Sữa Chua Đánh Đá
Chương 55: Có anh bên cạnh, thật tốt biết bao
Câu nói sau cùng của BBB khiến Đá suy nghĩ rất nhiều. Chuyện ngày hôm nay khiến anh không thể không nâng mức đề phòng BBB lên cao hơn nữa. Hắn điên cuồng đến nỗi… như là mắc bệnh vậy. Anh quyết định ngày mai sẽ nói sự thật cho Sữa Chua biết, không thể lừa gạt cậu thêm nữa. Chẳng biết BBB sẽ nghĩ ra thêm trò quái quỷ gì, phải khiến cậu cảnh giác hơn.
Khi Đá về nhà thì bắt gặp ba anh đang uống nước chè ở phòng khách, anh chào ông rồi lên tầng thay quần áo.
Bữa cơm hôm đó, Đá kể hết mọi chuyện cho ba mẹ anh. Mẹ Đá nghe xong thì vừa sửng sốt vừa đau lòng, ông nhíu mày: “Đứa trẻ kia sao có thể độc ác như vậy!” Ông dừng một chút, nói với giọng tức giận: “Báo cảnh sát, chuyện thuê người cưỡng gian một Omega đủ để bị giam lại rồi.”
Đá lắc đầu: “Không dễ như vậy đâu mẹ, theo lời anh họ nói thì nhà hắn không dễ chọc, chuyện ngày đó đều được dàn xếp êm xuôi rồi.”
Mẹ Đá “hừ” một tiếng: “Nhà chúng ta cũng không dễ chọc đâu! Nói đi, ai bắt nạt con dâu của mẹ, ba mẹ nhất định sẽ giúp bọn con.” Dứt lời, ông nghiêng người huých ba Đá.
Ba Đá lấy giấy ăn lau miệng, động tác vô cùng ưu nhã, xong xuôi ông mới bình tĩnh cất lời: “Nói đi.”
Đá nói: “Tên đó là BBB, cậu chủ của tập đoàn BGroup.”
Ba Đá nhướng mày: “BGroup?”
Đá nhận thấy giọng ông hơi kì lạ, lập tức hỏi lại: “Sao thế ạ?”
“Hôm nay nhà mình vừa bàn xong hợp đồng với công ty bên đó, chính tay ba đã đặt bút kí. Họ rót vốn đầu tư vào một dự án mới bên mình.” Ông dừng lại, nhíu mày: “BGroup được thành lập vài chục năm trước, có nền móng vững chắc, mạng lưới quan hệ rộng lớn. Nói thật, so với họ, công ty nhà mình còn kém một chút.”
Công ty nhà Y tuy rất nổi tiếng, nhưng cũng chỉ mới phát triển mạnh mẽ những năm gần đây, không thể đặt ngang hàng với BGroup.
Ba Đá thở dài: “Chắc chắn không kiện được đâu.”
Mẹ Đá nói: “Không đúng, em nghe đồn con trai nhà B rất ưu tú mà… Có phải nhầm người không?”
“Là cùng một người đấy mẹ, bình thường hắn che giấu rất kĩ. Nếu không phải con nhờ anh họ nghe ngóng được chuyện năm ấy, có lẽ cũng không đoán ra tất cả là do hắn làm.”
Anh siết chặt tay, nói với giọng lo lắng: “Con không biết lí do hắn làm như vậy với Sữa Chua. Hơn nữa biểu hiện của hắn gần đây lạ lắm, con hoàn toàn không biết tiếp theo hắn sẽ làm gì nữa. Con…”
Thấy Đá càng nói càng mất bình tĩnh, mẹ Đá rời ghế sang đứng cạnh anh, ông vỗ vai con trai: “Hít thở sâu nào… Con đừng nghĩ nhiều quá, ba mẹ sẽ dùng hết sức giúp đỡ con và Sữa Chua, chắc chắn sẽ không để hai đứa chịu chút tổn thương nào đâu. Bây giờ lên nhà đi ngủ đi, nhé?”
Đá thở ra một hơi, anh xoa xoa thái dương đang hơi đau nhức, gật đầu: “Vâng ạ.”
Khi nghe thấy tiếng phòng anh đóng cửa, mẹ Đá mới ngồi xuống cạnh ba Đá: “Chồng yêu, hay mai anh xem qua nhà B kia chút đi?”
Ba Đá liếc nhìn vợ: “Chuyện lũ trẻ ranh, có thể lớn đến đâu chứ?”
Mẹ Đá nhíu mày: “Anh nghiêm túc cho em! Nếu lời Đá nói là thật, đứa trẻ nhà B kia như là có bệnh vậy!”
“Được rồi, được rồi…”
Sáng hôm sau, trời âm u, có vẻ sắp có cơn mưa lớn. Theo lời dặn của mẹ, Sữa Chua cẩn thận nhét chiếc ô thỏ trắng vào cặp, sau đó mới đến trường. Quả nhiên lúc tám giờ sáng, trời đổ cơn mưa lớn, tiếng mưa to tới nỗi gần như át cả tiếng giảng bài của thầy cô trên bục giảng.
