Công Chúa Trên Cao - Chương 29: Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Công Chúa Trên Cao


Chương 29: Chương 29


Quý Thính dưới ánh mắt cười như không cười của Mục Dự Chi, chịu áp lực thật lớn mà uống cạn chén thuốc tránh thai, uống xong còn lo lắng hỏi: “Một bát đủ chưa? Có cần thêm một bát nữa không?”
“Điện hạ thích Thân Đồ Xuyên như vậy mà không muốn có con của hắn sao?” Mục Dự Chi mỉm cười hỏi.
Quý Thính ngượng ngùng cười: “Ngươi đừng nói móc ta, sao ta lại muốn sinh con của hắn chứ?”
“Vậy bây giờ điện hạ định làm thế nào?” Mục Dự Chi ngồi vào bàn đá, “Bây giờ hoàng thượng đại xá thiên hạ, điện hạ chuẩn bị nhận hắn vào phủ làm thị phu, hay vẫn sắp xếp cho hắn ở ngoài phủ?”
Quý Thính im lặng một hồi, rồi ngồi đối diện với hắn ta, chân thành nói: “Đều không.”
Mục Dự Chi khựng lại một chút, đôi mắt ôn hòa dịu dàng thường ngày hơi nheo lại: “Điện hạ muốn làm gì?”
“….Nói sau đi, ta mệt lắm, đi ngủ trước đã.” Quý Thính nói xong liền vội vàng chạy trốn, chạy xa rồi mới bước chậm lại, nghĩ đến kế hoạch tiếp theo của nàng thì không khỏi thở dài.
Nếu để bọn họ biết được nàng muốn làm gì, sợ là trong phủ trưởng công chúa sẽ ầm ĩ đến lật trời, nên vì yên bình tạm thời của phủ, nàng đã quyết định đến giờ phút cuối cùng cũng sẽ không nói ra.
Quý Thính buồn ngủ ngáp một cái, mí mắt nặng trĩu quay về phòng ngủ, vừa ngã người xuống giường đã lập tức ngủ say, không biết ở Phong Nguyệt Lâu bên kia, Thân Đồ Xuyên đang dùng ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm ga trải giường, nhìn cả nửa ngày.
Nàng ngủ quên trời đất, ngay cả mơ cũng không có, mãi cho đến chập tối mới tỉnh dậy, mắt chưa mở thì bụng đã bắt đầu kêu ầm ĩ.
Nha hoàn thấy lông mi nàng lay động, liền nhỏ giọng nhẹ nhàng gọi nàng: “Điện hạ, người đã ngủ cả ngày, hiện tại hẳn là đói bụng rồi, hay là thức dậy dùng bữa đi ạ.”
Nghe thấy hai chữ dùng bữa, Quý Thính gian nan mở mắt ra, chậm chạp mở miệng: “Bây giờ……” Vừa nói hai chữ, nàng liền ngậm miệng lại.
“Điện hạ, sao giọng người lại khàn như vậy?” Nha hoàn lo lắng đến gần, sau khi thấy rõ khuôn mặt của nàng thì dừng lại, “Mắt cũng bị sưng lên rồi, hay là gọi thái y đến xem một chút.”
“…..Không có chuyện gì to tát, đừng làm ầm ĩ.” Trong đầu Quý Thính hiện lên buổi tối hoang đường hôm qua, phỏng chừng là do tối hôm qua khóc lóc gào thét, chỉ là lúc trước vẫn còn chưa biểu hiện ra ngoài, ngủ một giấc dậy tất cả thói xấu đều lòi ra.”
Nha hoàn nhíu mày: “Thật sự không cần thái y sao ạ? Kêu đại phu trong phủ chúng ta xem một chút thì tốt hơn.”
“Không cần, bổn cung nghỉ ngơi hai ngày là ổn thôi.” Quý Thính nói rồi định đứng dậy, nhưng vừa cử động một chút thì cơ thể mới vừa rồi vẫn còn sóng yên biển lặng đột nhiên cảm thấy đau nhức tê dại như thể bị sét đánh, toàn thân nàng đều đông cứng rồi.
“Điện hạ?” Nha hoàn thấy nàng chậm chạp không nhúc nhích, không khỏi tò mò gọi nàng một tiếng.
Quý Thính xụ mặt, hồi lâu mới chậm chạp thở ra một hơi, sau đó chậm rì rì ngồi dậy, dừng một chút rồi nói: “Gọi người mang đồ ăn vào phòng ngủ, bổn cung không muốn đến nhà ăn dùng bữa.”
“Vâng, vậy nô tỳ đi nói với Mục thiếu gia và những người khác một tiếng, bảo họ không cần chờ điện hạ.” Nha hoàn nói xong liền đi vào phòng bếp trước, phân phó bọn họ mang đồ ăn đến phòng ngủ, rồi mới đến nhà ăn, báo chuyện Quý Thính không đến dùng bữa cho đám người Mục Dự Chi.
“Biết rồi.” Mục Dự Chi chậm rãi nói.
Sau khi nha hoàn rời đi, Phù Vân đập đũa: “Hôm nay điện hạ không hề ra khỏi cửa sau khi trở về từ Phong Nguyệt Lâu, có phải Thân Đồ Xuyên chọc giận người không?”

Chử Yến vẻ mặt vô cảm cầm lấy cây đao, lạnh lùng nói: “Ta đi giết hắn.”
“Ngồi xuống, ăn cơm.” Mục Dự Chi thản nhiên nói.
Phù Vân không nhịn được nói: “Mục ca ca, huynh không muốn giúp điện hạ báo thù sao?”
“Điện hạ đang vui vẻ, báo thù cái gì?” Mục Dự Chi liếc y một cái.
Phù Vân ngẩng người: “Sao điện hạ lại vui vẻ?”
Chử Yến cũng không thu lại vẻ tàn khốc mà nhìn hắn ta.
Mục Dự Chi im lặng một hồi, rồi vô cảm nói: “Có được thứ mình muốn, tất nhiên phải vui vẻ rồi.”
Quý Thính có được thứ mình muốn, tất nhiên vui vẻ gian nan di chuyển đến trước cái bàn, ngồi thế nào cũng không được thoải mái, ăn qua loa vài miếng rồi quay về giường nghỉ ngơi, bởi vì cơ thể không thoải mái, ăn cũng không no nên nằm trên gối sầm mặt khó chịu.
Nha hoàn nhìn thấy dáng vẻ này của nàng nên cũng không dám làm phiền, chỉ dè dặt hỏi một câu: “Điện hạ, những món ăn này đổ đi sao?”
Quý Thính mím môi, đang muốn mở miệng nói thì trong sân đột nhiên trở nên ồn ào, sân của nàng ngay cả Phù Vân cũng không dám ầm ĩ, mỗi lần thế này đều là vì người nào đó.

Lòng nàng khẽ động, quay lại nhìn nha hoàn: “Đi xem xem có phải Thân Đồ Xuyên đến không.”
Nha hoàn vội vàng chạy ra xem, rất nhanh đã chạy về: “Điện hạ đoán hay thật, đúng là Thân Đồ công tử.”
“Chử Yến đâu, hắn ta có ở đó không?” Quý Thính hỏi.
Nha hoàn liên tục gật đầu: “Mới dùng bữa xong quay về, đúng lúc chạm mặt với Thân Đồ công tử.”
Quý Thính nheo mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi nói với Chử Yến, đánh Thân Đồ Xuyên thật mạnh vào.”
Vẻ mặt nha hoàn ngơ ngác.
“Còn ngẩng ra đó làm gì, đi nhanh đi.” Quý Thính thúc giục.
“Vâng, vâng…..” Cuối cùng nha hoàn cũng phản ứng lại, “Nô tỳ đi ngay.”
Bên ngoài phòng ngủ, đám thị vệ vây quanh sân, Chử Yến mặt vô cảm ngăn trước mặt Thân Đồ Xuyên.
“Thân Đồ Xuyên, gan ngươi lớn thật, dám xông vào đây nhiều lần.” Giọng nói Chử Yến lạnh như băng.

Thân Đồ Xuyên thản nhiên nhìn về phía phòng ngủ: “Tránh ra, ta muốn gặp điện hạ.”
“Điện hạ không gặp, cút đi.” Chử Yến gằn từng tiếng.
Thân Đồ Xuyên khựng lại một chút, rồi nhìn thẳng hắn ta: “Ngươi chẳng qua chỉ là thị vệ mà cũng dám thay mặt cho điện hạ?”
“Sao ngươi biết ta chỉ là thị vệ?” Chử Yến cười lạnh.
Hắn ta chỉ là thuận miệng châm chọc một câu, nhưng rơi vào tai Thân Đồ Xuyên lại thành ý khác.

Thân Đồ Xuyên nhìn dung mạo khôi ngô tuấn tú lạnh lùng của hắn ta, hai tay nắm chặt thành quyền trong tay áo.
Một lát sau, hắn đột ngột thả lỏng tay ra, thờ ơ nói một câu: “Ít nhất thì bây giờ chỉ là thị vệ, tránh ra.”
Áp suất quanh người Chử Yến càng thấp hơn, cánh tay cầm đao nổi gân xanh, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên một tia châm biếm, đang muốn lách qua hắn ta đi đến phòng ngủ thì một nha hoàn tuổi không lớn vội vàng chạy ra, đến cách hai người khoảng năm bước thì dừng lại, Thân Đồ Xuyên và Chử Yến đồng thời nhì qua.
Nha hoàn hít sâu một hơi: “Công chúa lệnh cho Chử thị vệ đánh Thân Đồ công tử.”
Thân Đồ Xuyên sững sờ một chút, sau khi định thần lại thì mày vẫn đang nhíu đột ngột giãn ra, sau đó nắm đấm của Chử Yến liền đập lên mặt hắn.

Hắn bị đánh lùi về sau hai bước, khóe môi nứt ra, tràn ra một chút máu đỏ tươi, nhưng không có ý định đánh trả lại, chỉ đứng đó mặc cho Chử Yến đánh.
Nha hoàn đứng một bên hoảng sợ, một lát sau liền chạy về phòng ngủ.
Quý Thính thấy nàng ấy đến, cảm thấy hứng thú hỏi: “Thế nào? Có đánh không?”
“Đánh, Chử thị vệ xuống tay rất nặng, Thân Đồ công tử lại không đánh trả, sắp bị đánh chết rồi.” Nha hoàn kể lại chuyện trong sân, không khỏi nghĩ mà sợ.
Quý Thính khựng lại một chút: “Sao hắn lại không đánh trả.”
Nha hoàn vô cùng mờ mịt: “Nô tì cũng không biết.”
“……Bảo Chử Yến dừng tay, gọi Thân Đồ Xuyên vào đây cho bổn cung.” Nếu thật sự giết chết, nàng có thể bị văn thần cả triều truy sát đến chết mất.”
Nha hoàn đáp lời, nhanh chóng đi truyền mệnh lệnh của nàng, một khắc sau, Thân Đồ Xuyên lảo đảo bước vào phòng ngủ.

Quý Thính nhìn khuôn mặt vốn anh tuấn của hắn giờ phút này lại giống như rơi vào chum tương vậy, không khỏi khịt mũi: “Sao lại không đánh trả, muốn bị đánh chết à?”
“Muốn làm điện hạ nguôi giận nên không đánh trả.” Khuôn mặt Thân Đồ Xuyên đã không thể nhìn được, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời như trước, lúc hắn chăm chú nhìn nàng khiến người ta có ảo giác rằng cả đời này hắn chỉ nhìn mỗi nàng.
Quý Thính khựng lại một chút, hơi nhướng mày: “Ngươi là vì muốn làm bổn cung nguôi giận à?”
“Phải” Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính im lặng một lát, nhận ra cơn giận nghẹn trong lòng đúng là đã dịu đi không ít, cười khẽ một tiếng rồi nghiêm mặt: “Không nguôi.”
“Vậy phải làm sao điện hạ mới nguôi giận?” Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng.
Quý Thính cười lạnh một tiếng: “Không biết.” Vừa dứt lời, bụng liền sôi lên một tiếng.
Thân Đồ Xuyên khựng lại một chút: “Đói bụng?”
“Ừ.” Quý Thính uể oải lên tiếng.
Thân Đồ Xuyên quay đầu lại nhìn cái bàn, thấy đồ ăn trên bàn đã được động qua, nhưng chưa ăn bao nhiêu, suy nghĩ một chút rồi đi lên, gắp chút đồ ăn mà nàng thích vào chén, bưng đến bên giường nàng rồi ngồi xuống.

“Làm càn, ai cho phép ngươi ngồi xuống?” Quý Thính không hài lòng, nhưng cũng chỉ răn dạy một câu, rồi không có hành động gì nữa.
Khóe môi Thân Đồ Xuyên khẽ động, chưa kịp nhếch lên thì đã bùng lên một trận đau đớn, hắn khựng lại một chút, dùng thìa múc đồ ăn đưa đến bên môi nàng: “Muốn hầu hạ điện hạ dùng bữa, nên ngồi sẽ tiện hơn một chút.”
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không từ chối thức ăn đưa đến bên miệng.

Nàng thật sự đói lắm rồi, nhưng không muốn để lộ chuyện cơ thể không thoải mái, nên vừa rồi mới không bảo nha hoàn hầu hạ, bây giờ vất vả lắm mới ăn cơm được, ăn xong một miếng lại càng cảm thấy trong bụng trống rỗng, may là Thân Đồ Xuyên đút rất đúng lúc, không để nàng quá nhàn rỗi.
Hai người một người đút một người ăn, trong phòng ngủ tạm thời yên tĩnh, nha hoàn đứng một bên không nói nên lời, không biết bọn họ đây là kẻ thù gì, điện hạ có thể một khắc trước bảo Chử thị vệ đánh Thân Đồ công tử mặt mũi bầm dập, một khắc sau liền ngoan ngoãn để hắn hầu hạ, Thân Đồ công tử càng kì lạ hơn, bị đánh thành như vậy mà không hề đánh trả, còn có thể ôn hòa nhã nhặn hầu hạ điện hạ.
Nha hoàn hoàn toàn không nghĩ ra, nên dứt khoát không nghĩ nữa, thức thời rời khỏi phòng ngủ, còn ở bên ngoài đóng cửa lại giúp.

Trong phòng ngủ chỉ còn lại Thân Đồ Xuyên và Quý Thính, Quý Thính ăn khoảng hai bát cơm rồi mới dừng lại, sau khi bụng được lấp đầy thì cơn giận còn sót lại cũng tan đi một chút, nếu không phải cơ thể còn khó chịu thì có lẽ nàng đã nguôi giận luôn rồi.
Thân Đồ Xuyên thấy nàng không muốn ăn nữa, đặt bát đũa qua một bên, lấy từ trong tay áo ra một cái bình sứ trắng: “Đây là bí dược của Phong Nguyệt Lâu, có thể giúp giảm đau nhức cho cơ thể rất tốt, hôm qua Thân Đồ hầu hạ điện hạ không chu toàn, đoán là điện hạ sẽ khó chịu nên mang một lọ đến đây cho điện hạ.”
Hắn nói xong khựng lại một chút, lỗ tai từ từ đỏ lên: “Thuốc này giống như dầu vậy, cần phải thoa lên người, nếu điện hạ không ngại, Thân Đồ hầu hạ người được không?”
“…..Bổn cung rất để ý.” Quý Thính không nói nên lời liếc hắn một cái, “Để thuốc ở đó đi, tự có nha hoàn hầu hạ.”
“Vâng.” Thân Đồ Xuyên nghe theo đặt thuốc xuống.
Quý Thính chăm chú nhìn gương mặt xanh tím của hắn một lát rồi từ tốn mở miệng: “Nếu không có chuyện gì nữa thì quay về trước đi, bổn cung mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi.”

“Còn một chuyện nữa.” Thân Đồ Xuyên nhìn vào mắt nàng.
Quý Thính nhướng mày: “Chuyện gì?”
“Sáng nay thần thức dậy, nhìn thấy……thấy trên giường có một vết máu” Lỗ tai Thân Đồ Xuyên lại phiếm hồng, hai tay dần nắm chặt lại, “Muốn hỏi điện hạ một câu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”
Quý Thính khựng lại một chút, cười như không cười hỏi: “Thế nào, ngươi đang mong đợi điều gì?”
“Thân Đồ không dám.” Thân Đồ Xuyên rũ mắt.
Quý Thính khẽ cười: “Bổn cung thấy không gì mà ngươi không dám cả, tiếc là làm ngươi thất vọng rồi, bổn cung có thị phu, sao lại có lạc hồng được, chẳng qua đó chỉ là quỳ thủy của bổn cung thôi, ngươi nghĩ tại sao đêm qua bổn cung không cho phép ngươi hầu hạ?”
Nàng sẽ không nói đó là đêm đầu tiên của mình đâu, giống như thủ thân vì hắn vậy, không để hắn đắc ý.
Thân Đồ Xuyên nghe được đáp án này, cũng không cảm thấy thất vọng gì, đã chuẩn bị trước việc cùng người khác hầu hạ chung một người vợ rồi, sao có thể thất vọng vì lần đầu tiên của nàng không phải cho mình.

Chỉ là sáng sớm lúc nhìn thấy vệt màu đỏ thì trong lòng quả thật là có chút chờ mong.
“Là Thân Đồ mạo muội, xin điện hạ thứ tội.” Thân Đồ Xuyên hành lễ.
Quý Thính nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, nghĩ đến người này kiếp trước mắt cao hơn đầu, bao nhiêu quý nữ nhà cao cửa rộng, xuất thân trong sạch đều thấy chướng mắt, vậy mà bây giờ lại phải hầu hạ một nữ nhân phong lưu, phóng đãng như nàng, có lẽ là đã chết trong lòng rồi, tạm thời không thể xé rách mặt với nàng nên đành phải vờ ra vẻ thâm tình thôi.
Quý Thính cong môi, chút rối loạn cuối cùng cũng biến mất: “Nếu không còn gì nữa thì lui ra đi.”
“Vâng” Thân Đồ Xuyên đáp lại, vẻ mặt ôn hòa đứng dậy, “Điện hạ nghỉ ngơi cho thật tốt, nhớ bôi dầu thuốc cho cơ thể.”
Quý Thính nhắm mắt lại, dáng vẻ không muốn nói thêm gì nữa.
Thân Đồ Xuyên sâu sắc nhìn nàng, rồi mới đứng dậy đi ra ngoài, sau khi ra ngoài liền nhẹ nhàng đóng cửa lại cho nàng, lúc xoay người rời đi thì nhìn thấy Mục Dự Chi đang đứng đợi trong sân.

Nét ôn hòa không được nhiều lắm trên mặt hắn lập tức tan biến không còn chút nào, chỉ còn lại sự lạnh lẽo vô tận.
Thân Đồ Xuyên lạnh lùng đi ra ngoài, hoàn toàn xem Mục Dự Chi như không khí, chỉ là lúc đi ngang qua hắn ta, Mục Dự Chi đột nhiên mở miệng: “Hôm nay điện hạ đã ngủ cả ngày.”
Thân Đồ Xuyên đột ngột dừng lại.
“Có nghĩa là tối hôm qua đã mệt mỏi.” Khóe môi Mục Dự Chi cong lên, ý cười không chạm đến đáy mắt, “Có vẻ như Thân Đồ công tử đã quên mất chuyện ngươi là tôi tớ của điện hạ, là nô tài thì nên làm cho chủ tử vui vẻ, chứ không phải làm cho chủ tử mệt nhọc, hôm nay ngươi bị thương, đó là minh chứng rõ ràng cho thấy điện hạ không hài lòng.”
“Không cần ngươi dạy ta phải hầu hạ thế nào.” Thân Đồ Xuyên lạnh lùng nói, nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Mục Dự Chi cười châm chọc một tiếng, hơi cao giọng: “Trở về học hỏi người ở Phong Nguyệt Lâu nhiều thêm một chút đi, nếu vẫn còn càn rỡ như vậy thì e là điện hạ sẽ sớm chán thôi.”
Sắc mặt Thân Đồ Xuyên xanh mét, không thèm quay đầu lại mà biến mất trong màn đêm..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN