Thiền Của Tôi - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Thiền Của Tôi


Chương 7


Tình dục và thiền trong nhà bếp Ẩm thực nam nữ là nhu cầu sinh tồn lớn nhất của con người.

– Khổng Phu Tử –

“Hôm nay chúng ta ăn cơm của ngày hôm nay… Ở Nhật Bản, vào mùa xuân, chúng tôi ăn dưa chuột”

– Linh Mộc Tuấn Long – “Tư tưởng Thiền Giáo, tư tưởng của kẻ mới nhập môn” –

“Tại sao thực phẩm lại có hàm ý tình dục? Tại sao phụ nữ thường gọi cánh đàn ông tuấn tú là “bữa tiệc”? Tại sao phụ nữ Pháp thường gọi người tình của mình là “cây bắp cải bé bỏng của em”? Tại sao đàn ông lại miêu tả những người phụ nữ gợi tình là món điểm tâm?

Cuối cùng thì Muju cũng sắp trở về. Tối nay sẽ về tới New York.

Tối đó, tôi lại được mời dự tiệc sinh nhật của một vị giáo sư nổi tiếng của trường đại học Columbia.

Ông đã chín mươi hai tuổi nhưng đầu óc vẫn rất minh mẫn, có thể nuốt gọn một miếng bít tết to đùng trong một phút. Ông luôn đem theo mình một chiếc máy ảnh lấy ngay, cứ gặp được fan nữ hâm mộ trẻ đẹp nào, nhất định ông đều đòi chụp cùng. Clic một cái, vài phút sau đã có thể được ngắm nhìn gương mặt rạng rỡ của ông dần hiện ra trên tấm phim, rồi tiếp đến là cánh tay ông khoác lên bờ vai cô gái, rồi gương mặt cô gái mỉm cười hoặc nghiêm trang.

Tôi thầm nhẩm tính giờ chuyến bay của Muju sẽ tới JKF, chờ đợi giây phút được thoát thân. Một nhà phê bình sách quyền uy bưng một ly rượu tới ngồi cạnh tôi, hưng phấn cao giọng thảo luận về không gian phát triển của các nhà văn nữ ngoài những đề tài như kinh nguyêt, tình dục, cứt tã của trẻ con… Và khoảng cách khác biệt giữa văn hóa phương Đông và phương Tây ngày càng bị thu hẹp, cũng giống như giữa đàn ông và đàn bà vĩnh viễn luôn có sự tồn tại khác biệt cơ bản về giới tính.

Tôi cười ha hả, chẳng thèm để tâm, mãi cho đến khi bị người ta vô tình huých phải, ly rượu trên tay đổ ụp lên cái áo đắt tiền của nhà lý luận. Và cái áo khoác bằng tơ đắt tiền của tôi may kiểu Trung Quốc cũng bị rượu vodka của ông ta tưới đẫm.

Mấy người xung quanh cùng đồng loạt nói xin lỗi, cảnh tượng lúc đó thật hỗn loạn. Tôi nhân cơ hội đi tìm giáo sư, tặng ông món quà sinh nhật – một chiếc máy ảnh chụp hình của Nhật Bản sản xuất, rồi vội vã cáo từ.

Chung cư của Muju có một phòng khách lớn sang trọng, đặt một bình hoa to đùng. Nhân viên bảo vệ có năm, sáu người cao to, mặc veston đen.

Đây là lần thứ hai tôi đến, nhưng họ vẫn phải gọi điện lên thông báo trước rồi mới cho phép tôi lên. Hệ thống an ninh nghiêm ngặt như vậy nhưng dường như không mấy tác dụng tới việc giảm bớt tỉ lệ phạm tội ở thành phố này.

Thang máy lên tới tầng bốn lăm. Cửa vừa mở, tôi không kịp ngó nghiêng, lao thẳng về bên trái, chạy như bay tới căn hộ của anh. Bỗng đằng sau vẳng tới tiếng cười và tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, giật mình, là Muju.

Té ra sau khi nhận được điện thoại của bảo vệ, anh đã nấp bên cửa thang máy, đợi tặng tôi một niềm vui bất ngờ và lãng mạn. Đáng tiếc là tôi đi quá nhanh.

Chúng tôi cùng cười phá lên. Từ sau khi anh tặng tôi chiếc máy giữ độ ẩm rất thực tế trong lần hẹn hò đầu tiên, sự lãng mạn của chúng tôi rõ ràng khác hẳn của người khác. Còn nhớ một lần đang nói chuyện điện thoại, tôi đột nhiên ngẩn đầu lên nhìn trời ngoài cửa sổ, mặt trăng vẫn trắng sáng và tròn trịa như thế, như một giọt màu trăng trên bầu trời đen như mực. Thế là tôi buột miệng: “Chao ôi, ngẩng nhìn trời, nhìn trăng, đẹp quá, lãng mạn quá…” Lời vừa dứt, đầu dây bên kia im ắng hẳn vài giây rồi chúng tôi cùng cười ầm lên.

Hai từ “lãng mạn” phải dùng trái tim để kiểm nghiệm, tuyệt đối không thể dễ dàng nói ra miệng. Một khi đã nói thành lời, lãng mạn sẽ trở thành một vở hài kịch rẻ tiền chọc cười.

Va ly của anh vẫn vứt trên sàn nhà ở phòng khác, chưa kịp cất đi. Đèn trong nhà bếp bật sáng trưng. Anh loay hoay ở trong đó tìm dao, tìm cốc. Hai trái chanh bóng lộn đặt trên thớt.

“Em có muốn một tách trà chanh không?”, anh hỏi.

“Để em làm cho”, tôi vừa dứt lời, anh đã lập tức dừng tay, “Hay quá, vậy em làm đi nhé”.

Anh đẩy cái ấm đun nước tới trước mặt tôi, lau khô tay, thơm tôi một cái rồi vội vã ra khỏi bếp.

Tôi cũng không thạo chuyện bếp núc như anh, nhưng pha một tách trà cho bạn trai từ phương xa về cũng là một chuyện đầy tình cảm. Tôi bắt đầu hành động.

Nói thực lòng, đây là cái bếp giống ý nghĩa cái bếp nhất mà từ trước tới giờ tôi từng nhìn thấy. Nó rộng rãi, ấm áp, sáng rõ, lấy màu trắng làm gam màu chủ đạo, các thiết bị hiện đại tới mức không thể tin nổi.

Chiếc tủ lạnh to đùng rất bắt mắt, giống như một chiếc xe chở hàng nhỏ được dựng đứng. Trên cánh cửa tủ lạnh có máy uống nước và máy làm lạnh. Trong tủ có thể bày một giá đồ uống có thể chứa được gần năm lít, phân tầng rất kiên cố. Những đĩa đồ ăn thừa được bọc kín, ngăn đựng đồ rất lớn.

Lại nhìn ra bốn phía, trong chiếc làn mây lót một mảnh vải sạch màu sắc kiểu Nhật. Một bình hoa sứ màu trắng vẫn chưa kịp mua hoa cắm. Trên kệ bếp màu trắng xếp hơn hai trăm chiếc đĩa lớn, đĩa nhỏ, bát, cốc. Dưới gầm bếp đặt hơn hai chục loại nồi niêu có chức năng khác nhau và hơn mười con dao đủ các loại hình. Trên hai chiếc giá gỗ xếp kín ba mươi lọ gia vị đủ màu sắc và mùi vị ngay ngắn theo đúng thứ tự bảng chữ cái. Vài cuốn sách vứt trong góc. Cầm lên xem tựa sách, “Làm thế nào dùng não phải nấu ăn”, “Ý thiền trong nhà bếp”…

Trong một căn bếp hung vĩ, cuồn cuộn sức sống và đầy ắp tinh thần, cơn đói khát về sinh lý và tâm lý dập dìu cùng áp lực cứ nhảy nhót trong dạ dày tôi.

Tôi lóng ngóng đổ nước sôi vào hai chiếc tách sạch bong hình hoa đào. Rồi cắt chanh thành lát cho vào trong.

“Mật ong ở đâu?”, tôi hỏi to.

Muju đi vào, lôi từ trong tủ lạnh ra một lọ mật ong lớn màu đùng đục còn lẫn cả cánh hoa vụn bé xíu.

“Xem này, là mật ong mang từ nước Cộng Hòa Dominica về đấy. Còn mới nguyên. Anh cũng mang về cho em một lọ đấy”. Nói rồi, anh lấy một lọ khác từ trong tủ lạnh ra, đưa cho tôi, “Quà của em”.

“Cám ơn anh! Ôi, nặng quá”, tôi đón cái lọ cảm thấy nó trĩu nặng như một quả cân nhỏ.

Nếu tôi là anh, có lẽ sẽ mang về một bó hoa tinh khiết vừa mới hái làm quà. Đó là sự thông minh của tôi. Và cũng là nét đáng yêu của Muju.

Tôi đang định bê tách trà ra phòng khách, Muju đã ôm chầm lấy tôi, khẽ đón tách trà từ tay tôi, đặt sang một bên, rồi cúi đầu hôn tôi đắm đuối.

Tôi nhắm nghiền mắt, như bị dính phải luồng điện ngọt ngào. Như thể mật ong đổ ào ra khắp nơi, lan chảy trên quần áo anh, trên tóc anh, trên gương mặt anh, trên từng sợi lông tơ be bé của anh. Tôi chờ đợi thời khắc này đã bã tuần qua.

Cũng cần phải nói thêm rằng, Muju là người đàn ông hiểu cách kích thích tôi nhất, tới mức phát điên phát rồ mà tôi từng gặp. Kĩ thuật của anh không thể so sánh nổi, nhưng mê đắm nhất vẫn là dưới lớp vỏ ngoài bình tĩnh, dịu dàng kia lại ẩn giấu một năng lực ghê gớm. Trong sâu thẳm lòng anh như có một đại dương mênh mông vô bờ bến, bí ẩn, nóng bỏng, không gì có thể cản trở được.

Trong nhũng ngày tháng sau này, càng hiểu anh nhiều hơn, tôi càng phát hiện thấy anh khác với mọi người.

Tình dục trên người anh vẫn là một thứ mang hình thức tôn giáo, một niềm tin vốn có trong tôn giáo phương Đông, thuần khiết và mê hồn, mang cả đặc trưng mỹ học của chủ nghĩa thần bí.

Nhưng đối với tôi, sáng tác và giao tiếp xã hội có thể giúp tôi cảm nhận được sự tồn tại của mình khi làm người. Tình dục, nhất là tình dục kết hợp với tình yêu có thể khiến tôi cảm nhận được sự tồn tại khi làm phụ nữ. Mỗi lần nghe ca khúc ai oán của Portishead “Cho tôi một lý do trở thành phụ nữ”, tôi lại nghĩ ngay tới điều này.

Ở bên Muju, tôi không tài nào ngăn nổi ham muốn đụng chạm vào da thịt anh. Nỗi khát khao đó ngày càng sâu lắng, như thể nó không còn tồn tại trên con người tôi. Mà tôi chính là nỗi khát khao đó. Một nỗi khát khao biết đi lại, biết nói năng, biết kêu la.

Đúng vậy. Chính là như vậy. Tôi và người đàn ông này làm tình hết đêm này sang đêm khác.

Anh không nói tiếng nào, trên gương mặt vẫn đọng nụ cười bí ẩn và mê hồn, nhanh chóng cởi tuột quần áo của tôi.

Tôi ngồi trên chiếc bàn màu trắng, bên trái là bình nước to sáng loáng, bên phải là một lô đữa ăn, máy đánh trứng, máy vắt nước cam và một đống đồ mà tôi không biết tên.

Tôi ngồi trong căn bếp mênh mông, như một trái hoa quả siêu bự. Chờ đợi trong run rẩy, run rẩy trong chờ đợi.

“Em run dữ thế, lạnh phải không?”, anh hỏi nhỏ, tiện tay vớ luôn cái tạp dề làm bếp khoác lên vai tôi.

Chỉ mất đúng một giây, anh đã cởi tuột cái khóa quần bò. Thêm một giây nữa đã lồng xong cái bao cao su, tốc độ nhanh như làm ảo thuật vậy. Có một chút trần trụi, một chút vô lại, nhưng vô cùng khêu gợi.

Tôi tròn mắt nhìn trần nhà, cố kìm chế khát vọng muốn gào lên. Ngọn lửa trong cơ thể vừa được châm, dòng điện âm-dương đã ồ ạt lưu chuyển giao nhau mãnh liệt và bí ẩn. Tôi là âm, anh là dương. Tôi là mặt trăng, anh là mặt trời. Tôi là nước, anh là núi, hít hơi thở của anh, tồn tại trong sự tồn tại của anh. Cảm giác khoái lạc đó khiến người ta như phát điên. Cáo trào của tôi đã vỡ tung trong căn bếp ấm cúng. “Em tới đây…”, tôi lẩm bẩm, đắm đuối nhìn vào mắt anh.

Tiếp đó, một cảm giác trống rỗng đi kèm với tình yêu úp chụp lấy tôi. Cảm giác nhẹ bỗng như bay bổng, thấm đẫm vào da thịt. Thậm chí khi đạt tới cáo trào, người ta luôn nhắn nhó, rên rỉ, như sắp chết đế nơi.

“Em đến đây!”, tôi nhắm nghiền mắt, ôm ghì lấy anh, như thể đã ôm anh được nghìn năm, chưa từng buông rời.

Anh cũng hưng phấn theo, kêu to một tiếng, rồi như một tướng quân bị thương trong phút chốc ngã nhào từ lưng ngựa xuống.

Lần này, anh vẫn không xuất tinh.

Uống tách trà chanh hâm nóng lại, chúng tôi tựa vào nhau, dựa lên đống gối cao tâm tình câu được câu mất.

“Hình như anh rất thích ở trong bếp”, tôi nói bằng giọng thăm dò.

“Bếp của anh bố trí còn sang hơn cả phòng ngủ ấy chứ”, anh cười, giọng đầy hài hước, “Nhưng em không thấy phụ nữ ở trong bếp càng nữ tính hơn à?”.

“Thật sao?”, tôi không bình luận thêm, tưởng tượng tới cảnh tôi vò đầu bứt tai trong bếp, người đầy dầu mỡ, bộ dạng vừa ngu độn vừa bẩn thỉu. “Nói như vậy, nếu em nấu cho anh một bữa cơm, anh sẽ yêu em hơn, phải không?”.

“Đúng”, anh vừa giỡn vừa nói, khoác lên vai tôi.

“Còn một chuyện này, em rất tò mò”, tôi nói, cúi sát xuống tai anh, ngần ngừ một lúc, nhưng nhìn thấy ánh mắt khuyến khích của anh, tôi tiếp: “Anh chưa bao giờ xuất tinh, đúng không?”

Anh nhìn tôi, hỏi, “Sao em phát hiện được?”

“Chà, cứ cho là em có giác quan thứ sau hoặc con mắt thứ ba đi”, tôi nói bằng giọng đùa giỡn. Trên thực tế, quả thực tôi cảm nhận được sự khác biệt nho nhỏ này. Nhưng tôi cũng bí mất ngó trộm cái bao cao su mà anh vất đi trong lần ân ái đầu tiên.

“Vậy sao?”, anh cọ đầu mũi lên mũi tôi, “Cũng có lúc cho ra, có lúc không, cũng không thường xuyên”.

“Sao lại như vậy? Làm thế có ảnh hưởng gì tới khoái cảm khi đạt được cao trào không?”, tôi thực sự không hiểu. Mặc dù trong thuật phòng the của đạo gia Trung Quốc có nhắc tới việc “nhịn không xuất tinh, dồn tinh bổ não” có thế giúp trường thọ, kéo dài tuổi xuân, nhưng tôi vẫn chưa từng gặp một người đàn ông nào có thể thực sự làm nổi điều này. Mãi cho tới khi Muju xuất hiện.

“Không ảnh hưởng”, anh lắc đầu.

Tôi nhìn gương mặt không rõ tuổi tác, khi cười luôn dịu dàng và bừng sáng của Muju, không nói một câu.

“Em không thích sao?”, ngần ngừ một lúc, anh hỏi, “Có ảnh hưởng tới cảm giác cơ thể em sao?”.

Tôi lắc đầu.

“Làm tình với anh đơn giản như một cơn nghiện không tài nào dứt được, khiến người ta phải mong mỏi suốt ngày đêm. Giống như pháo hoa đêm giao thừa. Sau khi chờ đợi suốt một năm, trong sự kích động bất anh, đột nhiên nở bùng một chùm chói mắt. Những người đứng xem cứ ngẩn đầu, há hốc miệng…”, tôi nói.

Anh phá lên cười, lấy ngón tay dí vào trán tôi, “Em thật là!”

Chúng tôi nhắm mắt, nằm thả lỏng, im lặng.

Vẫn chưa quá khuya nhưng Muju nom thật mệt mỏi. Anh nhanh chóng ngủ thiếp đi, ngáy khe khẽ.

Cửa sổ không có rèm che đem ánh sáng đêm của thành phố chui tọt vào phòng. Bầu trời không mang màu đen hoặc màu xanh sẫm, mà có màu trộn lẫn giữa đỏ sậm và xám bạc, y hệt bối cảnh thường dùng trong các bộ phim quỷ hút máu người. Trên con đường dưới bốn mươi lăm tần lầu, từng chiếc xe hơi đua nhau lướt qua, phát lên những tiếng rít. Tiếng phì phì của chiếc máy tạo độ ẩm bên cạnh giường càng khiến người ta lầm tưởng trời đang mưa.

Những cảm giác này thường xuất hiện đối với một người có thần kinh yếu ớt vì mất ngủ triền miên.

Không biết bao lâu sau, tôi đột nhiên thấy rất đói. Khe khẽ tụt xuống giường, khoác áo, đi thẳng vào bếp. Đèn vừa bật lên, phảng phất như một vương quốc huyền ảo hiện ra trước mắt. To lớn, ấm cúng, an toàn.

Tôi mở tủ lạnh, ăn gọn ba lát bánh mỳ, hai hộp sữa chưa, bốn trái dưa leo, một thanh sô cô la hạt phỉ.

Ngồi bên cạnh chiếc bàn ăn nhỏ, cơn buồn ngủ chậm rãi dâng lên, từ dạ dày đầy lên đầu, rồi lan tỏa xuống khắp tứ chi. Tôi nghĩ chắc tôi đã ngủ thiếp đi.

… Hình như người tôi được nâng lên, trôi như một đám mây, bay tới tận giường ngủ, như từ trên không rớt xuống chiếc giường mềm mại. Lúc đó, tôi lại tỉnh dậy.

Là Muju bế tôi về phòng. Anh nhẹ nhàng vỗ vai tôi, “Ngủ đi, em có thể ngủ được mà”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN