Thiền Của Tôi
Chương 30
Cây Noel Ferragamo Những ngày tháng đã minh chứng rằng để chinh phục được trái tim đàn ông không thể dựa vào nhan sắc, vào đồ ăn ngon, vào kĩ thuật trên giường, hoặc vào tính cách yêu kiều quyến rũ, mà phải dựa vào thái độ biểu hiện dửng dưng lúc nóng lúc lạnh, lúc xa lúc gần của bạn với chàng.
– Trích Nhật ký tiểu thư Jones –
Anh mặc bộ đồ Armani đen tuyền, đứng trong đại sảnh khách sạn Ritz-Carlton, ngắm tôi đi qua lớp cửa xoay và bước qua cây cầu đá nhỏ xinh bắc ngang mặt nước.
Anh mỉm cười, dùng một tay chỉnh lại mớ tóc dày, đi về phía tôi, khẽ đỡ eo tôi, khẽ hôn tôi một cái. Tinh tế, uyển chuyển. Mọi người đều ngắm chúng tôi.
“Chúng ta là một cặp trời sinh”, anh thì thầm bên tai tôi. Đôi mắt tràn ngập niềm hoan hỉ của anh không ngớt di chuyển từ gương mặt tôi xuống trang phục tôi đang mặc. Tôi cũng mặc toàn thân một màu đen tuyền, thứ lụa đen trơn truội.
“Em mặc đồ tơ lụa đẹp lắm”.
“Cám ơn anh”, tôi e thẹn.
“Thật giống như một giấc mơ. Có thể gặp được em. Em không thể biết được anh hạnh phúc như thế nào đâu”, anh nắm tay tôi, dắt vào nhà hàng trên lầu hai của khách sạn. Ở đó đang có một đêm hội từ thiện có quy mô lớn nhất Thượng Hải tổ chức hàng năm. Đây cũng là lý do tôi bị xiêu lòng bởi lời mời của anh.
“Em cũng rất vui”, tôi nói, “Chỉ có điều như không có thật. Anh biến cuộc sống như một bộ phim Hollywood vậy, quá kịch tính”.
“Từ nhỏ, anh đã thích khác thường. Cuộc sống bình thường không phù hợp với anh”, anh đáp. Chúng tôi đã đi vào đến cửa nhà hàng. Đám nhân viên phục vụ đồng loạt cúi khom người chào, gọi tên anh, xem chừng đều biết anh cả.
“Lần này chúng ta có thêm thời gian để hiểu nhau. Nhưng chủ yếu là để em hiểu anh. Thật đáng tiếc anh không viết sách để em đọc, để hiểu anh hơn”.
Hàm ý của anh là đã đọc sách do tôi viết.
“Anh cho rằng đã hiểu em?”, tôi hạ giọng hỏi. Có nhân viên đưa đường dẫn chúng tôi vào một cái bàn gần bục chủ tịch. Anh giơ tay mỉm cười chào mọi người. Chúng tôi ngồi xuống.
“Thượng Hải phát triển kinh thật. Bố mẹ anh vốn không hề biết Thượng Hải ở đâu, mãi cho đến khi được anh tặng một cuốn sách của em. Anh còn kể với họ rằng có thể sẽ lấy em”. Anh nói xong, quan sát phản ứng của tôi.
Tôi nhìn anh. “Em vừa xem một bộ phim hoạt hình Nhật BẢn, có liên quan tới một câu chuyện của Italia. Trong đó có người Mỹ. Câu nói quen thuộc của anh ta là “Anh muốn lấy em”.
“Tức là em từ chối anh?”, anh hỏi.
“Thế anh từng cầu xin gì với em?”, tôi hỏi vặn lại.
Anh cười, “Anh rất thích giọng lưỡi lém lỉnh của em”.
Đúng lúc này, có một người tiến lại trước mặt chúng tôi. Tôi định thần nhĩn kỹ, trời ơi, tuy vẫn chưa xác định chắc chắn nhưng tôi biết anh ta là ai. Người đàn ông trước mặt mặc một bộ veston rất đẹp, tóc được vuốt keo gọn gàng, thậm chí quá chỉnh tề chính là chồng chưa cưới của tôi trước đây – Tề Phi Ưng. Chúng tôi đã không gặp nhau năm năm rồi.
Hình như anh đã nhận ra tôi. “Chà chà, xem ai thế này”. Anh chìa một tay ra với tôi. Trong khoảnh khắc, những kí ức cũ lại ùa về. Cái giọng điệu khi anh nói “chà chà” cũng không hề thay đổi tẹo nào. Nó vừa đàn bà, vừa mang tính giễu cợt. Tôi thực chỉ muốn đấm một cái vào mũi anh ta. Như vậy có lẽ anh ta sẽ nói: “Chà chà, em làm gì thế?”.
Tôi hít thật sâu, phủ lên mặt một vẻ hờ hững không vui cũng không buồn. Đây là sắc thái bảo vệ mà tôi thường dùng. “À, anh khỏe không?”, tôi chìa tay ra cho anh bắt.
Sau một tràng ồn ào ban đầu, đột nhiên anh đưa mắt về phía Nick. Rõ ràng dáng vẻ bề ngoài gần như toàn mỹ của Nick đã để lại ấn tượng sâu đậm cho anh ta. “Chồng em đấy à?”, anh dùng tiếng Anh hỏi.
Tôi vội vàng lắng đầu. Nick cười lớn, vỗ lên vai anh ta: “Liên tưởng rất hay”.
Tề Phi Ưng gọi một cô gái mặc đồ da lỗi mốt tới. Đó chính là vợ vừa cưới của anh ta cách đây không lâu. Gương mặt cô ta cũng không có gì khiếm khuyết nhưng thuộc dạng không dễ n hớ. Nhớ tới Hỉ Nhĩ từng bình luận về bà Tề sau khi tham gia đám cưới của họ rằng: Hư danh, phục tùng, dễ thương, nhưng rất, rất không gợi cảm.
Sau khi chào hỏi, họ quay về bàn của họ, cạnh bàn chúng tôi.
“Thế giới thật nhỏ bé”, tôi cố mỉm cười.
“Anh ta không thích anh”, Nick nói, “Em có nhận thấy không?”.
“Chẳng có nhiều đàn ông thích anh đâu”, tôi nói, lườm anh một cái. Anh ngồi trong đêm hội, phong độ ngời ngời, khiến các bà các cô phải nhớn nhác chú ý. Thượng đế đôi khi thật bất công.
Đêm hội chính thức bắt đầu. Sau khi người tổ chức đọc lời giới thiệu, đầu bếp bắt đầu mang món ăn lên từng bàn. Nhưng khách khứa đâu có để hết tâm trí vào đồ ăn.
Một số nhân vật tiếp tục lên phát biểu, từ thị trưởng phu nhân, Hội trưởng Hội từ thiện cho tới các tổng lãnh sự và phu nhân của các nước. Mấy đứa trẻ đến từ Quỹ phúc lợi lên trình diễn tiết mục, tiếng vỗ tay rầm trời. Rồi buổi bán đồ từ thiện bắt đầu. Đọc trên danh sách thấy có chiếc khăn quàng được Placido Domingo kí tặng khi vừa tới đây biểu diễn đêm nhạc, rượi vang Pháp đắt tiền, họa báo có chữ ký của nhà vô địch tennis, cây noel của Ferragamo, bữa tối cho mười người do bếp trưởng của Ritz-Carlton đảm nhận, một buổi học đàn piano với thầy giáo piano nổi tiếng…
Người phụ trách đấu giá hô to từng mục rất dõng dạc. Khi bán tới cây Noel Ferragamo, Nick bắt đầu nhập cuộc, “Anh muốn tặng cho em”, anh nói, “Như vậy dù chúng ta không cùng ở bên nhau mùa lễ Giáng Sinh này, em vẫn nhớ tới anh”.
Cái cây đó bắt đầu phát giá từ 8.000 nhân dân tệ, tới cuối cùng chỉ còn lại Nick và Tề Phi Ưng cạnh tranh với nhau.
“Thôi, bỏ đi anh”, tôi nói khẽ.
“Đây không còn là vấn đề một cái cây nữa”, Nick siết chặt quả đấm. “Nó liên quan đến danh dự, đến câu chuyện xuẩn ngốc thuộc về cánh đàn ông tụi anh”. Người phụ trách đấu giá vẫn đang hô to. Nick lại giơ tay lên, báo một con số.”Anh điên rồi”, tôi khẽ gắt lên, “Số tiền đó có thể mua được bảy đôi giày hiệu Manolo Blahniks”.
“Anh rất ghét cái kiểu hắn cứ nhìn chòng chọc vào đùi em”, anh nói. Tôi ý tứ khép chặt đùi lại.
“Nên nhớ chúng ta tới đây để quyên góp cho những đứa trẻ đáng yêu”, anh nháy mắt và cười với tôi. Tôi nhìn đám trẻ của Quỹ phúc lợi đang hoan hỉ ngồi bên cạnh, im bặt.
Sau khi đêm hội từ thiện kết thúc, nhân viên phục vụ hỏi chúng tôi cây Noel với giá ở trên trời đó phải đưa về địa chỉ nào. Nick gợi ý: “Hay là bây giờ về nhà em. Anh có thể góp ý nên đặt nó ở đâu sẽ đẹp hơn”.
Tôi vội vã đáp: “Có lẽ cứ nên để ở phòng anh trước đi. Đợi đến khi anh đi, tặng lại cho em vẫn chưa muộn”. Nick nhìn tôi, như thể nhìn thấu qua lục phủ ngũ tạng của tôi, mỉm cười, “Đừng lo, mèo con, cứ làm theo ý của em”.
Anh quay đầu nói với người phục vụ: “Vậy để trong phòng tôi đi”. Tôi thấy đây là thời cơ tốt để giã biệt anh. “Em phải về đây”, tôi nói, “Cám ơn anh đã mời em. Tối nay em thấy rất vui”.
Anh kéo tôi lại, “Chỉ mười phút thôi!”. Hầu như anh cứ dán chặt vào mắt tôi, đề nghị, “Về phòng anh đi, anh quên tặng em một món quà. Em lấy quà xong rồi đi, có được không? Anh đảm bảo”.
Tôi không tài nào từ chối được.
Chúng tôi đi sau cây Noel lộng lẫy to lớn, đi thang mái, rồi băng qua hành lang, khiến mọi người đều chú ý.
Tới căn hộ gồm bốn phòng của anh, hai cậu phục vụ thở hổn hển đặt phịch cây Noel xuống cạnh sa lông trong phòng khách. “Tuyệt quá!”, Nick rút tiền boa cho họ, rồi đóng cửa lại, nhìn tôi chằm chằm đầy ẩn ý.
Tôi ôm vai đứng bên cái cây, lòng lo ngay ngáy. Tiếp tới phải làm thế nào đây? Dù phụ nữ nào có kém cỏi đến mấy chăng nữa cũng có thể linh cảm được sẽ có chuyện gì xảy ra. “Nhưng tuyệt đối không phải là đêm nay”, tôi tự nhủ, “Chí ít thì đêm nay vẫn phải bảo vệ trinh tiết”.
“Có muốn uống chút gì không?”, anh hỏi. Giọng lộ rõ vẻ căng thẳng vì dục vọng trong tim anh đã dâng cao.
“Không, cám ơn”, tôi nói, mồm miệng khô khốc, bất lực liếc lên chiếc đồng hồ treo tường.
Anh rất nhạy cảm, đã chú ý tới hành động của tôi, vội vàng nài nỉ, “Đúng mười phút, bây giờ vẫn còn bốn phút”. Anh lao tới phòng để hành lý, vội vã lục lọi một chập, rồi đi ra, tay cầm một đồ bọc giấy tím.
“Không biết em có thích không. Nhưng đây là cuốn sách anh đã đọc rất nhiều lần!”.
Tôi mở ra xem, té ra là cuốn Sói hoang của Hermann Hesse. Anh ngó tôi, lại hỏi, “Không thích sao?”.
Tôi không biết trả lời ra sao. Đây lại là một trò kịch tính. Anh luôn không bao giờ ra bài đúng cả quân cả, lúc nào cũng khiến bạn phải kinh ngạc. Nhưng lần nguy hiểm này không giống như trước. Cuốn sách nặng trịch thoắt một cái đã biến sự việc trở nên nghiêm túc và chân thành. Tặng sách cho phụ nữ không phải là hành vi của một tay chơi. Và tôi cũng không muốn biến anh thành một niềm hạnh phúc bình dị có thể đụng chạm được.
Anh mãi mãi phải là vật thể bay không xác định phương hướng có bề ngoài của một gã làng chơi, luôn xuất hiện đúng vào thời gian và địa điểm mà bạn không hề ngờ được. Để rồi sau đó lại biến mất.
“Không”, tôi cẩn thận đáp, “Em thích chứ, cám ơn anh”.
Tôi không hề nói với anh rằng thật ra, Hermann là một trong số nhà văn tôi thích nhất gần đây.
“Còn một phút nữa”, anh hạ giọng, “Để anh tiễn em ra thang máy”.
Chúng tôi ra khỏi phòng, “Em thực sự không cần anh tiễn về tận nhà sao?”, anh hỏi lại.
Tôi cười: “Thượng Hải an toàn hơn New York”.
Anh thở dài, “Điều này khiến anh cảm giác không tốt tí nào”. Nhưng rất nhanh sau đó, anh quyết định lại vui vẻ trở lại. Thế nên anh lại mỉm cười, đề nghị, “Mấy ngày tới, em có tình nguyện đưa anh đi chơi Thượng Hải không?”.
Dưới mắt anh có quần thâm, có lẽ do múi thời gian lệch nhau.
Buổi tối trở về nhà, không biết tại sao, mất ngủ lại giống như một làn khói đen lơ lửng thoát ra từ chiếc đèn dầu nhỏ của chàng Alađanh, bao phủ trên đầu tôi trĩu nặng.
Tôi cố gắng bò dậy, gọi điện thoại sang New York cho Muju. Sau khi bấm số, giọng anh được ghi âm lại vang lên rõ to. Tôi không để lại lời nhắn, sau khi gác máy lại gọi tiếp lần nữa nhưng vẫn không ai nghe. Chỉ nghe thấy tiếng ghi âm của anh, tôi lại dập máy. Nhưng chỉ cần nghe được câu nói duy nhất đó của anh cũng không tồi. Cái giọng khàn khàn trong máy ghi âm của anh là sự tồn tại duy nhất mà tôi cảm nhận được giờ đây từ New York.
Lại gọi điện cho Hỉ Nhĩ. Cô đang bận rộn ở “Thượng Hải 1933”. Tôi không muốn làm mất nhiều thời giờ của cô, chỉ thông báo đơn giản rằng đã gặp chồng chưa cưới cũ của tôi trong đêm hội từ thiện tại khách sạn Ritz-Carlton.
“Cậu gặp Tề Phi Ưng sao? Có gặp cô vợ mới cưới của hắn không? Thấy thế nào?”, Hỉ Nhĩ dồn dập hỏi.
“Chẳng có cảm giác gì cả”, tôi đáp hờ hững.
“Hoàn toàn đúng vậy”, cô tuyên bố chắc nịch. “Nhưng đàn ông lại thích dạng phụ nữ như vậy làm vợ”. Nửa giây sau, cô chợt nhớ ra điều gì đó, “Này, cậu tới đêm hội từ thiện ở Ritz-Carlton làm gì vậy?”.
“À”, tôi ngần ngừ, không biết kể chuyện liên quan tới Nick ra sao. Cả câu chuyện đều quá kịch tính. Tôi lo lắng sẽ kích thích trí tò mò quá đỗi của cô. “Thực ra chả có gì”. Tôi lắp bắp, “Một người bạn mời mình đi”.
“Chà, đợi khi nào mình rảnh, nhất định cậu phải kể về người bạn bí ẩn đó”, cô cười phá lên. Chúng tôi chúc nhau ngủ ngon rồi gác máy.
Sau đó tôi tìm cuốn “Đại Bi Chú” mà pháp sư Tính Không đã tặng tôi lúc sắp rời núi Phổ Đà, chậm rãi đọc, bình tâm dần và khẽ thiếp đi.
Sáng hôm sau, vẫn còn đang ngái ngủ, tôi bị gọi điện thoại réo inh ỏi. Có thể đoán ra ngay ai gọi tới.
“Anh sắp phải họp cả ngày, nhưng sẽ từ chối buổi tiệc tối nay. Em tìm chỗ để chúng mình ăn tối nhé”, Nick dặn.
Nhà hàng “Thượng Hải 1933”.
Cô chủ Hỉ Nhĩ trang điểm lộng lẫy, toàn thân óng ánh chả khác gì cây Noel được bán đấu giá tối qua. Nhưng đám khách nữ tụ tập thành từng nhóm đầy vẻ âm mưu, khiến người ta không khỏi nghĩ đã lạc bước phải động hồ ly.
Thật trùng hợp kỳ lạ, bữa tiệc tối nay có tên là “Đêm của yêu cơ”. Hỉ Nhĩ đã báo với tôi qua điện thoại: “Thực ra chính là trò mua trai”. NIck vừa nghe đã hưng phấn. “Có thật anh muốn đi không? Tất cả đều là đám phụ nữ coi thường đàn ông và một lũ đồng tính”.
“Đi chứ”, Nick hào hứng.
Adam – bạn trai mới của Hỉ Nhĩ – ngồi chung bàn với chúng tôi. Adam có cặp mắt xanh biếc và nước da đỏ au, chiếc mũi to rất đáng chú ý, khiến bạn phải liên tưởng ngay tới hình dáng một bộ phận khác trên cơ thể anh ta. Quả nhiên anh ăn vận rất chải chuốt đắt tiền toàn hàng hiệu, nhưng nói năng, cử chỉ cứ như một đường dây điện bị nối sai vậy. Cứ có chỗ nào đó bị sai. Sự hài hước của anh đôi khi lại vô cùng đáng ghét. Lần trước khi tôi gọi điện thoại cho Hỉ Nhĩ, đúng lúc anh ta nhấc máy, “Tìm Hỉ Nhĩ hả? Cô ấy đang bận trên bụng tôi đây này. Haha, đùa đấy, chờ tí, cô ấy tới ngay”, Adam nói.
Hỉ Nhĩ bận rộn trong đám đông. Nửa tiếng sau, cô ấy đi tới, khẽ liếc Nick một cái, rồi ngồi xuống, hôn Adam. “Sắp bắt đầu rồi!”, cô thông báo.
Chúng tôi bắt đầu ăn và uống rượu. Âm nhạc ngừng hẳn. Một người đàn ông hóa trang bước ra nói một đoạn phù phiếm, anh đèn đột nhiên bừng sáng, xuất hiện một đám thanh niên trẻ. Đủ các màu da, nhưng da trắng vẫn đông nhất, trong đó có một cậu y hệt Tom Cruise hồi trẻ.
“Trời ạ, cậu tìm được họ ở đâu thế?”, tôi hỏi.
“Một nửa là nhân viên ở nhà hàng mình, một nửa là tìm trong đám lưu học sinh. Mới đăng quảng cáo tiếng Anh đã lập tức có hơn năm mươi người tới xin. Thượng Hải giờ sao lắm dân Tây rách thế không biết”, Hỉ Nhĩ hút thuốc, đáp.
Nick lắc đầu nói với tôi: “Đừng có nhìn vào đám trai đó chòng chọc như thế”.
Đám khách nữ bắt đầu điên cuồng. Họ chỉ vào chàng trai đứng giữa. Anh ta liền đi ra bên cạnh bàn cô ta, làm nhân viên phục vụ riêng cho bàn đó, rót rượu, châm thuốc cho họ. Đương nhiên họ cũng phải trả một khoản tiền boa hậu hĩnh về khoản đó. Bản sao của “Tom Cruise” bị khách khứa mấy bàn đều thích, thế là một cuộc cạnh tranh lại bắt đầu. Kết cục kẻ có nhiều tiền sẽ thắng.
“Thật vô vị”, Hỉ Nhĩ nói, rồi một hơi uống hết rượu trong ly.
“Nhưng đó là chủ ý của cậu cơ mà?”, tôi nói.
“Vì khách khứa thích như vậy”, Hỉ Nhĩ đáp.
“Điều này liên quan tới năng lượng. Năng lượng của thời đại này chính là như vậy. Dục vọng quyền lợi của phụ nữ rất bất bình thường, và tương lai sẽ hủy diệt thế giới này”, Adam nói.
Tôi và Hỉ Nhĩ cùng đi nhà vệ sinh. Vừa bước vào phòng vệ sinh, Hỉ Nhĩ đã reo ầm lên: “Cậu tìm được ở đâu người đàn ông như thế?”. Hai tay cô ấp lên ngực, nhắm nghiềm mắt, rên rỉ: “Mẹ kiếp, anh ta hấp dẫn khủng khiếp”. Thường ngày, cô rất hiếm khi nói những lời tục tĩu. “Mình cũng mê anh ta quá!”, cô ôm chầm lấy tôi.
“Thế tặng anh ta cho cậu đấy”, tôi nhướn mày nói, bắt đầu chỉnh sửa tóc tai qua gương.
“Nói thật nhé, anh ta còn tốt hơn tất cả đám bạn trai của cậu trước đây cộng lại”. Hỉ Nhĩ cũng bắt đầu soi gương và sửa tóc tai.
Tôi nhìn cô lạ lẫm. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc đất vỡ hoang, Hỉ Nhĩ không những không chê bai, phản đối bạn trai của tôi, mà còn không tiếc lời ca tụng.
“Không cần phải nhớ tới Muju nữa. Không cần nghĩ tới mối tình vĩnh cửu nữa. Những người đàn ông như Nick dù chỉ là người tình một đêm cũng đáng giá”. Cô soi gương, tỉ mỉ tô son. “Nếu cậu không muốn, chẳng thà cho mình mượn một đêm”, cô phá lên cười.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng thực tình tôi cũng đồng ý những lời của Hỉ Nhĩ. Phàm là đàn bà đều nghĩ như vậy. Vì bạn không thể gặp được một người đàn ông nào hơn Nick thỏa mãn được bạn. Anh ta cái gì cũng có, giống như đoa hoa sẵn sàng chờ một đêm nở tung vì bạn, đẹp rực rỡ, kinh ngạc mê hồn. Rồi lại tan biến không chút tăm tích.
“Cậu thấy Adam ra sao?”, cô hỏi.
“Hay hơn mình tưởng tượng”, tôi đáp, “mặc dù cậu luôn thích dạng đàn ông điên rồ”.
Từ nhà vệ sinh đi ra, lại ngồi thêm lát nữa.
“Chúng mình đi thôi”, Nick đề nghị, “Em có muốn một lát nữa gặp nhau ở một quán bar nào đó hay ngồi đây nói lời tạm biệt?”.
“Chà, chỗ của tôi sẽ kết thúc muộn lắm”, Hỉ Nhĩ nháy mắt với tôi, “Hai người đi chơi vui vẻ nhé”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!