Tự Họa Vô Lai
Chương 28: Đại náo Thẩm gia xong tâm trạng rất tốt
Ở chính viện của Thẩm gia.
“Phụ thân.. huhu…”
Song Miên bước đến cửa đã khóc oà lên.
“Miên nhi, có chuyện gì vậy.”
Thẩm Viễn Trình ngồi ghế chánh toạ sai người đỡ Song Miên. Mạc Dung nhíu mi cao giọng chỉnh đốn nàng ấy.
“Miên Nhi, làm ra dáng một tiểu thư khuê các một chút đi.”
“Mẫu thân, Miên nhi… huhu Miên nhi bị người khác ức hiếp huhu… còn, còn tát con ba cái…”
Song Miên khóc đến hai mắt đỏ hoe uất ức nói.
“Là ai dám ức hiếp con??”
Viễn Trình đập bàn tức giận quát.
“Là ta!!”
Băng Lam ngẩng đầu nghênh ngang đi vào, Tử Bạch chấp tay sau lưng đi sau nàng.
“Là ả ta, phụ thân, mẫu thân, hai người làm chủ cho con.”
Song Miên oán hận nhìn nàng lại đứng dậy chỉ tay về phía nàng.
“Minh Chủ, Nhiếp Chính Vương mời ngồi mời ngồi.”
Viễn Trình tối mặt liếc Song Miên lại gượng cười cung kính nói.
“Người đâu, mang trà ngon ra đây.”
Nàng ngồi xuống khoanh tay cao ngạo nhìn Song Miên lại nhếch miệng nói.
“Ta chính là người đã tát nhị tiểu thư, thế ngài định xử như thế nào??”
Mạc Dung nhíu mi nhìn nàng, nghe danh đã sớm bây giờ mới có thể gặp mặt. Viễn Trình thở dài nhìn Song Miên, chọc ai không chọc đi chọc ngay ổ kiến lửa.
“Là ai dám ức hiếp Miên nhi của ta!!”
Uyển Lan cũng chính là nhị phu nhân bước vào cao giọng nói. Bà nghe các nha hoàn thân cận nói liền vội đến đây làm chủ cho Song Miên.
“Miên nhi của ta…”
Khoé mặt bà ướt ướt ôm lấy Song Miên. Nàng ta lại khóc oà lên lao vào ôm Uyển Lan.
Băng Lam nhếch miệng lạnh nhạt nhìn hai người họ lại chuyển mắt nhìn Viễn Trình.
“Thẩm gia!! THẬT CÓ QUY CỦ NHA ~~”
Nàng châm biếm nói. Tử Bạch nhịn cười nhìn nàng lại lạnh lùng chuyển mắt đến Viễn Trình.
“Nghe thật đau đầu.”
Mạc Dung nhìn Uyển Lan và Song Miên mở lời nói.
“Muội muội và Miên nhi nên có ý tứ lại, có chuyện gì từ từ nói. Thật mất mặt Thẩm gia…”
“Hai ngươi mau im lặng, đau đầu chết mất!!”
Viễn Trình quát lớn trừng mắt nhìn hai người họ. Uyển Lan lấy làm lạ vì sao lão gia lại đối xử với bà như vậy.
“Lão…”
“Muội muội không nghe sao, mau trở về ghế ngồi từ từ nói.”
Mạc Dung nói mang theo vẻ trách mắng. Song Miên lúc này vẫn chưa hiểu chuyện gì, tại sao phụ thân lại như vậy.
“Phụ thân, có chuyện gì sao??”
Tiêu Lục cùng Minh Châu bước vào nhìn thấy nàng liền gật đầu.
“Lục nhi, con đến đây rồi thì ngồi xuống nghe chuyện của muội muội con.”
Mạc Dung như con người khác ân cần nói lại liếc Minh Châu.
“Dạ.”
Hắn dẫn Minh Châu ngồi bên phải Viễn Trình.
“Thẩm gia gần như đã đông đủ rồi, nhị tiểu thư uất ức ở chỗ nào cứ việc nói.”
Băng Lam hờ hững nói lại cầm ly trà nhẹ nhàng nhấp môi.
Song Miên lau nước mắt yếu ớt nói.
“Phụ thân, con đi đến Đào Thanh viện để ngắm hoa đào. Ai ngờ đi đến đã thấy bọn họ, con chỉ nói vài lời thì… thì ả ta tát con ba cái. Huhu…”
Băng Lam nhướng mắt thật nực cười, cái gì là vài lời?? Nàng không rõ cảm xúc nhẹ đặt ly trà xuống.
“Nhị tiểu thư, cái gì là nói vài lời?? Ngươi không biết là Đào Thanh viện đã là của ta và Nhiếp Chính Vương sao??”
Nàng mỉm cười nói tiếp.
“Vài lời như là ai dám dành chỗ của ta?? Bắt ta và Thái Tử hành lễ, định tát người của ta sao??”
“Miên nhi, điều này có thật không.”
Viễn Trình nhíu mi nhìn Song Miên hỏi gắt.
“Chuyện này… là con không biết có người đến Hoa Thanh Uyển ở. Nơi đó vốn là nơi yêu thích của con mà, hành lễ là chuyện đương nhiên vì con là nhị tiểu thư của Thẩm gia mà. Còn nữa, con định tát người của ả là do nó vô lễ với con.”
Song Miên ương ngạnh giải thích mà không biết chính mình sai lại càng sai.
“Muội có biết đó là Nhiếp Chính Vương của Thuỷ quốc và Minh Chủ không hả. Dựa vào đâu mà muội bắt họ hành lễ chứ.”
Tiêu Lục tức giận nói.
Minh Châu mím môi thấy Tiêu Lục tức giận nên rót trà cho hắn. Mạc Dung cười thầm nha đầu đó đúng là rất ngu ngốc, đến nước này mà vẫn ngông cuồng.
“Cái này…”
Song Miên nhìn sang Băng Lam sợ hãi tìm cách giải thích.
“Không sao, ta đã tát nhị tiểu thư ba cái thì đương nhiên có thể tát thêm vài cái.”
Nàng mỉm cười thân thiện nhưng lại đi cùng với lời nói âm độc. Uyển Lan nghe thấy liền liếc sang Song Miên bảo nàng xin lỗi.
“Song Miên, mau xin lỗi Minh Chủ và Nhiếp Chính Vương, ta phạt con ở trong phòng sám hối một tuần nữa bước cũng không được bước ra khỏi phòng.”
Viễn Trình vô tình nói vẻ chán ghét.
“Phụ thân…!!”
Song Miên cắn môi sợ hãi lại miễn cưỡng nói.
“Minh Chủ, Nhiếp Chính Vương… xin lỗi.”
“Quỳ xuống!!”
Băng Lam nhẹ nhàng nhả hai chữ ấy ra, Song Miên liền ngẩng đầu nhìn Viễn Trình uất ức lại oán hận quỳ xuống.
“Ta xin lỗi.”
Nàng nhìn sang Tử Bạch.
“Ngươi thấy như vậy là xin lỗi sao??”
Hắn nhíu mi tự nhiên, nàng lại hỏi hắn.
“Tuỳ ý nàng.”
Băng Lam ngước mặt cao ngạo nói.
“Làm lại, xưng hô cho đúng quy củ.”
Song Miên cắn chặt môi đến chảy máu, cơ thể run run quỳ.
“Nhiếp Chính Vương, Minh Chủ… Song Miên đã sai, mong hai người tha lỗi.”
“Ừ.”
Nàng lạnh lùng nói.
Minh Châu có vài phần thương xót cho Song Miên, nhưng tỷ ấy thật sự là người có lỗi trước. Tiêu Lục xoa đầu nàng.
“Là muội ấy được cưng chiều mà hư đốn, muội đừng để tâm.”
Mạc Dung mỉm cười cao hứng nhìn Băng Lam.
“Minh Chủ, Song Miên đã biết lỗi rồi coi như người rộng lượng đừng tính toán.”
Nàng nhếch miệng đứng dậy.
“Ta vốn chưa tính toán với ai chỉ là rất nghĩa khí, người nào đối với ta một ta liền trả mười.”
Nói xong nàng cùng Tử Bạch rời đi.
Viễn Trình liếc Song Miên.
“Con đã hài lòng chưa.”
Nói xong liền tức giận bỏ đi. Mạc Dung đứng dậy cười châm biếm.
“Lục nhi chúng ta đi thôi.”
Bà nói tiếp.
“Người đâu, đưa nhị tiểu thư về phòng canh chừng cẩn thận không để nhị tiểu thư rời khỏi phòng nửa bước.”
Song Miên cũng từ nay mà rút ra bài học để đời, kết cuộc chọc phải ổ kiến lửa không lớn chỉ đủ để bản thân rút ra bài học mới. Bây giờ có hận cũng không có ít gì, nàng oà khóc ôm lấy Uyển Lan.
“Được rồi con ngoan, chỉ là một tuần thôi con đừng lo. Mẫu thân sẽ đến phòng con thường xuyên.”
Đại náo Thẩm gia xong quả nhiên tâm trạng rất tốt, Băng Lam vui vẻ đi cùng Tử Bạch trở về Đào Thanh viện.
“Bội Ngọc, em đi chuẩn bị cho ta vũ phục màu đỏ vừa mắt nhé.”
Nàng mỉm cười điềm đạm nói.
“Dạ.”
Bội Ngọc gật đầu nhớ lời nàng.
“Ta vừa nảy ra một ý rất hay.”
Băng Lam cười tươi nhìn Tử Bạch.
La Phùng và La Phan cười khổ nhìn nhau, quả nhiên hai người trời sinh là dành cho nhau. Tính cách biến thái rất giống nhau nha, sau này có lẽ hai người phải chịu khổ rồi. Hắn xoa đầu nàng ôn nhu nói.
“Đại náo xong tâm trạng vui đến vậy sao??”
La Phan ở phía sau Tử Bạch xoa đầu La Phùng nhái theo lời hắn. Bội Thanh che miệng cười thật giống nha. La Phùng hất tay hắn lại nhìn Tử Bạch xem ngài ấy có biết không, hắn hạ giọng nói.
“Ngươi điên à, chủ nhân mà thấy là xong đời đó.”
“Ừm tâm trạng rất vui.”
Nàng gật đầu vui vẻ nói trông rất đáng yêu.
“Vậy chúng ta tiếp tục đi ngắm hoa đào.”
Tử Bạch hướng mắt về phía trước tránh bị vẻ đáng yêu của nàng mê hoặc.
“Ừm.”
Băng Lam nhìn Bội Thanh nói.
“Bánh của em rất ngon nha ~~”
“Em phát hiện ra, dạo này chủ nhân ăn rất nhiều nha.”
Bội Thanh mỉm cười hiểu ý nàng.
“Vậy ngày mai chúng ta đi dạo kinh thành ở Mộc quốc đi. Đồ ăn nhất định rất ngon nha…”
Bội Châu hai mắt sáng ngời nói.
“Người ăn nhiều chính là Bội Châu mới đúng.”
Băng Lam nhìn sang Bội Châu cười cười nói tiếp.
“Nhưng ngày mai chúng ta nên đi dạo kinh thành một chút.”
Nàng nhìn hắn vẻ hỏi ý Tử Bạch như thế nào.
“Đều do nàng quyết định hết.”
Hắn nói cho nàng cảm giác ấm áp không nên lời. Ở phía sau La Phùng và La Phan không khỏi rợn người, sao họ không cảm nhận cái ấm áp cạn lời đó…
“Chủ nhân có thể mời Lưu thiếu gia, Thái Tử, công chúa cùng đi dạo kinh thành vào ngày mai.”
Bội Hà lên tiếng đề nghị. Băng Lam suy nghĩ một hồi liền đáp ứng.
“Được!!”
Cũng đã lâu rồi không gặp Lưu Sở ngày mai lại được thấy vẻ đáng yêu của đệ ấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!