Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay
Chương 54: Tiến công hôn ước (Hạ)
Bốn năm ngày sau, Tiêu phu nhân rốt cục cũng khỏi bệnh. Sau khi sức khỏe hoàn toàn khôi phục, nàng lập tức mang nữ nhi tới Lâu gia làm khách theo lời mời, thuận tiện cũng để nữ quyến Lâu gia gặp Thiếu Thương, nhất là tông phụ hiện tại của Lâu thị – Lâu đại phu nhân —— hơn nữa cũng không thể để Lâu Nghiêu một ngày chạy tới Trình gia ba hồi, rượu chè cũng đã say sưa, thức ăn dược liệu phủ y đều đưa qua, mà người Lâu gia vẫn còn chưa biết dáng dấp Thiếu Thương tròn dẹp thế nào.
Diện tích Lâu phủ không chênh lệch nhiều so với Trình phủ, nhưng vị trí lại cách cung thành chỉ vẻn vẹn một con ngõ, nhân khẩu trong phủ đông đúc không kém Doãn gia. Tuy nhiên, Lâu đại phu nhân trị gia nghiêm hơn mẫu thân Doãn Hủ Nga nhiều. Trên con đường Thiếu Thương đi qua, chỉ thấy thị tỳ tôi tớ tới tới lui lui, cúi đầu cung kính, nhưng tuyệt nhiên không nghe thấy nửa lời ồn ào. Đợi đến lúc chính thức bái kiến, vốn nàng còn tưởng sẽ gặp được một vị chủ mẫu lợi hại nghiêm minh thon gầy, sau khi gặp mặt mới biết Lâu đại phu nhân mặt như trăng tròn, hiền lành phúc hậu, trái lại trông giống bác gái tốt tính quản lý ký túc xá hơn.
Lâu đại phu nhân kéo tay Thiếu Thương tinh tế quan sát một lượt, trong mắt lộ ra một tia cảm xúc khó mà nói rõ, quay đầu cười nói với Lâu nhị phu nhân: “Em dâu, cô dâu này muội chọn thật tốt!”
Lâu nhị phu nhân vô cùng đắc ý: “Đương nhiên rồi! Muội cũng vừa nhìn thấy nàng đã thích, đem tất cả cô dâu nhà chúng ta ra so sánh cũng không bằng! Con bé hiếu thuận điềm đạm hiếm thấy, lại quan tâm chăm sóc A Nghiêu chu đáo, quả thực không còn gì tốt hơn!”
Lâu đại thiếu phu nhân ngồi bên cạnh Lâu đại phu nhân che tay áo cười khẽ, vẻ mặt kính cẩn nhu thuận, Lâu đại phu nhân cười nói: “Muội và A Nghiêu đều thích, vậy ta an tâm rồi.”
Lâu nhị phu nhân vui vẻ đáp: “Tẩu tử, ngài đồng ý rồi phải không?”
Lời vừa nói ra, Tiêu phu nhân và Thiếu Thương ngồi một bên đồng loạt nhíu mày, thoáng nhìn qua nhau. Nhưng đôi chị em dâu Lâu gia kia vẫn hồn nhiên không hay, Lâu đại phu nhân cười nói: “Nếu ta không đồng ý, sợ là A Nghiêu lại tiếp tục không chịu để ý đến ta. Ngày mai ta tìm vu chúc tới xem ngày lành tháng tốt để làm lễ định thân!”
Tiêu phu nhân đâu phải kiểu người chịu thua thiệt, cũng cười nói: “Chuyện này không cần vội, cứ từ từ thôi. Đại nhân nhà ta và phụ thân A Nghiêu đều là người trọng chữ tín, tháng trước đã trao đổi tín vật. Trước khi ta rời khỏi Duyện châu có nghe nói quận Đông và quận Sơn Dương đã có không ít người đi về phía hai nhà Lâu Trình làm nghi lễ chúc mừng. Lần này đặt lễ định thân hay không cũng chỉ là nghi thức xã giao mà thôi.”
Nghe xong lời ấy, sắc mặt Lâu đại phu nhân khẽ thay đổi, Lâu đại thiếu phu nhân dường như không hiểu vì sao vẻ mặt quân cô nhà mình lại khác thường.
Lâu nhị phu nhân lại mỉm cười ngây thơ: “Ta biết, miếng ngọc giác phụ thân a Nghiêu dùng để định thân là của hồi môn lúc ta thành hôn đó, hiện tại đưa cho Thiếu Thương thật sự là quá tốt rồi!”
Lâu đại phu nhân mỉm cười: “Miếng ngọc giác kia nhị đệ đã mang theo người nhiều năm, bây giờ đưa cho Trình gia làm tín vật, coi chừng ta nói với cô dâu của lão nhị, nói muội nặng bên này nhẹ bên kia.”
Lâu nhị phu nhân quýnh lên: “Tẩu tử đừng nói ra ngoài, là ta nhiều chuyện. . .” Bộ dáng nàng sốt ruột cuống quít, dường như vô cùng sợ hãi con dâu sinh lòng bất mãn.
Lâu đại phu nhân mỉm cười xoa nhẹ lưng em dâu, trấn an nói: “Được rồi, muội gấp cái gì. Loại lời châm ngòi này ta đã bao giờ nói với cô dâu của lão đại đâu. Muội đừng sốt ruột, bình tĩnh đi nào.” Giọng điệu như thể đang dỗ dành một đứa trẻ.
Lúc này Lâu nhị phu nhân mới yên lòng trở lại.
Tiêu phu nhân khẽ nhíu mày.
Loại phương pháp ân uy kết hợp này nàng đã dùng rất nhiều khi ở bên ngoài lung lạc nhân thủ rồi, không nghĩ tới hôm nay ở Lâu gia cũng được nhìn thấy một màn như vậy. Nàng đã yên tâm mẫu thân Lâu Nghiêu ngay thẳng đơn thuần, lúc này lại lo lắng Lâu đại phu nhân không dễ đối phó.
Huống chi, ngoại trừ thị tỳ ra thì trong sảnh đường hiện tại cũng chỉ có năm người các nàng ăn uống nói chuyện phiếm, nếu tương lai cô dâu của Lâu nhị công tử vì chuyện này mà không vui, chẳng phải sẽ liên luỵ đến hai mẹ con nàng hay sao. Trong lòng nàng không vui, nhưng chỉ vì chút đó mà phẩy tay áo bỏ đi thì lại hơi chuyện bé xé ra to, đáp trả ngoài miệng thì lại thấy phiền, nàng vốn cũng không phải người kiên nhẫn gì cho cam, thế nên trong chốc lát chỉ im lặng không nói.
Lúc này Thiếu Thương bất chợt lên tiếng: “Bá mẫu ngài đừng lo lắng, ta đánh cược với ngài, nhị thiếu phu nhân nhất định sẽ không so đo miếng ngọc giác kia đâu.”
Lâu nhị phu nhân hơi sửng sốt, không tin tưởng cho lắm: “Thiếu Thương, ngươi nói thật sao?”
Lâu đại thiếu phu nhân kinh ngạc nhìn qua.
Thiếu Thương vờ trưng ra dáng vẻ tươi cười chân thành: “A Nghiêu từng nói với ta, nhị công tử quen nhị thiếu phu nhân trong lúc đi du ngoạn ở Giao Đông, nhị thiếu phu nhân còn là hòn ngọc quý ở nơi đó. Lúc ấy nhị công tử xuất môn ra ngoài, tuy có thư tay đồng ý hôn sự của Lâu bá phụ, nhưng trên người lại không mang theo vật gì cả, thế là bèn tự tay mài ra một chiếc gương bạc làm vật định hôn, ngụ ý “Tâm này như gương sáng, dẫu bạc đầu cũng chẳng hoài nghi”. Ta e là dù có cộng tất cả ngọc giác trên đời này lại, ở trong lòng nhị thiếu phu nhân so ra cũng chẳng bằng chiếc gương ấy đâu.”
Lâu nhị phu nhân vừa mừng vừa sợ: “. . . Ngươi nói đúng, nói rất đúng! Ta đã quên mất chuyện này.”
Khuôn mặt Lâu đại thiếu phu nhân lộ ra mấy phần hâm mộ, sợ bị quân cô trông thấy, nàng vội vàng đứng dậy gọi thị tỳ đến thêm nước hoa quả và điểm tâm.
Thiếu Thương cúi đầu mỉm cười —— nói nhảm, sớm chiều ở chung với Lâu Nghiêu mấy tháng, chẳng lẽ đều dùng để phong hoa tuyết nguyệt hay sao, nào có nhiều chuyện trên trời dưới biển để nói như vậy, đương nhiên nàng phải tra hỏi rõ ràng quan hệ nhân mạch trong Lâu gia, thậm chí là một ngọn cây cọng cỏ!
Đối với lần đáp trả vừa nhu hòa vừa kiên định này của nữ nhi, Tiêu phu nhân vô cùng hài lòng. Trong đầu lại thầm nghĩ: Nói cách khác, chuyện hôn sự của cả hai nhi tử của Lâu nhị phu nhân đều không thông qua tông phụ Lâu thị, là do Lâu Tế tự mình quyết định.
Lâu đại phu nhân cũng khẽ mỉm cười, dường như chẳng có lấy nửa phần không vui, sau đó phân phó thị tỳ gọi Lâu Nghiêu ở bên ngoài tiến vào.
Lâu Nghiêu vẫn luôn chờ trong đình bên ngoài hành lang, lúc này hí ha hí hửng bước vào nội đường, suýt nữa quên cả cởi giày.
Lâu đại phu nhân mỉm cười nhìn cháu trai luống cuống tay chân chuẩn bị ngồi xuống, nói: “A Nghiêu, cô dâu ngươi tìm được thật sự rất lợi hại đấy, vừa nãy…” Nàng còn chưa nói xong, thiếu niên đã trưng ra vẻ mặt hoa si tiếp lời: “Đúng đó, ánh mắt đại bá mẫu thật tinh tường. Thiếu Thương vừa thông minh lại vừa giỏi giang, chuyện gì cũng biết! A phụ cũng từng khen nàng rất nhiều lần đó!”
Vẻ mặt Lâu đại phu nhân cứng lại.
Thiếu Thương ra vẻ không vui, nhỏ nhẹ nói: “A Nghiêu, sao huynh lại như vậy, đại phu nhân còn chưa nói xong mà. Nếu huynh còn như thế, lát nữa ta sẽ về mách với huynh trưởng nhà ta, để huynh ấy cũng phạt huynh đọc sách viết chữ! Đại bá mẫu, ngài nói tiếp đi, đừng để ý tới A Nghiêu. . .” Vừa nói vừa quay đầu mỉm cười, “Bá mẫu đừng trách A Nghiêu, bình thường huynh ấy vô cùng có phép tắc. Là do trong lòng huynh ấy không xem ngài là người ngoài đấy thôi!”
Lâu nhị phu nhân vui vẻ ra mặt: “Ngươi nói đúng lắm, A Nghiêu nhà chúng ta rất hiểu phép tắc, chỉ là con cháu nhà mình đối với trưởng bối không câu nệ như với người ngoài thôi.”
Lâu Nghiêu vò đầu cười ngây ngô. Hắn cảm thấy dù là lúc vị hôn thê đang trách cứ mình, dáng vẻ nàng vẫn vô cùng dịu dàng đáng yêu, đơn thuần là xuất phát từ sự quan tâm.
Trên mặt Thiếu Thương nở nụ cười dễ mến, trong lòng thì lại đang khinh thường Lâu đại phu nhân —— cắt, còn chưa bằng Tiêu chủ nhiệm đâu, chí ít người ta còn có thực tích đao thật súng thật, nếu thật sự bức ép còn có thể lấy một chọi mười, người trước mắt này thì chỉ biết âm thầm nói xấu!
Lâu đại phu nhân im lặng một lát, sau đó lại mỉm cười: “Có gì đâu. A Nghiêu, ngươi mau tìm đại bá phụ về đi, đính hôn không phải việc nhỏ, rất nhiều chuyện còn cần ông ấy xử lý.”
Hai mắt Lâu Nghiêu sáng lên, cười ha hả nhìn vị hôn thê một cái, sau đó chắp tay thi lễ, nhanh chóng lui ra ngoài.
