Mộng Trong Mộng
Chương 16: Chương 16:
Chương 16: Cô là màu sắc duy nhất trong thế giới trắng đen của cậu
Trong tiếng xì xào, Đào An Hinh bất giác đỏ mặt, cô ta không cam lòng nhìn Khương Vũ,
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô gái từng bị xem là thế thân của cô ta lại bắt đầu tỏa ra hào quang.
Khương Vũ trở thành người thuyết minh cho Tạ Uyên, đưa ông ấy bước vào viện kỹ thuật rộng rãi, vừa đi vừa giới thiệu cho ông về tình hình cụ thể trong viện kĩ thuật.
“Viện kỹ thuật được xây dựng từ năm ngoái, sảnh trưng bày chủ yếu của chúng tôi tập trung ở hai môn là vật lý và sinh học, trở thành giảng đường thứ hai của chúng tôi. Hạng mục trước mắt của viện kỹ thuật sẽ là dây chuyền xoắn ốc, bức tường phân tử, sảnh cảm nhận khí hậu gió mùa,… Ngài Tạ, nếu như ngài có hứng thú, tôi có thể dẫn ngài trải nghiệm.”
Đôi con ngươi đen nhánh của Tạ Uyên tập trung trên người Khương Vũ, quan sát tỉ mỉ từng vẻ mặt và động tác của cô.
Cô và A Đàn thật sự rất giống.
Về phần cô nói gì, Tạ Uyên ngược lại không hề tập trung lắng nghe.
Khương Vũ cho rằng Tạ Uyên không hài lòng với phần giới thiệu của cô, thế là liền đưa ông ta đến trước sảnh mô tả động đất, hứng khởi hỏi: “Ngài Tạ, ngài có muốn thử cảm nhận sảnh mô phỏng động đất không? Hạng mục sảnh trưng bày này rất chân thực!”
Tạ Uyên vẫn chưa mở miệng, lãnh đạo trường liền nói: “Sảnh mô phỏng động đất cũng là sảnh trưng bày yêu thích nhất của học sinh nhưng có thể không phù hợp với Tạ tổng…”
Lời còn chưa nói xong, Tạ Uyên liền xen vào: “Là nói tuổi già rồi sao?”
“Không không, tôi không có ý này.”
Tạ Uyên nhìn ra ánh mắt mong đợi của cô gái nhỏ, không muốn để cô thất vọng liền nói: “Trước đây tôi từng làm tình nguyện viên ở khu gặp nạn động đất, nhưng chưa từng cảm nhận được tình hình xảy ra động đất, lần này thật sự có thể trải nghiệm rồi.”
Khương Vũ dẫn đường cho Tạ Uyên: “Vậy để em dẫn ngài Tạ vào ạ!”
Lãnh đạo nhà trường cũng vội vã đi theo.
Trong phòng chuẩn bị, nhân viên công tác giúp Tạ Uyên buộc chặt bảo vệ đầu và đầu gối.
Tạ Uyên nhìn thấy Khương Vũ đang tự mình buộc dây bảo hộ, liền đi đến khom người giúp cô buộc dây bảo vệ gối.
Nhân vật tầm cỡ như thế lại quỳ một gối trước mặt mình, Khương Vũ thụ sủng nhược kinh, vội vàng từ chối: “Không cần không cần đâu ạ! Ngài Tạ, em tự làm là được rồi.”
“Không sao, cháu vẫn là một đứa nhỏ.”
Lời của ông khiến cho Khương Vũ cảm nhận được cảm giác mà trước giờ chưa từng trải nghiệm qua… đó chính là sự quan tâm của cha.
Tạ Uyên giúp cô buộc dây xong lại cẩn thận kiểm tra xem dân đã buộc chặt chưa, sau đó dẫn cô bước vào trong sảnh trải nghiệm cảm giác động đất.
Bình thường, Tạ Uyên đối xử rất lạnh nhạt với người khác. Nhưng không hiểu tại sao vừa nhìn thấy Khương Vũ, từ trường sinh lý vi diệu lại giống như được kích hoạt vậy…
Ông vô duyên vô cớ muốn đối tốt với cô, muốn quan tâm cô.
