Vợ Ta Biết Bay
Chương 10: Chương 10
Đạo sĩ nói đánh là đánh đơn phương, chứ không phải là tỷ võ đánh nhau.
Ánh trăng rơi trên khóe mắt và chân mày của y, y đùa bỡn nhánh cây trong tay, bẻ đi nhánh cây nhỏ gây cản trở, chiếc lá non xanh mới theo động tác của y mà nhẹ nhàng run rẩy, rũ xuống những giọt nước được tưới lên lúc chạng vạng tối.
Cơn gió dưới ánh trăng dừng lại, bữa tiệc chìm trong sự yên tĩnh hồi lâu.
Với tư cách là một ngoại sứ thâm niên của Âm Dương gia (*), gã hơi giật giật khóe mắt.
Gã rất muốn lên tiếng châm chọc tên bạch y nhân trước mắt này có phải bị mất trí hay không, nhưng gã lại chần chờ không mở miệng.
(*) Âm Dương gia: Trường phái Âm Dương là một trường phái triết học thịnh hành từ cuối thời Chiến Quốc đến đầu thời Hán do Zou Yan, người nước Tề, là người sáng lập ra trường phái này.
Kiến thức của Trường phái Âm Dương được gọi là “Thuyết Âm Dương”.
Nội dung cốt lõi của nó là “Âm Dương Ngũ hành”.
Một trong những tư duy triết học quan trọng nhất của dân tộc.
Đạo sĩ quá tự tin, cũng quá ôn hòa, càng không có dấu hiệu bị điên.
Y tựa như đang tường thuật lại một chuyện rất đỗi bình thường, bình thường đến nỗi giống như là đang nói bản thân buổi sáng ăn hai cái bánh bao một chén sữa đậu nành vậy.
Ngoại sứ liếc mắt về phía tiểu vương gia đang mặt đỏ bừng bừng.
Vị vương gia trẻ tuổi nhìn qua vô cùng không đáng tin cậy kia đang dùng hai tay nâng mặt ra sức xoa nắn, hơn nữa còn giống như một thiếu nữ hoài xuân nhảy hai cái tại chỗ, tóm lại là không có vẻ lo lắng gì.
Thế lực giang hồ tuy là suy bại đã lâu nhưng cũng khó tránh khỏi có vài cao thủ võ lâm ẩn dật không muốn ai biết.
Ngoại sứ có thể ngồi được ở vị trí này là do đã trải qua muôn vàn thử thách mà luyện thành một lão cáo già.
Ngay sau đó gã quay đầu đối mắt với võ tướng nhà mình, hơi nhẹ gật đầu một cái, tỏ ý võ tướng có thể mượn gió đẩy thuyền, có cơ hội thì nhất định phải tận dụng.
“Vậy thì mời tiên sinh dạy bảo.”
Võ tướng cũng có ý đó.
Gã đã chinh chiến mấy năm, trải qua vô số chiến sự, liều mạng trên sa trường, chỉ có đắc thắng mới là vương đạo, sớm đã không còn kẻ nghiêm túc cứng rắn quang minh chính đại rồi.
Giáo dài rất nhanh đã được người hầu của sứ đoàn dâng lên.
Giáo dài cần phải hai người hợp lực lại là binh khí tiện lợi nhất của võ tướng, người bình thường lên ngựa mới có thể thi triển, nhưng võ tướng thân cao cánh tay dài lại kèm theo sức mạnh trời sinh, gã ở trên đất bằng cũng có thể đùa bỡn muốn gì được nấy.
“—— Chậm đã! Nơi này tỷ võ cũng không phải là trò đùa, nếu đạo trưởng không muốn dùng binh khí của mình thì tùy tiện chọn một cái để ứng chiến đi!”
Đệ đệ hoài xuân, em dâu trên danh nghĩa không đáng tin cậy, Mục Tông che lồng ngực như sắp phát nổ đập một phát lên bàn thật vang, mất hình tượng xưa nay chưa từng thấy.
Thượng tướng quân kia không phải cho không, trước đây ở tây cảnh liên tục gặp thất bại cũng là bởi vì người này, thua trận mất mặt trước mắt chỉ là chuyện nhỏ, nếu như đạo sĩ bởi vì khinh địch mà bị thương, thằng đệ đệ ngốc kia của hắn thế nào cũng phải phá hủy tất cả mọi thứ bên trong tẩm cung của hắn.
“Mục Hành, còn ngớ ra đó làm gì, đi lấy kiếm cho đạo trưởng mau!! Mục Hành!!”
“Hả, hả? A…!Không cần, không có sao.”
Tiểu vương gia đắm chìm trong thế giới màu hồng vì đạo sĩ đang báo thù thay hắn cho hả giận, hắn tùy tiện vung tay lên, hoàn toàn không chú ý tới Mục Tông còn đang lo lắng cuống quýt hơn cả mình.
“…”
Mục Tông cảm thấy đứng tim có thể là thứ sau này hắn bắt buộc phải học mỗi ngày.
Hắn xoa ngực nhìn thống lĩnh đang đứng bên cạnh, cũng may người này nhiều năm ăn ý với hắn, thấy hắn bày mưu đặt kế liền rất cung kính dùng hai tay nâng bội kiếm của mình dâng lên cho đạo sĩ.
“Đạo trưởng nếu không chê —— “
“Không cần đâu, quá dễ gãy.”
Đạo sĩ nghiêng đầu một chút, chê thẳng chẳng kiêng kỵ gì.
Cấm quân thống lĩnh Liễu Thanh là đại nội đệ nhất cao thủ, một thanh thanh phong kiếm chuôi thép ở bên người y mười mấy năm, được mấy người thợ thủ công bảo dưỡng và đánh bóng, thay Mục Tông diệt trừ vô số tên tiểu nhân gian nịnh, tuyệt đối được xem là danh khí hiếm thấy.
Nhưng bây giờ, thanh danh kiếm này lại bị người ta chê dễ gãy, không phải nặng, không phải dài, mà là dễ gãy.
Thống lĩnh tự kỷ rồi, vị thống lĩnh trầm ổn giàu kinh nghiệm tự kỷ sâu sắc.
Y duy trì động tác dâng kiếm tại chỗ, trong lòng nảy sinh nghi ngờ với cuộc đời này một lần nữa.
Ngay lúc này có người gọi y một tiếng, tiểu vương gia giơ tay vỗ lên đầu vai y, y quay đầu lại với ánh mắt đờ đẫn, lòng dạt dào hi vọng cho rằng tiểu vương gia đang an ủi y không cần để ý, nhưng mà y sai rồi.
Bởi vì tiểu vương gia đang trong lưới tình không phải là người, tiểu vương gia chỉ muốn y mau đứng gọn sang một bên, đừng chắn hắn nhìn vợ mình.
Gõ chiêng ba tiếng, bắt đầu tỷ võ.
Võ tướng nhặt giáo lên đoạt nước trước.
Mũi giáo ánh bạc sắc bén xé không khí tạo nên một tiếng rít như rồng ngâm.
Chiến trường không như giang hồ, những chiêu thức võ tướng thể hiện ra đều là nước cờ đánh cận chiến, ngọn giáo dài kia như điện lao tới trước ngực đạo sĩ, mấy người tham dự yến tiệc nhát gan thậm chí còn khẩn trương nhắm hai mắt lại.
Giáo dài gần trong gang tấc, đạo sĩ mới không nhanh không chậm giơ cành cây trong tay lên.
Mũi giáo mang theo kình phong khi sắp đắc thủ lại đột ngột dừng lại, vừa vặn bị chặn lại ở trên nhánh cây nhỏ.
Sắc mặt của võ tướng trầm xuống, cánh tay phát lực, nhành cây tưởng như không chịu nổi một kích thích bị ép cong thành hình vòng cung nhưng lại mãi không gãy.
Ánh trăng sáng ngời vẫn phủ lên y phục trắng của đạo sĩ, trong lòng võ tướng phát lạnh, cánh tay nổi đầy gân xanh hơi run rẩy.
Gã nhíu chặt mi tâm, lập tức đổi đầu giáo chợt đâm vài nhát, âm thầm gõ lên cơ quan ở chuôi giáo.
Ngọn giáo này của gã là đặc chế, thân giáo và chuôi không phải là một thể mà là hợp lại tạo thành, dùng thu phóng tự nhiên.
Gã cố ý hướng mũi giáo về phía kẽ hở ở thân dưới của đạo sĩ.
Đạo sĩ quả nhiên nhấc nhánh cây định hóa giải đòn tấn công của gã lần nữa, chớp mắt một cái, khung máy hơi vang, giáo dài chia làm hai, gã dùng tay trái cầm lấy nửa đoạn sau của chuôi giáo hung hăng đâm về phía má của đạo sĩ, trong nửa kia của chuôi giáo cũng cất giấu đầu dao sắc nhọn, tuy không bằng đầu giáo thế đại lực trầm nhưng cũng đủ để đâm cho gương mặt dễ nhìn của đạo sĩ máu thịt mơ hồ.
Đạo sĩ ở lâu trên núi trọi, tiểu vương gia quen dùng đao kiếm, chưa bao giờ dùng giáo dài.
Y nhìn thấy loại binh khí kì lạ này thì có chút vui mừng, cố ý hạ thủ lưu tình thả nước, muốn xem đối phương còn có nước cờ gì nữa.
Lúc giáo dài tách ra làm hai, y có cảm giác trước mắt sáng lên, nhưng lối đánh này của võ tướng thật sự là nhàm chán.
Đạo sĩ rũ mắt xuống, không hứng thú lắm xẹp miệng.
Y không muốn lãng phí thời gian, y muốn ăn đùi dê nướng nóng hổi.
Vì vậy y chọn phương thức xử lí đơn giản nhất.
Y nâng tay trái lên nắm được binh khí đang đâm về phía mình, miệng dao hẹp dài sắc bén ngừng lại cách mặt y ba tấc, trên đầu ngón tay nhỏ gầy của đạo sĩ còn có ánh trăng đọng lại.
Tiếng sắt tan vỡ rất nhỏ, cuối cùng mới biến thành âm thanh leng keng khi rơi xuống mặt đất.
Binh khí tiện nhất của võ tướng giờ đây trở thành đống sắt vụn rơi đầy đất.
Đạo sĩ buông đầu ngón tay, quay đầu gọi tiểu vương gia một tiếng.
Hơi thở của y vẫn vững vàng như cũ, ánh mắt trầm tĩnh như nước.
“A Hành.”
“Ta biết rồi!”
Tiểu vương gia tên là Mục Hành, không gọi Mục Hành nhưng hắn vẫn vui vẻ đáp một tiếng.
Lúc hắn mới tới phía bắc trình độ văn hóa cực kém.
Hắn viết tên mình lên tuyết ở trên đỉnh núi, muốn cho đạo sĩ nhớ, đáng tiếc hắn không nắm vững kết cấu nét chữ, cứ thế viết Mục Hành thành Mục Vương Hành (**), có điều kêu A Hành A Hành lâu rồi thành quen, cho nên hắn cũng không có ý định sửa lại sự sai lầm này.
(**) Mục Hành: 穆珩, Mục Vương Hành 穆王行, để ý chữ cuối ổng dốt ông viết tách ra đó
Hắn túm lấy huynh trưởng lui về phía sau mười mấy bước.
Mục Tông còn đang kinh ngạc không phản ứng kịp, tiểu vương gia cân nhắc một chút về cánh tay nhỏ của vị chân long thiên tử này, trực tiếp kéo hắn tới giáp ranh bình đài.
Người gà yếu nhất đã lui về chỗ an toàn, đạo sĩ thu hồi tầm mắt lần nữa nhìn về phía đối thủ của mình.
Con ngươi của võ tướng co rút nhanh, gã biết bản thân nên tránh né ngay lập tức, nhưng dưới chân gã lại phát run không thể xê dịch được chút nào.
“Tay trái hay là tay phải?”
“Cái…”
“Ngươi bắn mũi tên kia làm hắn bị thương là tay trái kéo cung hay là tay phải?”
Thanh âm của đạo sĩ vẫn ôn hòa như thường, ánh mắt y yêu kiều, không có bất kỳ sát khí nào.
Hô hấp của võ tướng hơi chậm lại, sau lưng mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, gã cắn đầu lưỡi để thoát thân khỏi sự uy áp vô hình này, nhưng theo bản năng gã hơi đưa tay trái về phía sau một chút, đạo sĩ tất nhiên sẽ không bỏ qua chi tiết này.
Cổ tay nhỏ gầy, nhánh cây nhỏ quất lên cánh tay của võ tướng trong phút chốc.
Một chiêu thức giống nhau, nhưng nếu đổi thành kiếm thì sẽ cắt đứt gân máu thịt mơ hồ, chỉ là nhánh cây nhìn qua sẽ nhẹ chậm hơn rất nhiều.
Nhưng chỉ là nhìn qua.
Võ tướng đầu tiên không cảm thấy đau, gã mờ mịt cúi đầu xuống, nhéo cánh tay trái của mình một cái.
Gã phát hiện bản thân không chảy máu, chỉ là trên cánh tay có chút kì quái.
Gã cho rằng đạo sĩ chừa lại cho gã một con đường sống, nhưng một giây đồng hồ sau, gã lại nghe tiếng vật nặng văng tung tóe vang lên thật to ở sau lưng.
Bụi mù nổi lên bốn phía, mặt đất rung động, gã kinh ngạc quay đầu nhìn lại, núi đá nặng ngàn cân tạo cảnh sụp đổ ầm ầm, biến thành vụn cát nhỏ đầy đất, mà đạo kiếm khí tạo thành tất cả những thứ này là đi xuyên qua từ cánh tay trái của gã.
Cùng lúc đó, máu bầm cùng cơn đau nhức mới cùng nhau nổi lên, gã không thể tin lảo đảo quỳ xuống trên đất, mồ hôi từng giọt từng giọt lớn đua nhau chảy từ trên trán xuống đất.
—— đạo sĩ đánh nát xương gã, lúc gã đánh lén tiểu vương gia dùng tay nào ra đòn, từ đầu ngón tay đến bả vai, mỗi một đoạn, mỗi một tấc, tất cả giống như núi đá vậy nát bấy thành bụi.
.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!