Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn - Chương 30: Nạn Đói 3 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn


Chương 30: Nạn Đói 3 2


Edit: Ba Chấm + Gui ga

Hai người bọn họ trước tiên theo bản năng trốn đi, mỗi người mỗi ngả lách mình vào cánh cửa đã bị đập phá của cửa tiệm hai bên đường.

Sau đó, một tràn tiếng bước chân từ phía trước truyền tới.

Tiếng đi kia rất chậm, mất một lúc mới đi đến gần hướng hai người đang trốn.

Hứa Thuật cùng Viên Quảng cách một con đường liếc nhau một lúc, ăn ý lui về phía sau một đoạn, ở trong tiệm tìm được chỗ có thể trốn.

Ngay sau đó, chủ nhân của tiếng bước chân đi ngang qua, một giây cũng không dừng lại mà chỉ đi về phía trước.

Đúng là không phải vì bọn họ mà đến.

Hứa Thuật thở một hơi nhẹ nhõm, yên tâm mà đi ra trước cửa, xem bóng dáng của người kia.

Đó là một người đàn ông mặc áo tang.

Điều Hứa Thuật ngoài ý muốn chính là, gã nhìn qua vẫn còn rất khỏe mạnh.

Ít nhất cơ thể chỉ hơi gầy chút ít mà thôi, so với những người bọn họ thấy ở phía trước không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Nhưng tại sao lại như vậy? Nếu cùng người dân ở trấn này, chắc chắn không có khả năng sẽ xuất hiện chuyện chênh lệch lớn như vậy?
Chẳng lẽ……!Gã này không phải NPC, mà là người chơi?
Hứa Thuật quay đầu nhìn Viên Quảng liếc mắt một cái, đối phương hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, thấy hắn còn chưa chạy qua, mà lại làm tư thế dò hỏi Hứa Thuật muốn gọi người kia không.

Hứa Thuật suy nghĩ một lúc, lắc đầu.

Tốt nhất là im lặng chờ xem ra sao, thế giới này rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì vẫn còn chưa rõ.

Cậu đang nghĩ, thì thấy người kia bỗng nhiên ngừng lại.

Ngừng bên cạnh một người dân đang hấp hối.

Người kia đứng ở trước mặt đối phương, từ trêи cao nhìn chằm chằm xuống người đang hấp hối đó trong chốc lát, rồi chậm rãi cong lưng lại, nắm lấy hai cánh tay của người dân kia, sau đó dùng sức hướng về phía trước, đem người khiêng lên vai.

Sau đó, gã khiêng người xoay đi, trở về đường cũ.

Hứa Thuật chạy nhanh lùi về sau, tránh vào bên trong cửa hàng, trong lòng âm thầm nghĩ, gã vì sao lại muốn đem người kia khiêng trở về? Trước khi khiêng đi còn nhìn chằm chằm đối phương trong chốc lát, gã muốn làm gì?
Chẳng lẽ là muốn khiêng trở về để ăn luôn à?!
Nhưng vào lúc này, lại có tiếng mở cửa rất nhỏ truyền vào trong tai Hứa Thuật.

Tiếng lần này phát ra bắt nguồn từ hướng người kia đi tới, tiếng bước chân của người nọ cũng theo tiếng mở cửa mà biến mất.

Hứa Thuật ló đầu ra xem xét, chỉ thấy từ bên cạnh một cửa hàng có một bà lão người gầy như que củi đi ra.

Bà ta đỡ vách tường, run rẩy đi ra, vươn bàn tay khô khốc hướng về phía gã đàn ông kia.

Người đàn ông dừng lại đôi chút, đem người khiêng trên vai ” bộp ” một tiếng quăng xuống mặt đất, sau đó cúi đầu từ túi đeo bên hông lấy ra thứ gì đó nhét vào trong tay bà lão.

Bà lão nhìn thứ kia, nở nụ cười kì dị, sau đó gật đầu xoay người trở về nhà.

Gã đàn ông đối với bóng dáng của bà ta phỉ nhổ, lại lần nữa khiêng người nọ lên, tiếp tục đi.

Gã này chắc chắn là NPC.

Hứa Thuật cảm thấy, đây là lúc.