Nói thêm vài câu nữa, Lâu đại phu nhân để con dâu trưởng đứng bên cạnh đưa Thiếu Thương tới trắc đường, chị em dâu các nàng muốn thương lượng với Tiêu phu nhân về nghi lễ đính hôn. Thiếu Thương chậm rãi đứng dậy, tư thế mềm mại ưu nhã (Huấn luyện khẩn cấp của Tang thị), Lâu nhị phu nhân nhìn rất hài lòng, gần như cười không ngậm được miệng.
Đi qua hơn nửa hành lang, vừa tiến vào cửa, chỉ thấy bên trong trắc đường tề tụ nữ quyến một nhà, có người mặc trang phục thiếu phụ, cũng có người ăn vận khuê các, đều là con dâu Lâu gia và nhóm tiểu nữ nương trong nhà chưa gả. Con cháu hai phòng Lâu gia hết sức đồng đều, đều là bốn nam bốn nữ, đích thứ nửa này nửa kia, đứng thấp nhất chính là Lâu Nghiêu của nhị phòng và Lâu Ly của đại phòng.
Thiếu Thương nghe lời giới thiệu của Lâu đại thiếu phu nhân, lần lượt nhìn qua đám người, cử chỉ đúng mực, ngôn từ khiêm tốn, cuối cùng lúc đến phiên Lâu Ly, nàng ta lại trừng Thiếu Thương cả nửa ngày, tức giận quay đầu không chịu hành lễ với Thiếu Thương. Lâu đại thiếu phu nhân xấu hổ, ha ha cười cho qua rồi để Thiếu Thương ngồi xuống, đám người bắt đầu trò chuyện tán gẫu.
Lời nói của chúng nữ đều rất ôn hòa, dù trong lòng có gì thì cũng sẽ không để lộ ra, mọi người ngươi một câu ta một câu, hoặc là trêu ghẹo hoặc là bát quái, trái lại cực kỳ ăn ý. Thiếu Thương chú ý tới thiếu phụ ngồi phía bên phải mình, khuôn mặt dài nhỏ, thần sắc đoan trang, chính là con dâu thứ của Lâu gia, dâu trưởng của nhị phòng, nữ chính trong câu chuyện gương bạc vừa rồi.
Lúc Thiếu Thương vừa nhìn thấy nàng ấy còn cảm thấy kỳ quái. Thầm nghĩ, thiếu phụ ăn nói ý tứ này mới nên là con dâu của Lâu đại phu nhân, mà dâu trưởng vẻ mặt ôn hoà thậm chí mang theo mấy phần e sợ kia nên là con dâu của Lâu nhị phu nhân mới phải.
Lâu Ly nhịn nửa ngày, khi nghe được nhóm nữ quyến khen ngợi Thiếu Thương mỹ mạo nhã nhặn lần thứ 18, rốt cục nhịn không được mà chua ngoa nói: “Ta thật sự không ngờ đấy, hôm đó ở Vạn gia Trình nương tử dữ dằn với Vương Linh a tỷ như vậy, hôm nay lại làm ra vẻ chững chạc đàng hoàng thế.”
“A Ly!” Lâu đại thiếu phu nhân hoảng sợ hô lên một tiếng, hai mắt cũng trừng lớn.
Chúng nữ trong phòng hoặc nhẹ giọng khẽ quát Lâu Ly dừng lại, hoặc giữ im lặng quan sát tình thế.
“Đúng vậy, ta cũng không ngờ tới.” Mí mắt Thiếu Thương chẳng buồn nâng lên, tức giận với một đứa học sinh tiểu học làm gì.
Lâu Ly thấy Thiếu Thương không có phản ứng, tiếp tục nói: “Có thể gả vào nhà chúng ta là do vận khí ngươi tốt. Nếu không phải Chiêu Quân a tỷ gả đi nơi khác, nào đến phiên ngươi? Chắc ngươi không biết, a mẫu ta rất yêu mến Chiêu Quân a tỷ đấy. . .”
“A Ly! Muội nói thêm câu nữa, ta lập tức gọi bá mẫu tới xử lý muội!” Bào tỷ* Lâu Nghiêu giận tím mặt, làm bộ như muốn đứng dậy.
*Bào tỷ: chị gái ruột.
Lâu Ly cũng giận dữ: “Đường tỷ, tỷ lại giúp đỡ nàng mà mắng ta!” Bởi vì tuổi nàng nhỏ nhất, ngày thường nhóm huynh tỷ tẩu tử đều vô cùng nhường nhịn, nhất là vị đường tỷ đang đợi gả đi này, bình thường nàng ấy là người yêu thương nàng nhất.
Thiếu Thương mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Lâu thị tỏ ý không sao, quay đầu nói: “A Ly vừa mới nói gì, a mẫu ngươi cực kỳ yêu mến Hà Chiêu Quân? Vậy ta thật sự không hiểu, bào huynh trưởng của ngươi – thất công tử chỉ lớn hơn A Nghiêu có hai tuổi, lớn hơn Hà Chiêu Quân ba tuổi, vì sao lúc trước không cho hai người họ đính hôn.”
Lời vừa dứt, khuôn mặt thiếu phụ mặc khúc cư đỏ nhạt ngồi góc trái phòng lập tức đỏ lên, đám người còn lại cũng mang thần sắc khác nhau. Ánh mắt Lâu thị kia lại sáng lên, dường như cũng không chán ghét cô em dâu miệng lưỡi sắc bén này.
Lâu Ly bị nghẹn gần chết, lớn tiếng đáp trả: “Đó, đó là bởi vì. . . Bởi vì. . .” Tuổi nàng còn nhỏ nên làm sao biết được nguyên do trong đó, từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện thì Hà Chiêu Quân đã hứa hôn với tiểu đường huynh rồi, “Bởi vì thúc mẫu yêu mến Chiêu Quân a tỷ hơn!”
“Ồ, vậy sao? Thì – ra – là – như – thế.” Thanh âm Thiếu Thương kéo dài, bộ dáng ra vẻ như đã hiểu, mỉm cười như có như không.
Khuôn mặt Lâu Ly đỏ bừng, chính nàng cũng cảm thấy lời này chẳng hề có sức thuyết phục. Không cần nói tới nội bộ Lâu gia, ngay cả bên ngoài cũng có không ít người biết nhị phu nhân Lâu gia bất mãn với nữ nhi phách lối ngang ngược kia của Hà tướng quân. Có điều nói đi cũng phải nói lại, có mẹ chồng nào thích nổi con dâu hô to gọi nhỏ với con trai nhà mình cơ chứ, còn hơi một tí là lại làm nhục vị hôn phu.
“Được rồi!” Lâu đại thiếu phu nhân vỗ bàn hô dừng, “A Ly, muội ngậm miệng lại! Mau xin lỗi Thiếu Thương!”
“Muội không làm!” Lâu Ly đỏ mặt tía tai, cao giọng hét lớn, “Tẩu tử không biết đâu, Trình Thiếu Thương này làm người vô cùng đáng ghét, Vương Linh a tỷ đã nói với ta. . .”
“Các ngươi đang nói cái gì?!” Một tiếng quát lớn vang lên, Lâu đại phu nhân dẫn theo đông đảo thị tỳ nhanh chân tiến vào trắc đường, đi theo phía sau là Lâu nhị phu nhân và Tiêu phu nhân.
Ánh mắt Lâu đại phu nhân nghiêm nghị đảo qua mặt từng người, lúc lướt qua con gái út Lâu Ly thoáng dừng lại một lát. Chúng nữ thấy nàng nổi giận, nhao nhao khom người quỳ gối, Lâu đại thiếu phu nhân lúng túng không dám nói lời nào.
Chỉ có Lâu nhị thiếu phu nhân ung dung đứng dậy: “Đại bá mẫu tới thật đúng lúc, A Ly vừa mới nói đến chuyện Trình nương tử tranh chấp với Linh nương tử Vương gia hôm đó, khi nãy a Ly còn nói tính tình Thiếu Thương rất đáng ghét.”
Lần này sắc mặt Tiêu phu nhân và Lâu nhị phu nhân đều trở nên khó coi, Lâu đại phu nhân mắt tinh, thoáng thấy bờ môi Tiêu phu nhân khẽ động, lập tức vội vàng tiến lên mấy bước, “Bốp” một tiếng, vung tay cho nữ nhi một bạt tai.
Lâu Ly che mặt, không dám tin nói: “A mẫu, người. . . người lại. . . ?” Tuy mẫu thân là người nghiêm khắc, nhưng đối với đứa con gái út là nàng cũng hơi có phần buông lỏng, lúc này lại ở trước mặt bao nhiêu người mà đánh mình! Nàng càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt lập tức tuôn ra khỏi hốc mắt.
Lâu đại phu nhân làm việc quyết đoán, trầm giọng nói: “A Nghiêu và Thiếu Thương đã hứa hôn, hôm nay là lần đầu tiên nàng đến Lâu gia, ngươi lại nhục nhã nàng như vậy! Về sau ngươi còn mặt mũi gặp đường huynh ngươi không, uổng cho A Nghiêu vẫn luôn đối xử thân thiết với ngươi!”
Nghe những lời chém đinh chặt sắt của mẫu thân mơ hồ có mấy phần sấm rền gió cuốn, lúc này Lâu Ly mới hơi cảm thấy sợ hãi, nàng không dám nói lời nào, nhưng trong lòng vẫn không phục, chỉ chằm chằm nhìn Thiếu Thương bằng ánh mắt căm hận.
Lâu Ly không phục, mọi người đều nhìn ra được.
Lâu nhị thiếu phu nhân nhẹ nhàng cười một tiếng, chậm rãi tiến lên trước mấy bước, khom người nói: “Tiêu phu nhân thứ lỗi, ngài cũng đừng vì A Ly mà đau lòng lệnh ái không cho nàng gả tới nữa nhé. Vả lại, sớm muộn gì A Ly cũng gả đi, về sau lệnh ái ít gặp con bé là được rồi.”
Lời này to gan trắng trợn, Lâu đại phu nhân biến sắc, Lâu đại thiếu phu nhân vội vàng la lên: “A Diên, sao muội lại nói thế! Tuổi A Ly còn nhỏ, nói chuyện không chú ý, tất cả đều là. . .”
“Không phải tẩu tử lại muốn nói “Tất cả đều là lời vô tâm của A Ly” đấy chứ!?” Ánh mắt Lâu nhị thiếu phu nhân lộ ý mỉa mai.
Lâu đại thiếu phu nhân nghẹn lời, khuôn mặt cũng đỏ cả lên.
Lâu nhị thiếu phu nhân lạnh nhạt cười một tiếng: “Đại bá mẫu thứ lỗi. Khi nãy A Ly còn nói với Trình nương tử rằng bá mẫu vô cùng yêu mến Chiêu Quân muội muội đấy. Ta biết bá mẫu thương yêu vãn bối, nhưng lại không biết ngài yêu mến Chiêu Quân muội muội như vậy. Sớm biết thế, sao lại để cho A Nghiêu chiếm đoạt danh hiệu, không bằng hai năm trước để thất đệ cưới Chiêu Quân đi.”
Thất thiếu phu nhân ngồi phía sau vô cùng quẫn bách, tức giận đến nỗi toàn thân phát run. Lâu nhị phu nhân lúng túng không thôi, sắc mặt Tiêu phu nhân lạnh buốt, trực tiếp vượt lên nhìn Lâu đại phu nhân, ánh mắt rõ ràng là đang muốn một lời giải thích.
Lâu đại phu nhân cố nén cơn giận: “Đây là lời gì thế! A Ly, xem ra ba tháng này ngươi còn chưa bị cấm túc đủ, vẫn nói năng bậy bạ lung tung, vậy thì ngươi tiếp tục ở trong phòng hối lỗi cho ta!”
Lâu Ly khóc nức nở vừa muốn mở miệng, tức thì bị bốn thị tỳ kéo ra ngoài.
Lâu đại phu nhân quay đầu, liên tục tạ lỗi với Tiêu phu nhân và Thiếu Thương, lặp đi lặp lại cam đoan sẽ quản giáo Lâu Ly cẩn thận vân vân.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!