Nhân Vật Phản Diện Công Lược - Chương 37: Chuột chũi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Nhân Vật Phản Diện Công Lược


Chương 37: Chuột chũi


Sau khi Tưởng Vũ rời đi, con ngươi đen như mực của Tần Gia Thụ khẽ động. Hắn biết có rất nhiều người thích hắn, theo đuổi hắn, vụиɠ ŧяộʍ chạy tới nhìn hắn, nghe ngóng về hắn, Ôn Trĩ Sơ chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tương đối khó chơi trong số bọn họ.

Nếu bất cứ người nào thích hắn, hắn cũng phải đáp lại người ta, thì đóa hoa giao tiếp ngày xưa có lẽ cũng không bận rộn bằng hắn.

Ôn Trĩ Sơ ngủ trưa tỉnh lại, ngồi dậy từ trên giường, ánh nắng chiếu vào phòng khắc bóng cậu lên bức tường ký túc xá.

[Hê thống: Sao bóng cậu trông kỳ quái vậy?]

Ôn Trĩ Sơ không hiểu lắm: “Nó làm sao?”

Thiên Miêu tinh linh tiếp tục bổ cho cậu một đao.

[Hệ thống: Cứ như cậu đang đội ô lên đầu vậy].

Ôn Trĩ Sơ sờ sờ mái tóc vì nằm ngủ mà hơi rối lên, cảm thấy vẫn không đến nỗi quá tệ. Cậu nhìn thời gian, thấy còn mười phút nữa là vào tiết nên dọn dẹp sơ qua một lát, định đi về lớp học.

Giữa trưa mùa hè trời nóng oi bức, Ôn Trĩ Sơ cố tìm những nơi râm mát trên đường đi để lủi vào.

[Hệ thống: Ồ, cậu còn biết tìm chỗ râm mà đi nữa cơ à].

Ôn Trĩ Sơ: … Cậu chỉ nói lắp thôi, chứ không có ngốc.

Sau đó nghĩ tới cái gì, Ôn Trĩ Sơ mới mở miệng: “Thiên Miêu tinh linh.”

[Hệ thống: Tôi đây].

Ôn Trĩ Sơ mím môi: “Cậu nói xem, chiều nay Tần Gia Thụ có đến không?”

[Hệ thống: Cậu nhìn kỹ xem, dáng dấp tôi có chỗ nào giống hắn hả?]

“…”

Được rồi, tôi biết cậu cũng không đoán được.

Ôn Trĩ Sơ thở dài, nếu như đối phương không đến, thì nhiệm vụ hôm nay sẽ bị thất bại.

Trên đường đi về lớp học, lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Ôn Trĩ Sơ lơ đãng liếc mắt vào trong, xuyên qua cửa thủy tinh, thấy được thùng kẹo que đặt trên quầy thanh toán.

Đột nhiên cảm thấy trong miệng thật nhạt nhẽo.

Cậu đến thế giới này ba tháng, một món đồ ăn vặt cũng chưa ăn qua.

Thiên Miêu tinh linh theo ánh mắt cậu nhìn sang.

[Hệ thống: Muốn ăn thì mua đi].

Bước chân Ôn Trĩ Sơ không ngừng lại: “Hôm nay Tần Gia Thụ không đến, nhiệm vụ không xong tôi sẽ không tiêu tiền.

[Hệ thống: Hôm nay Tần Gia Thụ không đến, nhiệm vụ không xong, cậu không tiêu tôi cũng trừ tiền của cậu].

“…”

Ôn Trĩ Sơ vốn đang cất bước đi về phía khu lớp học, lập tức rẽ ngang, không thèm quay đầu, đi thẳng vào cửa hàng tiện lợi.

Kẹo que không đắt, Ôn Trĩ Sơ mua hai cái, tâm tình bỗng nhiên vui hẳn đắc ý quay về lớp.

Hạng hai đếm ngược thấy cậu đi đến, nhìn hai lọn tóc vểnh lên kia, nói: “Tạo hình đẹp đấy”.

Ôn Trĩ Sơ nhìn cái bóng của mình, giơ tay đè tóc xuống, nhưng chờ khi cậu buông tay ra, hai lọn tóc kia vẫn sừng sững không ngã, thế là cậu không thèm quản nó nữa.

[Hệ thống: Cậu từ bỏ nhanh thế sao?]

Ôn Trĩ Sơ: “Là do nó quá cứng đầu”.

[Hệ thống: Cho nên?]

Ôn Trĩ Sơ: “Đánh không qua thì ta gia nhập”.

[Hệ thống: … cũng được, thật ra nó cũng phù hợp với khí chất của cậu lắm, gần đây phong cách này đang là mốt].

Ôn Trĩ Sơ nghi ngờ: “Phong cách gì?”

[Hệ thống: Phong cách ăn mày].

“. . .”

Ôn Trĩ Sơ về đến lớp không bao lâu thì chuông vào lớp cũng reo vang, cậu đem kẹo que vốn định lấy ra ăn bỏ vào trong túi. Chuông tan học vừa reo thì ngựa không dừng vó chạy lên tầng đến cửa lớp 11-1, giống như chim nhỏ bay về nhà, sớm đã quên đi hai cái kẹo que ở trong túi.

Ôn Trĩ Sơ lặng lẽ đi đến cạnh cửa sau lớp 11-1, tiết học vừa rồi của lớp 1 là tiết Vật Lý, bởi vì một bài tập chưa giảng xong nên giáo viên vẫn đang giảng quá giờ.

Ôn Trĩ Sơ sợ quấy rầy đến giáo viên trên bục giảng nên thả nhẹ bước chân, lén lút ghé vào bên cạnh cửa.
Nhìn vào trong lớp, đôi mắt lập tức sáng lên, chỗ trống cả buổi sáng hôm nay cuối cùng cũng có người ngồi.

Hai con mắt Ôn Trĩ Sơ chăm chú nhìn chằm chằm vào Tần Gia Thụ.

[Hệ thống: Bọn họ chưa tan học thì cậu cũng không làm được nhiệm vụ, thế thì nhìn chằm chằm hắn như thế làm gì?]

Ôn Trĩ Sơ lắp bắp nói: “Cậu nhìn xem, cậu ấy có giống đồng 200 tệ không.”

“. . .”

Có thể là do ánh mắt của cậu nóng bỏng quá, Tần Gia Thụ nghiêng đầu nhìn lại liền bắt gặp đôi con ngươi vì quá kích động mà phát ra ánh sáng của Ôn Trĩ Sơ. Đối phương không thèm chớp mắt chăm chăm nhìn hắn, tựa như trong con mắt đó không còn chứa nổi một vật gì khác, lúc hắn nhìn qua, đôi mắt trong veo kia lại hơi cong lên mang theo ý cười, tựa như trăng sáng đêm rằm, sạch sẽ lại thuần khiết.

Bàn tay cầm bút của Tần Gia Thụ hơi sững lại, hắn cảm thấy có lẽ mình đã bị ảo giác, lại liếc mắt nhìn đối phương thêm lần nữa
Chỉ thấy Ôn Trĩ Sơ đứng ở cửa sau của lớp hắn, nghiêng đầu ngó vào, đỉnh đầu có hai lọn tóc cong lên, đón gió phấp phới bay lượn.

Trông không được thông minh cho lắm.

Quả nhiên là ảo giác.

Tần Gia Thụ quay sang hướng khác, quyết định coi như người này không tồn tại.

Ôn Trĩ Sơ thấy hắn nhìn qua, trong nháy mắt cậu cũng hơi hốt hoảng, nhưng đáy lòng lại tự động dâng lên một lớp filter, vô cùng dối gian, nói với cậu đó là cây rụng tiền của cậu, đó là hai trăm tệ của cậu.

Vừa muốn giơ tay lên lặng yên chào hỏi thì đối phương lại nghiêng đầu, thu ánh mắt lại.

Ôn Trĩ Sơ: “Sao cậu ấy không nhìn tôi nữa?”

[Hệ thống: Có lẽ là hai trăm tệ cũng có ý nghĩ của riêng mình].

Ôn Trĩ Sơ hiểu rõ, quyết định tôn trọng hai trăm tệ.

Nhưng không biết có phải do bài tập Vật Lý này rất rất khó hay không, mà giáo viên Vật Lý giảng cả giờ ra chơi cũng không giảng hết nổi, Ôn Trĩ Sơ một mực đứng bên ngoài cửa chờ đợi, mắt thấy tiết học tới sắp vào, lại còn là tiết tiếng Anh có cho tiền cậu cũng không dám trễ, đành phải quay về lớp học của mình.
Một phút đồng hồ cuối cùng, giáo viên Vật Lý mới chịu cất giáo án rời đi.

“Các em ra chơi đi, muốn làm gì thì làm”.

Giáo viên Vật Lý mới ra khỏi cửa, không ít bạn học đã xông ngay ra ngoài.

“Đờ mờ, mãi mới được ra chơi, tao nín sắp chết luôn rồi”.

“Mẹ nó, rốt cuộc là đứa nào hỏi thầy cái bài tập này hả, đứng ra đây cho tao!!!”

Bạn học hỏi bài kia cũng dám làm dám chịu, “Là tớ, tớ sai rồi, lần sau tớ vẫn sẽ tiếp tục”.

“Yêu tinh kia, hãy nhận một đấm của bà đây”.

Lớp học ồn ào náo nhiệt, Tần Gia Thụ cất sách Vật Lý đi, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nhìn về phía cửa sau lớp học.

Người vốn đứng ở đó chăm chăm nhìn hắn đã sớm đi mất rồi.

Bảy giờ ba mươi phút tối, vào giờ ra chơi giữa hai tiết tự học, Tần Gia Thụ nhận được điện thoại của mẹ Tần.
Hắn cất bước đi đến một góc khuất ngoài cầu thang, sau đó mới ấn xuống nút nhận cuộc gọi.

“Gia Thụ.” Giọng nói dịu dàng của đối phương truyền đến.

Hắn nhàn nhạt đáp lời, “Vâng.”

“Mẹ nghe dì quản gia nói hôm qua con không về nhà?”

Chiều hôm qua Tần Gia Hòa đã khóc nháo một hồi, bố Tần mẹ Tần trước khi đi ra ngoài đã hứa đến tối Tần Gia Thụ sẽ về chơi với bé, ai ngờ cả tối qua hắn lại chẳng về, cô bảo mẫu của Tần Gia Hòa không có cách nào khác, chỉ có thể gọi cho mẹ Tần.

Biết con trai lớn cả đêm không về, bà có chút lo lắng muốn gọi điện hỏi thăm, nhưng điện thoại của hắn lại luôn một mực tắt mày.

“Con đi cùng Quý Phong Trường”.

“Vậy sao con lại không nói với mẹ một tiếng?”

Động tác của Tần Gia Thụ cứng đờ lại, hơi ngoài ý muốn, giọng điệu lạnh nhạt bỗng nhẹ nhàng hơn hẳn: “Hôm qua con có chút chuyện…”
“Tiểu Hòa tối qua khóc nháo nói muốn gặp con, nói nhớ con”.

Giọng nói nhẹ nhàng nho nhã đầu dây bên này hoàn toàn dừng lại, lát sau hắn mới nói với mẹ: “Tối nay sẽ về”.

Mẹ Tần nhận ra mình đã nói sai, trong lòng bà cũng rất lo lắng cho Tần Gia Thụ, nhưng hai mẹ con trước giờ nói chuyện gì với nhau cũng lúng ta lúng túng, đôi khi bà còn không biết mình nên nói gì với con cho phải, chỉ có thể lấy con trai nhỏ ra làm đề tài chung. Thật ra bà biết Tần Gia Thụ cũng chẳng thích em trai mình, cho nên trước mặt hắn bà luôn nói Tần Gia Hòa nhớ hắn thế nào, không ngủ được vì hắn không ở trong nhà, mang theo ý tứ lấy lòng rất rõ.

Bà hi vọng Tần Gia Thụ có thế chấp nhận Tiểu Hòa, mối quan hệ trong gia đình họ cũng yên bình hòa hoãn.

“Mẹ không có ý trách con, chỉ là nghe nói con cả đêm không về nên mới lo lắng”.
“Vâng, con biết”. Tần Gia Thụ im lặng một lát, mới mở miệng nói: “Mẹ”.

“Sao thế, Gia Thụ?”

“Con đã lớn rồi, mẹ đừng lo lắng nữa”.

Nói xong, hắn cúp điện thoại, mẹ Tần nhìn điện thoại thật lâu vẫn chưa tỉnh táo lại, mặc dù lời cuối của Tần Gia Thụ chỉ có một câu, nhưng ý nghĩa của nó giống như chỉ một câu này thôi cũng không thể truyền tải được hết.

Mẹ Tần hơi thất vọng nhìn vào danh sách cuộc gọi, Gia Thụ đã mười tám, qua cái tuổi cần bà lo nghĩ, hắn cũng không cần người nhà lo lắng cho mình nữa.

Tần Gia Thụ trở về lớp, Quý Phong Trường đang định đi lên chém gió, thấy sắc mặt đối phương thì lại lùi về.

Thằng chó này hiện giờ tâm trạng rất tệ.

Bởi vì cả chiều không thể tìm được cơ hội đến gần Tần Gia Thụ, Ôn Trĩ Sơ thay đổi chiến thuật, định tan học lại đến chặn đường, dù sao Tần Gia Thụ có nhiệm vụ tắt đèn phòng học, mỗi ngày hắn luôn là người cuối cùng rời khỏi lớp.
Tiếng chuông tiết tự học thứ hai vang lên, Ôn Trĩ Sơ không nhanh không chậm dọn dẹp cặp sách.

[Hệ thống: Bây giờ cậu thu dọn càng chậm chạp bao nhiêu, chút nữa đuổi xe bus càng chật vật bấy nhiêu].

Ôn Trĩ Sơ: …

Đồ dùng đều đã dọn xong, Ôn Trĩ Sơ đeo cặp sách đi đến lớp 1, lúc này phần lớn học sinh đã đi xuống hết, chỉ còn một mình Ôn Trĩ Sơ đi ngược đường.

Vào cửa lớp 1, Tần Gia Thụ còn đang ngồi ở chỗ hắn viết gì đó, Ôn Trĩ Sơ đứng bên ngoài trông vào, lúc học tập hắn rất nghiêm túc, nét mặt không có biểu cảm nào, bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng cầm cây bút màu đen đều đặn viết lên trang giấy.

“Thiên Miêu tinh linh, cậu có phát hiện ra không?”

Thiên Miêu tinh linh nghe xong cũng cẩn thận nhìn chằm chằm vào Tần Gia Thụ, nhưng gương mặt kia ngoài đẹp trai thì cũng chỉ có đẹp trai, sợ nói ra rồi thì sẽ đả kích chủ nhân của nó, nên nó hỏi lại.
[Hệ thống: Phát hiện cái gì?]

Ôn Trĩ Sơ: “Bút của hắn viết mượt hơn bút tôi”.

[Hệ thống: …À]

Chờ đối phương đứng dậy, Ôn Trĩ Sơ vội vàng đi đến cửa sau để mình xuất hiện trước mắt người ta, sau đó cậu cứ ở đó đi ra đi vào, nhảy tới nhảy lui.

Tôi đi vào, tôi đi ra, tôi lại đi vào…

Thiên Miêu tinh linh nhìn hành động dở hơi của cậu, có chút ghét bỏ.

[Hệ thống: Cậu làm gì thế?]

Ôn Trĩ Sơ rất thẳng thắn, “Làm chuyện hắn ghét”.

Thiên Miêu tinh linh không hiểu: ?

“Đi cửa sau.”

[Hệ thống: …]

Cái cửa sau này đúng là dùng đúng nghĩa đen của nó.

Nhưng ai ngờ Tần Gia Thụ cất đồ xong rồi cũng không thèm nhìn về phía cậu một cái, cứ thế rời đi.

Ôn Trĩ Sơ lập tức hoảng hồn: “Tần… Tần Gia Thụ, đừng… đừng đi vội”.

Nghe thấy có người gọi mình, hắn quay đầu theo bản năng, nhưng nhìn thấy người đến là ai, hắn lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Ôn Trĩ Sơ: !

Thấy người ta sắp đi mất rồi, Ôn Trĩ Sơ bước lên một bước, người đang định rời đi kia chỉ cảm thấy vải áo sau lưng mình bị kéo nhẹ, quay đầu liền bắt gặp ánh mắt khát khao của Ôn Trĩ Sơ.

Lại là ánh mắt này.

Ôn Trĩ Sơ sợ người chạy mất, nhưng đối mặt với Tần Gia Thụ rồi cậu lại sợ, không dám tiếp tục kéo áo đối phương nữa, thừa dịp hắn còn kiên nhẫn cậu vội vàng quay lại cửa sau, sợ người kia không nhìn còn lắp bắp nhắc nhở: “Tần… Tần Gia Thụ, nhìn tôi nè”.

Sau đó giống y như một con chuột chũi chạy đến cửa sau của lớp 1 ra ra vào vào, nhảy đi nhảy lại.

Tần Gia Thụ: . . .

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN