Em Cười Gió Khẽ Thổi
Chương 47
Lần này Kỷ Hạ nhanh tay hơn, cô tranh trả tiền trước.
Phó Ninh Tất hậm hực không vui, nhưng ánh mắt lập tức bị thu hút bởi món mì thịt heo.
“Em muốn ăn không?” Phó Ninh Tất hỏi Kỷ Hạ.
Cô lắc đầu, “Tối nay em ăn rồi, anh cứ ăn đi.”
Phó Ninh Tất vùi đầu vào bát mì như người bị bỏ đói mấy ngày.
“Anh muốn ăn thêm một bát nữa không?” Thấy anh vẫn đói, cô hỏi.
Phó Ninh Tất ngẩng đầu, “Một bát là đủ rồi, tối muộn ở ký túc xá còn ăn khuya nữa.” Trong ký túc xá có mì gói, không lo bị chết đói.
Kỷ Hạ nhướng mày, “Thế sao anh không béo?”
“Hì hì, chắc là tùy thể chất từng người.” Phó Ninh Tất đắc ý nói.
Kỷ Hạ nhìn anh: “Người khác nghe thấy chắc chắn sẽ đánh anh đấy.”
“Vậy thì em nhớ phải bảo vệ anh nha.” Phó Ninh Tất cười nói.
Ăn cơm xong, Phó Ninh Tất đưa Kỷ Hạ về ký túc xá, anh lưu luyến nhìn cô, “Lần này anh có được khen thưởng không?”
Nói xong anh còn chỉ tay vào môi mình, ý tứ rất rõ ràng.
Kỷ Hạ khẽ cười, “Em thấy bát mì hôm nay có tỏi, để lần sau đi.”
Phó Ninh Tất cả kinh, anh thổi hơi vào tay mình, buồn bực nhìn cô.
“Em về phòng đây, anh cũng về đi.” Kỷ Hạ vẫy tay tạm biệt anh.
Phó Ninh Tất nhìn bóng dáng cô, đáng lẽ anh không nên ăn mì thịt heo, à không, anh không nên nhắc tới bữa tối.
Phải nói ngay lúc đưa áo và giày cô mới phải.
***
Kỷ Hạ trở về ký túc xá, Lưu Khả và Hứa Tinh Nguyệt ở trong phòng, thấy cô xách túi đồ gì về còn tỏ vẻ rất kinh ngạc.
“Oa! Kỷ Hạ, cậu đi mua sắm hả?”
“Cậu mua cái gì thế?”
Hai người mồm năm miệng mười, ánh mắt đắc ý hỏi cô.
Kỷ Hạ ngăn hai cô nàng lại, “Đừng giả vờ nữa, tớ biết tỏng rồi.”
Hai cô bạn lập tức im lặng, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Kỷ Hạ.
“Cậu nói gì thế?” Lưu Khả mơ màng hỏi.
Kỷ Hạ mím môi cười: “Phó Ninh Tất nhờ các cậu chọn quần áo cho tớ đúng không?”
“Phó Ninh Tất nói hả?” Hứa Tinh Nguyệt không giấu nữa, “Thế mà cậu ta còn bảo bọn tớ phải giữ bí mật.”
“Cậu cũng biết chuyện cậu ta mời hai bọn tớ đi ăn lẩu rồi à?” Lưu Khả tò mò.
Kỷ Hạ cười nhìn Lưu Khả, “Chưa, nhưng các cậu hùa theo Phó Ninh Tất, vậy các cậu còn là bạn cùng phòng của tớ không đây?”
“Oan uổng quá huhu.” Hứa Tinh Nguyệt giải thích, “Phó Ninh Tất bảo gu thẩm mĩ của cậu ta không ra gì nên bọn tớ mới giúp mà.”
“Đúng đấy, bọn tớ luôn đứng về phe cậu.” Lưu Khả nói tiếp, “Nhưng mà Phó Ninh Tất hào phóng thật, lúc trả tiền còn không thấy đau ví cơ.”
“Hâm mộ quá đi, Phó Ninh Tất còn có anh em nào không? Giới thiệu cho tớ đi.” Hứa Tinh Nguyệt vội vàng bảo.
Kỷ Hạ bất lực nói, “Bạn trai cậu mà nghe câu này chắc thương tâm lắm.”
Hứa Tinh Nguyệt nhớ tới bình dấm chua nào đó, nhanh chóng bảo, “Tớ nói đùa thôi mà hiuhiu.”
“Có giới thiệu thì phải giới thiệu cho tớ mới đúng.” Ánh mắt chờ mong của Lưu Khả nhìn Kỷ Hạ, “Cậu ta có anh em gì không?”
“Không có.” Kỷ Hạ đánh tan ảo tưởng của cô nàng.
Lưu Khả thở dài nói: “Quả nhiên bạn trai nhà người khác chỉ có một.”
***
Tuyết đầu mùa năm nay rơi trước Giáng sinh vài ngày, những bông tuyết trắng xóa bay trên không trung, khi rơi xuống mặt đất thì tan ra.
Đây là trận tuyết đầu tiên kể từ khi hai người yêu nhau, Phó Ninh Tất cũng nghiêm túc hơn, anh lên kế hoạch đi ăn và xem phim, vé xem phim đêm 24 rất nhanh sold out, anh phải tranh trước mới mua được 2 vé.
Dạo này trong ký túc xá nữ thịnh hành trend đan khăn quàng cổ, Hứa Tinh Nguyệt mua len về bảo muốn tự tay đan cho người yêu. Kỷ Hạ cũng định đan một chiếc.
Cô mua len ở cửa hàng ngoài cổng trường, học theo mấy video hướng dẫn trên mạng rồi bắt tay vào làm.
Cuối cùng trước ngày Giáng sinh cũng đan xong.
Tối ngày 24, Kỷ Hạ thấy tin nhắn của Phó Ninh Tất, cô cầm túi khăn quàng chạy ra ký túc xá.
Phó Ninh Tất nhìn chiếc túi trong tay cô, cười hỏi: “Đây là quà em tặng anh hả? Là cái gì thế?”
Kỷ Hạ lấy chiếc khăn quàng ra, “Tặng cho anh này.”
Phó Ninh Tất cầm chiếc khăn quàng cổ, hỏi: “Cái này là em mua hả? Họa tiết này xấu quá.”
Mặt Kỷ Hạ đen thui, cô muốn giật về, “Trả lại cho em đi.”
Phó Ninh Tất vội vàng quàng khăn lên cổ, cười tủm tỉm trả lời cô, “Anh biết là em đan mà, vừa nãy anh nói đùa thôi. Trông đẹp lắm, anh cực kì thích luôn.”
Kỷ Hạ mím môi, cô thở dài, cô phát hiện ra dạo này Phó Ninh Tất càng ngày càng không biết kiêng nể gì, làm cho cô cười nhiều hơn, có khi chẳng có dịp gì thì cứ dính cô như đỉa.
Phó Ninh Tất chỉnh lại khăn quàng, anh thấy hôm nay Kỷ Hạ mặc chiếc áo mình mua, cười hớn hở cực kì thỏa mãn.
Anh cầm tay cô cho vào túi áo mình, “Em thấy anh đeo có đẹp không?”
“Bởi vì người đan rất đẹp nên người quàng cũng đẹp theo.” Cô sẽ không khen anh trực tiếp đâu, không thể để anh đắc ý được.
“Anh sẽ coi đây là một lời khen nhé.” Phó Ninh Tất bảo.
Kỷ Hạ bật cười, đúng là không biết xấu hổ.
Phó Ninh Tất nắm chặt tay cô, hai người đi ra cổng trường, hôm nay là đêm Bình An, trên sân trường toàn là các cặp đôi yêu nhau, Kỷ Hạ và Phó Ninh Tất chìm trong đám đông.
Sau khi lên xe, Phó Ninh Tất nói, “Bọn mình ăn cơm trước rồi mới đi xem phim nhé.”
Kỷ Hạ gật đầu, cô không có ý kiến gì.
Mỗi lần hai người hẹn hò, Phó Ninh Tất sẽ tìm quán nào ngon, sắp xếp lịch trình hẹn hò ổn thỏa, cô chỉ cần đi theo là được.
Vì thế mà Hứa Tinh Nguyệt cực kì hâm mộ cô, còn bảo Phó Ninh Tất hơn bạn trai cô nàng nhiều.
***
Phó Ninh Tất dẫn Kỷ Hạ đến nhà hàng mà anh đặt chỗ sẵn, anh đang chọn món.
Kỷ Hạ ngồi xuống, chống cằm nhìn anh.
Nhân viên phục vụ vừa rời đi, Phó Ninh Tất đã hỏi cô: “Sao em lại cười?” Nụ cười này làm anh hơi sợ.
“Mỗi lần bọn mình hẹn hò anh đều sắp xếp hết rồi, em lại chẳng tốn tí sức lực nào, thấy vui vẻ nên cười thôi.” Kỷ Hạ cười trả lời.
Phó Ninh Tất hậm hực bảo, “Thế mới bảo em may mắn lắm mới có anh người yêu như anh đó.”
Kỷ Hạ hào phóng thừa nhận, “Vâng vâng”
Đồ ăn được bê lên, Kỷ Hạ đang chuẩn bị động đũa, Phó Ninh Tất lập tức ngăn cô lại, “Từ từ, anh phải chụp ảnh cái đã.”
“Anh định đăng lên hả?” Kỷ Hạ nhìn Phó Ninh Tất.
Phó Ninh Tất chụp ngang chụp dọc rồi mới trả lời cô, “Anh gửi cho mẹ, mẹ anh hay hỏi lúc hẹn hò bọn mình làm cái gì.”
Kỷ Hạ day trán, quả nhiên là mẹ con có khác.
Đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon, hai người ăn uống xong xuôi nên định đi dạo về trường cho tiêu cơm, dù gì vẫn chưa tới giờ chiếu phim.
Kỷ Hạ không thích đi mua sắm, vì cô thấy chuyện này rất tốn thời gian, quan trọng nhất là cô không mua gì cả nên không thích đi.
Phó Ninh Tất cũng không thích, vậy nên hai người đi dạo vòng quanh một lúc.
Anh chọn một bộ phim tình yêu nhẹ nhàng, trước lúc vào rạp còn mua cả bắp rang bơ và trà sữa cho Kỷ Hạ.
Hai người ngồi xuống ghế, Kỷ Hạ nhìn quanh thấy toàn là mấy đôi yêu nhau, cô thở dài, đêm Bình An biến thành ngày Valentine version 2.
Bộ phim này cũng không tệ lắm, Kỷ Hạ chăm chú nhìn màn hình chiếu, hai người yêu nhau dù có chia xa cuối cùng cũng về bên nhau, tình tiết và mạch phim chậm rãi nhẹ nhàng, cô rất thích.
Nhưng Phó Ninh Tất lại coi bộ phim này như là khúc hát ru, vừa xem một lúc đã cúi đầu ngủ khò khò.
Bộ phim kết thúc Kỷ Hạ mới gọi anh dậy, “Đi thôi, hết phim rồi.”
Phó Ninh Tất mơ màng nhìn xung quanh, “Hết rồi á? Nhanh thế?”
“Nhanh gì? Anh ngủ hơn một tiếng rồi đấy.” Kỷ Hạ bất lực bảo.
Phó Ninh Tất theo cô ra ngoài, áy náy bảo, “Anh chỉ chợp mắt một tí thôi, chắc là vì anh không hợp với bộ phim này lắm…”
“Chính anh là người chọn mà?” Kỷ Hạ nhìn anh, “Đáng lẽ anh chỉ nên mua một vé thôi, em vào xem còn anh ngồi chờ ở ngoài.”
Phó Ninh Tất: “…… Người ta đi xem phim có đôi có cặp, ai lại làm thế chứ.”
“Nhưng em lại không cảm thấy bạn trai em xem phim với em.” Cô cau mày bảo.
Phó Ninh Tất giơ tay thề: “Nhất định lần sau anh sẽ không ngủ nữa.”
“Được rồi được rồi, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên, anh đừng thề thốt gì cả.” Kỷ Hạ bất đắc dĩ xua tay.
Từ ngày yêu nhau hai người đi xem phim mấy lần, bất luận là phim về tình yêu hay siêu nhân người sắt chiến đấu gì đó thì Phó Ninh Tất cũng ngủ.
Dần đà Kỷ Hạ cũng quen.
***
Ra khỏi rạp chiếu phim, Phó Ninh Tất sợ hãi nhìn cô, “Hôm nay ở quảng trường có bắn pháo hoa, em có muốn đi xem không?”
Kỷ Hạ chủ động cầm tay anh, “Đi chứ, lâu lắm rồi em chưa thấy pháo hoa.”
Phó Ninh Tất thấy cô nắm tay mình, anh cũng vui vẻ hẳn, vội vàng đi theo cô.
Hôm nay là đêm Bình An, phố xá đông đúc, ở quảng trường cũng thế. Có người đi với người yêu, có gia đình 3 người đi chơi với nhau.
Lúc Kỷ Hạ và Phó Ninh Tất đi tới thì đúng lúc người ta chuẩn bị bắn pháo hoa, hai người đứng chỗ ít người, Phó Ninh Tất định mua mấy cái pháo bông nhưng Kỷ Hạ cản anh lại.
Xung quanh ồn ào nhưng Kỷ Hạ chỉ để ý pháo hoa trên đỉnh đầu, pháo hoa khổng lồ bùng sáng trên không trung, vài giây sau thì biến mất.
Kỷ Hạ nhìn không rời mắt, hồi nhỏ cô theo ba đi bắn pháo hoa, lúc cô 10 tuổi là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Pháo hoa biến mất rồi, chẳng bao lâu sau ba cô cũng không còn.
Phó Ninh Tất nhận ra tâm trạng khác thường của Kỷ Hạ, anh đi đến sau lưng cô, nhẹ nhàng ôm lấy Kỷ Hạ, “Bây giờ em đã thấy ấm hơn chưa?”
Kỷ Hạ giờ mới hoàn hồn, cô không thấy buồn nữa, khẽ nói với anh, “Ấm lắm nha.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!