Trong sảnh trải nghiệm động đất, ông dùng hết khả năng để bảo vệ Khương Vũ, cùng cô đứng trong khu vực hình tam giác.
Trong sự rung lắc kịch liệt, Khương Vũ bất giác la hét, trên mặt lộ ra sự hưng phấn.
Tạ Uyên cũng hiếm khi bật cười: “Cháu vẫn khá thích chơi loại cảm giác mạnh này nhỉ?”
“Vui lắm ạ!” Khương Vũ cực lực kìm nén cảm giác kích động của mình, nhưng dù sao đi nữa cô vẫn còn trẻ, cũng không giữ được bao lâu: “Cháu cực kì thích chơi trò này, nhưng mỗi lần đều xếp hàng dài, hơn nữa phí trải nghiệm cũng không rẻ, nên cháu đành cho qua.”
“Vậy hôm nay cháu có thể chơi miễn phí rồi.” Tạ Uyên rất thích nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của cô: “Chơi bao lâu cũng được.”
“Vậy chú cũng sẽ chơi cùng cháu ư?”
“Ừ, chú cũng thích chơi.”
“Thế tốt quá rồi!”
Tạ Uyên bảo nhân viên công tác thử tầng cấp độ động đất cho họ trải nghiệm, ông bảo vệ Khương Vũ, hai người ở trong phòng che chở cho nhau,
Các lãnh đạo nhà trường đứng bên ngoài đợi, nhìn thấy Tạ Uyên vui vẻ như thế thì cũng rất mừng rỡ, nói với chủ nhiệm lớp Khương Vương: “Sao ban đầu lại không chọn học sinh này?”
“Vì…”
Chủ nhiệm lớp giải thích: “Thành tích của em ấy không tốt bằng Đào An Hinh.”
“Đừng chỉ mãi để ý đến thành tích, cần phải xem cả tố chất tổng hợp.”
Chủ nhiệm lớp cũng có chút buồn bực: “Bạn học Khương Vũ trước đây ở trong lớp rất không nổi bật, nhát gan, gần đây thật sự thay đổi rất nhiều.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Khương Vũ và Tạ Uyên bước ra ngoài.
Khương Vũ dẫn ông đi đến sảnh triển lãm tiếp theo, hai người cười cười nói nói như hai người bạn cũ đã quen biết từ lâu vậy.
Lãnh đạo nhà trường ngược lại làm nền cho hai người.
Dù sao đi nữa, nhân vật tầm cỡ như Tạ Uyên, vui buồn vô cớ, vô cùng khó đoán, rất khó giao tiếp.
Khương Vũ lại có thể khiến ông vui vẻ như thế, thật sự là hiếm thấy.
Cả một buổi sáng, Tạ Uyên tham quan viện kỹ thuật rất vui vẻ. Trong quá trình trò chuyện vui vẻ, Tạ Uyên đã ký hợp đồng đầu tư với lãnh đạo trường.
Buổi trưa, lãnh đạo nhà trường và Tạ Uyên ăn cơm bàn về chuyện đầu tư, Khương Vũ là học sinh nên cũng không tham gia.
Đứng ở cửa viện kỹ thuật, giáo viên chủ nhiệm nói với Khương Vũ: “Bạn học Khương Vũ, cực khổ cho em rồi, em về lớp tự học trước đi.”
Khương Vũ gật đầu, nhìn Tạ Uyên sau lưng.
Vừa rồi lãnh đạo nhà trường vẫn luôn đi theo bọn họ nên cô cũng không có cơ hội tìm Tạ Uyên để nói chuyện này.
Chuyện này… quá riêng tư rồi, chỉ có thể nói vào lúc hai người gặp riêng mà thôi.
Sau khi cô bước đi vài bước, lại không cam lòng quay đầu nhìn Tạ Uyên.
Cơ hội lần này thật sự hiếm có, nếu như bỏ lỡ, lần sau không biết đến khi nào mới có thể gặp lại ông.
Nghĩ đến đây, Khương Vũ lại quay người, lấy hết dũng khí hỏi: “Ngài Tạ, em có chuyện riêng muốn nói với ngài, không biết bây giờ ngài có rảnh không?”
Lãnh đạo nhà trường nghe thấy câu này liền đưa mắt nhìn nhau, lòng bảo không hay rồi.
Bọn họ biết gia cảnh của Khương Vũ không tốt, nếu như trong trường hợp này cô xin Tạ Uyên giúp đỡ gì đó cho cô, khiến cho Tạ Uyên rơi vào cảnh khó xử.
Vậy thì quá thất lễ rồi!
Lãnh đạo nhà trường lập tức lên tiếng trách: “Bạn học Khương Vũ, ngài Tạ e rằng không tiện nghe chuyện riêng của em, em có gì khó khăn có thể nói với nhà trường, không cần quấy rầy ngài Tạ…”
Ông ta còn chưa dứt lời, Tạ Uyên liền dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua nhìn ông ta, khiến cho ông ta nghẹn lời.
“Tôi tiện.” Tạ Uyên nói chuyện với Khương Vũ rất ôn hòa: “Chúng ta đến sân vận động, vừa đi vừa nói được không?”
“Vâng!”
Lãnh đạo nhà trường đứng ở cổng trường, dõi mắt nhìn theo bóng lưng hai người, vô cùng lo lắng.
“Nếu có chỗ nào cần tôi giúp đỡ, cháu cứ lên tiếng.”
Tạ Uyên giúp đỡ không ít hạng mục hỗ trợ học sinh có hoàn cảnh khó khăn, ông vừa nhìn liền nhận ra gia đình của cô bé này nghèo khó.
Cho dù hôm nay cô buộc tóc tinh xảo, mặc đồng phục, nhưng đôi giày thể dục thô ráp, vừa nhìn liền biết cô không phải sống trong gia đình giàu có.
Nhưng Khương Vũ lại nói: “Chú hiểu lầm rồi ạ, cháu không cần sự giúp đỡ của chú. Cháu có chuyện khác muốn nói cho chú biết.”
Khương Vũ sắp xếp ngôn từ, giản lược nói chuyện Bộ Đàn Yên sinh cho ông một cô con gái.
Tạ Uyên vừa nghe thấy tên của Bộ Đàn Yên, sắc mặt liền thay đổi, ông kinh ngạc nhìn cô, thậm chí mang theo phẫn nộ…
“Rốt cuộc cô là ai! Sao cô lại biết cô ấy!”
“Ngài Tạ, cháu không thể giải thích, cho dù cháu có giải thích ngài cũng sẽ không tin. Cháu chỉ phụ trách truyền lời, bất kể thế nào đi nữa, ngài nhất định phải đi tìm con gái mình, cô ấy chắc hẳn rất muốn gặp ngài.”
Tạ Uyên nghi hoặc nhìn Khương Vũ, phán đoán tính thật giả trong lời nói của cô, cười lạnh nói: “Cô không phải muốn bảo rằng, cô chính là con gái của tôi chứ?”
“Không không không, ngài hiểu lầm rồi!” Khương Vũ vội vàng xua tay: “Sao cháu lại là con gái của ngài được chứ? Cháu có mẹ, mẹ cháu cũng không quen biết ngài, ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.”
Tạ Uyên nhìn gương mặt giống hệt Bộ Đàn Yên của cô, vội hỏi: “Mẹ cháu là ai?”
“Ngài không quen biết mẹ cháu đâu ạ, mẹ cháu họ Khương.”
Tạ Uyên lắc đầu, vội vàng đem suy nghĩ ‘A Đàn có lẽ vẫn chưa chết’ ném ra sau đầu.
A Đàn đã rời đi rồi, tuy ông bị ngăn ngoài phòng xác, không tận mắt nhìn thấy thi thể của bà, nhưng tất cả mọi người đều bảo rằng bà đã chết rồi…
Nhiều năm như thế, ông đã tự ép buộc mình chấp nhận kết quả này.
Vậy nên cô gái trước mặt này cũng không thể nào là con gái của Bộ Đàn Yên được.
Tạ Uyên chăm chú nhìn cô, giọng nói khàn đi: “Tin tức này là ai nói cho cháu biết?”
“Cháu không thể nói được, nói rồi ngài cũng chưa chắc sẽ tin.”
Tạ Uyên hung hăng giữ chặt cổ tay Khương Vũ: “Đang cố tình thu hút tôi đúng không, nói cho cháu biết, tôi có rất nhiều cách ép cháu mở miệng, có muốn thử không?”
“…”
Ánh mặt lạnh băng của Tạ Uyên khiến Khương Vũ sợ hãi.
Nhưng khách hàng chính là cha là mẹ, bất kể họ có đối xử với cô như thế nào đi nữa, cô đều phải đặt nhiệm vụ ủy thác vào vị trí số một.
Bất kể có bao nhiêu sợ hãi, cô chỉ có thể đương đầu với khó khăn mà thôi.
Cừu Lệ như thế, Tạ Uyên cũng là như thế.
Khương Vũ khó khăn giãy giụa, giải thích: “Những thứ cháu biết được không nhiều hơn ngài là bao, đứa nhỏ ấy là ai, đang ở đâu… Cháu thật sự không biết. Ngài có ép cháu thế nào cũng không hỏi được gì đâu. Cháu chỉ phụ trách chuyển lời mà thôi, chỉ có thế thôi.”
Khương Vũ cũng biết thật ra không cần giải thích quá rõ ràng.
Bởi vì Tạ Uyên đã tin rồi, chỉ cần Tạ Uyên tin, vậy thì xem như nhiệm vụ của cô hoàn thành rồi.
Tạ Uyên vẫn không chịu buông tay Khương Vũ ra, còn muốn truy hỏi. Nhưng lúc này lại có một viên đá nhỏ từ xa bay đến, ném trúng vai Tạ Uyên.
Tạ Uyên bị đau, đưa mắt nhìn chàng trai đứng cách cây bạch quả không xa, chàng trai mặc đồng phục xám, dùng ánh mắt lạnh lẽo để nhìn ông.
Viên đá kia chính là cảnh cáo.
Thật ra Tạ Uyên sớm đã chú ý từ khi ông và Khương Vũ từ viện kỹ thuật bước ra, chàng trai này liền từ xa đi theo bọn họ, dùng ánh mắt một khắc chẳng rời dán lên người họ.
“Bạn trai cháu sao?” Ông hỏi Khương Vũ.
“À, vâng.”
Khương Vũ vội vàng ra hiệu cho Cừu Lệ bảo cậu đừng hành động lỗ mãng.
Nếu như Cừu Lệ và Tạ Uyên ở đây xảy ra mâu thuẫn, làm Tạ Uyên bị thương, chuyện này thật sự sẽ bị ầm ĩ ra ngoài.
Mà Cừu Lệ không hề đặt lời cảnh cáo của Khương Vũ vào trong mắt.
Cậu lại quét qua viên đá to hơn, cầm trên tay nhìn về hướng Tạ Uyên.
Ý cảnh cáo rất rõ ràng.
Đừng chạm vào cô gái của cậu.
Tạ Uyên biết rằng những cậu nhãi ranh này làm chuyện không có chừng mực, bởi vì lúc ông còn trẻ cũng từng như thế này.
Ông không sợ cậu, chỉ là vì ông là người trưởng thành nên sẽ không cùng cậu nhóc này xảy ra xung đột trong trường.
Ông buông cổ tay Khương Vũ ra, nhẫn nại nói: “Cháu không nói gì cho tôi biết cả, tôi làm sao có thể tin cháu đây? Tôi sao biết được có phải cháu có mưu đồ gì đó, cố ý lừa tôi hay không?”
Khương Vũ không kiêu không nịnh nói: “Thật ra, lúc nghe thấy ba chữ Bộ Đàn Yên, chú đã tin cháu rồi, đúng không?”
Trên đời này, dường như không ai biết Tạ Uyên và Bộ Đàn Yên từng yêu nhau, ngoài trừ hai người họ.
“Ngài Tạ, thay vì điều tra cháu làm sao biết được, chi bằng bỏ thời gian và tinh lực vào việc tìm kiếm con gái chú. Chỉ cần có một phần khả năng, đều đáng để chú bỏ tất cả mọi thứ để tìm ra cô ấy.”
Khương Vũ sợ Cừu Lệ đứng đằng xa lại làm ra chuyện đặc biệt nào đó, liền quyết định không giải thích nhiều với Tạ Uyên nữa, vì giải thích cũng không thể giải thích rõ được.
Cô chuyển tin này đến ông, hơn nữa cũng đã khiến ông tin chuyện này rồi, nhiệm vụ xem như đã hoàn thành.
Cuối cùng, cô nói với ông: “Con gái chú nhất định rất muốn gặp chú.”
Tạ Uyên hất cằm, vẫn nghi ngờ hỏi: “Sao cháu biết được con bé muốn gặp ta?”
Khương Vũ trầm ngâm nhìn ông, chân thành nói: “Bởi vì, cuộc sống không có bố…thật sự khổ lắm.”
Thật sự rất khổ.
Câu nói này là nhát chí mạng đâm thẳng vào trong lòng Tạ Uyên.
Trên mặt ông vẫn không mang theo cảm xúc nào nhưng bàn tay trong tay áo lại bất giác cuộn chặt lại, khẽ run lên.
Đúng vậy, bây giờ ông không có thời gian dây dưa với Khương Vũ sao cô lại biết tin này.
Nếu như ông và A Đàn thật sự có con gái, vậy thì…ông nhất định phải tìm được con bé!
Chân trời góc bể cũng phải tìm ra được con bé!
Tạ Uyên xoay người, bước nhanh ra cổng trường, bước lên chiếc xe Bentley đang đậu bên ngoài.
Lãnh đạo nhà trường vội vàng tiến lên, cung kính nói: “Tạ tổng, tiệc cơm ở nhà hàng Thế Kỷ Thành đã đặt xong rồi, ngài…”
“Chuyện đầu tư cứ trực tiếp tìm người phụ trách trong công ty tôi, bây giờ tôi có chuyện quan trọng cần xử lý, tiệc cơm cũng miễn thôi.”
Ông đã không còn thời gian để lãng phí những chuyện này nữa, nhất định cần phải bắt đầu điều tra thôi.
Chiếc xe Bentley nhanh chóng chạy ra ngoài cổng trường.
…
Cừu Lệ vẫn đứng dưới gốc cây bạch quả, một tay bỏ vào trong túi, ngẩng đầu nhìn lá bạch quả như cánh bướm vàng hoe trên đỉnh đầu.
Tâm trạng của cậu đang rất không vui.
Trước đây cảm xúc của cậu chỉ có một, không vui vẻ cũng không đau buồn…
Nhưng vừa rồi, giây phút người đàn ông kia chạm vào cổ tay Khương Vũ, ý ghen mãnh liệt như sóng biển cuộn trào nổi lên trong thế giới của cậu.
Cậu không thể nào chấp nhận chuyện kẻ khác chạm vào cô, một tấc thịt, một sợi tóc cũng không được.
Cô là màu sắc duy nhất trong thế giới trắng đen của cậu.
Cũng chỉ có thể là màu sắc của một mình cậu.
…
Khương Vũ nhìn theo chiếc xe Bentley biến mất ngoài cổng lớn, khẽ thở phào một hơi.
Lúc này tin nhắn trong app Từng Biết lại gửi đến.
Nhiệm vụ hoàn thành, sau khi chia phần trăm, 120 000 tệ vào tài khoản.
Bình thường mà nói, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tin nhắn của người liên hệ cũng sẽ biến mất trong danh sách bạn bè của cô.
Vậy nên cô cũng không cách nào hỏi Tạ Uyên trong tương lai, rốt cuộc ông ta có tìm được con gái mình hay chưa.
Chẳng qua tiền thù lao đã vào tài khoản, học phí Esmela năm đầu của cô cũng xem như chỉ còn thiếu một chút mà thôi, cũng không phải là quá xa xôi nữa rồi!
Khương Vũ lắc lắc điện thoại trước mặt Cừu Lệ, vui vẻ nói: “Bạn trai, tối nay tôi mời cậu ăn cơm nha!”
Cừu Lệ dường như không hề thay cô vui mừng, cậu lạnh mặt, xoay người rời đi.
Khương Vũ nhìn theo bóng lưng của cậu, nhún vai.
Không biết lại giở thói gì nữa rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!