Cậu hướng Viên Quảng làm dấu, đối phương gật đầu, đợi khi gã đàn ông đi đến gần bọn họ, hai người đồng thời nhảy ra, một trước một sau chặn đường gã.

Gã đàn ông bị bọn họ làm cho hoảng sợ, phát ra một tiếng kêu, đột nhiên lui về phía sau hai bước, còn đem người đang bị nghiêng quăng xuống…!
Người kia rõ ràng vẫn còn sống, nhưng liên tiếp bị quăng xuống hai lần, thì hắn đã không còn phát ra tiếng nữa.

Hứa Thuật liếc gã một cái, lấy ra vũ khí chĩa trước mặt gã đàn ông, trầm giọng nói: “Chúng tôi không muốn làn ông bị thương, chỉ có chút chuyện muốn tìm người hỏi thôi.

Chỉ cần ông ngoan ngoãn phối hợp, chúng tôi hỏi xong liền thả ônh đi.”
Gã đàn ông quay đầu lại nhìn Viên Quảng đứng phía sau, trong lòng biết bản thân không còn đường chạy thoát, ngay lập tức hoảng sợ gật đầu, dùng giọng nói khàn khàn đồng ý.

Hứa Thuật hỏi trước đây nơi này xảy ra chuyện gì, câu trả lời cùng suy đoán bọn họ không khác lắm.

Chiến tranh qua đi gây ra tình trạng rối loạn, người dân không có có cách nào tiếp tục trồng trọt, làm cho lúc bấy giờ không thu hoạch được lúa gạo, chưa được bao lâu lại gặp phải nạn hạn hán, từng nhà đều không có gì ăn.

Mà dưới loại tình huống này, quân địch chiếm lĩnh ở vùng này còn cướp đoạt thức ăn của bọn họ.

Vì thế, mọi chuyện đều phát triển tới nông nỗi như hiện giờ.

“Ông đem người khiêng trở về làm cái gì? Có phải muốn ăn hắn hay không?” Viên Quảng hỏi.

Sắc mặt gã đàn ông hơi hơi thay đổi, sau đó đột nhiên lắc đầu: “Không, không phải, hắn không phải người……!Là dê hai chân, tôi chỉ muốn ăn thịt dê! Tôi không ăn thịt người! Tôi không ăn thịt người!”
Gã kϊƈɦ động lên, la to vài tiếng lúc sau giọng nói liền chuyển sang hét lớn.

Hứa Thuật nghe đến mấy lời này, trong lòng vô cùng phức tạp.

Ai đều biết ăn thịt người là không đúng, nhưng tại hoàn cảnh cực đoan như thế này, ai có thể đi chỉ trích người khác làm đúng hay làm sai?
Cậu thở dài, nói: “Ông đừng kϊƈɦ động, những việc này chúng tôi sẽ không hơi đâu mà đi quản.

Tôi còn muốn hỏi ông một việc, hỏi xong ông có thể đi rồi —— cũng có thể mang theo dê.”
Gã nghe cậu nói như vậy, mới bình tĩnh hơn được đôi chút, vội vàng gật đầu: “Cậu, cậu hỏi đi.”
“Nạn đói cũng không có khả năng cả nước đều bị, ông có biết tình huống ở nơi khác như thế nào không? Người dân ở đây vì sao không di cư đến nơi khác?”
“Nơi khác……” Gã đàn ông ngẩn người, biểu tình có chút mờ mịt mà lắc đầu: “Đều giống nhau, ngoài ra có thể đi phương bắc.

Chỉ là ở đó quá xa, quá xa……!Muốn đi thì phải cỡ một tháng mới đến, chúng tôi không có đồ ăn, như thế nào có thể vượt qua được chứ……”
Hứa Thuật trong lòng hơi trầm xuống.

Nếu mà nói, dù bọn họ là người chơi nhưng cũng không có khả năng đi đến nơi xa như vậy.

Còn đồ ăn thì sao?
Chẳng lẽ bọn họ cũng phải ăn “Dê”?
Ánh mắt Hứa Thuật đảo qua những người năm trêи từ trêи mặt đất, tưởng tượng cảnh ăn ngấu nghiến bọn họ, thì đã cảm thấy buồn nôn.

Ít nhất, thật sự gặp phải bước đường cùng, muốn người chơi ăn thịt người thì tuyệt đối không phải không thể làm.

Biết không còn tin tức gì từ gã đàn ông này nữa, Hứa Thuật mới nghiêng người cho gã rời đi, chờ khi đã khuất bóng, cậu mới hướng Viên Quảng nói: “Chúng ta trước tiên ở trấn trêи từ từ xem xét, nếu thấy trễ mà không thấy người chơi khác tới, chúng ta liền đi ra ngoài, có lẽ có thể tìm được một ít đồ ăn.”
Viên Quảng bất đắc dĩ nói: “Không biết trong con sông đó có còn con tôm hoặc con giun gì không, nếu không được thì qua đó đào ra xem sao.

Thuận tiện tìm ít nước sạch, không thể để khát chết được.”
Hai người ở bên cạnh phòng trống tìm được hai cái thùng gỗ nhỏ, cầm theo đứng trước cổng chờ ước chừng hai tiếng.

Lâu như vậy cũng chưa thấy người tới, bọn họ liền nhặt tờ giấy để lại hai câu trước cột gỗ cạch cổng trấn, sau đó đi đến bên con đường gần sông.

Con đường ở bên ngoài trấn, nhìn dáng vẻ này thì có thể thấy thị trấn này vốn là xây dọc theo nó.

Một đầu khác của đường có còn đồng ruộng trải dài, chỉ là hiện tại tất cả đều làm nứt ra nhiều khe sâu, bên trong cỏ còn chưa có, cứ đừng nói là thức ăn.

Hai người buộc tấm vải tìm được trong một tiệm quần áo lên một trong mấy thùng gỗ, rồi đổ một ít nước đục vào thùng khác, đổ từng chút một lên tấm vải, xem tấm vải như màng lọc, lọc được rất nhiều bùn đất và cặn bã.

Nhưng dù nước đã được lọc thì vẫn đục ngầu, thật sự rất khó nuốt.

Hai người nhìn nhau, cùng thở dài một hơi.

Đây đúng là khiêu chiến giới hạn sinh tồn mà.

Bọn họ lại đào khắp nơi dưới sông, đừng nói là tôm, thậm chí một con đỉa cũng không thấy.

Viên Quảng nhìn trời, bất đắc dĩ nói: “Không thì chúng ta cứ chấp nhận hiện thực, đi đào rễ cây đi.”
Đúng là vẫn còn rễ cây.

Tuy rằng xung quanh trêи mặt đất chỗ nào cũng có dấu vết đào bới, nhưng vẫn còn một số bụi cỏ vẫn còn nguyên vẹn.

Hai người chia ra hai nơi rồi đào.

Hứa Thuật vừa đào vừa nghĩ, đã qua vài tiếng, sao còn chưa thấy bóng dáng của người chơi khác.

Lẽ nào màn chơi này, bản đồ không chỉ ở quanh đây, còn có nơi khác nữa?
Nếu như vậy, lẽ nào đến khi kết thúc ván này cậu vẫn không gặp được Quý Xuyên.

Nghĩ đến đây, cậu mới nhớ mình còn chưa dùng đến bút máy.

Trước lúc vào màn chơi cậu dự định vừa vào viết một câu không ai có thể giết cậu, nhưng tình huống hiện tại…!Hay là dùng bút máy thay đổi nội dung của màn này luôn đi.

Bằng không dùng ngay bây giờ, kiếm chút đồ ăn nước uống trước, hoàn thành suôn sẻ trò chơi là quan trọng nhất.

Nhưng mà, lỡ như gặp phải cái gì mà “Không thể thực hiện” thì phải làm sao?
Nếu xuất hiện tình huống như vậy, chẳng phải lại lãng phí một cơ hội rồi sao.

Hứa Thuật cảm thấy, nếu trực tiếp viết cái gì đó để thay đổi nội dung của trò chơi, khả năng bị từ chối rất cao.

Bởi vì quá trình trò chơi vốn là nội dung cốt lõi của “Trò chơi Thiên Đường”, chỉ vì một câu nói của cậu mà thay đổi độ khó của trò chơi, sẽ tạo thành một lỗ hổng lớn của cốt truyện.

Vậy chỉ có thể ra tay từ bên ngoài.

Cậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng ngộ ra.

Cậu nhanh chóng lấy bút máy, viết lên không trung một câu: “Hứa Thuật là hoàng đế Châu Âu[1]*
[1] Nguyên văn là “Âu hoàng”, chỉ những người may mắn tột độ.

Sau một lúc chờ đợi trong lo lắng, không có gì xảy ra.

Hứa Thuật thở phào nhẹ nhõm —— xem ra đã thành công.

Vậy phải nhanh chóng thử xem khả năng của hoàng đế Châu Âu rồi.

Cậu phấn khích xoa xoa tay, lấy dao găm ra đào đất.

Một đao vừa cắm xuống, đào được một nửa thì thấy con giun đang ngoằn ngoèo.

“……” Hứa Thuật vô cảm nói: “Cho tôi đào một rương chứa đồ ăn được không?”
Cậu nói xong, lại đào một nhát.

Lần này, cậu rõ ràng cảm nhận được mũi dao đụng phải một vật cứng.

Hai mắt Hứa Thuật sáng ngời, vội vã tăng tốc đào, từ trong đám bùn đất đào lên một đống mảnh sứ vụn.

Con mẹ nó cái quỷ gì đây! Người nào có thể giải thích được không!
Không biết có phải đã nghe được tiếng lòng của Hứa Thuật, giọng nói trẻ con lúc Hứa Thuật xuyên vào sách lại một lần nữa vang lên.

“Bản thân có bao nhiêu suy nghĩ đen tối mà còn không biết sao? Năng lực hoàng đế Châu Âu trêи người anh đã triệt để tiêu gần hết rồi biết không?”
Hứa Thuật: “……!Không thể nào, khai mau, các người cố ý phải không?”
“Hì hì, bị phát hiện rồi.” Giọng nói kia cười hì hì rồi nói: “Vì không ảnh hưởng lớn đến cốt truyện, bàn tay vàng tác động đến nội dung trò chơi rất có hạn, không thể để anh thoải mái qua ải được nha.

Ai, đây chính là muốn tốt cho anh thôi, chờ nhân vật chính vượt qua hết các màn chơi, quyển sách này của anh sẽ được bán ơ ~”
Hứa Thuật nghiến răng: “Rốt cuộc mày còn gì chưa nói cho tao biết, có thể nói luôn một lượt không? Cây bút này có nhiều hạn chế như vậy, thì là bàn tay vàng cái gì?”
“Anh mới là tác giả, cốt truyện phát triển thế nào mới có sức hấp dẫn anh không biết sao?” Nó nói: “Muốn dựa vào bàn tay vàng một bước lên trời, thì khác gì trực tiếp dùng một câu thay đổi kết cục, đương nhiên không thể được.

Cứ như vậy, tự mình cố gắng đi.”
“Chờ…..” Hứa Thuật còn chưa nói hết câu, cảm thấy mọi thứ xung quanh đã trở nên chân thực, hiển nhiên nó đã đi rồi.

Nói cách khác, cốt truyện có thể thay đổi, nhưng chỉ có thể phát triển theo hướng ngày càng đặc sắc.

Cậu không thể hy vọng dựa vào mệnh “hoàng đế Châu Âu” đồ ăn, bởi vì sẽ làm giảm độ khó trò chơi khiến cho độc giả cảm thấy nhàm chán mà bỏ truyện.

Vì vậy bàn tay vàng cái gì, chỉ vô dụng mà thôi.

Cho nên thay vì suy nghĩ làm sao lợi dụng bàn tay vàng để hoàn thành nhiệm vụ, không bằng đi tìm chút đường sống trong trò chơi thì hơn.

Hứa Thuật vươn mình ngồi dậy, nhìn chằm chằm con giun đất bị cắt thành hai đoạn.

Mặc dù là trò chơi sinh tồn, nhưng lại giống như nhiệm vụ người chơi mới, nhất định có điều gì đó mà cậu chưa khám phá ra.

Tìm nó, giải quyết nó, mới đảm bảo đường sống.

Hứa Thuật dùng lưỡi dao đáp một ít đất lên con giun đất sắp thành hai mảnh, sau đó đứng lên đi về phía Viên Quảng phía xa.

Đối phương vẫn đang cúi đầu nghiêm túc đào rễ cỏ, thỉnh thoảng lại nhặt lên một đoạn bỏ vào miệng nhai hai lần.

lại cau mày phun ra.

Nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, hắn quay đầu nhìn Hứa Thuật, bất đắc dĩ cười khổ: “Tôi nói làm sao còn nhiều rễ cỏ chưa bị đào, thì ra là vừa đắng vừa chát khó có thể ăn được.

Hơn nữa chúng ta không nhận biết được những loại cỏ này, nếu không cẩn thận bị trúng độc thì làm sao bây giờ?”
Hứa Thuật gật gù, nói: “Tôi cảm thấy chúng ta nên đi tìm manh mối của trò chơi.”
Cậu nói suy nghĩ của mình cho Viên Quảng nghe, hắn ta nghe xong một lát rồi nói: “Vậy chúng ta chia nhau hành động, cậu đi tìm manh mối, tôi tiếp tục đào rễ cỏ.”
Hứa Thuật nghe hắn nói như đã biết hai người nghĩ suy nghĩ khác nhau.

Viên Quảng quá nửa là muốn yên ổn hoàn thành nhiệm vụ mười ngày sống sót, cho dù tàn nhẫn ăn thịt người, hắn vẫn có thể tiếp tục kiên trì.

Cậu cũng không nhiều lời, nói với Viên Quảng: “Vậy một mình anh cẩn thận một chút, chúng ta trước khi trời tối gặp nhau ở trong trấn.”
“Cậu cũng cẩn thận.” Viên Quảng dừng một chút, nói thêm: “Bây giờ chưa biết cấm kỵ là gì, cậu muốn tìm manh mối phải đặc biệt cẩn thận, nhất đinh không được liều lĩnh.”
Hứa Thuật cười cười, vẫy tay với hắn, rồi hướng đến thị trấn.

Muốn tìm manh mối, đương nhiên phải tìm trong trấn.

Mà khi cậu đến lối vào trấn, nhìn thấy lời nhắn họ để lại ở đây đã biến mất.

Trêи đó viết chính là chữ viết hiện đại, Hứa Thuật cảm thấy không có khả năng bị NPC lấy đi.

Như vậy, có thể những người chơi khác đã đến đây.

Trong đầu cậu hiện ra bóng dáng của Quý Xuyên, sau đó nhanh chân bước vào trông trấn, vừa đi vừa nhìn xung quanh tìm người.

Mấy phút sau, cậu cuối cùng cũng thấy Quý Xuyên đứng bên ngoài một cửa hàng.

.

truyện tiên hiệp hay
Trong nháy mắt nhìn thấy anh, Hứa Thuật chưa kịp nhận ra.

Bởi vì, ở nơi này Quý Xuyên rốt cục không còn một thân màu đen nữa rồi.

Anh mặc một áo choàng ố vàng, mái tóc đen dài buộc sau gáy, một lọn tóc dài xõa ra phía trước dọc theo vai phải, phối hợp với tính tình u ám của anh, thoạt nhìn hơi giống một thư sinh nghèo túng.

Hứa Thuật nhận ra anh, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.

Cậu không hề nghĩ, đổi sang trang phục cổ đại Quý Xuyên càng dễ nhìn hơn trang phục hiện đại.

Mi mục như họa, phượng biểu long tư[2],tựa như Phan An[3]
[2] Mi mục như họa: ánh mắt lông mày như trong tranh, còn câu còn lại thì bó tay =(( nhưng đại loại cũng là một câu khen sắc đẹp.

[3] Phan Nhạc (chữ Hán: 潘岳, 247 – 300), tên tự là An Nhân, đời sau quen gọi là Phan An (潘安), người Trung Mưu, Huỳnh Dương.

Ông nổi tiếng là một nhà văn thời Tây Tấn và là một đại mỹ nam.

Cậu không tìm ra ngôn từ nào thích hợp để hình dung, chỉ biết là tình cảnh này có lẽ cậu sẽ nhớ mãi không quên.

Nhưng đáng tiếc, bên dưới một túi da tốt như vậy lại là một trái tim hung bạo và lạnh lùng.

Lúc này, Quý Xuyên đã nhận ra ánh mắt của Hứa Thuật, hơi nghiêng đầu nhìn, tiếp theo đi về phía cậu.

Hứa Thuật trong long yên lặng tiếc hận, đang muốn đi tới chỗ anh, chợt nhìn thấy phía sau anh ta còn có một người.

Đó là một cô bé, trông nhiều nhất là bảy tuổi.

Cả người nó lấm lem rách rưới, tóc rối như tổ quạ, khuôn mặt gầy gò con mắt lồi ra khiến người ta có chút cảm thấy đáng sợ.

Nó đi theo sau Quý Xuyên, thân hình bé nhỏ hầu như bị anh che khuất.

Hứa Thuật sửng sốt một hồi lâu, mới cất bước chạy qua, nghiêng đầu nhìn nó hỏi Quý Xuyên: “Đứa bé này là ai vậy?”
Quý Xuyên liếc nó một chút: “Nhặt được.”
Anh đến từ thượng nguồn của con sông, cũng là phía cuối thị trấn.

Anh xuất hiện trêи một ngọn núi, khác với Hứa Thuật là lúc đó bên cạnh cậu còn một người chơi khác.

Chỉ có điều người kia nhìn thấy thị trấn phía xa đã nhanh chóng đến đây, đi trước một bước.

Quý Xuyên thì ở lại trêи núi dạo qua một lúc mới lại đây.

Trêи đường đến trấn này cách thị trấn mấy phút đi đường, anh gặp được đứa bé này.

Lúc đó nó đang ăn đồ ăn.

Hứa Thuật ngạc nhiên, nhìn nó, thấp giọng nói với Quý Xuyên: “Ăn cái gì? Người?”
Quý Xuyên gật gù, vẻ mặt vô cảm nói rõ ràng: “Bàn chân người.”
Hứa Thuật: “…..!Anh không cần nói chi tiết như vậy, tôi không muốn biết.”
Cậu dừng lại một chút, hỏi một cách quái lạ: “Thế tại sao nó đi theo anh đến đây?”
Tôi thấy anh cũng không có ý tốt muốn chăm sóc bé gái nhà người ta đâu —— câu nói này Hứa Thuật không dám nói ra.

“Nhà em ở đây.” Bé gái mở miệng trả lời câu hỏi của Hứa Thuật.

Mặt mày nó xanh xao và đôi mắt to biết nói.

Lúc này trong đôi mắt kia chưa đựng một nỗi buồn làm người ta thương cảm.

Hứa Thuật ngẩn người hỏi: “Sau đó tại sao chạy ra ngoài một mình.”
Bé gái nghe vậy, viền mắt lập tức đỏ lên: “Không phải em muốn đi, là cha em muốn bán em và mẹ em……….!Ông ấy muốn bán bọn em ra chợ bán thịt người ở trêи huyện.

Mẹ em liều mạng giúp em trốn đi, nhưng bà ấy, bà ấy lại bị cha em…..!Hu hu hu….!”.

“Chợ bán thịt người?” Hứa Thuật mơ hồ, xưa nay cậu chưa nghe thấy từ này.

Quý Xuyên nói: “Bán thịt người ở đây.

Đem người sống cột vào một nơi nào đó cho khách chọn, khách hàng chỉ định một phần nào đó, đồ tể ngay lập tức chặt xuống.”
Chỉ một câu nói ngắn gọn, làm cho sau lưng Hứa Thuật nổi lên một tầng da gà.


[ Thông báo nho nhỏ]
Ten ten ~
Còn cỡ một tháng nữa thôi, cụ thể là ngày 18/2 thì tròn 1 năm thành team Ba Chấm ( đã đổi tên thành Dạ Trường Mộng Đa) bọn tớ đặc biệt giành thời gian ra để edit > 5 chương:3 và dự kiến là vào thời gian sắp tới sẽ bắt đầu bão chương trong 1 ngày.

Bật mí nhiêu thế thoy:>>.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN