Tự Họa Vô Lai - Chương 14: Tảng băng di động!!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Tự Họa Vô Lai


Chương 14: Tảng băng di động!!


Không khí lại trở nên ảm đạm, khác xa với ở bên dưới. Băng Lam trở nên nghiêm túc nhìn bên dưới, như đã quen với khí lực băng lãnh đó. La Phùng và La Phan đã cảm nhận được hai chân đang tê rần lại, hai người cười khổ nhìn nhau.

Bội Ngọc ghé sát tai Băng Lam

“Có nên chuẩn bị ghế cho bọn họ không ạ.”

Nhìn sang hai người kia nói. La Phùng và La Phan nhanh chóng nhận ra, trong lòng vui mừng cảm tạ Bội Ngọc.

“Không!!”

Băng Lam hờ hững nói một tiếng lại như lưỡi dao sắc đâm vào tim hai người kia.

Bội Ngọc gật đầu lui xuống lại mỉm cười nhìn La Phùng và La Phan, còn hai người ta thầm khóc trong lòng nhìn Bội Ngọc gật đầu cảm tạ. Vốn tưởng rằng đêm nay nàng sẽ làm gì đó thật đặc biệt nhưng sau khi ngồi cạnh tảng băng này thì thật sự mất hứng.

Băng Lam đứng dậy nhìn sang Tử Bạch

“Ngài ngồi thưởng thức, xin cáo lui trước…”

Nói xong nàng nhẹ nhàng bước đi.

“Dừng lại.”

Giọng trầm lạnh của Tử Bạch điềm đạm vang lên

“Nàng tên là gì??” Rồi tiếp tục nói.

Băng Lam dừng lại cười thầm, cái cảnh này thật quen thuộc. Tựa như phim Your Name mà nàng rất thích ở thời hiện đại.

“Một chữ!! Hạ…”

Nàng lạnh lùng trả lời rồi bình thản bước đi cùng Bội Ngọc.

“Aaa mỏi chân chết mất.”

La Phùng than khổ lại nhìn sang La Phan

“Ngươi tưởng ta không mỏi sao.”

La Phan khoanh tay nói. Tử Bạch mỉm cười nhìn lên bầu trời đêm huyền ảo

“Nàng ấy không cho các ngươi ngồi thì chấp nhận đi.”

“Chủ nhân, hôm nay ngài đặc biệt mở lời nói chuyện lại mỉm cười…”

La Phùng cười gian nhìn Tử Bạch. Hắn lại nở thêm một nụ cười ma mị

“Ngồi ở đây ngắm trăng thật thoải mái!!”

Ý châm chọc hai người kia không được ngồi.

Ở phòng Băng Lam,

“Aaa nếu còn tiếp tục ở đó em sợ rằng không thể chịu nổi nữa rồi.”

Bội Ngọc nhắm mắt xoay cổ than vãn nói lại mở mắt nhìn nàng. Băng Lam về tới phòng đã tháo khăn che mặt ra, bất lực nằm gục trên bàn.

“Cơ mà người đó thật đáng sợ, em thật sự không dám đối mắt với ngài ấy.”

Bội Ngọc rót trà đặt bên cạnh nàng nói. Băng Lam ngồi dậy cầm lấy ly trà một hơi uống cạn, nói đến đây hắn cũng thật đáng sợ.

Khi nằng đối mắt với hắn tựa như bị một đại dương rộng lớn bao lấy nàng, cảm giác được sự lãnh khốc chết người. Băng Lam đưa bàn tay trái lên nhìn vết đỏ ở giữa lòng bàn tay, lại càng tò mò về con người hắn.

“Em ra ngoài đi, có chuyện gì thì vào nói với ta.”

Băng Lam mệt mỏi phất tay nói. Sau khi Bội Ngọc rời đi, nàng đưa A Thanh ra khỏi chiếc nhẫn. Nó như không hay biết vẫn đang cuộn tròn say giấc, nàng nhíu mi nhìn rồi cầm đuôi nói đưa lên cao

“Dạo này ngươi mập ra đó.”

Nó mở mắt ra tỏ thái độ tức giận, là ai dám đánh thức nó. Nhưng nhìn thấy nàng cơn giận liền tan biến, nó đưa đôi mắt to tròn long lanh nhìn nàng. Băng Lam mỉm cười cầm đuôi nó xoay xoay

“Nên vận động một tý đi.”

Chóng mặt!! Rất chóng mặt!! Nó bị xoay đến hoa mắt

“Chủ nhân!!”

Nó lên cầu xin. Băng Lam dừng lại để nó lên bàn mỉm cười. A Thanh đầu xoay vòng vòng nằm liệt trên bàn, nàng đứng dậy đi đến giường.

“Oa…”

Băng Lam vươn vai rồi nằm lên giường, từ từ nhắm mắt. Tử Bạch vẫn ngồi ở đó nhắm mắt một hồi lâu lại mở ra

“Về thôi.”

Hắn đứng dậy lạnh lùng đi xuống cùng La Phùng và La Phan.

Sáng ngày hôm sau,

“Chủ nhân, chủ nhân…”

Bội Châu đứng cạnh giường Băng Lam đánh thức nàng dậy. Băng Lam từ từ mở mắt, nàng dường như ngủ rất ngon lại không mơ thấy giấc mơ kì lạ. Gạt chuyện này sang một bên, nàng ngồi dậy vươn vai

“Có chuyện gì?”

Bội Hà đi đến cúi đầu

“Chủ nhân…”

Nàng gật đầu hờ hững nói:

“Em về rồi à, có chuyện gì sao.”

Nói xong nàng lại rời khỏi giường để Bội Ngọc thay y phục.

“Chúng ta có lời mời tham gia đại hội võ lâm năm năm tổ chức một lần ạ.”

Bội Hà chuyển mắt nhìn theo nàng lại nghiêm túc nói.

“Nhàm chán.”

Băng Lam nhắm mắt hờ hững

“Có lẽ Ma Giáo cũng sẽ tham gia ạ.”

Bội Hà nói xong lại xem nàng có biểu hiện như thế nào. Nàng mỉm cười mở mắt

“Vậy thì có một chút thú vị.”

Bội Ngọc mỉm cười tự hào, quả nhiên mắt nhìn đồ của nàng không tồi.

Băng Lam mang y phục màu vàng nhạt thêu bươm bướm bay lượn bên cành lan trắng. Vấn tóc rất đơn giản lại thanh cao, chỉ cài vài cây trâm hoa mai vàng. Cuối cùng là che đi dung mạo của nàng

“Xong rồi ạ.”

Băng Lam gật đầu cùng bốn người Bội Hà ra khỏi phòng

“Bội Châu, em đã tìm được nơi có mạch nước nóng chưa.”

Băng Lam chống cằm nhìn A Thanh ăn bánh quế hoa.

“Đã tìm được rồi ạ, em đã cho người đi xem xét rồi. Nhưng đúng ra phải trở về rồi chứ…”

Bội Châu ngồi bên cạnh mỉm cười trả lời lại cắn môi hoài nghi.

“Nơi đó ở đâu.”

Nàng ngồi thẳng tựa lưng vào ghế hỏi, Bội Châu nhíu mi suy nghĩ

“Là ở trên núi, bên ngoài thành Thuỷ quốc. Nơi đó vốn rất không có người lại rất hoang sơ…”

“Gì cơ.”

Bội Hà nhướng mi ngạc nhiên hỏi Bội Châu.

“Ở đó có người à không có một làng nhỏ, ngôi làng này cũng rất thần bí có nhiều người đã đi lên núi mà không trở về.”

Bội Hà nhíu mi lo lắng nói lại giật mình như phát hiện ra gì đó

“Đúng rồi, em nhận được một yêu cầu giết trưởng làng ở đó. Cũng đã cho người đi rồi, bây giờ cũng phải trở lại rồi chứ.”

“Bội Hà, Bội Ngọc tối nay hai em đi lên núi dò xét một chút rồi về báo lại cho ta.”

Băng Lam cắn môi nói, xong chừng người phái đi đã bị thủ tiêu.

“Dạ.”

Hai người đó gật đầu nghiêm túc trả lời.

Cùng lúc đó, ở Nhiếp Chính Phủ.

Tử Bạch ở trong thư phòng đọc sách,

“Chủ nhân, người chúng ta phái đi vẫn chưa quay về ạ.”

La Phùng hoài nghi nói. Hắn vẫn lạnh lùng đọc sách không có một sắc thái gì

“Tối nay, hai ngươi đến đó do thám thử đi.”

“Dạ.”

La Phùng và La Phan gật đầu nhận lệnh.

“A phải rồi, đại hội võ lâm năm nay thế nào ạ.”

La Phan chợt nhớ đến liền nhìn hắn hỏi. Tử Bạch đóng sách lại

“Tất nhiên phải tham gia, ta tin chắc Tu La Giáo cũng phải tham gia.”

Hắn nhếch miệng cười lạnh.

“Hai ngươi đã điều tra về nàng ta.”

Tử Bạch khoanh tay tựa lưng vào ghế hỏi, La Phùng nhìn La Phan lại lắc đầu

“Đã điều tra rồi ạ, nhưng không có thông tin gì hết.”

“Không phải là không có, mà là do hai ngươi tìm không được.”

Hắn lạnh lùng nói lại mang vẻ trách mắng.

Là Phan lè lưỡi lại giảo hoạt nhìn hắn

“Không phải chủ nhân có ý với ngài ấy rồi chứ.”

Tử Bạch nhắm mắt mỉm cười bỏ qua câu hỏi của La Phan

“Hai ngươi hết việc để làm rồi à, hay còn muốn thêm việc.”

“Aaa được rồi được rồi, không nói nữa.”

La Phan sợ hãi kéo La Phùng đi, còn một đống việc đang chờ hai bọn họ nếu thêm việc sợ rằng sẽ mệt chết.

Ở chỗ Băng Lam

“A phải rồi, có người đang điều tra và người.”

Bội Thanh nhíu mi nghiêm túc nói. Nàng lại hờ hững nhắm mắt, nàng vốn sẽ biết trước cái tảng băng di động ( Tử Bạch) đó cũng sẽ điều tra về nàng

“Ừ.”

“Người biết ai sao??”

Bội Thanh nghiêng đầu tò mò

“Ừ.”

Băng Lam lại hững hờ ừ một cái khiến Bội Thanh tụt cảm xúc.

“Hihi tất nhiên là nhiếp chính vương rồi, không chừng đã để ý đến chủ nhân.”

Bội Châu che miệng gian xảo nhìn Băng Lam.

Nàng mở mắt liếc Bội Châu

“Cẩn thận cái miệng của em.”

Nàng nói với vẻ đầy sát khí. Bội Châu lấy tay che miệng tránh xa nàng một chút. Băng Lam cắn môi nghĩ đến Tử Bạch, gì mà để ý chứ!! Hắn vốn là một tảng băng di động không có cảm xúc mà.

“Átsss!!”

Tử Bạch hắt hơi trong thư phòng lại tò mò là ai đang nhắc đến hắn.

“Không chừng lại là nàng ấy…”

Tử Bạch mỉm cười nhớ đến dáng vẻ ương ngạnh lại đáng yêu của Băng Lam.

“Átsss!!”

Băng Lam cũng hắt hơi lại cắn môi suy nghĩ tên chết tiệt nào nhắc đến nàng.

“Chủ nhân, người thấy lạnh à.”

Bội Ngọc lo lắng nhìn Băng Lam.

“Không sao, chỉ là hắt hơi bình thường.”

Nàng phất tay mỉm cười nói.

“Vậy người uống một ít trà ấm đi.”

Bội Ngọc nhanh rót trà mời Băng Lam. Nàng nhận lấy mỉm cười từ từ uống

“Không cần phải quá lo lắng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN