Vai Chính Công Thụ Sao Lại Đánh Nhau Vì Mình?!
Chương 1: Não Đường Bạch bị úng nước
Nhà ăn Học viện Quân sự Liên bang.
Đường Bạch ngồi trước bàn ăn, đang tháo gói khăn ướt thứ hai ra, ngoan ngoãn lau mặt bàn, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào khiến “Úy Lam Chi Hải” quanh cổ càng thêm chói mắt.
Viên đá quý màu xanh đậm phản chiếu ánh sáng chói lọi dưới ánh đèn, mỗi góc độ lại trông có màu xanh lam khác nhau, giống như sóng biển khó lường.
Ngồi phía đối diện Đường Bạch chính là vị hôn phu tương lai của cậu – Cố Đồ Nam. Gã không nhìn viên ngọc bích, thay vào đó, gã cau mày nhìn chằm chằm thân dây chuyền tỏa sáng. Cảm xúc và màu sắc trong đôi mắt xanh xám của gã thật khó tả…
Đau lòng cho bông hoa nhài cắm bãi phân trâu?
(ý thằng chả nói thân dây chuyền là hoa nhài, còn em tui là shit :)))))
Mặc dù khuôn mặt của người đeo vòng cổ thanh tú hơn hoa.
Cái này là đề cập đến ma ngân, vật liệu làm thân dây chuyền. Ma ngân là vật liệu ma thuật mới nhất được Liên bang phát hiện, giá trị liên thành. Nghe nói thứ này có đặc tính thời không, ngay cả Cố Đồ Nam cũng mới thấy qua có một lần vậy mà Đường Bạch lại phí phạm của trời, dùng nó chế tác vòng cổ.
Quả nhiên, một omega như Đường Bạch chỉ biết ăn uống, chơi bời lãng phí tài nguyên, trừ bỏ xinh đẹp thì chỉ là thứ vô dụng.
Khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm thoáng chốc lướt qua một tia khinh thường.
Không giống như hầu hết các alpha đều thích người đẹp, mẫu người lý tưởng của Cố Đồ Nam là một omega tiết kiệm và tự chủ, không theo đuổi vật chất, sở hữu thế giới tinh thần phong phú, thuần khiết không phô trương… Nói tóm lại không phải là một omega hư hỏng, được nuông chiều từ bé lại khó hầu hạ như Đường Bạch.
Nhìn thấy Đường Bạch sắp mở gói khăn ướt thứ ba ra, Cố Đồ Nam không kiên nhẫn nhíu mày, lạnh giọng nói: “Đừng lau nữa, cậu có biết sợi dây chuyền trên cổ mình đáng giá bao nhiêu không?”
Giọng nói gã không tồi, nhưng sự vượt trội đặc biệt giữa các dòng lại phá hủy cảm nhận của người nghe.
Omega đang vụng về lau bàn ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Đôi đồng tử màu hổ phách như mật ong, ngoan ngoãn nhưng có chút khó hiểu nhìn Cố Đồ Nam, tựa hồ không hiểu vì sao vị hôn phu không bao giờ quan tâm đến trang phục của mình lại đột nhiên hỏi như vậy.
Kỳ thực, Đường Bạch không hiểu tại sao Cố Đồ Nam đang yên đang lành lại tức giận?
Đường Bạch mắt không mù tâm cũng không mù, sao có thể không nhìn ra Cố Đồ Nam chán ghét mình?
Trường học của Đường Bạch thường bị chê cười là Trường học bình hoa di động, Trường học đào tạo cô dâu, nhưng môn học “Cách đoán tâm tư bạn lữ” học được ở đây thỉnh thoảng vẫn hữu ích. Trong lớp, cô giáo có nói biểu hiện cau mày, mím miệng và nhăn mũi là một hành vi thể hiện sự chán ghét.
Đây rồi, chính là khuôn mặt thối đến cực điểm của Cố Đồ Nam bây giờ. Kết hợp câu hỏi của Cố Đồ Nam với việc đối phương cứ nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền của mình, Đường Bạch suy nghĩ một hồi, chợt nhận ra…
Gã ghét người giàu!
Chắc là thèm cái thân dây chuyền làm bằng ma ngân của cậu.
Nhưng ma ngân này là do năng lực làm nũng của mình mới xin được từ chỗ ông nội, Cố Đồ Nam có bản lĩnh thì đi tìm ông nội làm nũng đi.
Đường Bạch giả bộ vươn ngón tay mảnh khảnh chỉ vào sợi dây chuyền, ngượng ngùng khoe ra: “Đáng giá hai hành tinh, rất đẹp a~”
Khi nói lời này, Đường Bạch nhún vai một cái, đầu nhỏ quay sang bên phải, đầu vai chống đỡ đôi má mềm mại, đây chính là kiểu giả tạo mà Cố Đồ Nam chán ghét nhất.
Đường Bạch biết Cố Đồ Nam không thích nhất sự xuất hiện của omega, cũng giống như cậu chán ghét chủ nghĩa alpha là nhất của Cố Đồ Nam.
Bất cứ khi nào Đường Bạch muốn Cố Đồ Nam chán ghét mình, cậu sẽ bày ra thái độ khoa trương như vậy.
Bất quá, Đường Bạch lớn lên đẹp trai, làm ra hành động phản cảm như vậy cùng lắm khiến người khác thấy cậu ngông nghênh, mặt khác còn toát ra cảm giác hồn nhiên ngây thơ.
Vào lúc này, Tạ Như Hành, người đang ngồi ở bàn sau lưng Đường Bạch, đã bị đám lông nhỏ kiêu hãnh thu hút.
Đường Bạch cố ý nghiêng đầu, đám tóc nhỏ ngây ngốc cũng đung đưa, làm cho Tạ Như Hành ngứa ngáy không thể giải thích được, sinh ra cảm giác kỳ quái muốn đè đám tóc ngu ngốc kia xuống.
Tạ Như Hành nheo mắt lại, liền thấy chủ nhân đám tóc nhỏ nâng cằm, cái cổ trắng nõn mảnh khảnh gần như có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt dưới ánh nắng, cùng viên ngọc bích huyền bí vô cùng hòa hợp.
Cậu giống như chú mèo con kiêu ngạo tự phụ đang khoe món đồ chơi mới của mình.
Đầu lưỡi áp vào hàm trên ngứa ngáy khó hiểu, cảm giác ngứa ngáy bất chợt như muốn lan đến tận tim.
“Anh Tạ, đang nhìn gì vậy?” Cừu Ngôn ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Tạ Như Hành, chỉ thấy rất kỳ quái, giống như sư tử đang rình con mồi, dọa anh giật mình.
Tạ Như Hành thu hồi ánh mắt, lười biếng nói: “Nhìn mèo con.”
“Mèo con? Ở đâu vậy?” Cừu Ngôn kỳ quái nhìn xung quanh, tìm kiếm sự tồn tại của mèo con, ngạc nhiên nói: “Thì ra anh Tạ thích mèo sao? “
Thông qua bài kiểm tra thể chất đầu năm, Tạ Như Hành được xác định là một alpha cường đại khiến mọi người không khỏi kinh ngạc, Cừu Ngôn còn tưởng alpha cường đại như hắn sẽ thích động vật lớn, nếu thích mèo cũng là loại mèo lớn như sư tử và hổ. Không ngờ, Tạ Như Hành lại thích mèo con.
“Ăn cơm đi.”
Cừu Ngôn nghe vậy nháy mắt mặt mày đau khổ, anh dùng đũa chọc chọc một vật màu đen không rõ là gì trên đĩa: “Loại đồ ăn quái quỷ gì đây, tôi sắp nôn hết ra rồi này….”
Bên kia Cố Đồ Nam bị bình hoa di động ngu ngốc Đường Bạch chọc giận, sắc mặt gã âm trầm: “Ngày thường cậu có xem tin tức quân sự liên bang à? Có biết cuộc thi cơ giáp nổi tiếng gần đây không? Có đọc” Lược sử Chiến tranh giữa các vì sao” và “Một nghìn câu hỏi về cơ giáp” không?
Những người không biết còn tưởng là hiệu trưởng của trường đang hỏi khó một sinh viên kém cỏi.
Đôi mắt xanh xám không giấu được vẻ khinh thường, Đường Bạch nhìn Cố Đồ Nam một lúc, đột nhiên bật cười. Ý cười lan ra cả gương mặt, có thể nói là kiêu ngạo, cũng có thể nói là…
Nắm chắc phần thắng trong tay.
“Tin tức quân sự liên bang nói viện nghiên cứu đã phát hiện ra một kim loại quý hiếm tên là ‘ma ngân’, có thuộc tính thời không.” Đầu ngón tay nâng lên chạm vào thân dây chuyền lành lạnh, Đường Bạch dùng giọng ngọt như kẹo bông nói tiếp: “Cuộc thi tranh cúp cơ giáp mở rộng đã chính thức mở đăng kí, còn “Lược sử Chiến tranh giữa các vì sao” và “Một nghìn câu hỏi về cơ giáp” đều đã được chọn làm sách giáo khoa cho alpha cấp tiểu học. “
Cố Đồ Nam sững sờ tại chỗ, Đường Bạch nhìn gương mặt gã, trong lòng điên cuồng lè lưỡi trêu chọc.
Nhờn, khoan kể đến ông nội là viện trưởng viện nghiên cứu vũ khí, cậu đi học cũng không phải ngồi cho có, lớp học nghiệp vụ “Nếu bạn sinh một em bé alpha” đã giới thiệu cuốn sách mà một alpha đọc từ khi mới sinh ra đến khi lên đại học.
Đầu ngón tay quấn quanh thân dây chuyền, Đường Bạch nâng mắt nhìn, giữa lông mày hiện lên nét giảo hoạt như mèo, cậu giả vờ tò mò hỏi: “Xin hỏi ngài có đón xem từng kỳ catwalk của Paruru* không? Có biết xu hướng trang điểm gần đây của omega là gì không? Ngài đã đọc qua “Một trăm cách làm món tráng miệng tại nhà” và “Nghệ thuật cắm hoa” chưa? “
(*Paruru: người mẫu Nhật Bản Shimazaki Haruka)
Cố Đồ Nam:” … “
Tốt lắm, omega này đã thành công khơi dậy ham muốn chiến thắng của gã.
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Cố Đồ Nam, tâm trạng của Đường Bạch tốt hơn rất nhiều.
Nhưng dù sao thì Cố Đồ Nam cũng là một “lá chắn hẹn hò” và “vật phẩm để xin nghỉ phép” hữu dụng. Đường Bạch đành phải hạ thấp thân phận, ngang hàng với tên bại tướng này, cậu thoáng nhìn cơm hộp tiện lợi bày trên bàn: “Là tôi tự làm, anh muốn ăn không?”
Ngữ khí có chút tự mãn lọt vào tai Cố Đồ Nam lại vô cùng chói tai.
Bữa trưa do một vị thiếu gia cao quý mười ngón tay chưa từng chạm nước thì sẽ ngon cỡ nào?
“Không cần, đây là nhà ăn của học viện quân sự, tôi muốn ăn cơm huấn luyện.” Cố Đồ Nam không chút do dự đứng lên, nói xong cũng không thèm nhìn một cái đã đi thẳng đến chỗ lấy cơm.
Đường Bạch nhớ lại đánh giá của học viên về đồ ăn trong nhà ăn của Học viện Quân sự Liên bang, đồ ăn quái quỷ đó còn không bằng thức ăn cho lợn, ăn một phát là chết.
Nhìn không ra khẩu vị Cố Đồ Nam nặng như vậy, đúng là tinh thần thép.
Đường Bạch hờ hững nhún vai, muốn rút ngón tay ra khỏi thân dây chuyền, vừa rồi đang nghịch không để ý đã bị quấn chặt, càng nguy cấp chính là ngón tay bị quấn có đeo nhẫn chứa quang não.
Chiếc nhẫn chứa quang não hình hoa hồng và sợi dây chuyền làm bằng ma ngân quấn chặt vào nhau, căn bản không thể tháo ra được, cái này đúng là mua dây buộc mình.
Đường Bạch nghe nói kim loại này vẫn chưa nghiên cứu hết thuộc tính của nó, vì vậy tốt nhất không nên để chung với các vật phẩm khác như quang não.
Nghĩ đến đây, Đường Bạch trong lòng nóng nảy muốn cởi ra, không biết ma ngân chạm vào chỗ nào của quang não, giữa chúng chợt lóe một tia điện.
Khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng kinh thiên động địa vang lên bên tai Đường Bạch, cậu chỉ cảm thấy cổ nóng lên, đầu óc choáng váng, vô số dữ liệu dồn vào não…
“Đây là Omega nguyên soái.”
Hắn là Tạ Như Hành, sinh ra ở khu ổ chuột, trời sinh tính cách nổi loạn, không cam lòng trở thành cỗ máy sinh sản, vì vậy lựa chọn che giấu giới tính thật, O giả A thi đậu vào Học viện Quân sự Liên bang. Trong học viện quân sự, hắn đánh bại Cố Đồ Nam – đại diện của phe quý tộc, trở thành tân thủ lĩnh.
Gã Cố Đồ Nam kia xuất thân từ một gia đình quý tộc trong quân đội, ông nội là Liên bang thất tinh thượng tướng, gia đình sắp xếp cho gã một omega xinh đẹp làm đối tượng kết hôn, nhưng gã không thích loại hôn nhân sắp đặt này, đối tượng mà gã thích là một omega độc lập tự chủ trong kỷ nguyên mới, giống như O giả A là Tạ Như Hành.
Hai người tương ái tương sát, sau khi tốt nghiệp cả hai cùng ra chiến trường, để Tạ Như Hành tỏa sáng trên chiến trường, Cố Đồ Nam sẵn sàng trở thành phụ tá của người yêu. Nhiều năm sau, Tạ Như Hành trở thành Omega nguyên soái duy nhất trong lịch sử, Cố Đồ Nam là nguyên soái xếp sau hắn!
Đường Bạch: “???”
Đây là cái gì vậy? Sao nó lại xuất hiện trong đầu mình? Tại sao Cố Đồ Nam lại ở trong này?
Trong đầu trống rỗng, quyển sách trong đầu khiến Đường Bạch trở nên mờ mịt , đám tóc nhỏ ngây ngốc kinh ngạc vểnh lên, trực giác cảm giác được tình huống kì quái này có thể có liên quan đến ma ngân.
Không đợi Đường Bạch suy nghĩ, cuốn sách đã nóng lòng mời cậu gia tăng tốc độ đọc.
Ở trạng thái kỳ lạ này, đọc nhanh như gió chỉ là việc cỏn con, Đường Bạch trong một phút có thể đọc được một vạn từ.
Nhân vật chính của cuốn sách này là Tạ Như Hành, một omega đến từ khu ổ chuột, hắn không muốn trở thành cỗ máy sinh sản, nên giả thành A thi vào Học viện Quân sự Liên bang.
Đường Bạch: “???”
Đường Bạch nghĩ hành vi này rất không khôn ngoan, Học viện Quân sự Liên bang chỉ nhận alpha mà thôi, nếu thuốc ức chế của Tạ Như Hành mất tác dụng, một omega phát tình nhất định sẽ chết thảm trong tay lũ alpha.
Trong tình huống bình thường, Đường Bạch gặp loại tình tiết này sẽ không đọc tiếp, nhưng lần này cậu bị ép buộc, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, tiếp tục đọc.
Sau khi Tạ Như Hành vào học viện quân sự, hắn muốn giành vị trí thủ lĩnh.
Mỗi sinh viên năm nhất sẽ bầu ra một thủ lĩnh, thủ lĩnh có thể hưởng thụ tài nguyên, nhưng học trưởng trước nay luôn là quý tộc, và sinh viên năm nhất được yêu thích nhất lúc này là Cố Đồ Nam.
Đường Bạch: “???”
Đường Bạch đọc lại phần giới thiệu, xác định nhân vật công chính không chỉ trùng tên với vị hôn phu tương lai của mình, mà còn giống nhau về ngoại hình, tính cách và gia cảnh. Sau đó, Đường Bạch phát hiện bản thân xuất hiện trong cuốn sách này với tư cách là vị hôn thê tương lai mà Cố Đồ Nam không hề yêu, là nhân vật phụ pháo hôi.
Đường Bạch: “…chà.”
Trong trận thi đấu tranh giành vị trí thủ lĩnh, Tạ Như Hành nhờ tài năng đọc một lần khó quên và kinh nghiệm lăn lộn trong mấy cuộc thi cơ giới ngầm ở chợ đen, bài kiểm tra viết và thực chiến đều thắng Cố Đồ Nam, chỉ có phần thi lễ nghi, vì động tác sứt sẹo mà bị đám sinh viên quý tộc cười nhạo.
Trên thực tế, trong lớp học lễ nghi đầu tiên, đám sinh viên quý tộc đã bắt bẻ Tạ Như Hành đủ kiểu, trong đó có một alpha tên Tần Tuấn cười nhạo Tạ Như Hành lúc hành lễ giống omega mà không biết dạng chân.
Phép ẩn dụ xúc phạm này rất chân thật, Đường Bạch biết hầu hết các alpha đều coi thường omega, chẳng hạn như vị hôn phu tương lai Cố Đồ Nam của cậu.
Rất nhiều lời xúc phạm liên quan đến omega nhưng rất ít alpha dám nói ra trước mặt Đường Bạch. Vì lúc đó Đường Bạch sẽ khóc lóc, lấy tội danh “kỳ thị giới tính” nhờ luật sư giỏi nhất dạy cho họ một bài học.
Nhưng Tạ Như Hành đang giả mạo A, hiển nhiên không thể làm như vậy, hắn chọn cách túm cổ tên alpha miệng tiện kia, nói từng chữ: “Đừng để tôi nghe thấy bất kỳ lời phân biệt giới tính nào một lần nữa, alpha không cao quý hơn omega bao nhiêu đâu. ”
Mắt phượng bởi vì giận dữ mà tỏa sáng rực rỡ, giống như phượng hoàng sải cánh tái sinh từ đống tro tàn. Thủ lĩnh thật soái.
Một điểm nào đó trong lòng Đường Bạch đột nhiên bị đánh trúng, cậu bắt đầu thích nhân vật chính không khoa học này.
Tạ Như Hành thực sự là một omega hoàn toàn khác với Đường Bạch, sinh ra trong khu ổ chuột, trong lòng là dã thú hung hãn tàn nhẫn, nắm bắt mọi cơ hội để leo lên.
Để thuận tiện cho việc gia nhập quân đội, hắn đã tự tay cắt bỏ tuyến thể* của mình, tàn nhẫn đến mức Đường Bạch cũng cảm thấy sau gáy chợt lạnh.
(*tuyến thể: cả Omega và Alpha đề có tuyến thể ở sau gáy để tỏa ra một mùi hương, còn gọi là tin tức tố (pheromone)
Thuốc khiến omega ngụy trang thành alpha có tác dụng phụ rất lớn, nếu tiêm quanh năm suốt tháng, người tinh thể bình thường có thể sống đến hơn hai trăm tuổi, nhưng Tạ Như Hành thậm chí không thể sống đến bốn mươi tuổi, Tạ Như Hành vào quân đội để thực hiện ước mơ của mình, không chớp mắt đem thuốc tiêm vào người.
Để phục kích kẻ thù, Tạ Như Hành thường quên uống dịch dinh dưỡng, như thể máu và khói thuốc súng có thể làm thức ăn, nhiều năm như vậy, hắn bị bệnh dạ dày nghiêm trọng. Trong một trận chiến, Tạ Như Hành dẫn đầu tiểu đội lấy ít địch nhiều, may mắn giành được chiến thắng, cái giá phải trả quá lớn, suýt nữa bỏ mạng trên chiến trường.
Thuộc hạ mang Tạ Như Hành đang hấp hối đến chỗ quân y, ngay khi tác dụng của thuốc ngụy trang mất dần, giới tính thật của Tạ Như Hành được tiết lộ, toàn bộ tinh tế* náo động, bọn họ yêu cầu quân bộ thu hồi quân hàm của Tạ Như Hành, để omega lệch lạc này trở lại con đường đúng đắn.
(*con người sống ở nhiều hành tinh khác nhau, thường sẽ có một hành tinh đảm nhận vai trò “thủ đô”. Các quốc gia khác nhau cũng sẽ chiếm những hành tinh khác nhau.)
Cho dù omega này đã cắt tuyến thể, sẽ không phát tình ảnh hưởng đến người khác.
Đó là cuộc chiến không có khói thuốc súng, không ai ủng hộ Tạ Như Hành, ngay cả đối tác chính thức của hắn là Cố Đồ Nam cũng vậy, gã hy vọng Tạ Như Hành có thể rời khỏi quan đội, quay về sinh cho gã một đứa con, chăm lo gia đình.