Tới buổi trưa, mưa đã tạnh hẳn, ô con thỏ của Sữa Chua không có cơ hội dùng đến. Đá sang lớp 11-2 dẫn cậu đi ăn trưa, trông anh nghiêm túc hơn ngày thường rất nhiều.
“Anh có chuyện muốn nói.”
Hai người không ăn ở canteen trường mà ngồi ở một quán bún riêu cua nhỏ gần trường. Sau khi ăn xong, Đá dắt cậu ghé một quán café nhỏ, gọi hai cốc sữa chua đánh đá. Quán cà phê có phòng riêng, mỗi gian có một bàn gỗ và bốn chiếc đệm nhỏ, Sữa Chua và Đá ngồi đối diện nhau.
Sữa Chua vừa ăn vừa cười: “Từ giờ đây sẽ là đồ uống em yêu thích nhất.”
Đá hỏi: “Không thích sữa chua nữa hả?”
Sữa Chua nói: “Có chứ, nhưng đứng thứ hai thôi. Cái này không những có sữa chua, mà còn có anh, nên đứng thứ nhất.”
Lúc nói Sữa Chua không để ý lắm, nói xong rồi cậu mới thấy câu vừa rồi sến quá trời, hai má lập tức đỏ bừng.
Đá bật cười giơ tay véo má cậu: “Đồ dễ thương.”
Chờ Sữa Chua ăn xong, Đá bắt đầu vào chuyện chính: “Những chuyện anh sắp nói có thể khiến em rất sốc, em cần chuẩn bị tinh thần trước.”
Sữa Chua nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, vô thức ngồi thẳng lưng lên, gật đầu: “Vâng ạ.”
Hai giây sau, cậu nói: “Em chuẩn bị xong rồi.”
Đá nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cậu, trong lòng đều là cảm xúc không nỡ.
Nhưng cậu cần được biết sự thật.
Đá kể hết toàn bộ mọi chuyện cho Sữa Chua, quá trình này không tránh khỏi nhắc lại một số chuyện khiến cậu đau khổ nên anh đã cố nói giảm nói tránh nhất có thể. Chỉ duy nhất BBB, mọi việc hắn đã làm thì không thể nói qua loa được.
Khi Đá kể xong, mặt Sữa Chua đã trắng bệch. Anh vô cùng đau lòng, vẫy tay gọi cậu: “Lại đây.”
Sữa Chua chầm chậm di chuyển sang, chui vào lòng anh.
Đá siết chặt người trong ngực, xoa đầu cậu: “Đau lòng hả?”
“Không, em chỉ… buồn một chút.” Cậu không thể tin được người đã từng gần gũi mình nhất lại làm ra những việc như vậy…
“Buồn thì khóc đi. Anh ở đây mà.”
Mắt Sữa Chua đã ươn ướt, nghe vậy cậu hít mũi một cái, nói: “Em không khóc đâu.”
Hiện tại cậu nói gì Đá cũng sẵn lòng thuận theo hết, anh tựa cằm lên đầu cậu: “Ừ, nước mắt quý giá của em sao có thể rơi vì một tên khốn được.”
Sữa Chua không nói gì, chỉ ra sức vùi đầu vào lòng anh.
Không biết qua bao lâu, Đá nhẹ nhàng bảo: “Tên đó rất xấu xa, sau này em không được nói chuyện với hắn nữa, cũng phải thật cảnh giác nhé. Anh hứa sẽ bảo vệ em, nhưng anh không thể ở cùng em mọi lúc được, những lúc không có anh bên cạnh, em phải thật kiên cường, biết chưa?”
Sữa Chua ôm chặt Đá, cậu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lòng cứ nghèn nghẹn. Giọng nói của anh luôn dịu dàng như vậy, từng lời đều khiến cậu cảm nhận được lo lắng và yêu thương. Rõ ràng là chuyện của cậu, nhưng có người còn để tâm hơn cả chính bản thân cậu. Nhớ lại khoảng thời gian từ lúc nhập viện đến nay, chẳng lúc nào Đá rời xa cậu nửa bước, anh đã kéo cậu khỏi cơn ác mộng lớn nhất thời niên thiếu, giúp cậu dần hòa nhập lại với mọi người, tìm lại chính mình khi xưa.
Cậu của ngày đó rất kiên cường, nếu không làm sao một mình vượt qua chừng ấy biến cố. Huống chi giờ đây sát cánh bên cậu còn có một người nữa, yêu cậu như chính bản thân anh, có gì mà cậu không thể đối mặt?
Khi Sữa Chua ngẩng lên từ trong lòng Đá, cậu đã nở một nụ cười thật tươi: “Em biết rồi.”
Đá biết cậu đã thông suốt, hỏi nhỏ: “Hôn nhé?”
Lần này Sữa Chua không nói được hay không, cậu rướn người, chủ động trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào.
Có anh bên cạnh, thật tốt biết bao.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!