Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi
Chương 82: 82: Lối Vào Sơn Thị
Nhờ lúc trước bận rộn, nên kỳ nghỉ bây giờ của Cố Duy Sanh vẫn chưa kết thúc, sau khi ở trên weibo nói phải tạm ngừng phát sóng trực tiếp, y mới kín đáo theo Lâu Tiêu tới lối vào Sơn Thị được thiết lập tại thành phố S.
Đó là một cái đền thờ cũ kỹ nằm ở ngã tư đường, địa chỉ của nó cứ đổi tới đổi lui, Cố Duy Sanh đi qua mấy lần, nhưng cũng chỉ nhớ kỹ cây hòe khổng lồ bên cạnh đền thờ.
Khí trời ở thành phố S hôm nay không quá tốt, gió Bắc thổi vù vù, người đi trên đường cúi đầu vội vã về nhà, cả bầu không khí bỗng dưng trở nên tiêu điều hẳn.
Vị trí mà đèn dẫn hồn chỉ không hề hẻo lánh, Cố Duy Sanh đeo kính râm và khẩu trang, giấu thật kỹ khuôn mặt minh tinh của mình.
Lâu Tiêu lại không lo lắng như Cố Duy Sanh, hắn chỉ đội mũ đơn giản, trong thời tiết xấu như vầy, không có mấy ai rảnh rỗi chú ý đến khuôn mặt của người khác.
Người bình thường không nhìn thấy đèn dẫn hồn trong lòng bàn tay Cố Duy Sanh, đèn lồng trắng bệch chập chờn giữa tiết trời lạnh lẽo, Cố Duy Sanh khựng lại, xoay người quẹo vào một ngõ nhỏ khác.
“Mọi chuyện đã sắp xếp xong?” Cố Duy Sanh há miệng, giọng nói vì bị khẩu trang che chắn mà có hơi mơ hồ, “Lối vào Sơn Thị cũng không chỉ có một cái ở thành phố S.”
“Yên tâm.” Lâu Tiêu nặn nặn bàn tay còn lại của Cố Duy Sanh, “Tuy lượng oan hồn nhiều, nhưng những thiên sư khác cũng không phải ăn chay.”
Âm khí ở nước Z đã đạt đến một mức giới hạn, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, giờ tý đêm nay chắc hẳn sẽ là thời khắc tuyệt vời để oan hồn bên trong Sơn Thị dốc toàn bộ lực lượng.
May là trừ những năm có đại hội thiên sư, phần lớn các nhà thiên sư đều thành thật canh giữ địa bàn của mình.
Mặc dù lối vào Sơn Thị phân bố rộng rãi, nhưng phần lớn các nơi lân cận thành phố đều có thiên sư thế gia tương ứng hoạt động.
Đáng tiếc lối vào Sơn Thị bí mật, đèn dẫn hồn lại chỉ có một chiếc, cho nên lần này Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh muốn xông vào Sơn Thị, cũng là tìm cơ hội đánh dấu các lối vào Sơn Thị từ bên trong, để các thiên sư có thể bố trí phù triện trận pháp ở các lối vào nhằm đối phó oan hồn.
Con hẻm chật hẹp càng lúc càng dài, mơ hồ làm cho người ta có cảm giác thời gian và không gian chồng chéo nhau, con đường nhựa dưới chân không còn nữa, giờ đây biến thành từng tảng đá vụn kéo dài về phía trước, Cố Duy Sanh ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây đen chất chồng trên không trung, chỉ cần liếc mắt một cái là đã làm cho ngực bất giác trở nên khó chịu.
“Chúng ta sắp đến rồi.” Nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, Cố Duy Sanh thở dài một hơi, tiện tay cởi khẩu trang xuống.
“Hình như thẩm mỹ của Quỷ vương có hơi nát.” Lâu Tiêu trêu chọc một câu, so với hẻm quỷ yên tĩnh nhàn nhã, nơi này cũng chỉ cho người ta cảm giác hoang vu và rách nát.
Đây có lẽ chính là sự khác biệt thẩm mỹ giữa con người và ma quỷ?
“Em cũng không quá thích nơi này.” Cố Duy Sanh cau mũi, “Nhưng lúc trước em đến, bên trong Sơn Thị vẫn còn rất náo nhiệt.”
Cố Duy Sanh tiến về phía trước một bước, ngay trong nháy mắt này, con đường đá dưới chân y đột ngột bị tách ra, mà quần áo trên người Cố Duy Sanh cũng biến mất, chỉ còn lại dáng vẻ linh thể bạch y ngọc quan.
Lâu Tiêu bên cạnh y cũng khôi phục lại trang phục khi còn là Quảng Lan kiếm tiên.
Cố Duy Sanh nhìn đạo bào trắng tinh phức tạp của đối phương, trong lúc nhất thời hồn lại trôi đi xa.
Hình như từ sau khi chết cùng nhau ngàn năm trước, Cố Duy Sanh đã không còn thấy Lâu Tiêu ăn mặc như vậy nữa.
“Quỷ tiên đại nhân bị bản tiên quân mê hoặc rồi sao?” Lâu Tiêu quơ quơ tay trước mặt Cố Duy Sanh, hắn nở nụ cười tùy ý, hoàn toàn không có chút căng thẳng nào, chân thực tới mức giống như đúc Quảng Lan kiếm tiên trong trí nhớ của Cố Duy Sanh.
Đọc ra hoài niệm trong mắt Cố Duy Sanh, Lâu Tiêu kéo tay đối phương đi về phía trước: “Đi thôi, về nhà sẽ cho em xem đã luôn.”
Cố Duy Sanh hừ một tiếng, nhưng không đấu võ mồm với Lâu Tiêu nữa, mục đích ở ngay trước mắt, những chuyện nhỏ nhặt khác chờ y về nhà rồi tính toán rõ ràng với Lâu Tiêu.
Đây là một cái ngã tư đường điển hình, ngoại trừ con đường mà Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu đi, những con đường khác đều thông ra một vùng sương mù trắng không rõ.
Tất cả các lối vào ở các thành phố lớn đều dẫn đến nơi này, nhưng nếu từ trong đi ra thì không ai biết con đường nhỏ sau sương mù rốt cuộc sẽ đưa người đến đâu, nếu như không có đèn dẫn hồn, ngay cả Cố Duy Sanh cũng không dám cam đoan địa điểm sau khi trở về đường cũ chính là thành phố S.
Đối diện hai người chính là “Cổng chính” chân chính của Sơn Thị, ánh chiều tà tiêu điều dưới đường chân trời, không gian rộng lớn xua tan cảm giác áp lực ngột ngạt, cây hòe già nua cồng lưng đứng bên cạnh đền thờ màu đỏ tươi, lặng lẽ nhìn chăm chú vào hai vị khách không mời Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh.
Dưới tàng cây hoè là vài chiếc bàn gỗ cũ kỹ, những chiếc ghế thiếu chân xiêu vẹo tựa vào cạnh bàn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng “kẹt kẹt” chói tai.
“Khụ khụ…”
Một trận tiếng ho khan già nua và dồn dập truyền tới từ trong cái quán rách nát cách bàn gỗ không xa, Lâu Tiêu ngước mắt lên, một ông lão gầy gò đang khập khiễng bước ra, đối phương cầm theo một cái ấm trà làm từ bùn bẩn thỉu, không biết bên trong chứa cái gì.
Trước quán không đề tên nhưng trước cửa có treo một lá cờ giống các quán rượu.
Nhưng trên cờ không viết “rượu” hay “trà” mà lại là một bộ thủ đầy ẩn ý.
Bộ ba chấm thuỷ, nhìn cũng coi như khá sát với chủ đề quán.
“Là cậu à…” Ông lão ho khan vài tiếng, ông ta mở đôi mắt vẩn đục nhìn Cố Duy Sanh, “Chưa tới giờ, ngày khác hẳn quay lại.”
Đối phương là người quản lý lối vào Sơn Thị.
Trước kia, lúc Cố Duy Sanh đến Sơn Thị cũng nhìn thấy ông lão này, mà đèn dẫn hồn của y cũng là do ông lão này tặng cho.
Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện tình cảm, Cố Duy Sanh lễ phép chắp tay với đối phương: “Tôi có chuyện quan trọng, không thể không tiến vào.”
“Xin lỗi.”
Vừa dứt lời, Khước Sương rời vỏ nhanh như chớp, mang theo sấm và gió đâm vào kết giới trong suốt phía sau đền thờ.
“Coong!”
Một tách trà màu nâu được ông lão ném ra khỏi ngực, tách trà trông xấu xí, nhưng nó lại bám vào mũi kiếm rồi xoay vòng, chặn đứng mũi kiếm Khước Sương.
“Quỷ vương có lệnh, đến Sơn Thị phải theo luật của Sơn Thị.” Ông lão khàn giọng nói, “Có đèn dẫn hồn, đương nhiên nửa tháng sau tôi sẽ cho cậu vào.”
Cố Duy Sanh trước giờ chưa từng giao thủ với ông lão, thực lực của đối phương đã nằm ngoài dự đoán của y, nhưng giờ đây y đã thức tỉnh ký ức và quay lại bản thể, đương nhiên sẽ không bị thủ đoạn như vậy ngăn cản.
Ống tay áo chuyển động, Cố Duy Sanh dùng một kiếm quyết phức tạp đánh vào thân kiếm Khước Sương, một giây sau, chén trà xoay tròn không ngừng lập tức “bang” một tiếng nổ tung.
Không còn trở ngại, Khước Sương thế không thể đỡ bay tới đằng trước, ông lão kia còn muốn di chuyển, nhưng lại bị nghiệp hỏa chẳng biết xuất hiện từ lúc nào bao vây.
Đoán sanh sanh nhà mình và đối phương cũng coi như là bạn cũ, nên Lâu Tiêu cũng không xuống tay quá ác độc, chỉ là nghiệp hỏa đối với hồn thể —— đặc biệt là hồn thể lệ thuộc Sơn Thị có lực sát thương rất lớn, cho dù hắn đã cố gắng thu tay lại, nhưng thân ảnh ông lão kia vẫn lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy phai nhạt mấy phần.
Tình thế không ổn, ấm trà bùn trong tay ông lão đột nhiên nghiêng, “nước trà” trong suốt liên tục chảy ra khỏi ấm, nhưng lại lập tức bị nhiệt độ cao của nghiệp hỏa bốc hơi sạch sẽ.
Nhưng vẻ mặt của ông lão vẫn không chút hoang mang, ông ta toàn tâm chống đỡ thương tổn do nghiệp hỏa mang đến, như thể không hề lo lắng động tác của Cố Duy Sanh bên kia.
“Keng!”
Tiếng kim loại va chạm truyền đến, Khước Sương bay vào trong kết giới vô hình, Cố Duy Sanh nhíu mày, lập tức chuyển hướng Khước Sương tấn công hai chữ “Sơn Thị” trên tấm biển.
—— Âm khí nơi này chỉ có một chỗ nồng đậm nhất, lúc này không phá còn đợi khi nào?
“Vù!”
Khước Sương là vũ khí sắc bén hiếm có trong đất trời, hiện giờ có linh khí Cố Duy Sanh bổ sung vào, phải gọi là như hổ thêm cánh.
Dưới sự điều khiển của kiếm quyết, Khước Sương sắc bén đóng đinh khoảng trắng giữa hai chữ “Sơn Thị”, thân kiếm rung động mang theo một trận ù ù dễ nghe.
“A!”
Xa xa mơ hồ truyền đến một tiếng kêu đau đớn, vẻ mặt không sợ hãi của ông lão rốt cuộc đã thay đổi, ông ta nhìn chằm chằm huyết dịch màu đỏ chậm rãi chảy ra trên bảng hiệu, không thể tin lùi lại một bước.
“Cậu không phải quỷ tiên tôi biết lúc trước…” Ông lão nặng nề thở dốc, ông ta nhìn chằm chằm Cố Duy Sanh, “Rốt cuộc cậu là ai?”
Cố Duy Sanh cụp mắt, y thu hồi Khước Sương, cầm đèn dẫn hồn từng bước đến gần ông lão.
Ánh tà dương không bao giờ lặn ở đây phủ lên cơ thể Cố Duy Sanh một tầng ánh sáng dịu nhẹ, cây gậy trúc xanh đậm càng làm tôn lên ngón tay thon dài trắng nõn của y, thanh niên cầm đèn đi đến, đẹp như một bức tranh rực rỡ hiếm thấy ở Sơn Thị.
Nghiệp hỏa đang nhảy nhót bỗng tự giác nhường ra một con đường khi Cố Duy Sanh đến gần ông lão.
Khí thế đối phương bức người, mang theo một luồng sức nặng thuộc về thời gian, chân ông lão mềm nhũn, mơ hồ đoán được thân phận của Cố Duy Sanh.
“Chỉ là một khúc mộc linh du đãng ở nhân gian mà thôi.” Cố Duy Sanh ngồi xổm, nhẹ nhàng đặt đèn dẫn hồn trước mặt ông lão, “Cảm ơn ngài lúc trước đã khen ngợi, vừa rồi đắc tội quá nhiều, đèn này xin trả về nguyên dạng.”
Lâu Tiêu bên cạnh ngắm bà xã mình giả vờ đẹp trai rồi thu hồi nghiệp hỏa, sau đó nhàm chán ngáp một cái.
Trong Sơn Thị này ngoại trừ Quỷ vương, một người có thể đánh nhau cũng không có.
Nếu hắn không cảm ứng sai, thứ lúc trước bị Sanh Sanh đâm một kiếm chính là mục tiêu của chuyến đi này của hắn.
Dùng cơ thể hóa cửa chính, quỷ vương này cũng hi sinh dữ à.
Chỉ có điều…!Khí tức của đối phương sao lại còn yếu hơn tưởng tượng của hắn vậy?
Lâu Tiêu đăm chiêu híp mắt lại, mà Cố Duy Sanh bên kia cũng đứng dậy đi về phía hắn, ông lão kia ngồi lẳng lặng trên mặt đất do dự một hồi, cuối cùng vẫn mở miệng gọi Cố Duy Sanh lại.
“Tiền bối, mặc kệ vì sao ngài lại phải xông vào Sơn Thị, tôi chỉ hy vọng ngài không làm hại Quỷ vương đại nhân.” Thực lực Cố Duy Sanh bày ra trước mắt, ông lão không dám lơ là nữa, ông ta khiêm tốn khẩn cầu, “Nếu không còn Quỷ vương đại nhân, chắc chắn Sơn Thị sẽ đại loạn, lúc đó chịu khổ sẽ chỉ là con người mà thôi.”
Hình như đối phương cũng không biết toan tính của Quỷ vương? Cố Duy Sanh nhíu mày, lẽ nào đây là diễn xuất?
“Vậy ông hãy cẩn thận bảo vệ cái đền thờ này đi.”
Lười phí lời, Lâu Tiêu sóng vai cùng Cố Duy Sanh đi vào Sơn Thị, chỉ chừa cho ông lão một câu nhắc nhở lạnh lùng.
“Hôm nay ai rời khỏi Sơn Thị không lý do, giết không tha.”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!