Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi - Chương 23: ”Đi tả đại pháp” của Ngọc Lâm Phong
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi


Chương 23: ”Đi tả đại pháp” của Ngọc Lâm Phong


“Sư….phụ!”

Chúc Diêu vừa mới nhìn thấy rõ mặt sư phụ, thì cơn đau đớn khủng khiếp kia lại trỗi dậy. Nó làm cho nàng muốn ngất xỉu ngay lập tức.

Ngọc Ngôn nỗ lực duy trì cho nàng tỉnh táo. Hắn liền thi triển trận pháp ngăn cản linh khí. Linh khí xung quanh thật sự quá nhiều. Bọn nó mất người dẫn dắt lập tức bạo động lên. Chúng nó bắt đầu công kích lung tung.

“ Thu hồi tinh thần lại, tâm trí kiên định, nhanh chóng ngừng dẫn dắt linh khí lại.”

Hiện tại chỉ có đồ đệ của hắn mới có thể đình chỉ hấp thu linh khí được, mới có thể ngăn chặn linh khí bạo động, nếu không một khi linh khí bạo động thì toàn bộ Khâu Cổ Phái sẽ bị tàn sát bừa bãi.

Chúc Diêu cũng biết tình huống hiện tại rất là nguy cập. Nàng liền cố gắng ngồi dậy đả tọa, dựa theo hướng dẫn của sư phụ, nhanh chóng đình chỉ hấp thu linh khí.

Khoảng nửa nén nhang, những linh khí còn đang bạo ngược kia mới chầm rãi yên tĩnh lại rồi từ từ tiêu tán.

Ngọc Ngôn xóa bỏ trận pháp. Hắn nhìn lại đồ đệ của mình một chút thì phát hiện nàng đã Trúc cơ đại viên mãn. Tuy rằng Ngọc Ngôn kiến thức uyên bác nhưng khi nhìn thấy đồ đệ của mình như thế này cũng làm cho hắn kinh sợ. Rốt cuộc hắn đã thu phải một người đồ đệ như thế nào vậy??

Nàng 5 năm qua, đến cả dẫn khí nhập thể đều không làm được, thế mà khi đã học được thì vượt cấp như tên lửa vậy?

“ Sư phụ?”

Chúc Diêu cũng cảm nhận được thân thể của mình khang khác lúc trước. Chỉ là chuyện vừa mới xảy ra, rốt cuộc là tại sao nó lại như vậy? “Bàn tay vàng” của nàng tới chậm à?

“ Ngươi không cần nghĩ nhiều.”

Ngọc Ngôn liền phóng tới chỗ nàng một cái bí quyết Tẩy Trần. Nó nhanh chóng tẩy rửa sạch sẽ những vết máu đang còn bám đầy trên người nàng. Sau đó hắn bế cái thân thể đang còn suy yếu của nàng vào phòng rồi đắp cho nàng một cái chăn ấm.

“ Ngươi nghỉ ngơi trước đi, chuyện hôm nay người đừng nói cho ai biết là được.”

Chúc Diêu gật đầu. Thấy nàng đã nhắm mắt đi ngủ, Ngọc Ngôn hắn lúc này mới bước ra khỏi phòng. Hắn ngẩng đầu nhìn Lôi linh khí còn chưa tan hết ở trong không trung, lại cảm thấy đau đầu. Tu vi muốn tăng lên thì phải dựa vào linh khí, mà mỗi loại linh căn lại yêu cầu về số lượng linh khí khác nhau. Mà để có thể hấp thu được linh khí nhiều hay ít thì lại dựa vào cảm ứng của mỗi người đối với linh khí đó, hay chính là dựa vào độ thân thiện của người đó với linh khí. Ngay cả hắn vào lúc Hóa Thần, thì cũng chưa bao giờ gặp qua tình trạng Lôi linh khí bạo động khủng bố đến như vậy.

Có thể tạo thành tình trạng khủng bố đến như thế này thì chỉ có hai loại khả năng xảy ra. Loại thứ nhất, đồ đệ hắn có một Thần khí nghịch thiên có thể ngưng tụ được Lôi linh khí. Nhưng hắn đã sống qua nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ nghe nói đến có một Thần khí giống như vậy. Cho dù đó có là những Thần khí từ thời thượng cổ hồng hoang đi chăng nữa, thì cũng chưa từng có một loại như vậy. Huống hồ khi Thần khí xuất thế, thế gian tất sẽ sinh ra dị tượng, không có khả năng hắn không biết được. Hơn nữa dựa vào trí thông minh của đồ đệ hắn thì chắc chắn nàng không dám giấu diếm bất cứ chuyện gì với hắn, bởi vì tất cả tâm tư của nàng đều được viết hết lên trên mặt rồi.

Nếu không thì làm gì có chuyện nàng 5 năm không học xong nổi dẫn khí nhập thế chứ. Do vậy, chỉ còn lại khả năng thứ hai. Đó chính là đồ đệ của hắn đối với linh khí có độ thân mật đạt tới trình độ không thể tưởng tượng nổi. Chính vì điều này mới khiến cho Lôi linh khí biến thành từng đoàn, từng đoàn chui vào trong cơ thể của nàng.

Ai, xem ra hắn đã thu phải một cái phiền toái rất lớn rồi. Nhưng mà ai bảo nàng là đồ đệ của hắn cơ chứ! Chúc Diêu ngủ một mạch một ngày một đêm. Khi nàng tỉnh dậy, nàng cảm thấy thần thanh khí sảng. Cả người cảm giác tràn đầy sinh lực. Giống như trong một đêm, tai của nàng bắt đầu thính lên, mắt của nàng bắt đầu tinh lên vậy. Trước kia nàng cảm thấy Ngọc Lâm Phong đìu hiu, vắng ngắt thì bây giờ nàng cảm thấy nó tràn đầy sức sống. Hiện tại nàng chỉ cần hơi ngưng thần một chút thì có thể nghe thấy tiếng chim hót ở trong rừng, tiếng côn trùng kêu trong ngọn cỏ, tiếng của những con bướm chập chờn đậu trên cành hoa. Thậm chí nàng còn có thể ngẫu nhiên nghe được vài tiếng đệ tử cười đùa, nói chuyện ở dưới chân núi.

Cái loại thể nghiệm mới mẻ này nàng chưa bao giờ được trải nghiệm qua. Nó khiến cho tâm tình của nàng tràn đầy hưng phấn. Nàng đẩy cửa ra, mang theo một sự chờ mong chào đón thế giới mới.

Quả nhiên nàng xuyên không tới đây không phải để đi du lịch, có được “Bàn Tay Vàng” quả thật sướng quá đi. Những Lôi linh khí ở trong không trung kia giống như là cảm giác được tâm tư của nàng liền sinh động hẳn lên.

*Bàn tay vàng là chỉ nhân vật có kỹ năng/khả năng hơn hẳn người khác đó, kiểu như tài năng bẩm sinh ý.

Chúc Diêu đi bộ vài bước thì thấy trong không trung có vô vàn những chấm nhỏ đang thân mật chuyển động xung quanh nàng. Chúng nó lâu lâu lại xếp thành hình chữ S, rồi lại chuyển sang hình chữ H.

Nàng bình tĩnh giang rộng hai tay ra. Rồi hừ một cái, đập “bép bép bép”. Tối hôm qua, tí nữa thì nàng ngỏm củ tỏi chỉ vì bọn nó. Do vậy, từ bây giờ trở đi, nàng sẽ không để cho tụi nó dễ dàng lại gần mình. Cho dù bọn nó có dễ thương, đáng yêu đi chăng nữa cũng vô dụng.

“ Sư phụ!”

Ngọc Ngôn vừa bước ra khỏi cửa, thì thấy một vật thể nho nhỏ bay liêu xiêu tới chỗ mình. Theo thói quen hắn ngước đầu sang nhìn đồ đệ của mình. Nhưng hắn cũng đành trơ mắt nhìn nàng “ bép bép bép” mấy cái chấm nhỏ đang bay lượn trong không trung kia. Hắn thở dài một tiếng, rồi làm ra vẻ mặt “đồ đệ của hắn lại làm ra một chuyện cực kỳ ngu xuẩn nữa rồi.”

Chúc Diêu vỗ vỗ y phục dính đầy đất rồi đứng dậy. Nàng cũng không có tức giận, dù sao thì hắn cũng là ân nhân cứu mạng của mình mà.

“ Cám ơn sư phụ đã ra tay cứu mạng. Ta thật sự không biết lấy gì để báo đáp ơn huệ này, hay là ta dùng thân mình báo đáp nha??”

Ngọc Ngôn liếc mắt nhìn nàng một cái rồi nói:

“ Ngươi vốn là của ta.”

“ A, hả??”

Thế nghĩa là sao?

Chúc Diêu liền sững sờ, cái gì mà là “người vốn là của ta” chứ?? Đây là câu nói biểu lộ hắn muốn nàng sao??? Đừng nha, nàng chẳng qua chỉ thuận miệng nói chơi vậy thôi, đừng có mà tưởng thật nha.

Ngọc Ngôn lại thấy đồ đệ của mình bắt đầu trở nên ngu xuẩn, liền giải thích.

“ Ngươi là đồ đệ thân truyền của ta.”

Vốn nàng chỉ có thể bái mỗi hắn làm sư phụ được thôi, cho nên nàng cũng chính là của hắn, lấy thân báo đáp cái gì hay đại loại mấy câu khác nữa…., những câu nói như thế này căn bản không tồn tại.

Khóe miệng Chúc Diêu liền co quắp lại. Quả nhiên không thể nào nói chuyện bình thường với sư phụ được. May cho hắn là hôm nay tâm trạng của nàng rất tốt. Vì vậy nàng không muốn đôi co với hắn làm gì cho mệt.

“ Sư phụ, hôm nay chúng ta ăn món gì vậy?”

Bây giờ, không phải là tới giờ ăn cơm sáng rồi sao?

“ Đói??”

Ngọc Ngôn quay lại nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu.

Chúc Diêu sờ sờ cái bụng, rồi nàng lắc đầu. Theo lý thuyết, nàng ngủ nguyên 1 ngày 1 đêm thì bây giờ chắc hẳn đã rất là đói bụng rồi chứ?? Thế nhưng mà hiện tại, nàng lại không có cảm giác đói bụng là sao??

“ Người đã đạt tới Trúc Cơ rồi thì có thể tích cốc. Sau này người không cần ăn cơm nữa!”

“ A, không thể ăn cơm nữa sao?? Thế không phải mất đi niềm hạnh phúc của nhân sinh hay sao??”

Một người ham ăn như nàng đối với chuyện này chắc chắn không thể nào chịu đựng nổi.

“ Sư phụ, hay là chúng ta thỉnh thoảng ăn một bữa có được không? Dù sao cũng nên trải nghiệm cuộc sống nhân gian một chút!”

Ngọc Ngôn không cảm xúc nói:

“ Thức ăn phàm trần có chứa quá nhiều tạp chất, rất bất lợi cho việc tu hành. Ngươi tốt nhất nên tích cốc, điều đó sẽ có lợi cho ngươi sau này.”

Nghe thấy vậy, Chúc Diêu đành im lặng quyết định sau này nàng sẽ vụng trộm. Nàng sẽ lén lút ăn mà không cho sư phụ hắn nhìn thấy là được.

“ Ngươi đã đạt Trúc Cơ rồi thì nên đem mấy cái thuật pháp ngày xưa ta dạy cho ngươi ra luyện tập đi.”

Ngọc Ngôn bắt đầu khởi động hình thức dạy học.

“ Không có tu vi, không có thuật pháp thì cũng không được. Trước tiên ngươi nên bắt đầu luyện tập phương pháp thanh lọc cơ thể của ngươi trước đã.”

“ Vâng thưa Đại Vương, chuyện đó không thành vấn đề!”

Chúc Diêu ngoan ngoãn chụm hai tay lại thành quyền rồi nói.

Ngọc Ngôn hắn cũng không để ý tới chuyện nàng hồ ngôn loạn ngữ. Hắn liền nâng tay của mình lên rồi điểm chỉ vào mi tâm của nàng. Ngay lập tức, một lượng lớn thông tin tràn ngập vào trong đầu nàng. Đó chính là phương pháp “Thanh thể”. Thật ra cái phương pháp “ Thanh thể” này nói cho dễ hiểu chính là dọn dẹp lại kinh mạch của bản thân nàng. Đó chính là loại bỏ tạp chất ở trong cơ thể ra ngoài để cho linh khí vận chuyển thông thuận hơn. Như vậy khi thi triển ra phép thuật cũng sẽ nhanh chóng hơn.

Chúc Diêu nhắm mắt ngồi xuống. Rồi nàng dựa theo phương pháp đã được chỉ dạy trong đầu bắt đầu lần lượt dọn dẹp từng cái kinh mạch của mình. Nhưng nàng quả thực đã đánh giá thấp đống tạp chất chồng chất ở trong cơ thể gần 30 năm qua của nàng rồi. Nàng mới chỉ dọn dẹp có mấy lần thì ở nơi phía bụng nàng liền cảm thấy đau đau, không sao mà nhịn được. Từ trong bụng nàng liền phát ra mấy tiếng kêu “ Phịt! Phẹt… phẹt…phẹt…Bùm…”

Nàng liền lúng túng quay sang nhìn sư phụ thì thấy hắn vẫn bất động như núi nhìn nàng với vẻ mặt “sớm đã biết nàng như thế này rồi”.

Nàng khẽ cắn răng một cái, rồi nhanh chóng đứng dậy chạy thẳng vào trong WC. Tên lừa đảo! Cái gì mà là phương pháp “Thanh thể” chứ?? Đây rõ ràng là “ Đi tả đại pháp” mà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN