Kế Hoạch Liên Hôn Của Gia Tộc
Chương 3: Chương 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm đó Diệp Tri Cẩn đã lĩnh hội được.
Thật ra hắn không thích mấy chỗ náo nhiệt lắm, bị Trần Qua lôi kéo một hồi bèn về phòng nghỉ ngơi trước.
Nhiệt độ khách sạn vừa phải, trong lúc Diệp Tri Cẩn bọc chăn nửa mê nửa tỉnh thì nghe thấy tiếng gõ cửa bèn để chân trần chạy đi mở cửa.
Mấy người bạn của Trần Qua đẩy anh vào, anh đứng cũng đứng không vững, lúc sắp sửa ngã xuống thì Diệp Tri Cẩn vội vàng đưa tay đón, kết quả hai người cùng nhau ngã lên tấm thảm dày mềm mại.
Toàn thân Trần Qua đầy mùi rượu và hơi nước, tay chống trên sàn nhà đưa mắt nhìn xuống Diệp Tri Cẩn.
Có lẽ vì men say nên lúc anh nhìn Diệp Tri Cẩn như thể cách một màn sương mờ ảo, lớp sương mù kia đã xóa đi sự hờ hững trong mắt hắn, chỉ để lại sự dịu dàng, làm lòng anh như muốn tan chảy.
Diệp Tri Cẩn đẩy bả vai anh, anh liền theo lực tay của hắn ngã xuống một bên, nằm trên đất muốn hắn tới đỡ mình.
Diệp Tri Cẩn căn bản không để mắt đến anh, sửa sang lại áo choàng tắm rồi đứng lên, chẳng thèm để ý tới những động chạm kia.
Anh thấy Diệp Tri Cẩn chuẩn bị rời đi bèn ôm lấy cẳng chân trắng nõn mịn màng lộ ra ngoài áo choàng tắm của hắn không chịu buông, bộ dáng mặt dày mày dạn kia hệt như mấy tên lưu manh.
Diệp Tri Cẩn muốn giãy giụa nhưng động tác lại chẳng tới, anh dễ dàng lần theo mép áo choàng tắm sờ lên, vô tình đụng phải một mảng ẩm ướt, sáng tỏ mỉm cười, ngả ngớn nói: “Chuẩn bị tốt như vậy còn muốn trốn đi đâu?”
Máy điều hòa trên đầu phả ra không khí lạnh, trong phòng duy trì nhiệt độ 23°C thế nhưng Diệp Tri Cẩn lại cảm thấy rất nóng, phần thịt trắng mềm trên cổ đỏ ửng một vùng.
Lòng Trần Qua ngứa ngáy, anh đột nhiên đứng dậy khiêng Diệp Tri Cẩn lên.
Diệp Tri Cẩn kêu một tiếng, cúi đầu nhìn khuôn mặt Trần Qua, nào có giống một tên uống say đâu chứ.
Cái bụng mềm mại của hắn đập vào bờ vai rắn chắc của Trần Qua qua lớp áo choàng tắm, tựa như một chú cừu non chỉ biết để anh trói lại khiêng vào phòng tắm, sau đó lột sạch quần áo ném vào bồn tắm mát xa.
Nước nóng chảy vào từ bốn phía, Diệp Tri Cẩn nhoài người vịn lên thành bồn, tóc hắn còn chưa khô, nhìn qua vừa ngoan ngoãn lại mềm mại.
Trần Qua cởi quần áo bước vào, vén lên tóc mái để lộ ra vầng trán nhẵn nhụi của hắn, véo cằm hắn rồi thấp giọng hỏi: “Diệp Tri Cẩn, em có biết bây giờ anh là chồng em rồi không?”
Diệp Trị Cẩn nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời, vặn lại: “Còn chưa phải mà.”
Trần Qua có hơi bực, anh uống rượu vào là tính tình cứ như con nít, túm lấy đùi Diệp Tri Cẩn để cái mông vểnh cao hơn, cây hàng to dài để ở giữa kẽ mông hắn rồi đẩy vào khai phá vùng đất hứa.
Cánh tay Diệp Tri Cẩn gác trên thành bồn tắm trắng tinh, nửa khuôn mặt vùi vào khuỷu tay mình, không ngừng lắc lư theo động tác của Trần Qua, phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
Bồn tắm quá trơn, Trần Qua cảm thấy lực hông không đủ thỏa mãn, anh lật Diệp Tri Cẩn lại để cho hắn mặt đối mặt cưỡi trên người mình, từ dưới thúc lên.
Diệp Tri Cẩn ôm lấy bả vai anh, thân dưới chưa đụng vào mà đã vểnh lên rỉ ra mấy giọt nước, lắc eo ở trên người anh mè nheo, muốn tự mình sờ.
Trần Qua không cho hắn sờ, kéo tay hắn chạm vào nơi hai người giao hợp, vật đàn ông nóng bỏng đè ép ra ra vào vào cái miệng nhỏ trong làn nước, kéo theo một chút chất nhầy trong suốt.
Anh đặt những ngón tay nhỏ dài của Diệp Tri Cẩn quanh mình, buộc hắn cảm nhận nhịp điệu của anh.
Diệp Tri Cẩn lại khóc.
Hắn vừa khóc vừa thở hổn hển, mặt sau tê dại, mặt trước căng đau, rõ ràng chỉ cách thiên đường có một bước nữa thôi nhưng tên quỷ say xỉn xấu xa kia lại không chịu cho hắn sảng khoái, bốn ngón tay chậm rãi vỗ về dục vọng của hắn nhưng ngón cái lại ác độc chặn ngang lỗ nhỏ.
Hắn muốn bắn nhưng không được, hai chân mở rộng ngồi phịch trên người Trần Qua.
Trần Qua nâng mông hắn lên rồi kéo hắn ôm vào trong ngực, hôn nước mắt trên mặt hắn, cảm giác muốn chiếm làm của riêng cùng thỏa mãn xâm chiếm cả người anh, anh dùng sức thúc Diệp Tri Cẩn một cái, nói với hắn: “Gọi ông xã.”
Diệp Tri Cẩn khóc gọi: “Ông xã…”
“Ngoan.” Trần Qua lại hôn hắn một cái, buông tay để cho hắn được sảng khoái.
Bọn họ ở lại trên đảo một tuần, sau khi về nước Diệp Tri Cẩn liền chuyển đến chung cư của Trần Qua.
Đây cũng là ý của hai vị trưởng bối trong nhà, muốn bọn họ bồi dưỡng tình cảm trước khi kết hôn.
Tình cảm thì Trần Qua không biết có bồi dưỡng ra không, nhưng anh với Diệp Tri Cẩn ở trên giường ngược lại càng bồi dưỡng càng ăn ý.
Diệp Tri Cẩn làm cho một công ty nước ngoài, hai người ban ngày đi làm tối về quần nhau.
Căn hộ của Trần Qua ở tầng cao nhất, phòng khách có một cửa sổ sát đất lớn có thể nhìn xuống nửa cảnh đêm thành phố A.
Anh chưa bao giờ mang người về nhà, vẫn luôn muốn thử ân ái trước cửa sổ sát đất xem xem có cảm giác gì, Diệp Tri Cẩn vừa hay thỏa mãn nguyện vọng này của anh.
Bọn họ núp sau tấm rèm cửa sổ dây dưa trên sàn nhà bằng gỗ, quay đầu lại là độ cao trăm mét, bầu trời thành phố không nhiều ánh sao lấp lánh, nhưng trong ánh đèn sáng rực nơi phương xa trời đất như thể đảo ngược, ánh sao kia rơi như xuống phàm trần.
Anh kéo Diệp Tri Cẩn đi xem, Diệp Tri Cẩn ôm anh mặt đối mặt bên trong căn phòng tối đen, ngón tay trắng như tuyết ấn trên mặt kính, một ít ánh sáng phản chiếu nơi đáy mắt, đẹp đến mức không chân thật.
Trần Qua chợt cảm thấy hắn cách mình rất xa, hoặc giả hắn cách tất cả mọi người rất xa, không người nào có thể bắt hắn lại.
Giống như các cặp đôi vừa ở chung trên thế giới, thoạt đầu cuộc sống của bọn họ ngập tràn nhục dục, hầu hết ngóc ngách trong căn hộ đều lưu lại dáng hình làm tình của bọn họ.
Nhưng theo thời gian dần trôi, sự mới mẻ ban đầu nhạt dần, bầu không khí ấm áp giữa hai người cũng phai nhạt đi chút ít.
Đúng lúc này công ty của Trần Qua lại gặp chút rắc rối, cùng ngày hôm đó anh bay thẳng từ công ty đến Nhật Bản, chuyến đi gấp rút, hành lý đều do trợ lý sinh hoạt về nhà thu dọn giúp.
Chuyến này anh đi cũng hơn nửa tháng, hai tuần đầu bận bịu xử lý các loại công việc, tuần cuối cùng sau khi giải quyết mọi việc ổn thỏa vì không thể từ chối lời mời nhiệt tình của bên hợp tác nên anh bèn chấp nhận đi thư giãn vài ngày theo sự sắp xếp của họ.
Ngày anh trở về nước thành phố A đón một cơn mưa đầu thu, vừa mở cửa nhà liền thấy Diệp Tri Cẩn trần truồng đứng giữa phòng khách ngạc nhiên nhìn mình, lúc này mới chợt nhớ tới nhà mình đã nhiều thêm một người.
Anh chưa bao giờ đeo nhẫn lúc ra khỏi nhà, tiêu diêu tự tại dạo chơi nước ngoài vài ngày làm đầu óc ngập tràn bóng hình Diệp Tri Cẩn trống rỗng, suýt nữa quên bén sự tồn tại của người này.
May mà anh phản ứng nhanh nên không biểu hiện gì ra ngoài mặt, nếu như không phải là người cực kỳ hiểu anh thì tuyệt đối sẽ không phát hiện khoảnh khắc sững sờ đó.
Anh nhướng mày nhìn về phía Diệp Tri Cẩn, huýt sáo ám chỉ gợi tình, đưa mắt nhìn hắn ung dung đi vào phòng ngủ.
Chờ anh thay giày rồi cởi áo khoác bị thấm nước mưa xong Diệp Tri Cẩn đã ăn mặc tử tế lững thững đi ra.
Hắn hẳn là vừa mới tắm xong, mặc một chiếc áo T-shirt thun rộng thùng thình, quần lót tứ giác màu đen như ẩn như hiện dưới lớp áo thun trắng, đôi chân dài trần trụi, dép cũng không mang.
Hắn tựa vào vách tường ở huyền quan (*), nhìn Trần Qua kéo vali vào, hỏi anh: Sao đi lâu vậy?”
(*) huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.
Lúc này anh mới ý thức được hơn nửa tháng mình ra nước ngoài anh với Diệp Tri cẩn chưa từng liên lạc một lần, ấn tượng của Diệp Tri Cẩn đối với chuyến công tác của anh chỉ dừng lại ở hình ảnh trước khi anh rời đi có nói cho hắn biết sẽ đi không quá hai tuần.
Anh quên mất Diệp Tri Cẩn, mà Diệp Tri Cẩn hẳn cũng không khá hơn anh là bao.
Đã lâu không gặp nhưng khi anh nhìn Diệp Tri Cẩn vẫn có cảm giác rục rịch không nói nên lời.
Diệp Tri Cẩn tựa vào vách tường nhìn anh, ánh mắt nhàn nhạt, đối với sự xuất hiện đột ngột của anh không hề có xíu ngạc nhiên mừng rỡ hay thất vọng gì, tựa như chuyện không liên quan đến hắn.
Trần Qua thấy vẻ mặt hắn như thế bèn nhịn không được muốn khiến hắn chảy nước mắt.
Anh xách vali vào phòng ngủ, Diệp Tri Cẩn cũng theo vào, hệt như một cái đuôi nhỏ.
Trần Qua tùy ý ném vali đi rồi đè hắn lên giường, cười hôn mặt hắn, hôn đến khi hắn cũng bật cười mới chịu bỏ qua, sờ sờ thắt lưng hắn: “Lúc anh không ở đây em có tìm người khác không?”
Anh cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, dẫu sao trước khi đính hôn hai người đã ước định không can thiệp vào chuyện của nhau, quan hệ của bọn họ chỉ giới hạn ở việc giúp nhau giải quyết dục vọng, còn có giả vờ tình cảm trước mặt cha mẹ.
Ai ngờ lúc lên giường Diệp Tri Cẩn lại dâm vô cùng, chủ động tách hai chân quấn chặt lấy eo Trần Qua, thổi khí bên tai anh: “Tự anh kiểm tra thử đi nè.”
Trần Qua không chút khách khí kiểm tra kỹ càng từ trong ra ngoài một phen.
Lúc anh hạ cánh đã là buổi trưa, hai người làm xong liền ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy thì trời bên ngoài đã tối rồi.
Trần Qua một tay ôm Diệp Tri Cẩn, một tay sờ soạng ở đầu giường, thấy đồng hồ báo thức chỉ tám giờ tối, tám tiếng rồi anh chưa có ăn cơm, chẳng trách lại đói bụng cồn cào.
“Cưng ơi,” anh gọi Diệp Tri Cẩn mà không biết ngượng mồm: “Nhà có gì ăn không?”
Diệp Tri Cẩn ngủ đến mặt mũi đỏ bừng, ăn ngay nói thật: “Không có.”
Trần Qua không thể tiếp thu nổi sự thật này, lật ngược tủ lạnh mà cũng chỉ tìm được một hũ đào vàng ngâm đã quá hạn.
“Vậy mỗi ngày em ăn cái gì thế?” Anh không nhịn được hỏi Diệp Tri Cẩn.
Diệp Tri Cẩn không lên tiếng.
Hắn gọi điện thoại đặt đồ ăn ngoài, chợt nhận ra có lẽ Diệp Tri Cẩn căn bản không ở bên này, lần này hai người chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt mà thôi.
Bọn họ luôn tình cờ như vậy.
Sau khi ăn xong đồ ăn đặt ngoài, Trần Qua quay về phòng thu xếp lại vali.
Anh mang theo không nhiều đồ, lúc trở về trong vali nhiều thêm mấy thứ, đều là quà lưu niệm do trợ lý chuẩn bị.
Trợ lý là người mới tuyển nhưng lại làm việc vô cùng chu toàn, chẳng qua không biết trước giờ anh không có thói quen mua quà lưu niệm.
Anh lấy từng món quà lưu niệm ra rồi tùy ý ném sang một bên, chỉ có một cái gợi lên hứng thú của anh.
Đó là một bộ yukata màu trắng mơ, chỉ là ngắn hơn mỏng hơn so với yukata thông thường, kiểu dáng cũng đơn giản, làm bằng tơ lụa nên cảm giác khi sờ vào rất tuyệt, mặt ngoài còn điểm xuyết mấy đóa hoa mai màu đen, so với đồ mặc bình thường thì chi bằng nói là quần áo tình thú.
(*) yukata
Giữa mấy món quà lưu niệm thì cái này hợp ý Trần Qua nhất, xem ra cũng hiểu sở thích của anh phết, thay vì nói là mua cho bà Trần chi bằng nói mua cho ngài Trần thì hơn.
Anh cầm bộ yukata ra phòng khách, Diệp Tri Cẩn đang cuộn mình trên ghế sô pha xem tivi.
Bữa tối hắn ăn không nhiều, lúc này đang bỏ từng quả từng quả nho vào miệng, thấy Trần Qua đi tới bèn nâng mí mắt lên nhìn anh, giơ tay muốn đút cho anh một quả.
Trần Qua cúi người xuống ăn, tiện thể cắn ngón tay hắn một cái.
Diệp Tri Cẩn rụt ngón tay về, cho vào trong miệng ngậm một chút.
Trần Qua ngồi xuống bên cạnh hắn liền bò tới ôm lấy eo anh.
“Sao nào? Chiều nay chịch em chưa đã à?” Trần Qua nhẹ nhàng nắm mái tóc mềm của hắn.
Diệp Tri Cẩn lật người nằm ngửa trên đùi Trần Qua, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh.
Lúc này hắn trông rất giống một thú cưng nhỏ được nuôi trong nhà, lanh lợi đáng yêu, thậm chí khi không có xiềng xích kiềm chế bước chân hắn thì hắn cũng sẽ theo sát từng bước, hết lòng dựa dẫm vào bạn.
Cổ họng Trần Qua thắt lại.
Anh vứt mảnh vải trong tay lên người hắn, hơi hếch cằm ra hiệu hắn nhìn thử xem, giả vờ bình tĩnh nói: “Mặc không?”
Hiển nhiên Diệp Tri Cẩn sẽ không mặc, không đời nào hắn cởi áo T-shirt khoác miếng vải kia lên người, ngay cả đai lưng Trần Qua cũng không đưa hắn.
Thậm chí ngay cả quần lót của hắn cũng không thể che kín, tay hắn nắm vạt áo, vải vóc màu trắng mơ tôn lên làn da trắng như ngọc của hắn, trắng nõn mềm mại.
Buổi chiều Trần Qua mới bắn hai lần giờ nhìn hắn lại cương cứng.
Diệp Tri Cẩn cũng chú ý tới biến hóa của anh, hắn lại gần một chút, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi anh, nhỏ giọng hỏi: “Chiều nay chịch em chưa đã ư?”
– —————————————————————————————.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!