã bị Kỳ Vô Quá bình tĩnh trấn an, cứ vậy mơ màng đi theo sau.
Đi được một khoảng, Kỳ Vô Quá dừng lại trước một cánh cửa.
“Ở đây.” Kỳ Vô Quá nói.
Tuy Tào Xuyên đang căng thẳng, thế nhưng năng lực khôi phục lại rất nhanh, hỏi: “Hả?”
Kỳ Vô Quá nhìn cậu ta, không giải thích mà giơ tay đẩy cửa.
“Á!”
Kỳ Vô Quá quay lại, phát hiện Tào Xuyên đã nhảy ra phía sau, ôm đầu ngồi thụp xuống.
“…”
Sau cửa rất yên tĩnh, không có tay trắng bệch cũng không có âm thanh kỳ lạ.
Phía sau cánh cửa mở toang là một căn phòng bình thường.
Tào Xuyên nơm nớp ngẩng đầu, phát hiện bên trong đèn điện sáng trưng, cách bố trí không khác công ty mình đang đi làm là mấy.
Cậu ta chịu đủ mọi sợ hãi, đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Dù sao có hình ảnh quen thuộc xuất hiện trong không gian quỷ vực nguy hiểm trùng trùng khiến người khác rất yên tâm.
Kỳ Vô Quá nhấc chân đi vào, Tào Xuyên cũng đi theo không chút do dự.
Trong văn phòng gió êm sóng lặng, quả nhiên không có gì kỳ lạ.
Tào Xuyên càng phục Kỳ Vô Quá sát đất, trong lòng vô cùng kính nể, nói: “Đại ca, không, lão đại, sao anh biết là phòng này?”
Kỳ Vô Quá nhìn cậu ta, cũng không giấu giếm mà nói thẳng: “Thấy trong tóm tắt cốt truyện.”
Kỳ Vô Quá kể sơ qua tóm tắt cốt truyện và phòng chờ cho Tào Xuyên nghe, nói với đối phương tóm tắt cốt truyện cũng không hẳn là vô dụng, bên trong có rất nhiều manh mối được cất giấu.
Manh mối lần này lại càng rõ, phòng của nhân viên áo trắng kia chính là nơi này.
Kỳ Vô Quá vừa nói xong đã bị biểu cảm trên mặt Tào Xuyên dọa sợ.
Thằng bé này bị gì thế, vậy mà lại bày ra cái mặt cảm động, đôi mắt rưng rưng.
“Cậu…”
Kỳ Vô Quá chưa nói xong đã bị ôm chặt.
“Lão đại, anh đúng là người tốt hu hu hu, em sợ lắm, hu hu hu hu… Đột nhiên xuất hiện ở nơi như vậy, em cứ tưởng mình chết chắc rồi, từ nhỏ em đã nhát gan, còn vào chỗ như vậy thì chắc chắn sẽ thành mấy đứa tôm tép, không ngờ may mắn gặp được anh….”
Nói thật giọng khóc của Tào Xuyên khiến tai Kỳ Vô Quá hơi khó chịu, chẳng qua khi thấy dáng vẻ hoảng hốt của đối phương, Kỳ Vô Quá cũng không đành lòng đẩy cậu ta ra.
Cậu nâng tay lên vỗ vai cậu ta: “Bình tĩnh…”
Đúng lúc này, văn phòng giám đốc đối diện chợt mở, một người đi ra.
Là người quen.
Người rất quen.
Bàn tay vốn định dừng trên người Tào Xuyên của Kỳ Vô Quá bỗng khựng lại.
Cậu nở nụ cười cứng đờ, nhanh tay vẫy vẫy: “Đoàn Lệ, lâu rồi không gặp.”
Lúc này Tào Xuyên đã bình tĩnh hơn, nghe thấy tiếng Kỳ Vô Quá còn ngơ ngác quay đầu qua, trên khóe mắt đỏ bừng còn vương lại một giọt nước mắt trong suốt.
Trong mắt của Đoàn Lệ, cậu ta chính là người qua đường bỗng dưng xuất hiện, nhào vào ngực Kỳ Vô Quá, yếu ớt nhìn qua đây.
Chướng mắt.
Vô cùng chướng mắt.
Tuy rằng Đoàn Lệ là kẻ lạnh lùng ít nói, nhưng trong giới huyền môn nhà họ Đoàn lại là nhân vật hiển hách vang danh. Bởi vì khi hắn ra tay, tuyệt đối sẽ không nói thừa nửa câu.
Đối với lệ quỷ hay kẻ địch là như thế, bây giờ lại càng là vậy.
Đoàn Lệ không hề hé răng mà tiến lên, xách lấy cổ áo người qua đường vứt ra sau.
Tào Xuyên chỉ thấy chóng mặt nhức đầu, còn chưa kịp phản ứng đã bị ném ra xa, nếu không phải bên cạnh có bàn làm việc chống đỡ, có lẽ mông cậu ta đã nằm trên đất.
Lại sau đó, Tào Xuyên nhìn thấy người đàn ông cơ thể cao lớn, mặt lạnh như tiền khí thế sắc bén lấy một tờ khăn giấy, bắt đầu chà sát lau người cho Kỳ Vô Quá.
Tào Xuyên nhìn thật kỹ, phát hiện nơi đối phương lau hình như là nước mắt cậu ta vừa làm vương ra trên quần áo Kỳ Vô Quá.
“…”
Ghét bỏ mình như thứ gì đó vướng víu lắm, đại não Tào Xuyên trì độn xoay một vòng, đưa ra kết luận.
Anh ta thật đáng sợ, từ trước tới nay đều như thế.
Người đáng sợ luôn có năng lực nhạy bén với những người tiềm tàng mối nguy hiểm cao với mình.
Người đàn ông kia nhìn là biết không dễ chọc, xem khí thế cơ thể của hắn, muốn làm thịt mình cũng không cần ra tay tới lần thứ hai.
Tào Xuyên nghĩ đến đây, nhanh nhẹn đứng thẳng dậy, khom lưng thật sâu: “Xin lỗi anh Kỳ, vừa nãy em thất thố rồi, mong anh tha lỗi cho em.”
Kỳ Vô Quá không cảm thấy có gì phải bực, chỉ là động tác Đoàn Lệ lau áo cho cậu hơi quá tay.
Cậu đè tay Đoàn Lệ, lảng sang chuyện khác: “Trước khi anh ra khỏi văn phòng có thấy gì bất thường không?”
Dù sao Đoàn Lệ vẫn là Đoàn Lệ, rất nhanh đã khôi phục lại cảm xúc, trở về với dáng vẻ bình tĩnh không chút gợn sóng.
Hắn nói chút về quá trình ra ngoài, không khác là mấy so với lúc Kỳ Vô Quá ở trong nhà vệ sinh. Điểm khác nhau duy nhất có lẽ là ở chỗ con quỷ cầm chìa khóa, khi yêu cầu Đoàn Lệ lấy đồ trao đổi đã bị hắn đấm cho một phát, sau đó ngoan ngoãn giao chìa khóa ra.
“…”
Kỳ Vô Quá nghe xong chợt chìm vào im lặng.
Cậu không biết cách giải cục của Đoàn Lệ liệu có chỗ nào bất hợp lý hay không nữa.
Có lẽ là lối tắt chăng?
Kỳ Vô Quá xoa cằm, cảm thấy cách qua cửa của không gian này dường như đã đơn giản hơn một chút.
***************
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!