Bất luận chịu bao nhiêu tổn thương, Tạ Như Hành cũng không rơi lệ, nhưng vào lúc này đôi mắt đã đỏ hoe.
Hắn bị thương nặng còn chưa hồi phục, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào khoang điều khiển cơ giáp* của mình, tuyên bố với mọi người chỉ cần một alpha có thể đánh bại hắn, hắn sẽ ngay lập tức cởi bỏ quân phục.
(*Cơ giáp: một loại robot được điều khiển bởi con người, được sử dụng trong chiến đấu và trong lĩnh vực quân sự. Thường thì những người có tinh thần lực và thể chất cao mới có thể điều khiển cơ giáp.)
Con thú hung tàn đang suy yếu trong lòng Tạ Như Hành đang giương nanh múa vuốt, cho dù trên người đầy thương tích cũng không chịu cúi đầu. Máu chảy đầy khoang điều khiển, nhưng hắn vẫn uy phong lẫm liệt điều khiển nó hạ gục tất cả đối thủ.
Mãi đến tận giờ phút này, Đường Bạch mới thực sự hiểu được ý nghĩa của Omega Light, cậu mới nhận ra rằng Tạ Như Hành đã thực sự tỏa sáng.
Cậu nhìn Tạ Như Hành lần nữa tỏa sáng trên chiến trường mà hắn yêu thích nhất, từng bước một trở thành nguyên soái, vô số cặp mắt “thành kiến omega” đang dõi theo hắn, vô số bàn tay “alpha nắm quyền” cố gắng kéo hắn xuống.
Thứ duy nhất có thể đánh bại Tạ Như Hành chính là cái chết.
Hắn vĩnh viễn nằm lại trong đêm tối năm 37 tuổi, không thể nhìn thấy bình minh cuối đêm dài, không thể nhìn thấy quân đội bãi bỏ hạn chế omega gia nhập quân đội, không thể nhìn thấy ngày càng nhiều trường học dành riêng cho omega thành lập, cũng không thể nhìn thấy viện nghiên cứu công bố bắt đầu nghiên cứu đáy huyệŧ nhân tạo…
Đây là lần đầu tiên Đường Bạch tôn sùng một omega đến vậy…
Sinh ra trong hoàn cảnh tồi tệ nhất, không những không sa đọa mà còn có tính cách độc lập, tự mình kiên định theo đuổi mục tiêu, sẵn sàng hy sinh mọi thứ kể cả tính mạng của bản thân để đạt được mục tiêu.
Tạ Như Hành như vậy rất giống một người hy sinh vì lí tưởng lớn. Trên con đường quyền lợi bình đẳng cho omega, chưa từng có người hy sinh vì lí tưởng lớn như Tạ Như Hành, bởi vì tiếng nói của omega trong xã hội này quá nhỏ, dễ dàng bị đè xuống, thậm chí hy sinh bản thân cũng không thể thay đổi được gì.
Mặc dù Đường Bạch là kiểu omega được giới thượng lưu ưu ái, cậu thích ăn mặc đẹp, thích xem Paruru trình diễn catwalk, cũng thích đeo tạp dề nấu ăn. Sống trong gia đình không cần lo ăn lo mặc, phá lệ coi như thích hợp với xã hội này.
Nhưng trên thực tế, ngay cả Đường Bạch cũng cảm thấy mình bị chèn ép khắp nơi.
Ít nhất Đường Bạch vẫn luôn nhớ khi còn nhỏ cậu muốn mua một bộ đồ chơi cơ giáp, nhưng cho dù cậu có khóc đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không có ai trong gia đình mua cho cậu, còn vứt cả bộ đồ chơi cơ khí mà cậu dùng tiền tiêu vặt tiết kiệm để mua.
Một omega, được sinh ra là để thích búp bê Paruru.
Mặc dù Đường Bạch không ghét Paruru, nhưng tại sao cậu không thể có đủ bộ búp bê Paruru và mô hình cơ giáp cùng một lúc?
Đường Bạch chỉ dám nghĩ trong lòng, chưa từng thể hiện ra ngoài, cũng chưa từng nghĩ tới những thứ sâu xa hơn.
Tạ Như Hành khi còn sống lại như sấm dậy đất bằng*, tuyên truyền giác ngộ khiến Đường Bạch ý thức được omega này lớn lên trong sự ngu dốt đầy định kiến của xã hội, trong thế giới đen tối, hắn dùng thân mình làm bó đuốc, làm ánh sáng duy nhất trong thế giới này.
(*sấm dậy đất bằng được hiểu như một phép ẩn dụ cho một sự thay đổi lớn đột ngột. Nó cũng là một phép ẩn dụ cho sự nổi tiếng hoặc địa vị đột ngột.)
Hắn hoàn toàn xứng đáng là Omega Light.
Đường Bạch là một omega rất mau nước mắt, rất dễ xúc động, xem mấy tiểu thuyết cường hào đoạt thủ truyền thống của omega cũng có thể khóc đến rối tinh rối mù, nước mắt chảy ra không ngưng lại được.
Trong mắt Tạ Như Hành không biết chân tướng, omega này rất giống như cãi nhau với Cố Đồ Nam, tự mình chịu đựng tổn thương, muốn chịu đau một mình, nhưng càng nghĩ càng ủy khuất nên mới lệ rơi đầy mặt.
Tạ Như Hành sững sờ, nhìn Đường Bạch giống như làm ảo thuật, để cho hàng mi cong vút đón lấy nước mắt như hạt ngọc vỡ vụn, cả người toát ra vẻ khiến người ta vừa muốn khi dễ lại vừa muốn bảo vệ.
Là người từ trước đến nay luôn tin rằng nước mắt là thứ vô dụng nhất, hầu kết Tạ Như Hành hiện tại lại đang lăn lộn, nhìn chằm chằm đôi mắt và chóp mũi đỏ bừng của Đường Bạch, khóc đến mức vai cậu cũng run lên…
Fuck…
Ngứa ngáy từ dưới đùi cuối cùng cũng lan ra trong lòng, dưới đáy lòng giống như dã thú đang cố gắng phá vỡ cái lồng lý trí, muốn lao ra cắn sau gáy của omega nhỏ bé.
Đường Bạch cảm thấy sau gáy ớn lạnh, vô thức quay đầu lại nhìn, vừa lúc thấy Cố Đồ Nam đang bưng cơm huấn luyện.
“Cậu khóc?” Cố Đồ Nam cau mày hỏi.
Đường Bạch không bận tâm nhiều đến cảm giác nguy hiểm kỳ lạ vừa rồi, đôi mắt hồng hồng trừng Cố Đồ Nam.
Chính là tên alpha cặn bã này, lúc Tạ Như Hành bất lực nhất, gã lại mong Tạ Như Hành về nhà sinh con cho mình!
Hừ! ! !
Cố Đồ Nam quá cường thế để có thể quan tâm chăm sóc người khác. Nhưng thân là phụ tá của Tạ Như Hành, chỉ cần Cố Đồ Nam bổ sung thêm đồ ăn nhẹ vào khẩu phần ăn của Tạ Như Hành thì bệnh dạ dày của Tạ Như Hành sẽ không nghiêm trọng đến mức vô phương cứu chữa. Gã căn bản không chăm sóc tốt cho Tạ Như Hành! ! !
Nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt hận không thể nhào tới một ngụm cắn chết mình của Đường Bạch, Cố Đồ Nam: “???”
Yếu đuối đến mức này luôn sao? Tôi chỉ không ăn cơm hộp tiện lợi của cậu làm mà cậu đã ủy khuất thành cái dạng này?
Đường Bạch vừa muốn nói tên rác rưởi này ngay cả Omega Light cũng không chăm sóc tốt, nhưng nhận ra mình chỉ là đang đọc tiểu thuyết. Omega Light hoàn hảo đó chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết.
Trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát to lớn, Đường Bạch thất hồn lạc phách há miệng thở dốc, không chút hy vọng hỏi: “Anh có biết…Tạ Như Hành không?”
Cố Đồ Nam nghe vậy khẽ nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu nhìn alpha ngồi phía sau Đường Bạch: “Cậu tìm cậu ta? Cậu ta đang ngồi phía sau cậu kìa.”
Đường Bạch: “!! ??!? !!”
Tác giả có điều muốn nói:
Tạ Như Hành là alpha
Tạ Như Hành là alpha
Tạ Như Hành là alpha
Điều quan trọng phải nói ba lần!
Chỉ có thằng ngốc Đường Bạch không biết Tạ Như Hành là alpha.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!