Cuối Con Đường Ta Lại Thấy Nhau
Chương 2
“Thanh Hà, Thanh Hà, dậy đi em” Tiếng chồng cô bên cạnh không ngừng vang lên, cô phải miễn cưỡng tỉnh giấc.
Hôm nay là chủ nhật, tối qua lại chăm sóc cho anh đến tận lúc khuya, cô định hôm nay sẽ ngủ bù, không ngờ lại bị quấy nhiễu, tâm trạng có chút không được tốt.
Nhìn đồng hồ chỉ mới 6h sáng, Thanh Hà kéo chăn qua khỏi đầu giọng ngái ngủ nói: “Còn sớm mà, anh kêu em dậy làm gì?”
Hạo Thiên im lặng không trả lời, thân thể cô nhanh chóng bị anh nhấc bổng ra khỏi giường, Thanh Hà giật mình la oái oái.
“Này, anh làm trò gì thế?”
Hạo Thiên mỉm cười, trầm ổn đáp: “Gíup em đi đánh răng.”
Thanh Hà đen mặt, khóe môi không ngừng giựt giựt. Lời anh nói không phải là thật đi?
Đáp trả nghi vấn, thân thể nhỏ bé của cô rất nhanh bị anh bế tới phòng tắm, cô xấu hổ la lên: “Em tỉnh rồi, tỉnh rồi, làm ơn bỏ em xuống.”
Hạo Thiên dừng lại, ghé sát mặt cô hỏi: “Thật sự đã tỉnh?”
Cô liền như con gà liên tục gật gù.
Cầm bàn chải đánh răng, cô vừa đánh vừa nhìn anh, cặp mắt nhíu lại đầy nghi hoặc. Hôm nay chồng cô vẫn lạ thật, không lẽ cơn sốt của ngày hôm qua khiến anh bị nhũn não, mơ hồ đến bây giờ vẫn chưa khỏi?
Hạo Thiên bẹo má cô, bật cười: “Gì nhìn anh ghê thế?”
Cô lắc đầu, tập trung lại đánh răng, ậm ừ đáp: “Không gì!”
Não chồng cô quả thật bị sốt đến hư rồi! Nếu không làm sao có thể cười rạng rỡ đến thế. Ông xã, anh mau tỉnh lại bình thường đi!
Ngồi trong xe hơi, nhìn cảnh vật bên ngoài không ngừng thay đổi, Thanh Hà vô vị hỏi: “Anh định đưa em đi đâu thế?”
Tay cầm tay lái, anh vui vẻ đáp: “Lựa đồ dự tiệc”
“Đồ dự tiệc?” Vì bất ngờ, cô bật dậy làm đầu va vào nóc xe cái cốp, nổi đau thấu óc khiến cô ôm đầu gập người lại.
Bên cạnh Hạo Thiên bật cười, giọng đầy quan tâm: “Em không sao chứ?”
“Không sao” Thanh Hà nói giọng mang chút châm biếm.
Hừ, anh cứ đợi đó, người cười hôm trước hôm sau người cười.
“Nhưng sao lại phải mua đồ dự tiệc?”
Hạo Thiên đáp: “Em không muốn đi?”
“Không phải không muốn đi, nhưng không phải trước giờ anh đều đi cùng cô thư ký xinh đẹp, hay người mẫu Thanh Hồng hay sao?”
“Em ghen?” Anh hỏi
“Ghen cái đầu anh á, em đây cần chắc?”
Ừ thì cô ghen đó, nhưng còn lâu cô mới cho anh biết. Nếu như anh biết được, nhất định lại chọc cô, tới lúc đó cô đập đầu vô đậu hủ cũng không tránh khỏi. Hừ, có chết cũng không thừa nhận.
Nhìn bộ dạng một hai sống chết không hé răng, anh cảm thấy cô vô cùng đáng yêu. Anh thật sự chỉ muốn đem cô nhốt vào căn phòng, chỉ có một mình anh có thể nhìn thấy, phòng hờ người khác đem cô đi mất. Haiz, lòng chiếm hữu của anh từ bao giờ lại mạnh như thế.
“Anh đang nghĩ gì?”
“Không gì!” Hạo Thiên đáp.
Anh nhất định không thể để cô biết trong lòng anh đang nghĩ gì, nếu không cô nhất định sẽ chạy mất.
Có lẽ anh đã quá xem thường cô, không ngờ trước anh đã có người chạm đến trái tim cô, cho nên lần này anh phải thay đổi biện pháp mới được. Anh nhất định phải đem cô theo để giới thiệu với mọi người cô là vợ anh, đúng vậy, anh chính là muốn đóng dấu chủ quyền cô với mọi người.
Chiếc xe dừng lại trước một cửa hàng thời trang sang trọng, anh nói: “Tới rồi.”
Thanh Hà nhìn chồng cô một cái sau đó mới bước xuống xe. Anh dẫn cô vào shop thời trang nổi tiếng, trong đó có vài bộ đồ đã được chọn sẵn.
Anh cầm lên một bộ nói: “Em mặc thử đi”
Sau khi cầm bộ quần áo bước sau rèm để thử, Thanh Hà ngượng ngùng bước ra, tay không ngừng kéo váy thấp xuống.
Cô trước giờ luôn ăn mặc kín đáo, lần này mặc kiểu như vậy có chút không quen. Cô định hỏi, mặc bộ này nhìn được không, chưa gì liền bị anh bảo:
“Thay ra đi. Lấy bộ này!.”
Cảm giác hụt hẫng lập tức trỗi dậy. Cho dù có xấu đến mấy thì cũng không nên ngay lập tức kêu cô thay ra chứ. Ngay cả nhìn cũng không quá một giây. Bộ cô mặc bộ này làm ô nhiễm mắt anh lắm sao.
Ôm trái tim tan nát, cô cầm bộ đồ mới vào phòng thay đồ.
Lần này bước ra, tâm trạng cô không háo hức như đợt trước nữa, cô kéo tay áo xuống một chút để che bớt đi phần da thịt bị lộ ra.
“Thế nào, nhìn được không?”
Anh liếc mắt nhìn sơ qua, không nêu cảm nghĩ, cầm thêm bộ đồ khác, rồi bảo: “Thay tiếp bộ này.”
Cứ thế, năm bộ, mười bộ, hai mươi bộ đều được cô thử, niềm phấn khích vì được bận đồ mới lúc đầu biến mất, thay vào đó là mệt mỏi, chán nản.
Bận bộ đồ lần thứ hai mươi mốt đi ra, cô không mong đợi gì về cảm nghĩ của anh nữa. Kéo tấm rèm ra, cô như pho tượng đứng trước mặt anh.
Nhìn anh cứ liên tục nhìn săm soi từ trên xuống dưới, cô thầm đổ mồ hôi hột, miệng không ngừng lạy trời lạy phật, cầu cho anh đừng bắt cô thay ra nữa.
“Được rồi, lấy bộ này.”
Thần linh vạn tuế!
Thần linh đã thật sự hiển linh rồi!
“Sao em vui vậy?”
Nén niềm vui sướng lại, cô vỗ vỗ ngực nói: “Không gì.”
Nhìn Thanh Hà vui vẻ bên cạnh, anh không khỏi cao hứng theo cô. Anh biết cô mệt mỏi vì thay đồ nhiều nhưng lại không nói ra, và anh cũng không thể nói cho cô biết rằng, cô mặc đồ nào cũng đẹp, khiến anh không thể nào lựa được. Nhưng một phần cũng do những bộ đồ đó quá hở hang, khiến anh cảm thấy không thoải mái. Không hiểu sao lúc đầu anh lại chọn những bộ đồ đó.
******______******_______********
Chiếc xe hơi qua cua quẹo đậu vào bãi, Thanh Hà mở cửa bước xuống. Vì mang giày cao gót không quen, mới vừa bước ra khỏi cửa, cô đã vấp phải cái áo, theo phản xạ cô vung tay ra phía trước,
“Cẩn thận!”
Tiếng nói quen thuộc vang lên, cô đã được bàn tay mạnh mẽ của anh đỡ lấy.Thanh Hà lúng túng vội đứng ngay ngắn lại, ngón tay tém cọng tóc bị rớt lạc ra phía sau tai. Mặt cô thoáng đỏ vì ngượng, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Nhìn bàn tay mạnh mẽ của anh giơ ra, nhất thời cô không hiểu ý anh liền ngẩn người. Không đợi cô phản ứng, anh liền nắm tay cô, dùng lực dẫn cô vào trong.
Cô như đứa trẻ mới học hỏi, tất cả mọi thứ ở đây đều quá xa lạ với cô, khiến cô tò mò nhìn quanh quẩn. Bỗng một người đàn ông lạ mặt đến chào hỏi, ông ta vô cùng cởi mở, dường như là đối tác của chồng cô. Ông nhìn cô rồi lại nhìn sang anh: “Dương tổng, người này là… “
Anh khẽ vịn vai cô kéo lại gần, hòa nhã giới thiệu: “Đây là vợ tôi.”
“Chào Dương phu nhân, lần đầu gặp mặt.”
Cô khẽ gật đầu.
Cứ thế hết người này đến người kia chào hỏi, nhưng dường như không ai trong số họ cô biết mặt, và hầu như ai đến cũng hỏi cùng một câu “Dương tổng, người bên cạnh ngài là… “
Tự cô có thể thấy được, thế giới thường ngày của anh quá lạ lẫm với cô, và cô vẫn không thể hiểu hết được con người anh.
Thanh Hà cảm thấy vô vị, khẽ kéo áo anh nói nhỏ: “Em sang kia ăn một chút, anh cứ ở đây nói chuyện với mọi người.”
“Ừ, em đi đi.”
Khi cô vừa rời khỏi thì Tư Kỳ từ phía sau bước tới. Cô ta đứng kế bên Hạo Thiên chào hỏi mọi người vô cùng tự nhiên, anh cũng không chú ý lắm vì đây dường như là một việc rất quen thuộc với một thư ký. Nhưng trong mắt Thanh Hà, cách ứng xử của Tư Kỳ quá hoàn hảo, khiến cô có cảm giác cô ta mới là Dương phu nhân, thức ăn cứ thế mất đi mùi vị, trong lòng Thanh Hà đầy chua chát.
Cảm thấy không còn khẩu vị ăn, cô bỏ dĩa xuống đi vào nhà vệ sinh. Nhìn khuôn mặt được trang điểm tinh tế nhưng không khỏi phờ phạc trong gương, cô cười khổ, khẽ gạt đi nước mắt chảy từ bao giờ.
Tư Kỳ bên ngoài bước vào, cô ta nhìn Thanh Hà đầy châm chọc. Bước tới trước gương, đứng cách Thanh Hà một bước chân, cô ta vừa lấy thỏi son thoa thoa vừa nói: “Thế nào? Bữa tiệc vui chứ Dương phu nhân?” Chữ Dương phu ngân Tư Kỳ cố ý nhấn mạnh, khiến cho toàn thân Thanh Hà không khỏi cứng đờ. Sau đó cô ta bật cười lớn: “Ha ha ha, một con vịt xấu xí như cô trong bữa tiệc lỗng lẫy như thế này mà có thể vui ư, tôi khinh!”
Nói rồi cô ta cất thỏi son, vẻ mặt kêu ngạo rời khỏi. Khi đi ngang qua Thanh Hà, ả ta cố ý quẹt mạnh vào cô, khiến cô mất trọng tâm mà lảo đảo, trông vô cùng tội nghiệp.
Nước mắt lần nữa chực trào ra, nhưng cô mạnh mẽ cắn môi mình, kiên quyết không khóc. Cô không muốn thua ả ta.
Cảm thấy vô cùng mệt mỏi, Thanh Hà bước tới bên chồng cô, khẽ nói: “Em hơi mệt, em về trước.”
Xoay người định rời khỏi, nhưng bất ngờ tay cô lại bị anh nắm lại. Thanh Hà kinh ngạc khẽ xoay người nhìn anh. Cái cô thấy chính là tấm lưng thẳng tắp, rộng lớn của anh, anh vẫn đang nói chuyện với đối tác, nhưng bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô không có ý định buông bỏ. Cô đành ngoan ngoãn đứng sau lưng anh, chờ anh nói xong.
“Thật ngại quá, vợ tôi hôm nay không được khỏe, tôi phải đưa cô ấy về, có gì qua điện thoại chúng ta lại tiếp tục.”
Anh khẽ cúi đầu chào, sau đó nắm tay cô lôi đi mất. Thanh Hà vừa kinh ngạc, vừa áy náy.
Ra tới chỗ đỗ xe, Hạo Thiên nhìn cô chăm chú, như muốn hiểu được suy nghĩ của cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!