Đừng Nói Chuyện Với Cô Ấy - Quyển 1 - Chương 10-2: Sự kiện giết người qua những giấc mơ (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Đừng Nói Chuyện Với Cô Ấy


Quyển 1 - Chương 10-2: Sự kiện giết người qua những giấc mơ (1)


Type: Mều

Diệp Thu Vi lại kể tiếp: “Nghe kể về giấc mơ của tôi xong cô ta lập tức lấy cuốn Chu Công giải mộng tân giải kia ra, sau khi lật xem một lát bèn nói: “Nằm mơ cãi nhau với chồng chứng tỏ chị có điều bất mãn với chồng mình, nhưng việc này không hề làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai vợ chồng chị. Nằm mơ thấy chồng đánh nhau với người khác, điều này chứng tỏ chồng chị rất có sức sống, còn nằm mơ thấy anh ta chảy máu thì lại càng là một điềm may, chứng tỏ rằng anh ta sắp phát tài.” Sau đó cô ta lại hỏi tôi: “Đúng rồi, trong giấc mơ đó, chồng chị cuối cùng có chết không vậy?“.”

Nghe kể đến đây, tôi bất giác nhớ đến Tần Quan, trong lòng không khỏi dâng lên đôi chút cảm giác không thoải mái.

Diệp Thu Vi vẫn nguyên vẻ bình tĩnh, sắc mặt chẳng hề xao động chút nào. “Tôi suy nghĩ một chút, sau đó liền đáp là có. Cô ta khẽ gật đều vẻ hài lòng, nói: “Như vậy là tốt nhất, điều này chứng tỏ rằng chồng chị sau này nhất định sẽ bình an khỏe mạnh, bởi những gì diễn ra ngoài đời luôn trái ngược với trong mơ.” Tôi đáp lại qua loa mấy tiếng, khi đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để có thể tiếp tục dẫn dắt tiềm thức của cô ta thì cô ta đột nhiên xoay người qua nhìn tôi, khẽ thở dài một tiếng. Tôi ý thức được điều gì đó, thế là vội vàng hỏi cô ta là tại sao lại thở dài. Cô ta đáp: “Em đột nhiên nhớ đến chồng em. Chị Thu Vi, chị thử nói xem, một người đàn ông như thế nào thì có thể coi là tốt nhất chứ? Là một người đàn ông dịu dàng tinh tế, lúc nào cũng hiểu chị, chu đáo với chị; hay là một người đàn ông mạnh mẽ, độc đoán, luôn chăm lo cho chị như một con thú cưng, không để chị phải lo lắng chuyện gì?” Tôi cười nói: “Gộp ưu điếm của hai loại đàn ông em vừa kể vào một người không được hay sao?” Cô ta lại thở dài tiếng nữa, nói: “Trên đời này làm gì có người đàn ông nào mười phân vẹn mười như thế. Chẳng lẽ chị đã từng gặp rồi sao?”.”

“Cô ta quả thực rất nhạy cảm.” Tôi nói. “Mới thoáng đó mà đã bị ảnh hưởng bởi sự ám thị của cô rồi.”

”Cô ta đã chủ động cắn câu như thế, tôi tất nhiên sẽ không khách sáo rồi.” Diệp Thu Vi đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mấy cành cây trĩu xuống, hờ hững kể tiếp: “Tôi hỏi: “Sao vậy, em không hài lòng về chồng mình à?” Cô ta khẽ cười đáp: “Cũng không hẳn là thế, anh ấy rất giỏi, rất có bản lĩnh, còn biết kiếm tiền, chỉ là không bao giờ chịu quan tâm đến người khác, mà thực ra cũng không phải là không chịu quan tâm, phải nói là anh ấy không biết cách quan tâm. Em cứ luôn có cảm giác anh ấy chỉ coi em như một con thú cưng hoặc là một món đồ yêu thích thôi vậy, tuy cũng có yêu em, bảo vệ em bằng phương thức của riêng mình, nhưng anh ấy lại không bao giờ chịu suy nghi đến cảm xúc của em. Hồi năm ngoái, khi anh ấy ép em phải đi phá thai, em thiếu chút nữa đã định ly hôn với anh ấy rồi.”.”

Tôi lẳng lặng gật đầu.

Diệp Thu Vi lại nói tiếp: “Hơn một tiếng đồng hồ sau đó chúng tôi đều trò chuyện về chồng của cô ta.Tiểu Tiểu Yến không hề đề phòng tôi chút nào, tôi cũng vì thế mà dần dần hiểu về Triệu Hải Thời hơn. Công việc của anh ta ở Công ty E hết sức suôn sẻ, ngay cả mấy vị lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn A cũng biết đến anh ta. Anh ta quen biết rất rộng, trong số những người quen không chỉ có các quan viên chính phủ, còn có một đám anh em chịu bán mạng cho anh ta nữa. Tuy Tiêu Tiểu Yến không nói rõ, nhưng tôi có thể nghe ra được, dưới tay Triệu Hải Thời có một tập đoàn nhỏ mang tính chất như xã hội đen. Cùng với đó, Triệu Hải Thời cũng rất biết kiếm tiến, còn sẵn lòng chi tiền cho Tiêu Tiểu Yến nữa. Nghe Tiêu Tiểu Yen nói là muốn mở phòng tập thể thao, chỉ trong vòng một tuần, anh ta đã thuê xong địa điểm, còn đặt mua về những thứ thiết bị tốt nhất và mới nhất. Qua những lời nói vô tâm của Tiêu Tiểu Yến, tôi còn đoán ra được rằng tiền của Triệu Hải Thời đa phần là có lai lịch bất chính.”

Tôi vừa lắng nghe vừa thầm khắc họa hình tượng của Triệu Hải Thời trong đầu mình.

”Buối chiều hôm đó, cô ta đã nói ra rất nhiều chuyện về Triệu Hải Thời, nhưng còn chưa phải là toàn bộ.” Diệp Thu Vi tiếp tục phân tích. “Trong khi nói chuyện, cô ta thường xuyên để lộ vẻ muốn nói lại thôi, có một số chuyện mới nói được một nửa đã đột ngột chuyển chủ đề, mà đôi lúc cô ta còn phủ nhận những lời mình vừa mới nói nữa, những điều này đều chứng tỏ cô ta rất muốn thổ lộ chuyện về chồng mình, nhưng có một số chuyện lại không tiện để cho người ngoài biết. Một khi ham muốn thổ lộ bị kìm nén, con người ta rất có khả năng sẽ giải tỏa qua giấc mơ, chỉ cần hiểu được bản chất của giấc mơ đó là tôi có thể sẽ đoán ra được những tin tức mà cô ta còn chưa nói rõ.”

Tôi nói: “Về mặt lý luận thì đúng là như vậy, nhưng trong giấc mơ dù sao cũng tồn tại quá nhiều nhân tố không xác định.” 

“Cho nên, tôi phải làm cho ham muốn thổ lộ của cô ta trở nên mãnh liệt hơn nữa.” Diệp Thu Vi nói. “Chúng tôi cùng nhau dùng bữa tối trong phòng tập thể thao. Cô ta chỉ ăn rau củ luộc, không hề động đến thứ gì khác.”

Tôi tò mò hỏi: “Cô ta có béo không?”

”Cô ta có vóc dáng cân đối, không hề béo chút nào.” Diệp Thu Vi suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Tôi hỏi cô ta là tại sao lại phải đối xử nghiêm khắc với bản thân như vậy? Cô ta hai mắt lóe sáng, cười đến nỗi không khép miệng lại được, rồi bèn nói là cần giữ một vóc dáng thật thon thả, như vậy khi gặp một người đàn ông tốt mới có thể nắm bắt được trái tim của anh ta.”

Tôi không kìrn được hơi cau mày lại. “Phải chăng khi ấy cô ta đã phải lòng một người nào đó rồi?”

”Rất có thể là như vậy.” Diệp Thu Vi nói. “Tôi lập tức nắm lấy cơ hội, nói: “Em cứ nên yên phận một chút thì hơn, con trai cũng đã lớn bằng ấy rồi, đừng nên hở một chút là lại nghĩ tới người đàn ông khác. Em hãy cố nghĩ về những mặt tốt của chồng em, anh ta giỏi kiếm tiền, có thành tựu về mặt sự nghiệp, địa vị xã hội và mối quan hệ thì lại càng không tầm thường, một người đàn ông như vậy biết phải đi đâu mà tìm chứ? Chưa biết chừng sớm đã có người phụ nữ khác để mắt tới anh ta rồi đấy.” Tiêu Tiểu Yến thở dài một hơi, nói: “Ai muốn để mắt thì cứ kệ họ, có lúc em thực sự chẳng muốn chung sống với anh ấy thêm một giây phút nào. Chị không biết đâu… ôi… có một số chuyện em không thể nói với chị được.“.”

Tôi bất giác gật đầu lia lịa. “Cô quả thực đã khiến cho ham muốn thổ lộ của cô ta mãnh liệt hơn nhiều rồi.”

”Như thế vẫn còn chưa đủ.” Diệp Thu Vi nói. “Chúng tôi cùng nhau đi bộ rời khỏi phòng tập thể thao. Nhà cô ta cách đó không xa, nằm trong một khu biệt thự cao cấp do Tập đoàn A xây dựng. Lúc từ biệt, tôi tỏ vẻ hết sức ngưỡng mộ nói với cô ta: “Chị thật ghen tị với em quá, có một người chồng tốt như thế này, em nên biết tự thỏa mãn mới phải. Cho dù anh ta có bao nhiêu điều không đúng, cho dù anh ta có khiến em phải chịu bao nhiêu áp lực thì nhìn vào căn nhà này, em cũng nên cố mà nhẫn nhịn đi.” Cô ta hơi hé miệng ra, cuối cùng thở dài buồn bã, nói: “Không nằm trong chăn không biết chăn có rận đấy thôi chị ơi, thực ra em cũng ngưỡng mộ chị lắm đấy.“.”

Diệp Thu Vi lại lần nữa làm cho ham muốn thổ lộ của Tiêu Tiểu Yến thêm mãnh liệt.

Tôi hỏi: “Sau đó thì sao? Đêm đó cô ta có nằm mơ một giấc mơ như cô mong muốn không vậy?”

”Sự lo lắng của anh khi nãy là chính xác.” Diệp Thu Vi nói. “Ngày hôm sau, tôi không thể đoán ra được điều gì từ trong giấc mơ của cô ta. Buổi chiều hôm đó, tôi đã lại lần nữa nói chuyện với cô ta cả buổi chiều, đồng thời không ngừng tiến hành ám thị cô ta. Sang ngày thứ ba, tôi rốt cuộc đã có được một chút thu hoạch. Đó là ngày 22 tháng 7, vào lúc ba giờ bốn mươi phút chiều, Tiêu Tiểu Yến uể oải đi vào phòng tập thể thao. Tôi và hai vị khách khác đã cùng cô ta đánh bóng bàn một lúc, khi nghỉ ngơi, cô ta kể cho tôi nghe cơn ác mộng mà cô ta đã gặp phải hồi trưa: Cô ta mơ thấy mình là một bác sĩ, thế rồi đột nhiên phải làm một ca phẫu thuật nghiêm trọng, bệnh nhân chính là Triệu Hải Thời, có điều trong mơ Triệu Hải Thời căn bản không phải là chồng của cô ta. Ca phẫu thuật diễn ra rất không thuận lợi, vì trong co thể của Triệu Hải Thời bò nhung nhúc đầy những dòi. Nhưng rất lạ, trong giấc mơ lần này cô ta không hề sợ lũ dòi đó chút nào. Cô ta giúp Triệu Hải Thời gắp từng con dòi ra khỏi cơ thể, nhưng lũ dòi vẫn nhiều không đếm xuể. Lúc này Triệu Hải Thời chợt nói: “Bác sĩ, tôi không sao đâu, cô không cần để tâm đến lũ dòi trong bụng tôi, cứ về văn phòng mà chơi đi. Khi tôi đói, cô chỉ cần đưa đồ ăn tới cho tôi là được, tôi thích nhất là ăn bánh bao chay trắng do cô hếp đấy, vừa to lại vừa mềm.” Tiêu Tiểu Yến liền nói: “Bây giờ tôi sẽ đi hấp bánh bao chay cho anh ăn.” Nhưng cô ta vừa mới xoay người thì đột nhiên có một bác sĩ nam đi vào, trong tay cầm theo mấy con rắn, nói: “Tôi có cách chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân, chỉ cần để mấy con rắn này ăn hết lũ dòi là được rồi.” Dứt lời, anh ta liền vứt mấy con rắn đó vào trong bụng Triệu Hải Thời. Thật kỳ lạ, lũ dòi trong cơ thể Triệu Hải Thời chỉ sau nháy mắt đã hoàn toàn biến mất. Trong giấc mơ, Tiêu Tiểu Yến còn nhìn thấy rõ những con rắn đó, cái lưỡi xanh lè của bọn chúng không ngừng thò ra thụt vào, thế rồi đột nhiên chúng há miệng ra cắn thẳng vào trái tim của Triệu Hải Thời. Tiêu Tiểu Yến cảm thất tim mình đau nhói, thiếu chút nữa thì tỉnh lại. Đúng vào thời điểm cô ta nửa mơ nửa tỉnh, không ngờ người bác sĩ nam kia lại ôm chầm lấy cô ta rồi hôn lên môi cô ta. Sau đò, anh ta lại đột ngột buông cô ta ra và tụt quần mình xuống, để lộ một con rắn vừa nhỏ vừa dài ở giữa hai chân. Cặp mắt của con rắn đó ánh lên những tia sáng sắc lạnh, từ bên trong toát ra một vẻ rùng rợn khó mà miêu tả bằng lời.”

Giấc mo này hơi dài, tôi không thể nào nhớ hết từng chi tiết nhỏ.

”Trong giấc mơ này không chỉ có chồng cô ta, còn có sự xuất hiện của một người đàn ông khác nữa…” Tôi trầm ngâm hỏi: “Cô đã phân tích như thế nào?”

Diệp Thu Vi suy nghĩ một lát rồi nói: “Trong khi kể về giấc mơ này, Tiêu Tiểu Yến vừa mới nhắc đến người bác sĩ nam kia thì hai mắt liền thoáng nheo lại, hoặc cũng có thể nói là đã chớp mắt một cái, đồng thời mím chặt môi, khóe môi bên trái hơi xị xuống, những điều này đều thể hiện cô ta rất khó chịu với đối phương. Cho dù khi ở trong mơ, cô ta vô duyên vô cớ ghét người bác sĩ đó thì thông thường thứ tâm trạng này cũng không được mang theo ra ngoài đời thực, cho nên tôi đoán, có lẽ cô ta quen biết người bác sĩ nam trong giấc mơ đó, vậy nhưng lại cố tình không nhắc đến tên của anh ta.”

”Người bác sĩ đó đã dùng vũ lực để hôn cô ta trong giấc mơ.” Tôi thử phân tích. “Trong tình huống bình thường, chỉ khi nào một người phụ nữ rất thích một người đàn ông nhưng lại không thể nào có được anh ta thì mới mơ một giấc mơ tương tự như vậy đúng không? Cô ta đã không thích người đàn ông này, vậy thì tại sao lại mơ thấy việc bị anh ta hôn chứ?”

“Trong giấc mơ việc này có lẽ có mang một ý nghĩa tượng trưng đặc biệt nào đó.” Diệp Thu Vi nói. “Khi đó, hai vị khách kia cũng có phản ứng giống như anh vậy, một người còn cất tiếng kêu: “Tiểu Yến chắc không phải là thèm khát đàn ông quá rồi đấy chứ? Tay bác sĩ đó còn có một con “rắn” vừa nhỏ vừa dài nữa cơ mà.” Người còn lại thì nói: “Tiểu Yến đúng là lạ thật, dài thì tôi có thể hiểu được, nhưng tại sao lại nhỏ nhỉ? Chẳng lẽ Tiểu Yến thích loại nhỏ ư?”.”

Nghe Diệp Thu Vi nói ra những lời này, trái tim tôi không khải đập rộn lên.

”Nghe hai người đó trêu đùa như vậy, Tiêu Tiểu Yến tỏ ra vô cùng phản cảm.” Diệp Thu Vi đi về phía trước hai bước, kể tiếp: “Sau đó mấy người chúng tôi đều im lặng được một lát thì hai người kia bỏ đi tập yoga. Tiêu Tiểu Yến cùng tôi đi vào khu vực nghỉ ngơi, lại lấy cuốn Chu Công giải mộng tân giải ra xem, trông bộ dạng có vẻ vô cùng buồn bực. Sau một hồi suy nghĩ kĩ càng, tôi nghĩ có lẽ mình cần phải chủ động hơn, thế là bèn hỏi thẳng: “Tiểu Yến, em có quen vị bác sĩ nam trong giấc mơ em vừa kể đúng không?” Cô ta sững người ra, hỏi lại tôi: “Chị làm sao biết được?” Tôi nói: “Chị cảm thấy thế, hơn nữa em hình như càn rất ghét người đó thì phải.” Cô ta nói với giọng không thể tin nổi: “Chị Thu Vi, chị quả đúng là tri âm của em, chỉ nghe kể thế thôi mà đã hiểu được nỗi lòng của em rồi. Hồi nãy hai người kia đùa như vậy làm em cảm thấy vô cùng khó chịu.” Tôi cười nói: “Bọn họ cũng không có ác ý gì đâu, chỉ vì thấy em có vẻ ủ dột cho nên mới đùa như thế để mong em vui thôi mà, em đừng nên tức giận làm gì.” Sau đó tôi lại giả bộ tiện miệng hỏi: “À, mà vị bác sĩ nam đó rốt cuộc là ai vậy? Em đã ghét anh ta như thế, tại sao lại nằm mo thấy cảnh mình bị anh ta hôn?“.”

Tôi nôn nóng hỏi: “Đó rốt cuộc là ai vậy?”

Diệp Thu Vi nói: “Tiêu Tiểu Yến im lặng một lát rồi liền thở dài đáp: “Anh ta là một phó giám đốc dưới quyền chồng em, tên là Hà Ngọc Bân. Em cũng không rõ tại sao mình lại nằm mơ một giấc mơ kỳ quặc như thế nữa, em chỉ từng gặp anh ta một lần thôi mà.“.” Diệp Thu Vi hơi dừng lại một chút, đồng thời đưa mắt qua nhìn tôi, sau đó mới nói tiếp: “Nghe kể đến đây, tôi về cơ bản đã hiểu được ẩn ý bên trong giấc mơ đó rồi.”

Tôi im lặng chờ nghe cô ta tiếp tục phân tích.

”Giờ tôi sẽ lần lượt phân tích từng chi tiết.” Cô ta nói. “Đầu tiên là vấn đề hình tượng trong giấc mơ, tại sao cô ta lại nằm mơ thấy mình là bác sĩ, còn Triệu Hải Thời là bệnh nhân? Điều này nhất định là sự tượng trưng cho một mối quan hệ nào đó giữa hai người, chẳng hạn như không có bác sĩ thì bệnh nhân sẽ không thể sống tiếp được. Trong tiềm thức, Tiêu Tiểu Yến cho rằng nếu không có cô ta, Triệu Hải Thời sẽ khó lòng sống tiếp. Hoặc cũng có thể suy nghĩ từ một góc độ khác, sự xuất hiện của bác sĩ sẽ làm tăng lòng tự tin của bệnh nhân, cho nên có lẽ Tiêu Tiểu Yến nghĩ rằng mình có thể làm Triệu Hải Thời tự tin hơn. Lại suy nghĩ từ một góc độ khác nữa, mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân xưa nay vẫn luôn là tiêu điểm của xã hội, Tiêu Tiểu Yến rất có thể đã bị ám thị bởi một số tin tức thời sự, và điều này có lẽ là một sự tượng trưng cho mối quan hệ căng thẳng giữa cô ta và chồng cô ta. Ba loại tâm lý vô thức này đều có khả năng tồn tại, thậm chí còn có khả năng đồng thời tồn tại, và tôi nhất định phải làm cho rõ mọi điều, bởi lẽ vai trò của Triệu Hải Thời trong giấc mơ chính là cơ sở để tôi làm sáng tỏ ý nghĩa của giấc mơ này.”

Tôi hỏi: “Cô đã làm như thế nào?”

Cô ta lại đi thêm mấy bước nữa rồi mới nói: “Trong cuộc trò chuyện vu vơ sau đó, tôi giả bộ vô tình nhắc tới một việc – đương nhiên cũng chỉ là do tôi bịa ra thôi – đó là không lâu trước đây một người bạn của tôi đã qua đời vì khó sinh, may mà còn giữ được đứa bé, thế rồi chồng của bạn tôi đã dẫn theo rất nhiều người đến bệnh viện gây sự, còn đánh cho mấy bác sĩ ở khoa Phụ sản bị thương, cuối cùng bệnh viện đã chấp nhận bồi thường cho yên chuyện.”

”Xem ra cô muốn nghe sự đánh giá của cô ta về mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân trong thời buổi bây giờ rồi”. Tôi khẽ gật đầu, sau đó hỏi: “Cô ta đã nói như thế nào?”

Diệp Thu Vi dừng chân, kể tiếp: “Cô ta không chút nghĩ ngợi nói ngay: “Hiện giờ quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân quả thực đang vô cùng căng thẳng, vấn đề về cơ bản là do bệnh nhân và người nhà của bệnh nhân còn chưa đủ hiểu về công việc của bác sĩ. Đã làm bác sĩ thì có ai mà không muốn dốc hết sức mình chữa khỏi cho người bệnh, nhưng có một số vấn đế trình độ y học bây giờ vẫn chưa thể nào giải quyết. Cứ như chị bạn của chị chẳng hạn, sinh đẻ khi lớn tuổi vốn đã rất nguy hiểm, xảy ra chuyện đương nhiên không thể hoàn toàn trách bác sĩ, nói không chừng vị bác sĩ phụ trách đỡ đẻ đó còn buồn hơn cả chồng chị ta ấy chứ.” Rồi cuối cùng cô ta lại thở dài nói tiếp: “Tóm lại, bệnh nhân vẫn nên thông cảm cho bác sĩ một chút thì hơn.“.”

Tôi nhanh chóng hiểu ra. “Trong tiềm thức của cô ta, bác sĩ đại diện cho những con người luôn tận tụy với công việc, còn bệnh nhân thì lại thiếu sự thấu hiểu đối với bác sĩ. Từ chi tiết này có thể nhận ra, mối quan hệ giữa cô ta và Triệu Hải Thời có lẽ đang tồn tại một vấn đề tương tự như vậy.”

”Cô ta cho rằng mình đã hết sức tận tụy với chồng, nhưng chồng lại không hiểu gì về cô ta.” Diệp Thu Vi tiếp tục phân tích. “Trong giấc mơ, cô ta cố hết sức gắp lũ dòi ra khỏi cơ thể Triệu Hải Thời, nhưng Triệu Hải Thời lại bảo cô ta về văn phòng chơi, đây chính là một minh chứng rõ ràng nhất.” Hơi dừng một chút, cô ta nói tiếp: “Giờ đã làm rõ vấn đề này rồi, tôi sẽ tiếp tục phân tích nhân tố quan trọng tiếp theo, đó là lũ dòi ở trong co thể Triệu Hải Thời.”

Tôi suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Hai lần nằm mơ, cô ta đều mơ thấy dòi, xem ra sự ảnh hưởng của dòi đối với tiềm thức của cô ta vô cùng sâu sắc. Liệu có khi nào cô ta đã từng phải chịu một sự ám thị hay kích thích gì đó có liên quan đến dòi không? Điều này có lẽ cô cũng cần làm rõ chứ nhỉ?”

”Đương nhiên.” Diệp Thu Vi nói. “Cũng trong cuộc trò chuyện vu vơ đó, chúng tôi còn nói tới cả giấc mơ của cô ta. Tôi hỏi: “Sao em cứ suốt ngày nằm mơ thấy dòi vậy? Không cảm thấy ghê tởm ư?” Cô ta đáp: “Chính vì cảm thấy ghê tởm cho nên em mới nằm mơ thấy chúng đấy chứ.” Tiếp đó, cô ta lại kể với tôi một chuyện, đó là hồi cuối tháng 8 năm 2004, cô ta đến bệnh viện để chờ ngày sinh nở, sau khi sinh xong thì mẹ chồng cô ta ngày ngày đều nấu canh gà, canh cá mang đến cho cô ta uống tẩm bổ, lúc đó cô ta cảm thấy rất hạnh phúc. Đến trung tuần tháng Chín thì cô ta trở về nhà, ngay lập tức đã cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, vì lúc nào cũng ngửi thấy một thứ mùi rất khó chịu. Sau khi hết thời gian ở cữ, cô ta lập tức đi tìm kiếm nguồn gốc của thứ mùi khó chịu đó. Ở trong phòng bếp, cô ta phát hiện ra năm, sáu túi rác không được buột chặt, mới mở ra xem thì đã không kìm được nôn thóc, nôn tháo hết những thứ trong bụng ra ngoài, bởi lẽ trong những chiếc túi đó toàn là xương gà với xương cá còn dính lại một ít thịt, tuy đã sắp sang tháng Mười rồi, nhưng trong túi vẫn bò nhung nhúc vô số những con dòi lớn nhỏ khác nhau. Hóa ra mẹ chồng cô ta rất mê tín, cho rằng lũ gà với lũ cá bị ăn thịt trong thời gian ở cử đều mang lòng oán giận, nếu giữ lại xương thì sẽ không tốt cho đứa bé, cần đợi hết thời gian ở cữ thì mang đi đốt cả thể, do đó mới tạm thời cất ở trong nhà. Tiêu Tiểu Yến biết là mẹ chồng mình không có ác ý, nhưng giữa mẹ chồng nàng dâu rốt cuộc vẫn nảy sinh một chút rạn nứt trong mối quan hệ. Sau này cứ mỗi lần giận mẹ chồng hoặc là Triệu Hải Thời, cô ta đều không kìm được nghĩ đến lũ dòi trong túi rác, và chuyện này đã dần trở thành một nỗi ám ảnh không thể nào xua tan được trong lòng cô ta. Tôi cho rằng, trong tiềm thức của Tiêu Tiểu Yến, dòi là vật tượng trưng cho tất cả các tâm trạng tiêu cực có liên quan tới chuyện hôn nhân của cô ta.”

Tôi khẽ gật đầu, nói: “Trong giấc mơ đầu tiên, trên những chiếc nhẫn kim cương bò đầy dòi, điều này thể hiện rằng hôn nhân tuy mang lại sự sung túc về vật chất cho cô ta, nhưng đồng thời còn khiến cô ta phải chịu áp lực tinh thần rất lớn. Trong giấc mơ thứ hai, việc trong người Triệu Hải Thời có đầy dòi rốt cuộc là mang ý nghĩa gì đây?”

“Ở đây có một điểm cần phải chú ý, đó là trong giấc mơ thứ hai Tiêu Tiểu Yến không hề sợ lũ dòi đó chút nào, hơn nữa cũng không cảm thấy chúng ghê tởm.” Diệp Thu Vi vừa đi về phía trước vừa tiếp tục phân tích: “Đây là một chi tiết tâm lý rất đặc biệt. Theo cách hiểu của tôi thì lũ dòi trong giấc mơ thứ hai vẫn tượng trưng cho áp lực và nỗi phiền muộn do hôn nhân mang lại, tuy nhiên, những thứ này đều thuộc loại mà cô ta có thể né tránh.”

”Cô ta có thể né tránh ư?” Tôi cố gắng nhớ lại nội dung của giấc mơ đó một chút, rồi bèn nói: “Tôi hiểu rồi, lũ dòi đó ở trong cơ thể Triệu Hải Thời, cho nên chúng kỳ thực tượng trưng cho nỗi áp lực và nỗi phiền muộn mà Triệu Hải Thời phải chịu. Trong tiềm thức, Tiêu Tiểu Yến hy vọng có thể giúp đỡ chồng mình, vậy nhưng lại ngầm mang tâm lý né tránh, do đó ở trong giấc mơ, Triệu Hải Thời mới không phải là chồng của cô ta.”

”Hoàn toàn chính xác.” Diệp Thu Vi ngoảnh đầu nhìn tôi. “Nói tiếp về giấc mơ kia nhé. Trong giấc mơ, Triệu Hải Thời bảo Tiêu Tiểu Yến không cần để tâm đến mình, cứ về văn phòng mà chơi. Điều này không có gì khó hiểu, vì trong cuộc sống hiện thực, Triệu Hải Thời không cần vợ chia sẻ áp lực với mình, nguyên nhân là anh ta độc đoán, máu lạnh, còn tôn thờ chủ nghĩa đàn ông, không muốn để phụ nữ xen vào việc của mình.”

Tôi lập tức gật đầu lia lịa.

”Yếu tố cần chú ý tiếp theo là bánh bao chay.” Diệp Thi Vi chậm rãi đi về phía trước. “Thứ này thì rất dễ hiểu. Tiêu Tiểu Yến tuy không béo, thế nhưng bầu ngực lại rất đầy đặn, mà kiểu ngực cũng rất đẹp nữa. Tuy chỉ mới tiếp xúc được ba ngày, nhưng tôi đã có thể cảm nhận được rõ ràng là cô ta hết sức kiêu hãnh về bầu ngực của mình. Sự kiêu hãnh của phụ nữ về thân thể của mình có liên quan mật thiết đến lời khen của chồng, do đó, tôi đoán Triệu Hải Thời nhất định là thường xuyên khen cô ta, có lẽ còn dùng một số thứ khác để ví von nữa, chẳng hạn như là nói ngực của cô ta vừa to vừa mềm, giống như một cặp bánh bao chay trắng muốt vậy.”

Tôi không kìm được đưa mắt liếc nhìn bầu ngực của Diệp Thu Vi, có điều rất nhanh sau đó đã bình tĩnh trở lại, tiếp lời: “Bánh bao chay tượng trưng cho ngực của Tiêu Tiểu Yến, kỳ thực cũng tượng trưng cho cả tình dục nữa. Chắc hẳn Triệu Hải Thời không để cho vợ xen vào việc của mình, chỉ yêu cầu cô ta làm tốt nghĩa vụ cơ bản của một người vợ, đó là thoả mãn như cầu tình dục của anh ta.”

”Đấy có lẽ chỉ là suy nghĩ cực đoan của riêng Tiêu Tiểu Yến mà thôi.” Diệp Thu Vi nói. “Thấy chồng không để cho mình xen vào chuyện của anh ta, cô ta liền vô thức cảm thấy mình chẳng qua chỉ là công cụ để anh ta thoả mãn nhu cầu tình dục.”

Tôi tỏ ý tán đồng, sau đó lại ra dấu mời cô ta tiếp tục phân tích.

Cô ta nói tiếp: “Kế đó, Hà Ngọc Bân xuất hiện trong hình tượng một bác sĩ nam. Anh ta ném mấy con rắn vào trong cơ thể Triệu Hải Thời, thế là đám dòi trong có thể Triệu Hải Thời lập tức biến mất. Ngay sau đó, lũ rắn lại đột ngột cắn vào trái tim của Triệu Hải Thời. Muốn phân tích hiện tượng này, trước tiên cần làm rõ ý nghĩa tượng trưng của rắn đối với Tiêu Tiểu Yến đã, thế là tôi bèn hỏi: “Tiểu Yến, em sợ rắn lắm à?” Cô ta đáp: “Đương nhiên là sợ rồi, em còn từng bị rắn cắn đấy.” Tôi lập tức truy hỏi nguồn cơn, cô ta liền kể lại chuyện mà mình từng gặp hồi nhỏ. Hóa ra, hồi nhỏ cô ta sống cùng cha mẹ ở ngoại ô thành phố, phía sau nhà có mấy cái ao, bên bờ ao là một khu ruộng lúa mạch lớn, xung quanh còn mọc đầy cỏ dại, do đó có rất nhiều các loại sâu bọ rắn rết sinh sống. Năm Tiêu Tiểu Yến lên bảy tuổi, có một hôm cha mẹ đều đã đi làm, cô ta ngồi một mình trong nhà xem ti vi, đột nhiên phát hiện bên dưới bàn trà có một con rắn xanh nhỏ. Khi đó, cô ta cứ ngỡ đó là một sợi dây thừng, thế là bèn tò mò đưa tay sờ thử, nào ngờ con rắn đột nhiên quay đều cắn một nhát vào cánh tay cô ta, sau đó liền chui vào trong phòng ngủ của cha mẹ cô ta. Cô ta khóc thét lên rồi chạy ra ngoài cửa, sau đó nhanh chóng được hàng xóm đưa đến bệnh viện. May mà con rắn đó không có độc, bác sĩ chỉ băng bó sơ qua cho cô ta một chút rồi liền nói là không có vấn đề gì. Tối đến, cha me cô ta đã lục tung cả nhà lên, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng con rắn lục đó đâu. Kể từ đó về sau, Tiêu Tiểu Yến chẳng đêm nào được ngủ ngon, cứ luôn cảm thấy dưới gầm giường của mình có rắn, mãi đến sau này dọn nhà rồi, nỗi ám ánh này của cô ta mới từ từ giảm bớt. Khi nói đến rắn, cô ta đã hình dung bằng những lời như thế này: nham hiểm, giỏi ẩn nấp, ra đòn tàn độc.”

Tôi che bút ghi âm lại, khẽ ho lên một tiếng.

”Trong giấc mơ, lũ rắn đó là do Hà Ngọc Bân mang đến.” Một lát sau đó, Diệp Thu Vi mới lại tiếp tục phân tích: “Điều này chứng tỏ trong tiềm thức của Tiêu Tiểu Yến, Hà Ngọc Bân là một con người nham hiểm tàn độc. Nhưng Tiêu Tiểu Yến mới chỉ từng gặp Hà Ngọc Bân một lần thôi, tại sao lại có ấn tượng như vậy về anh ta chứ?”

”Triệu Hải Thời.” Tôi nói. “Nhất định là vì một số lời nói nào đó mà cô ta từng nghe được từ miệng Triệu Hải Thời.”

”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi dừng chân lại. “Lũ rắn mà Hà Ngọc Bân mang đến đã cắn vào trái tim của Triệu Hải Thời, mà trái tim lại là vật tượng trưng cho sinh mệnh, cho nên hiện tượng này có thể nói là một sự ám thị hết sức rõ ràng đó là sự nham hiểm, tàn độc của Hà Ngọc Bân rất có thể sẽ lấy đi tính mạng của Triệu Hải Thời.”

Tôi nói ra sự lý giải của mình: “Dòi có lẽ chỉ tượng trưng cho những rắc rối nhỏ, còn rắn thì mới tượng trưng cho những mối uy hiếp lớn. Lũ dòi đó nhất định là không thực sự biến mất, chúng chẳng qua chỉ bị che khuất bởi mối uy hiếp do mấy con rắn kia mang lại mà thôi.”

”Hoàn toàn chính xác.” Diệp Thu Vi nhìn tôi, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc. “Đến lúc này, tôi đã có thể tổng kết được rồi. Theo như những điều kể trên, Triệu Hải Thời ắt hẳn vẫn luôn bị vướng bận bởi nỗi phiền muộn nào đó, nỗi phiền muộn này có thể là một rắc rối nhỏ trong sự nghiệp, cũng có thể là một nguy cơ tiềm ẩn trong những mối quan hệ. Lũ dòi gắp mãi không hết, điều này chứng tỏ nỗi phiền muộn của anh ta rất khó đẻ xóa bỏ hoàn toàn, nhưng cùng với đó, nó kỳ thực chỉ có thể gây ra một chút rắc rối cho anh ta mà thôi, không phải là điều gì đó quá nguy hiểm. Tiêu Tiểu Yến muốn hiểu chồng mình hơn, cũng muốn giúp đỡ anh ta về mặt sự nghiệp, nhưng Triệu Hải Thời lại không cho phép vợ xen vào chuyện của mình, điều này khiến Tiêu Tiểu Yến cảm thấy mình chỉ là công cụ để chồng thỏa mãn nhu cầu tình dục. Vì nguyên nhân nào đó, Hà Ngọc Bân có thể gây ra một sự uy hiếp cực lớn với Triệu Hải Thời, mà sự uy hiếp này rất có thể là trí mạng. Sau khi lũ rắn cắn vào trái tim của Triệu Hải Thời, Hà Ngọc Bân liền ôm hôn Tiêu Tiểu Yến, hành động này cũng mang một ý nghĩa tượng trưng vô cùng đặc biệt, nó thể hiện rằng sau khi Triệu Hải Thời bị rắn cắn chết, Tiêu Tiểu Yến không thể nào tự nắm giữ vận mệnh của mình.”

Tôi trầm ngâm nói: “Trong đầu có loại tư tưởng rằng chồng chết thì vợ sẽ bị người ta ức hiếp, xem ra Tiêu Tiểu Yến quả thực rất phụ thuộc vào chồng. Ngoài ra, điều này còn chứng tỏ Hà Ngọc Bân quả thực có thể gây ra một sự uy hiếp trí mạng nào đó cho Triệu Hải Thời.”

”Bọn họ thuộc cùng một bộ phận, Triệu Hải Thời là giám đốc, còn Hà Ngọc Bân chỉ là phó giám đốc, liệu có thể gây ra uy hiếp gì cho cấp trên được đây?” Diệp Thu Vi phân tích. “Lẽ nào là sự uy hiếp về vấn đề thay đổi chức vụ? Nhưng Triệu Hải Thời có mối quan hệ rất rộng ở Công ty E, thậm chí là cả Tập đoàn A nữa, cho nên khả năng này xem chừng không lớn. Huống chi nếu đó là sự uy hiếp về phương diện này, tại sao Tiêu Tiểu Yến lại không dám trực tiếp nói rõ ra? Cho nên theo phán đoán của tôi, sự uy hiếp mà Hà Ngọc Bân có thể gây ra cho Triệu Hải Thời nhất định thuộc loại không thể công khai ra ngoài ánh sáng, hơn nữa còn có liên quan tới một số bí mật nào đó của Triệu Hải Thời.”

“Bí mật của Triệu Hải Thời?” Tôi cúi đầu suy nghĩ, thế rồi bất giác cả kinh. “Phải chăng chính là chuyện mua bản báo cáo nghiên cứu kia?”

”Đây là bí mật duy nhất có liên quan tới Triệu Hải Thời mà tôi biết. Bí mật này có mối liên quan rất rộng, hoàn tòan có thể trở thành công cụ để người khác uy hiếp Triệu Hải Thời.” Diệp Thu Vi cất giọng hờ hững. “Cứ thử giả thiết một chút xem sao nhé, nếu sự uy hiếp mà Hà Ngọc Bân có thể gây ra cho Triệu Hải Thời thực sự có liên quan tới việc này, vậy chúng ta có thể thu được những tin tức gì đây? Thứ nhất, Hà Ngọc Bân không hề tham gia vào cuộc giao dịch giữa Tập đoàn A và Đinh Tuấn Văn, vì nếu anh ta cũng là người tham gia thì không thể dùng điều này để tiến hành uy hiếp Triệu Hải Thời được, và thậm chí khi đó bọn họ còn là những người trên cùng một con thuyền.Thứ hai, Hà Ngọc Bân tuy không tham gia nhưng nhất định đã thông qua một phương thức nào đó mà biết được chi tiết về cuộc giao dịch này, bao gồm cả những tin tức nội bộ mà tôi không hay biết. Bằng không, anh ta cũng không thể dùng việc này để uy hiếp Triệu Hải Thời được. Nói cách khác, nếu sự uy hiếp của Hà Ngọc Bân thực sự có liên quan tới việc mua bản báo cáo nghiên cứu kia, vậy thì trong sự kiện M, anh ta là một người biết chuyện nhưng không dại diên cho lợi ích của Tập đoàn A.”

Tôi lập tức hiểu ngay ra ý của cô ta. “Một người biết chuyện nhưng không đại diện cho lợi ích của Tập đoàn A…Như vậy xem ra cô có thể yên tâm tiếp xúc với anh ta, qua đó moi tin tức từ miệng anh ta rồi. Đối với bước điều tra tiếp theo của cô, anh ra rõ ràng là một sự lựa chọn không thể tốt hơn được nữa.”

”Có điều, tuy khả năng này là rất lớn, nhưng dù sao cũng chỉ được xây dựng trên một giả thiết mà thôi.” Diêp Thu Vi nói. “Tôi nhất định phải tìm được chứng cứ trùng khớp với sự suy đoán này, cho dù đó chỉ là một chi tiết nhỏ mà thôi. Bằng không, việc tùy tiện tiếp xúc với Hà Ngọc Bân vẫn là một nước cờ nguy hiểm.” Hơi dừng lại một chút, cô ta nhẹ nhàng xoay cổ, nói tiếp: “Nhưng may mà buổi tối hôm đó, chứng cứ mà tôi muốn tìm đã xuất hiện.”

Tôi nôn nóng hỏi: “Là chứng cứ gì vậy?”

“Là một người.” Diệp Thu Vi nói. “Tôi với Tiêu Tiểu Yên hẹn nhau ra ngoài ăn cơm vào buổi tối, nhưng lúc gần sáu giờ, cô ta lại chợt nhận được điện thoại của Triệu Hải Thời. Triệu Hải Thời nói là buổi tối phải dẫn cô ta đi dự tiệc, còn cho người lái xe đến phòng tập thể thao để đón cô ta nữa. Tôi vốn định đi bộ về, nhưng Tiêu Tiểu Yến lại nhất quyết đòi đưa tôi về. Đúng sáu giờ, một chiếc SUV (*) màu den dừng lại bên ngoài phòng tập thể thao, tài xế là một người đàn ông ngoài hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo phông tay ngắn, trên tay trái còn có mấy vết sẹo, trong đó có một vết rất sâu, ngoài ra ánh mắt của anh ta đục ngầu, mang vẻ dữ dằn rất rõ, vừa nhìn đã biết là một người nóng tính. Sau khi xuống xe, anh la khom người thật sâu trước Tiêu Tiểu Yến, sau đó gọi một tiếng “chị”.”

(*). Viết tắt của từ tiếng Anh Sport Utility Vehicle, tức xe thể thao đa dụng, là một loại xe gia đình với khung xe là khung xe tải nhẹ. Loại xe này ban đầu rất được ưa chuộng ở Mỹ, sau đó lan truyền qua châu Âu và các nước khác – ND.

Tôi vẫn đang chìm đắm trong sự miêu tả của cô ta về người đàn ông có vẻ như là dân xã hội đen đó, thế là không kìm được buột miệng hỏi: “Sao anh ta lại không gọi là chị dâu nhỉ?”

”Cho nên, tôi đoán anh ta và Tiêu Tiểu Yến nhất định là có mối quan hệ không tầm thường, có thể còn là họ hàng của nhau nữa.” Diệp Thu Vi nói. “Quả nhiên, Tiêu Tiểu Yến rất nhanh đã giới thiệu với tôi, người này là con trai của cậu hai cô ta, tên là Lý Cương, bấy lâu nay vẫn luôn đi theo làm việc cho Triệu Hải Thời.”

”Lý Cương.” Tôi cảm thấy cái tên này hình như rất quen.

”Anh ta là em họ của Tiêu Tiểu Yến, lại đi theo làm việc cho Triệu Hải Thời, cho nên nhất định là được hai vợ chồng bọn họ hết sức tin tưởng.” Diệp Thu Vi nói. “Khi đó, tôi lập tức nghĩ đến hai khoản tiền đầu tiên mà Đinh Tuấn Văn nhận được, vì người gửi tiền chính là Lý Cương. Triệu Hải Thời đại diện cho Công ty E đi đàm phán với Đinh Tuấn Văn, rất có thể cũng phụ trách cả việc giao dịch sau đó nữa. Sáu triệu nhân dân tệ không phải là một khoản tiền nhỏ, người sở hữu tài khoản dùng trong giao dịch nhất định phải là một người rất được Triệu Hải Thời tin tưởng. Do đó, người tên Lý Cương đến đón tôi và Tiêu Tiểu Yến tối đó rất có thể cũng chính là Lý Cương đã chuyển tiền cho Đinh Tuấn Văn.”

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác lạ thường, cứ như thể mình trước đây đã từng gặp Lý Cương ở đâu đó rồi thì phải.

Diệp Thu Vi lại tiếp tục phân tích: “Trong cả hai lẩn chuyẩn khoản, Lý Cương đều cần tự mình đứng ra làm thủ tục, do đó, cho dù Triệu Hải Thời có muốn giấu giếm các chi tiết trong cuộc giao dịch thì cũng khó tránh khỏi bị Lý Cương phát giác ra một số điều. Theo phán đoán của tôi, anh ta rất có thể sẽ là một nhân vật mấu chốt trong cuộc điều tra này, nhưng mọi chuyện vẫn còn cần quan sát thêm mới được.”

Tôi hỏi: “Về sau qua anh ta cô có phát hiện ra được điều gì không?”

”Chứng cứ.” Diệp Thu Vi nói. “Đúng như tôi đã nói trước đó, trong sự kiện M, Hà Ngọc Bân là một người tuy biết chuyện nhưng không hề đại diện cho lợi ích của Tập đoàn A, và phán đoán này chính là nhờ vào Lý Cương nên mới được chứng thực.”

Tôi nói: “Xin hãy tiếp tục đi.”

Diệp Thu Vi hờ hững kể tiếp: “Buổi tối hôm đó khi ngồi trên xe, tôi cố ý tập trung nói về Lý Cương, từ đó có được một sự hiểu biết sơ bộ về anh ta. Lý Cương sinh năm 1985, còn chưa học hết trung học cơ sở thì đã bỏ học, từng đi nơi khác làm công nhân được hai năm. Năm 2003, dưới sự giúp đỡ của Triệu Hải Thời, anh ta được vào làm việc trong Công ty E, trở thành một công nhân sản xuất. Đầu năm 2004, anh ta đánh nhau một trận với quản đốc phân xưởng, sau vụ việc cả hai nguời đều bị sa thải. Khi đó Triệu Hải Thời vừa mới thành lập một công ty bảo lãnh(*), thế là bèn sắp xếp cho Lý Cương tới đó làm việc. Lý Cương rất to gan, mặt mũi thì dữ dằn, lại dám chịu trách nhiệm, do đó chẳng bao lâu sau đã nhận được sự tin tưởng và coi trọng của Triệu Hải Thời.”

(*). Công ty bảo lãnh là một loại hình công ty khá phổ biến ở Trung Quốc, về bản chất, công việc của họ là thẩm định hồ sơ rồi đứng ra bảo lãnh cho những người muốn vay tiền có thế vay được tiền của ngân hàng. Nếu người vay tiền không thể hoàn trả nợ, bọn họ sẽ phải chịu trách nhiệm về khoản nợ này với ngân hàng – ND.

Tôi lẳng lặng gật đầu, đồng thời không kìm được nghĩ về bản thân: Hồi mới tốt nghiệp đại học, gia đình đột nhiên xảy ra một phen biến cố, thế là tôi không thể không đối mặt với những áp lực khổng lồ tới từ ngoài xã hội, mà các khoản vay nặng lãi chính là ngọn nguồn của một trong số những áp lực đó. Những năm gần đây, cảnh tượng phồn vinh giả tạo của nền kinh tế đã thổi bùng lên thói quen vay mượn của người dân, các công ty bảo lãnh lớn nhỏ nhìn thấy cơ hội thì mọc lên như nấm, việc này tuy thúc đẩy sự lưu động của dòng tiền trong dân chúng nhưng đồng thời cũng gây ra một mối họa ngầm không thể xem nhẹ cho xã hội, đó là dưới sự bức bách của lãi suất quá cao, hiện tượng người vay tiền không đủ sức trả nợ xuất hiện rất nhiều. Có rất nhiều công ty bảo lãnh đã cấu kết với xã hội đen, hoặc thậm chí chính bản thân cũng mang tính chất xã hội đen, bọn họ thường xuyên bất chấp thủ đoạn để có thể đòi được nợ, rất nhiều con nợ vì thế mà bị ép vào đường cùng. Những vụ phạm tội vì nguyên nhân này ngày càng xảy ra nhiều hơn, thậm chí có một thời gian còn từng trở thành hiện tượng khá phổ biến trong xã hội.

Từ lời kể của Diệp Thu Vi mà xét, nhiệm vụ của Lý Cương có lẽ chính là làm những công việc chẳng mấy sạch sẽ cho công ty bảo lãnh kia.

Tuy việc trong nhà sớm đã được giải quyết ổn thỏa, nhưng khi nghĩ tới chuyện này, trong lòng tôi vẫn không khỏi dâng lên cảm giác hoảng loạn. Tôi cố gắng nhớ lại diện mạo của cha mẹ mình, vậy nhưng trong đều rốt cuộc vẫn chỉ xuất hiện những hình ảnh mơ hồ về họ mà thôi.

”Anh Trương?” Diệp Thu Vi nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt sắc bén, khóe môi hơi run lên một chút. “Anh không sao chứ?”

Tôi hít sâu một hơi, tức thì tỉnh táo trở lại. “Thật xấu hổ quá, vừa rồi tôi có hơi phân tâm. Xin hãy tiếp tục đi, trong quá trình quan sát Lý Cương, cô đã có phát hiện gì?”

Diệp Thu Vi nhìn thẳng vào mắt tôi một lát, rồi khẽ gật đầu, kể tiếp: “Trên đường, ngoài Lý Cương ra, chúng tôi tất nhiên cũng nói tới cả Triệu Hải Thời nữa. Tiêu Tiểu Yến kể, năm xưa sở dĩ Lý Cương đánh nhau với tay quản đốc phân xưởng kia cũng là vì đối phương có mâu thuẫn với Triệu Hải Thời, Triệu Hải Thời sớm đã muốn tìm cách xử lý người này rồi. Hành vi của Lý Cương khi đó kỳ thực chính là để giúp anh rể trút giận, thế nên về sau Triệu Hải Thời mới xem trọng anh ta như thế. Tiếp đến, Tiêu Tiểu Yến bắt đầu liệt kê ra những ưu điểm của Lý Cương, lại kể rằng anh ta trung thành với Triệu Hải Thời đến cỡ nào, còn Triệu Hải Thời thì tin tưởng và quan tâm tới anh ta biết bao nhiêu. Khi cô ta nói ra những lời này, tôi vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Lý Cương qua gương chiếu hậu. Vì nguyên nhân vị trí ngồi, tôi chỉ có thể nhìn thấy phần khuôn mặt từ mũi trở xuống cùng với cổ của Lý Cương, nhưng như thế cũng đủ để tôi phân tích nội tâm của anh ta rồi. Tôi để ý thấy cứ mỗi khi Tiêu Tiểu Yến nói đến sự trung thành của anh ta với Triệu Hải Thời là anh ta lại vô thức đưa tay phải lên sờ cổ của mình, hoặc cũng có thể nói là ấn, vì anh ta thực sự dùng sức rất mạnh.”

Tôi vừa thử đưa tay lên ấn mạnh vào cổ của mình, vừa tò mò hỏi: “Hành vi này chứng tỏ điều gì?”

”Áp lực.” Diệp Thu Vi giải thích. “Phần cổ con người từ cằm trở xuống, từ trái cổ trở lên là nơi các tế bào thần kinh tập trung dày đặc, cũng là một trong số các vị trí nhạy cảm nhất, phức tạp nhất trong cơ thể con người. Tôi lấy một ví dụ thế này, chỗ chếch lên một chút ở hai bên trái cổ có một cơ quan động mạch tên gọi là động mạch cảnh xoang (internal carotid sinus), trên thành bên trong của động mạch cảnh xoang có tồn tại một lượng lớn đầu mút thần kinh cảm giác. Khi huyết áp trong động mạch tăng cao, đầu mút của thần kinh cảm giác sẽ làm nảy sinh sự hưng phấn, từ đó mở rộng mạch máu và dùng phưong thức phản xạ thần kinh để làm giảm nhịp tim, ngăn không cho huyết áp tăng thêm nữa. Lại có một ví dụ khác thế này, ở cổ tồn tại một nhánh của thần kinh phế vị chạy dài xuống đến tận lồng ngực, có công năng điều tiết hoạt động của tim cùng với hệ thống thần kinh tim. Khi chúng ta xoa bóp cổ có thể kích thích nhánh thần kinh phế vị này, từ đó làm giảm nhịp tim, huyết áp cũng sẽ theo đó mà giảm xuống.”

Cho dù không hiểu lắm vể nguyên lý, nhưng về cơ bản tôi cũng hiểu được cô ta muốn nói gì. “Ý của cô là hành động sờ vào vùng cổ từ cằm trở xuống, từ trái cổ trở lên có tác dụng làm giảm nhịp tim và huyết áp đúng không? Phải chăng điều này chứng tỏ rằng lúc ấy Lý Cương đã bị tăng nhịp tim và huyết áp vì một nguyên nhân nào đó?”

”Đúng vậy.“ Diệp Thu Vi nói. “Một người bình thường mà đột nhiên lại bị tăng nhịp tim và huyết áp thì chỉ có thể là bởi hai nguyên nhân, hoặc là đang hưng phấn, hoặc là đang căng thẳng. Lý Cương đi theo Triệu Hải Thời đã được năm năm, lại là em họ của Tiêu Tiểu Yến, hoàn toàn chẳng có lý do gì để hưng phấn đến như vậy chỉ bởi một vài câu khen ngợi của Tiêu Tiểu Yến. Hơn nữa, nếu anh ta cảm thấy hưng phấn vì được khen, vậy thì trên mặt ít nhiều gì cũng phải xuất hiện một chút vẻ tươi cười mới đúng, vậy nhưng tôi lại chẳng nhìn thấy nét cười nào trên khóe miệng của anh ta cả. Cho nên, anh ta đưa tay sờ cổ như thế nhất định là bởi vì căng thẳng.”

Tôi không kìm được buột miệng hỏi: “Tại sao anh ta lại phải căng thẳng chứ?”

Diệp Thu Vi hỏi ngược lại: “Anh hãy thử nghĩ xem, nhân được sự khen ngợi như thế nào thì con người ta sẽ cảm thấy căng thẳng?”

”Thường là khi được lãnh đạo khen.” Tôi suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Hoặc cũng có thể là khi nhận được những lời khen không đúng với sự thật…” Nói tới đây, tôi đột ngột hiểu ra Diệp Thu Vi muốn nói gì. “Ý cô là anh ta không hoàn toàn trung thành với Triệu Hải Thời ư?”

”Khả năng này là rất lớn, nhưng chỉ dựa vào một cử chỉ nhỏ như thế thì vẫn chưa thể đưa ra kết luận được.” Diệp Thu Vi nói. “Nhưng rất nhanh sau đó tôi đã phát hiện ra thêm một số chi tiết mới có giá tri, đó là cứ mỗi khi Tiêu Tiểu Yến nói tới việc Triệu Hải Thời tin tưởng Lý Cương đến cỡ nào, đối tốt với Lý Cương đến cỡ nào, đôi vai của Lý Cương lại hơi rung lên, môi thì mím chặt tựa như đang cười lạnh, đồng thời khẽ “ừm” một tiếng.”

”Ừm một tiếng?” Tôi cảm thấy không hiểu lắm về chi tiết này.

”Anh Trương.” Cô ta đi tiếp thêm một bước, bình thản nói: “Anh đã bao giờ gặp phải một tình cảnh như thế này chưa? Đó là có một người hào hứng nói với anh rất nhiều điều, nội dung thì toàn là những lời mà anh không muốn nghe hoặc là không thích nghe, vậy nhưng xuất phát từ phép lịch sự, anh lại không tiện cắt ngang lời của người đó.”

”Tất nhiên là từng gặp rồi.” Tôi nói. “Thường thì khi lãnh đạo phê bình nhưng lời phê bình đó không hợp lý, tôi sẽ có cảm giác tương tự như vậy.”

”Vậy anh hay phản ứng như thế nào?”

Tôi suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chỉ tùy tiện đáp “ừm” qua loa mấy tiếng cho xong…” Còn chưa dứt lời, tôi đã hiểu được ý của cô ta.

”Đúng thế.” Cô ta đưa hai tay lên, lặng lẽ chỉnh lại gọng kính một chút. “Lý Cương khi đó cũng đã đáp lại bằng những tiếng “ừm” qua loa như vậy. Khi một người phụ nữ không muốn để tâm đến lời bắt chuyện của đàn ông, khi một đứa trẻ nghịch ngợm không muốn nghe sự trách mắng của cha mẹ, họ thường sẽ đáp lại đối phương bằng giọng điệu này. Giọng điệu này thể hiện một thái độ không tán đồng, thậm chí là khinh miệt đối với lời của người đang nói.”

Tôi hít sâu một hơi, tò mò hỏi: “Tiêu Tiểu Yến không nhận ra điều này ư?”

”Giọng điệu này của Lý Cương cô ta nhất định đã từng nghe qua không chỉ một lần.” Diệp Thu Vi nói. “Ban đầu có lẽ cô ta còn cảm thấy mới lạ, nhưng sau khi quen rồi thì sẽ không quá để tâm nữa. Nhưng tôi có thể khẳng định, bản thản Lý Cương không hề tán đồng quan điểm Triệu Hải Thời tin tưởng anh ta, thậm chí là cực kỳ không tán đồng. Mà điều này rất có thể chính là nguyên nhân căn bản khiến anh ta không hoàn toàn trung thành với Triệu Hải Thời.”

Chỉ dựa vào mấy câu nói cùng mấy cử chỉ nhỏ, không ngờ cô ta lại có thể vạch trần nội tâm của một con người như thế.

Tôi lập tức gật đầu lia lịa, hỏi: “Sau đó thì sao? Việc Lý Cương bất mãn và không trung thành với Triệu Hải Thời rốt cuộc đã trở thành chứng cứ để cô xác định thân phận của Hà Ngọc Bân như thế nào?”

Cô ta tiếp tục phân tích: “Theo như giả thiết trước đó, Hà Ngọc Bân là một người biết chuyện nhưng không hề đại diện cho lợi ích của Tập đoàn A. Tôi vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề như thế này, anh ta vốn là người ngoài cuộc, làm sao lại có thể biết tới cuộc giao dịch giữa Tập đoàn A và Đinh Tuấn Văn đây?”

Tôi nghe ra cái ý ở ngoài lời của cô ta, bèn hỏi: “Cô cho rằng Lý Cương đã tiết lộ chuyện này cho anh ta biết ư?”

”Khi đó, dựa vào trực giác, tôi cho rằng khả năng này là rất lớn.”

”Nhưng đây chỉ là một phán đoán được đưa ra dựa trên một phán đoán khác mà thôi.” Tôi hiện giờ dường như đã quen với phương thức tư duy của Diệp Thu Vi rồi, “Tiếp đó, cô vẫn cần tìm thấy điểm trùng khớp trong hiện thực mới được.”

”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi nhìn chằm chằm vào tôi khoảng hai giây, sau đó mới lại nói tiếp: “Tôi cho rằng nếu điểm trùng khớp này thực sự tồn tại, vậy thì nó nhất định là nằm trên người Lý Cương.”

”Tức là sao?”

“Từ giọng điệu của Lý Cương mà xét, anh ta tuy có khá nhiều điều bất mãn, thế nhưng vẫn rất sợ Triệu Hải Thời. Cùng với đó, động tác đưa tay sờ cổ kia chứng tỏ rằng bất kể Lý Cương có câu kết với Hà Ngọc Bân hay không thì anh ta cũng đều đã từng làm ra một số hành vi nào đó không trung thành với Triệu Hải Thời. Rất hiển nhiên, anh ta không mong muốn Triệu Hải Thời biết được việc này, và đây cũng chính là nhược điểm tâm lý lớn nhất của anh ta.”

Tôi khẽ gật đều, trầm giọng nói: “Xem ra cô muốn đùng điều này để uy hiếp anh ta, từ đó moi ra những tin tức mà mình muốn biết.”

Diệp Thu Vi vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản như trước. “Chiều ngày hôm sau, tôi đã tìm được số điện thoại của anh ta trong điện thoại của Tiêu Tiểu Yến.”

Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cô liên lạc với anh ta như thế nào? Gửi tin nhắn ư? Hay là dùng máy thay đổi giọng nói để gọi điện thoại?”

”Trước khi suy nghĩ xem nên liên lạc với anh ta như thế nào, tôi cần phải chuẩn bị đầy đủ trước mới được.” Diệp Thu Vi nói. “Trong vòng hai ngày sau đó, thông qua Tiêu Tiểu Yến, tôi đã có được sự hiểu biết sơ bộ về mấy trợ thủ của Triệu Hải Thời. Trợ thủ đắc lực nhất của Triệu Hải Thời – hoặc cũng có thể nói là nhân vật số hai trong tập đoàn của anh ta – tên là Dương Hải Bình. Dưong Hải Bình là người anh em tốt của Triệu Hải Thời từ nhỏ, hai người từng cùng đi đánh nhau, cùng bày hàng bán bên vỉa hè, cùng làm ăn buôn bán lặt vặt. Dương Hải Bình vốn tính tình nghĩa khí, đầu óc lại thông minh, do đó sau khi thành lập công ty bảo lãnh, Triệu Hải Thời đã để anh ta làm tổng giám đốc, cho toàn quyền quản lý mọi việc trong công ty. Kế đến, trợ thủ được Triệu Hải Thời tin tưởng nhất tên là Lý Tiểu An. Hồi năm 1992, Lý Tiểu An và Triệu Hải Thời từng cùng làm việc trong một công trường xây dựng, vì hợp tính nên đã trở thành bạn tốt của nhau. Về sau giàn giáo của công trình xây dựng đó bị đổ, Lý Tiểu An đã mạo hiếm cứu được Triệu Hải Thời, từ đó liền trở thành người được Triệu Hải Thời tin tưởng nhất. Sau khi trở thành quản đốc một phân xướng sản xuất của Công ty E, Triệu Hải Thời đã tìm cách đưa Lý Tiểu An vào làm việc trong phân xưởng đó, đến khi bản thân được thăng chức thành giám đốc bộ phận Thị trường, anh ta lại giúp Lý Tiểu An trở thành quản đốc phân xưởng, về sau thành lập công ty bảo lãnh, anh ta lại để Lý Tiểu An phụ trách quản lý các vấn đề về tài chính của công ty. Về mặt làm ăn, người được Triệu Hải Thời xem trọng nhất tên là Tào Dục Hoa. Tào Dục Hoa không chỉ có bằng thạc sĩ về kinh tế học, còn am hiểu rất nhiều kiến thức về luật pháp. Sau khi thành lập công ty bảo lãnh. Triệu Hải Thời đã bỏ ra một khoản tiền lớn mời Tào Dục Hoa về, để anh ta phụ trách các công việc mang tính chiến lược, từ đó giúp công ty thu được nhiều lợi ích nhất, đồng thời làm giảm rủi ro về mặt pháp luật xuống mức tối thiểu. Trong rất nhiều việc lớn, Triệu Hải Thời đều nghe theo ý kiến của anh ta, và theo như lời Tiêu Tiểu Yến nói thì Triệu Hải Thời tuy không thích học tập, bản thân cũng chẳng có bao nhiêu kiến thức, thế nhưng lại cực kỳ tôn trọng các nhân vật có trình độ học vấn cao. Ngoài ra, cô ta còn từng nhắc đến một việc, đó là đám đàn em của Triệu Hải Thời đều gọi anh ta là “anh Hải“.”

Tôi khẽ gật đầu, tỏ ý bảo cô ta kể tiếp.

”Thời điểm tôi làm rõ những tin tức này là ngày 25 tháng 7.” Diệp Thu Vi hờ hững nói. “Tối đó, tôi dùng số diện thoại mà trước đó đã chuẩn bị cho Trần Hy để gửi cho Lý Cương một tin nhắn, nội dung là: Tiểu Cương, nhưng việc cậu làm tôi đã biết cả rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN