Nhân Vật Phản Diện Công Lược
Chương 26: Đồ ngốc
Giọng điệu Ôn Trĩ Sơ đầy nghi ngờ: “Thật là mới cắt xong hả?”
[Hệ thống: Chín mươi chín phần trăm là thế].
Ôn Trĩ Sơ: “Sao cậu dám khẳng định như vậy? Cậu cắt qua rồi hả?”
[Hệ thống: Ký chủ trước của tôi từng cắt].
“. . .”
Vị ký chủ trước của cậu thật sự là một nhân vật tàn nhẫn.
Thiên Miêu tinh linh sợ cậu không tin, tiếp tục bổ sung.
[Hệ thống: Nếu không thì tại sao cậu ta lại đi đứng kỳ quái như vậy, tiểu não phát triển không tốt?]
Chuyện này không thể tùy tiện nói lung tung được đâu nhé!
Ôn Trĩ Sơ giữ một trái tim ngây thơ lương thiện, cậu lựa chọn tin tưởng phương án đầu tiên.
Nhìn dáng đi quỷ dị đằng trước, có lẽ là đối phương hiện giờ đang trong tình thế tương đối khó khăn.
Trong đầu cậu bỗng nhớ tới thầy Lý lớp 11-1 giống y như chiếc quạt điện cổ ò ò quay quanh tổ tiếng Anh hôm trước, Ôn Trĩ Sơ lại nhìn sang xe bus bên Lục Trung, không biết vị giải nhất tỉnh hôm nay có tới hay không.
Dù sao thì đến tận ngày hôm nay, mỗi khi nhắc đến giải nhì của Tần Gia Thụ, cơn giận lần trước của thầy Lý vẫn thể nuốt trôi.
Mắt thấy giờ tự học sắp đến, Ôn Trĩ Sơ không tiếp tục quan sát thêm, vội vàng trở về phòng học.
Thẩm Quân ngửa đầu, mặt đầy kiêu ngạo nhìn ngắm toàn cảnh Nhất Trung.
Nhất Trung là một trong ba trường trung học hàng đầu của tỉnh, cho dù là môi trường học tập hay chất lượng dạy học đều khá tốt, lại có thêm sự hỗ trợ và đầu tư từ bên ngoài, thế nên quy mô khuôn viên trường vô cùng hùng vĩ.
Thẩm Quân tùy ý nhìn thêm vài vòng, chê cười: “Cũng chỉ bình thường như vậy, không bằng được trường chúng ta…”
Lời còn chưa hết đã nghe thấy một bạn học bên cạnh nói: “Mẹ ơi, kia là đài phun nước hả?”
“. . .”
Thẩm Quân vẻ mặt khinh thường, nhìn bạn học như nhìn một kẻ nhà quê, “Nhà tao cũng có cái đó, cái trường này còn kém…”
Bạn học đi cùng hắn lại làm như gió thoảng bên tai, chỉ về hướng khác: “Ôi mẹ ơi, cái cây xanh kia cắt tỉa đẹp quá”.
Thẩm Quân: “Nhà tao cũng có.”
“Đờ mờ, con chim trên kia cũng mẹ nó mập ghê á!”
“Nhà tao cũng có”.
Chim nhỏ: . . .
Học sinh Nhất Trung không hiểu nguyên do, nghe xong còn thì thào nói nhỏ: “Nhà cậu ta là công viên sinh thái hả?”
Vẻ mặt của Thẩm Quân nhất thời khó coi chẳng khác gì ăn trúng phân.
Giáo viên Lục Trung thấy tất cả các học sinh đã xuống khỏi xe bus, liền bắt đầu sắp xếp: “Tất cả các em hãy đi theo đội ngũ, cùng đến tham quan ký túc xá. Ngày mai cuộc thi hùng biện sẽ bắt đầu, sau khi chúng ta giao lưu hữu nghị với các bạn học Nhất Trung xong, buổi trưa các em có thể tự do hoạt động, nghỉ ngơi cũng được, hoặc tham quan sân trường Nhất Trung cũng được”.
Thẩm Quân nhỏ giọng thầm thì, “Có gì hay mà tham quan”.
Ai ngờ bạn học chung quanh lại líu ríu chuyện trò: “Trường học này thật hoành tráng nha”.
“Tớ muốn đi nếm thử đồ ăn Nhất Trung”.
“Tớ đi với”.
Thẩm Quân không vừa mắt, chỉ trỏ bọn họ: “Các người đúng là kiến thức ngắn mới thấy trường học này tốt”.
Thấy vị nhị thế tổ ngày nào cũng diễu võ giương oai mở miệng, mấy bạn học liếc mắt nhìn nhau, sau đó âm thầm trợn mắt.
(*) Nhị thế tổ: con cháu gia đình giàu có chỉ biết ăn chơi, không biết lo lắng sự nghiệp gia đình.
Thẩm Quân thấy bạn học không để ý tới mình, tiếp tục nói: “Đừng sùng dương mi ngoại như vậy.”
(*) Sùng dương mi ngoại: thích dùng đồ nước ngoài, thích dùng tên nước ngoài… hay nói chung là sính ngoại.
Bạn học: . . .
Không biết dùng thành ngữ thì đừng có dùng. Thế nhưng gia thế nhà người ta còn bày ra đó, không có bạn học nào dám cãi lại lời cậu ta.
Thẩm Quân tiếp tục bô lô ba la: “Mấy người thấy trường khác tốt, chẳng lẽ trường chúng ta không tốt sao?”
Thấy không ai để ý đến mình, Thẩm Quân có vẻ lúng túng, giơ tay kéo một bạn học bên cạnh: “Nói gì đi chứ”.
“Có có có, chim trong trường chúng ta đều là một đôi, nơi này toàn là một con bay lẻ”.
“. . .”
Một thoáng im lặng trôi qua, Thẩm Quân tiếp tục giẫm đạp Nhất Trung: “Chắc chắn là vì nó ăn mảnh, thế nên nó mới mập như vậy”.
Cuối cùng thế gian này chỉ có chim nhỏ là bị tổn thương.
Sáng sớm Tần Gia Thụ vừa mới đi vào lớp đã bị Quý Phong Trường kéo sang: “Đờ mờ, thằng chó này, mày có còn là người không thế!”
Cậu ta nhìn quanh một vòng, bảo đảm không có ai đứng gần mới mở miệng: “Một gói thuốc lá, mẹ nó chứ, mày hút hết sạch”.
Tần Gia Thụ liếc mắt nhìn cậu ta: “Xong việc sẽ tiếp tế cho mày”.
“Thế còn tạm được”. Quý Phong Trường: “À, mà tao nghe nói hôm nay học sinh Lục Trung sang trường chúng ta, hình như cái tên giải nhất kia cũng đến, thế nào, có cần anh em tốt giúp mày…”
Lời của Quý Phong Trường còn chưa nói hết, Tần Gia Thụ đã cắt ngang: “Đừng làm chuyện vô dụng”.
Quý Phong Trường nhìn hắn, ánh mắt quỷ dị.
Tần Gia Thụ nhíu mày, “Mày nhìn tao như thế làm gì?”
“Thằng chó, mày đừng tưởng tao không biết mày đang nghĩ gì trong lòng, đừng đứng đây giả vờ làm người nữa đi”.
Quý Phong Trường không cần đoán cũng biết, cái kẻ nhất tỉnh kia trong lòng tên chó này đã sớm bị chém thành tám mảnh.
Lúc này Tưởng Vũ đi vào từ cửa sau, “Tần Gia Thụ, Lục Trung đến rồi, thầy gọi chúng ta qua”.
Tần Gia Thụ: “Được”.
Hắn tùy ý đặt cặp sách lên mặt bàn rồi đi ra ngoài.
Địa điểm tổ chức cuộc thi hùng biện là hội trường lớn của Nhất Trung, chỗ ngồi phía dưới được sắp xếp thành các bậc thang, có thể chứa được toàn bộ học sinh của cả trường, nếu có bạn học nào muốn đến xem thì hội trường hoàn toàn có đủ chỗ trống.
Lúc này sân khấu bên trên đã bố trí xong chỗ ngồi để sử dụng cho cuộc thi hùng biện ngày mai.
Học sinh Lục Trung theo giáo viên đi vào, đứng ở một bên.
Chỉ khoảng vài phút sau, giáo viên Nhất Trung cũng mang theo đội ngũ học sinh tham gia thi đấu do Tần Gia Thụ dẫn đầu đi tới.
“Mẹ ơi, người đi đầu kia đẹp trai quá!” Một nữ sinh thì thào với bạn học của mình.
“Đẹp trai đến mức tớ sắp rớt nước miếng ra rồi!”
Thiếu niên dẫn đầu đội hùng biện của trường Nhất Trung, dáng người cao lớn thẳng tắp, tuấn dật nho nhã, ánh mắt hờ hững nhìn thoáng qua phía bên này.
“Cậu bạn này đẹp trai một cách không bình thường”
“Sao lại không bình thường?”
“Đẹp trai thành hai từ trái nghĩa, vừa phô trương lại vừa sâu sắc”.
Thẩm Quân quen biết Tần Gia Thụ, trước đây cậu ta từng gặp hắn ở cuộc thi Toán học quốc gia, nhưng lúc đó cậu ta chỉ đứng ở một bên cùng bố mình, không có cách nào tham dự, còn đối phương thì đang ở trên sân khấu.
Nghe thầy những tiếng xì xào bàn tán phía sau, Thẩm Quân cảm thấy hơi mất kiên nhẫn: “Mấy người có thể thôi hoa si đi có được không hả, một chút rụt rè cũng không có, nó cũng có hơn được ai đâu”.
Mấy cô bạn học cùng lớp liếc nhìn cậu ta một cái, nét mặt bất đắc dĩ.
Lúc này đội ngũ của Nhất Trung đã đi đến trước mặt họ, giáo viên hai bên nói chuyện giao lưu, sau đó quay sang nói với học sinh của mình.
“Các em cũng bắt tay làm quen nhau đi, trao đổi giao lưu tình hữu nghị”.
Lời này vừa nói ra, trước mặt Tần Gia Thụ đã có hai, ba bạn học.
“Xin chào bạn học, tôi là Lý Viêm Viêm”
“Xin chào bạn học, tôi là Hoàng Húc”.
Tần Gia Thụ mỉm cười, lần lượt bắt tay từng người: “Tần Gia Thụ”.
Đợi đến khi tới lượt Thẩm Quân, con ngươi đen như mực của hắn hơi tối đi một chút khó có thể phát hiện ra: “Xin chào”.
Thẩm Quân không hề kiên nhẫn tiến lên bắt tay hắn, bàn tay vừa đặt lên, trong lòng lại có ý xấu, muốn ra oai đánh đòn phủ đầu.
Thế là cậu ta âm thầm dùng sức, chờ đến khi bàn tay dùng sức quá mạnh hơi run lên, cậu ta mới cười thầm muốn ngẩng lên nhìn khuôn mặt khó chịu của đối phương.
Ai ngờ đối phương vẫn nhìn thẳng vào cậu ta, trên gương mặt là nụ cười không hề thay đổi, nhưng đôi mắt lại híp lại đầy nguy hiểm.
Thẩm Quân sững sờ, sau đó bàn tay truyền đến một cơn đau nhức dữ dội, sắc mặt của cậu ta lập tức thay đổi, ngón tay bị sức mạnh ép chặt vào một chỗ, tựa như muốn nghiền nát xương cốt cậu ta.
“Mày…” Thẩm Quân vội vàng rút tay ra.
Sau đó cậu ta hằn học lườm Tần Gia Thụ rồi quay người nghênh ngang rời đi.
Tưởng Vũ ở bên cạnh mở miệng, “Sao dáng đi của cậu ta kỳ quái vậy?”
Tần Gia Thụ: “Có lẽ là mới cắt bao qυყ đầυ”.
“….”
Khi tiết học thứ tư gần hết Ôn Trĩ Sơ mới nhận được nhiệm vụ của nhân vật phản diện.
[Hệ thống: Nhiệm vụ nhân vật phản diện, nói xấu nhân vật chính, nhiệm vụ hoàn thành giá trị nhân vật phản diện tăng 4%, phần thưởng 100 tệ, nhiệm vụ thất bại trừ 100 tệ].
Ôn Trĩ Sơ nghe xong hai mắt tỏa sáng, nhiệm vụ này ngon.
Chuông tan học vang lên, các bạn học chẳng khác gì đang tham gia một trận thi đấu điền kinh, lập tức xuất phát từ chỗ ngồi chạy đi như gió, trong phòng học nhanh chóng chỉ còn lại một mình Ôn Trĩ Sơ.
Ôn Trĩ Sơ há miệng mắng: “Tần Gia Thụ là đồ ngốc!”
Trong đầu hoàn toàn yên tĩnh.
Chẳng lẽ chưa đủ?
“Tần Gia Thụ, đồ hai mặt!”
Lúc này Thiên Miêu tinh linh mới hỏi.
[Hệ thống: Cậu đang làm gì đấy?]
Ôn Trĩ Sơ nói thẳng: “Nói xấu nhân vật chính đó, cậu nghe không hiểu hả?”
[Hệ thống: Cậu thấy ai nói xấu người khác một mình chưa?]
Ôn Trĩ Sơ: “Đây là một nhiệm vụ cần nhiều người hả?”
[Hệ thống: . . .]
[Hệ thống: Không thì sao?!]
Ôn Trĩ Sơ nghe hệ thống nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhíu lại, lẩm bẩm: “Tôi biết ngay cậu không thể tốt bụng giao cho tôi một nhiệm vụ dễ dàng như thế mà”.
Thiên Miêu tinh linh nhìn gương mặt của cái kẻ chỉ biết hung dữ bắt nạt người trong nhà này:…
Trên đường đi đến nhà ăn, trong lòng Ôn Trĩ Sơ cảm thấy hơi khó xử. Chỗ nào trong trường cũng có những người hâm mộ trung thành đến chết với Tần Gia Thụ, nếu đi tìm một bạn học nói xấu hắn chắc chắn sẽ khiến dân chúng phẫn nộ.
Chờ khi ăn xong bữa trưa, cậu định đi vào ký túc xá nghỉ ngơi, lúc đi ngang qua một nơi hẻo lánh đột nhiên lại nghe được một giọng nói đang hùng hổ chửi người.
“Mẹ nó, có uy phong thế nữa cũng bị bại bởi ông đây, ông đây đứng thứ nhất, ông đây có thể đè bẹp mày”.
Ôn Trĩ Sơ tò mò ngó đầu qua xem, liền nhìn thấy anh bạn cắt bao qυყ đầυ sáng ngày.
Lúc này đối phương đang đứng dưới một gốc cây khá khuất.
Thẩm Quân ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy cậu, “Mày nhìn cái gì?!”
Ôn Trĩ Sơ giật nảy mình, “Không có. . . Không có. . .”
Cậu vốn định đi ngay, ai ngờ giây tiếp theo cậu lại nghe thấy đối phương nói: “Tần Gia Thụ, con mẹ nó, mày chờ đó cho tao”.
Ôn Trĩ Sơ dừng chân, quay đầu nhìn cậu ta: “Cậu… cậu đang nói xấu Tần Gia Thụ sao?”
Thẩm Quân nhíu mày: “Sao, không được hả?!”
Ôn Trĩ Sơ cao giọng nói: “Cùng… cùng nói đi”.
Thẩm Quân sững sờ, nhìn đồng phục trên người cậu: “Học sinh Nhất Trung?”
Cậu gật gật đầu.
“Mày cũng ghét Tần Gia Thụ?”
Lần này Ôn Trĩ Sơ không đáp lời. Cậu không ghét Tần Gia Thụ, thậm chí còn hơi áy náy với hắn, nhưng hiện giờ cậu lại có nhiệm vụ bên người.
Thẩm Quân thấy cậu không nói lời nào liền mở miệng hỏi: “Mày tên gì?”
“Ôn . . Ôn Trĩ Sơ.”
“Ôn Thực Sơ?”
Thiên Miêu tinh linh: Ha ha ha ha ha ha ha ha.
Ôn Trĩ Sơ: “. . . Ôn Trĩ Sơ, còn. . . còn cậu?”
“Tao là Thẩm Quân.”
Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên, đó không phải chính là tên của hạng nhất tỉnh đó hả? Trong tệp tài liệu Tiếng Anh có ghi tên của cậu ta.
Thẩm Quân nhìn chiều cao của cậu, đánh giá từ đầu đến chân, hỏi: “Mày cao bao nhiêu?”
“1m79.” Ôn Trĩ Sơ: “Còn cậu?”
Thẩm Quân: “Tao một mét bảy.”
Ôn Trĩ Sơ nghe xong tự à à trong lòng, hóa ra là 1m65.
Thẩm Quân: “Tao hỏi mày này, Tần Gia Thụ ở trường mày là một kẻ rất giả tạo, đúng không. Tao cũng không biết người ta coi trọng cái gì ở nó, thấy thế nào cũng rất bình thường. Chiều cao cũng không có gì nổi trội, như Diêu Minh mới có thể tính là cao”.
Ôn Trĩ Sơ đón ý hùa theo gật gật đầu, bắt đầu ác độc nói xấu: “Nếu như cậu ta… không cao đến 1m88, thì đúng là rất bình thường”.
Thẩm Quân: . . .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!