Bề Tôi Trung Thành - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Bề Tôi Trung Thành


Chương 30


Edit: Shpdarn

Bùi Tây Yến là một tinh nhị đại hàng thật giá thật, mẹ là người có địa vị cực cao trong giới, ảnh hậu Tô Trình ai ai cũng biết, ba có thân phận thần bí, người ngoài giới vẫn luôn tò mò đoán già đoán non.

Giả thiết được mọi người đặt ra nhiều nhất là ông trùm ngành trang sức nào đó, quả thức là đoán không sai, ba của Bùi Tây Yến đúng là chủ tịch một tập đoàn trang sức.

Bùi Tây Yến được công chúng quen mặt là bởi vì, lúc 6 tuổi cậu ta được Tô Trình dẫn theo ra ngoài tham gia chương trình tương tác giữa ba mẹ và con cái, cậu bé ngoại hình vượt trội, tuổi còn nhỏ lại rất có cá tính, chương trình vừa phát sóng đã thu được rất nhiều fans chị gái và fans mẹ.

Đáng tiếc nhiều năm sau đó cậu ta lại không xuất hiện nữa, chỉ thỉnh thoảng lại bị chụp được lúc đi cùng với Tô Trình, hoặc là làm khách mời trong một vài tác phẩm điện ảnh, du tẩu vô cùng giáp rìa trong vòng giải trí.

Năm ngoái cậu ta đóng vai thời niên thiếu của nam chính trong bộ phim điện ảnh《Một lần cuối cùng》bất ngờ nhận về danh tiếng cú đúp bùng nổ phòng vé, chỉ trong một đêm, cậu trai cao lãnh bướng bỉnh bất thuần năm đó lại lần nữa bước vào tầm nhìn của công chúng, dĩ nhiên là dễ dàng gặt hái được rất nhiều trái tim thiếu nữ, độ nổi tiếng cũng như ngồi tên lửa mà một đường tăng vọt.

Quý Minh Thư tuy đã không còn là thiếu nữ từ lâu rồi, nhưng cũng là một trong số bị gặt hái đó.

Cô không hiểu lắm văn hóa của giới fan hâm mộ, tiếp ứng vote bảng gì đó cũng không hiểu lắm, nhưng năm ngoái để được thấy Bùi Tây Yến, cô còn mặt dày đi theo anh họ chạy tới nhà chủ tịch Bùi ăn cơm chùa.

Đúng lúc Bùi Tây Yến cũng ở nhà, cậu chỉ nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi bọn họ, sau đó thì cầm theo túi sữa đá lên tầng, cơm trưa cũng không xuống ăn.

Nếu đổi thành Sầm Sâm, sợ là trong lòng Quý Minh Thư đã dán lên cho anh mấy cái nhãn dán tiêu cực “Không biết lễ phép”, “EQ thấp”, “Lạnh lùng ngạo mạn”, nhưng, đổi thành Bùi Tây Yến, Quý Minh Thư cũng chỉ cảm thấy nhóc con thật là rất có cá tính! Thật bướng bỉnh bất thuần! Thật sắc sảo! Thật có khí chất thiếu niên nha! Yêu rồi yêu rồi!

“Anh nói xem tôi mặc cái này liệu có ổn không, có vẻ khá là đoan trang, chuyên nghiệp hơn không?”

Quý Minh Thư thay váy xong đứng trước gương xoay vòng vòng, lại quay đầu lại hỏi Sầm Sâm.

Sầm Sâm ngẩng lên nhìn lướt qua, giọng điệu vô cùng nhạt nhẽo, “Giống môi giới nhà đất.”

“……?”

Môi giới nhà đất mà đẹp như vậy à?

Bị Sầm Sâm nói vậy, Quý Minh Thư lại cẩn thận xem xét, cũng cảm thấy này cái váy này có hơi chuyên nghiệp quá.

Cô lại lục tục thay đổi bốn năm bộ quần áo, nhưng chỉ cần vừa hỏi Sầm Sâm, là lại bị Sầm Sâm soi ra khuyết điểm.

“Quá bó.”

“Màu sắc quá lòe loẹt.”

“Em đi tuyển tú à?”

Quý Minh Thư liên tiếp bị phê bình mấy lần, sự kiên nhẫn cuối cùng cũng khô cạn.

Cô cầm hết quần áo trong vali ném lên giường, tức giận nói: “Vậy anh chọn! Anh chọn anh chọn anh chọn!”

Không chọn ra bộ đẹp nhất thì anh mổ bụng tự sát luôn đi!

Sầm Sâm ngừng lại, đặt tài liệu trong tay xuống, chỉ vào bộ đồ thể thao màu đen nói: “Bộ này không tồi.”

Quý Minh Thư: “?”

“Em là nhà thiết kế nội thất, đương nhiên phải mặc đồ thoải mái tiện lợi.”

Quý Minh Thư: “……”

Không, tôi không đi làm nhà thiết kế nội thất, tôi đi bảo vệ đứa nhỏ nhà tôi 🙂

Buổi ghi hình thứ hai là ba ngày sau, Quý Minh Thư trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định mặc chiếc váy sơmi mà Sầm Sâm nói là hơi bó kia.

Cô cảm thấy chiếc váy sơmi này có thể phác họa một cách hoàn hảo đường cong chữ S tinh tế mê người của cô, xinh đẹp hoàn mỹ khiến cho con nhỏ idol girlgroup kia bị chèn ép đến không còn một chút cảm giác tồn tại, đồng thời lại có thể thể hiện sự chuyên nghiệp, ưu nhã và tinh anh của cô với vai trò một nhà thiết kế nội thất.

Chẳng qua Sầm Sâm nói chiếc váy này trông hơi bó sát, cô suy nghĩ có thể là gần đây về mặt ăn uống có hơi bung lụa, vì thế sắp xếp lại cho bản thân khẩu phần ăn tương đối chay thuần, trong đó còn có nhịn ăn gián đoạn* một ngày.

(*) Nhịn ăn gián đoạn: Nhịn ăn gián đoạn (IF) là một mô hình ăn uống có chu kỳ giữa thời gian nhịn ăn và ăn. Phương pháp này được cho là giúp giảm cân, cải thiện sự trao đổi chất và thậm chí có thể kéo dài tuổi thọ.

Đến ngày ghi hình, Quý Minh Thư ở khách sạn thay váy, đứng trước gương xoay vòng vòng, cảm thấy chỉ có hai chữ có thể hình dung được: Hoàn mỹ.

Cô nhìn gương nháy mắt một cái, hai tay một trước một sau làm động tác nổ súng.

Không may Sầm Sâm vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, tóc còn đang nhỏ nước.

Hai người im lặng nhìn nhau qua tấm gương 30 giây, Quý Minh Thư đột nhiên nhớ tới vụ “lật xe” lần trước ở Bách Tụy Thiên Hoa, có lẽ mấy ngày nay đói đến nỗi chỉ số thông minh cũng giảm xuống theo trọng lượng cơ thể, cô không đầu không đuôi hỏi câu, “…… Anh muốn… Nghe tôi rap cho anh một đoạn không?”

“……”

“Thôi khỏi.”

Buổi ghi hình thứ hai của《Nhà thiết kế》là trực tiếp vào trong nhà.

Căn hộ mà nhóm Quý Minh Thư phải cải tạo là một nhà ở khu trường học nằm trong phố cổ Tinh Thành, mặt bằng 89 mét vuông, chủ nhà là một đôi vợ chồng mới cưới.

Căn nhà này là nhà cũ của ba mẹ bên nữ để lại, cách trang hoàng rất có cảm giác xưa cũ.

Yêu cầu của đôi vợ chồng này chính là biến căn nhà cũ này trở thành một nơi có hơi thở nghệ thuật, có thế giới hai người ngọt ngào mang theo cảm giác retro hoài cổ, đồng thời để dành ra một căn phòng, thuận tiện cho việc sau này có em bé thì có thể làm phòng cho trẻ.

Quý Minh Thư xem qua thử thách của nhóm khác, mấy nhóm kia luôn có chút “Trong nhà có người già ốm yếu và trẻ nhỏ, phải tiện cho sinh hoạt của bọn họ”, “Diện tích nhỏ đến nỗi khiến người ta tức điên, nhưng vẫn yêu cầu một mét vuông bẻ thành ba mét vuông” v.v… có thể tiến hành đào sâu khai thác và phát triển điểm thách thức và thú vị của nghệ thuật thiết kế không gian hiện nay.

So ra thì, thử thách mà nhóm bọn họ được phân công này không phải là vấn đề cải tạo có tính thử thách và bứt phá gì, cũng không có câu chuyện cũ đằng sau nào khiến người ta phải rơi lệ, có thể nói là bình thường đơn giản không có chút điểm nhấn nào.

Camera đi theo bọn họ ghi hình từ lúc xuống xe.

Vừa đúng vào khoảng thời gian học sinh tiểu học đi học, phía trước là đoàn học sinh đứng xếp hàng đợi qua đường.

“Thánh lố” Nhan Nguyệt Tinh ngay lập tức ôm mặt, ánh mắt lấp lánh, bắt đầu màn biểu diễn của cô ta, đại khái là nói bản thân hoài niệm cuộc sống của học sinh tiểu học thế nào, lúc học tiểu học thú vị thế nào, trong lời nói còn toát lên một loại cảm giác ưu tú thời tiểu học cô ta cũng được rất nhiều nam sinh săn đón.

Quý Minh Thư cảm thấy cái đề tài không liên quan đến chương trình này đến lúc hậu kỳ chắc chắn sẽ bị cắt, cũng lười phản ứng, chỉ một lòng ngóng trông có thể mau mau nhìn thấy Bùi Tây Yến.

Nửa giờ sau, Quý Minh Thư, Phùng Viêm và cả Nhan Nguyệt Tinh đã kết thúc quan sát tại hiện trường, xe bảo mẫu của Bùi Tây Yến cuối cùng cũng xuất hiện dưới tiểu khu.

Xa xa nghe được tổ quay phim và tổ đạo diễn nói Bùi Tây Yến tới, Quý Minh Thư và Nhan Nguyệt Tinh len lén lôi ra gương nhỏ kiểm tra lại lớp trang điểm.

“Bùi Tây Yến Bùi Tây Yến!”

“Đẹp trai thật đấy!”

“Có mang ảnh chụp theo không, đợi lát nữa đi qua xin chữ ký.”

“Mang theo mang theo!”

Các chị gái trong tổ hóa trang cũng đang khẽ giọng xì xào bán tán.

Quý Minh Thư đến mắt cũng không chớp một cái, nhìn chằm chằm thiếu niên vừa tháo khẩu trang vừa bước vào, trái tim nhỏ đập thình thịch hoảng loạn.

Bùi Tây Yến tuy rằng mới mười sáu bảy tuổi, nhưng người đã cao tới 1m80, theo sự phát triển này thì đến khi thi xong đại học sợ là cũng phải đến 1m85, trên người rất có cảm giác thanh khiết của thiếu niên.

Cậu ta được đạo diễn giới thiệu một chút, sau đó bắt tay chào hỏi với những cộng sự của mình.

Lúc đi đến chỗ Quý Minh Thư, cô bày ra nụ cười hoàn mỹ đã tập luyện ba ngày, cười nhẹ nhàng nhìn cậu ta, giọng nói cũng dịu dàng dè dặt, “Xin chào, tôi rất thích tác phẩm của cậu.”

Bùi Tây Yến ngẩng đầu nhìn lướt qua, lại lễ phép mà xa cách trả lời, “Chào chị.”

Bắt tay chỉ là nhẹ nhàng nắm hờ, xúc cảm cũng không quá rõ ràng, lúc thu tay về Quý Minh Thư liền đứng bên cạnh Phùng Viêm, giống như lơ đãng mà vén vén tóc mái.

A a a! Yến bé con! Chị yêu em! Mẹ yêu con! Mẹ không rửa tay đâu huhuhu! Đây chính là cảm giác tĩnh điện! Thật sự chỉ một giây thôi mà như trẻ ra mười tuổi!

Quý Minh Thư lúc này trong lòng như lửa nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh, đạo diễn đã bắt đầu giải thích cho bọn họ nội dung ghi hình tiếp theo và quay chụp quảng cáo đơn giản của nhà tài trợ, Quý Minh Thư không nghe rõ lắm, cả người còn đang trong trạng thái hoảng hốt mất hồn đầu váng mắt hoa.

Phùng Viêm đưa thẻ từ* cho cô, cô vẫn là lơ đãng liếc nhìn Bùi Tây Yến trước, rồi mới nhìn nội dung trên thẻ.

(*) Thẻ từ [词卡]: thẻ flashcard, trên thẻ ghi từ ngữ hoặc nội dung ngắn nào đó, tiện cho việc học thuộc.

“Mang thiết kế vào gia đình, Quân Dật Nhã Tập, ngài……”

Từ từ, đùa cái gì vậy?

Quý Minh Thư khựng lại, nhìn thật kỹ.

“Quân Dật này là?”

Phùng Viêm nhiệt tình, thấp giọng đáp một câu, “Chính là Quân Dật có Quân Dật Hoa Chương và Quân Dật Thủy Vân Gian đó, nghe nói tập đoàn bọn họ vì sắp mở thương hiệu khách sạn mới, nên đập tiền vào tài trợ cho chương trình của chúng ta.”

Quý Minh Thư: “……”

Cô nhớ ra rồi, lúc trước trong tài liệu về khách sạn thiết kế kia có đề cập đến vấn đề đặt tên này.

Lúc ấy có mười mấy cái tên được chọn ra, vừa nãy thoáng thấy cô còn chưa nhận rạ, bây giờ tự nhiên nhớ ra, “Nhã Tập” đích thị là một trong số đó.

Nói cách khác, Quân Dật là nhà tài trợ của chương trình này.

Sầm thị Sâm Sâm, là nhà tài trợ của chương trình này.

Được lắm:) Tên này cẩu nam nhân này đúng là miệng còn chặt hơn đường may quần jean đấy, anh ta giữ kín như bưng vậy sao không đến cục An ninh Quốc gia hay ra nước ngoài mà làm gián điệp đi.

Quý Minh Thư chậm chạp mất 30 giây, không hiểu sao có chút chóng mặt buồn nôn.

Đợi đến khi nén xuống sự không thoải mái kia, cô lại cổ vũ chính mình nghĩ đến mặt tốt, đây không phải cũng là công phí truy tinh* sao, không có gì không tốt, đúng, không có gì không tốt.

(*) Công phí truy tinh [公费追星 ]: đại khái là những fan được tiếp xúc với thần tượng thông qua công việc, ví dụ staff của chương trình, MC, v.v..

Quý Minh Thư lại khe khẽ hỏi Phùng Viêm, bù lại “tiết học” mà mình vừa bỏ qua.

Thì ra đạo diễn vừa mới nói, nhiệm vụ chủ yếu của hôm nay chính là quyết định ra bước đầu của phương án cải tạo, phân bổ các công việc như đi chợ mua vật liệu, tìm đội thi công chờ nhiệm vụ.

Theo nguyên tắc, tổ chương trình sẽ chi mười vạn cho lắp đặt phần cứng* và mười vạn cho lắp đặt phần mềm, chi phí sửa chữa cũng không phải lo.

(*) Lắp đặt phần cứng – Hard decoration [硬装] và Lắp đặt phần mềm Soft outfit design [软装设计]: hai từ này mình không biết tiếng Việt gọi là nên dịch từ tiếng Trung ra. Về nghĩa thì Hard decoration là việc bổ sung các trang trí cố định và bất động trên bề mặt hoặc nội thất của công trình, ví dụ như sơn tường, gạch nền, hệ thống điện nước,… Còn Soft outfit design về cơ bản là những vật trang trí có thể di chuyển được như bàn ghế, rèm, tranh ảnh trang trí,…

Nhưng mỗi hộ gia đình đều hứa hẹn có quà tân gia, đạo diễn diễn công khai nói: Để tăng thêm tính thú vị cho chương trình, bọn họ đề nghị các khách mời thông qua lao động để đổi lấy một phần kinh phí, lúc hoàn thành thi công có thể dùng để mua quà cho chủ nhà.

Quý Minh Thư hoảng hốt tưởng là mình nghe nhầm, hỏi lại Phùng Viêm để xác nhận: “Chỉ hai mươi vạn?”

Bằng này tiền mới trang trí được cái WC cấp thấp, lại còn không lo phí sửa chữa, thế này mà tổ chương trình cũng nói được?

Phùng Viêm còn chắc chắn gật gật đầu, “Đúng vậy, hai mươi vạn.”

Cảm giác chóng mặt buồn nôn vừa rồi lại lần nữa ập đến.

Đạo diễn giao phó xong những chuyện này, tiền dư lại giao cho bọn họ tự do phát huy.

Quý Minh Thư là nhà thiết kế, quyền lợi phân bổ nhiệm vụ đương nhiên là rơi vào tay cô.

Chỉ là những nhiệm vụ này cũng đã có kịch bản từ trước rồi, tổ chương trình có tổ biên kịch chuyên biệt viết sẵn cho bọn họ một chút tình tiết để tạo cảm giác CP(couple) và cảm giác mâu thuẫn, nhưng cũng chỉ coi như tham khảo, bọn họ vẫn có khá nhiều quyền tự chủ.

Quý Minh Thư nhìn kịch bản sắp xếp Nhan Nguyệt Tinh và Bùi Tây Yến cùng đến chợ vật liệu xây dựng.

Vẻ mặt bình tĩnh của cô một hồi biến đổi, cuối cùng mỉm cười nhìn Bùi Tây Yến nói: “Tiểu Yến, em và chị đi chợ vật liệu đi.”

Bùi Tây Yến khựng lại, hơi thấp giọng nói, “Có lẽ em thích hợp đi tìm mấy thứ như đồ trang trí hơn……”

Hiểu rồi hiểu rồi lập tức sắp xếp.

Nhưng khi Quý Minh Thư đưa ra đề xuất để mình và cậu ta đi tìm đồ trang trí, cậu ta lại thoái thác nói nhà thiết kế là trụ cột của chương trình, hẳn nên phụ trách phần quan trọng hơn.

Quý Minh Thư tụt cả mood.

Trong lòng ngổn ngang suy nghĩ: Yến Tể có phải là không thích cô không? Yến Tể đã quên bọn họ từng gặp nhau ở Bùi gia rồi sao? Huhuhu mama đâu có làm gì đâu, có phải là vì trông quá xinh đẹp nên đứa nhỏ sợ sau khi phát sóng chương trình sẽ bị nói là tỷ đệ luyến không? Huhuhu nhất định là như vậy TvT

Cho dù có tự mình an ủi thế nào, tâm trạng của Quý Minh Thư đều kém đến nỗi muốn bùng nổ.

Phân chia nhiệm vụ xong, cả nhóm người xuống tầng, lên đường đến mục tiêu của mỗi người.

Quý Minh Thư cùng nhóm với Nhan Nguyệt Tinh, nửa chữ cũng không muốn nói, ngồi ở hàng ghế sau vừa buồn rầu vừa ấm ức.

Nhưng Bùi Tây Yến không lên xe của mình, bỗng nhiên đi đến xe của các cô, gõ gõ lên kính cửa sổ bên phía Quý Minh Thư.

Quý Minh Thư nhấn hạ cửa kính xuống, tâm tình chính bỗng dưng nhảy nhót tung tăng, lại thấy Bùi Tây Yến che miệng ho nhẹ một tiếng, nói một câu mang theo chút xấu hổ, “Chị Minh Thư, xin lỗi, Sâm ca hy vọng em và chị có thể, giữ gìn khoảng cách.”

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Bé cưng Tiểu hoàng yến: Sầm thị Sâm Sâm, anh chết chắc. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN