Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại - Chương 9: Bida
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại


Chương 9: Bida


Editor: demcodon

Chung Dịch vẫn luôn biết rằng Trì Quân là
người rất có chừng mực. Đây cũng là lý do tại sao Chung Dịch đưa ra “một yêu cầu với đối phương” như một phần thưởng cho cuộc thi.

Mặc dù chưa biết kết quả, nhưng Chung Dịch rất rõ ràng Trì Quân cho dù thắng
cũng sẽ không đề cập đến bất kỳ điều gì làm cho Chung Dịch khó xử.

Theo dự đoán ban đầu của cậu, “yêu cầu” của Trì Quân chủ yếu là một bữa cơm. Thậm chí rất có thể là căn tin trường học 10 đồng một phần.

Về
phần bên Chung Dịch, cậu ngược lại dành một ít thời gian để suy nghĩ nếu như mình trở thành người thắng cuộc sẽ nói đến điều kiện gì.

Trì Quân đại khái coi cậu là bạn bè. Nếu là bạn bè thì muốn trả lễ lại.

Vì vậy Chung Dịch quyết định: cũng muốn một bữa cơm đi. Cụ thể ăn chỗ nào thì phụ thuộc vào suy nghĩ của Trì Quân.

Tóm lại, trước đây Chung Dịch thật sự không nghĩ tới “yêu cầu” mà Trì Quân
chuẩn bị lại là một câu hỏi. Không đúng, nói chính xác là cơ hội “hỏi
chuyện”.

Nhưng mặc dù chỉ là một cơ hội, đối với Trì Quân cũng coi như là một loại đụng chạm hơi quá phận.

Hơn nữa, tỷ lệ lợi nhuận cổ phiếu của hắn trước mắt không sánh bằng Chung
Dịch. Cho nên hành vi dứt khoát đưa ra cuộc thi phụ căn bản là đang chơi xấu.

Chung Dịch thấy được sự thấp thỏm biểu hiện rõ ràng trên mặt Trì Quân.

Hắn dù sao chỉ có 18 tuổi, chưa trở thành tổng giám đốc của Thịnh Nguyên
không hiện rõ vui giận trong tương lai. Mặc dù cố gắng làm ra dáng vẻ
thoải mái như thường, dáng vẻ giống như đùa giỡn. Nhưng Chung Dịch vẫn
có thể nhận ra sự mâu thuẫn trong mắt Trì Quân.

Chung Dịch nhìn hắn một hồi mỉm cười nói: “Được thôi!”

Ánh mắt Trì Quân lóe lên một tia vui mừng.

Chung Dịch đẩy cửa phòng bida ra đi vào nói: “Nhưng tớ thật sự là không quá rành về trò này, cậu phải nhường cho tớ một cây.”

Trì Quân đồng ý: “Ừh, đó là đương nhiên.”

– — —

Nghiêm túc mà nói, đời trước người dạy Chung Dịch chơi bida chính là Trì Quân.

Khi đó, hắn nói với Chung Dịch vài quy tắc đã nhét banh vào trong tay cậu
và nói: “Thực hành mới có kiến thức thực sự, hay là trực tiếp bắt đầu
thử xem.”

Chung Dịch đã thử và kết quả chỉ ở mức trung bình.

Trì tổng ở bên cạnh cậu lịch sự khen ngợi: “Không tệ! Lần đầu tiên mà, ít nhất không gian tiến bộ rất lớn.”

– — —

Bây giờ, Trì Quân 18 tuổi ở trong phòng bida nhìn một vòng, xem xét tỉ mỉ
mấy cây cơ bida đặt trên giá. Chất lượng trung bình, cảm giác hơi tệ,
thích hợp dùng.

Chung Dịch nói cậu “không rành”, Trì Quân đối với câu này vẫn giữ thái độ. Dù sao tiêu chuẩn “hiểu biết” của mỗi người
đều không khác nhau.

Hắn nói: “Có muốn thử tay trước hay không?”

Chung Dịch nói: “Cậu tùy ý.”

Trì Quân mỉm cười. Bây giờ đã đến giữ mùa đông khắc nghiệt, nhưng bởi vì ở
trong nhà nên Trì Quân cởi áo khoác, chỉ mặc một cái áo len.

Hắn
đứng trước bàn bida, cầm cây cơ quơ tay múa chân, nghiêng người về phía
trước, cong eo xuống, bày ra một tư thế rất tiêu chuẩn, rất đẹp.

Chung Dịch yên lặng nhìn gò má Trì Quân. Cậu vẫn luôn biết rằng dáng vẻ Trì Quân rất tốt, lịch sự tao nhã, vui vẻ và giản dị.

Vào giờ phút này, trong tình huống này Chung Dịch hơi hờ hững nghĩ: cũng không biết có cô gái nào theo đuổi cậu hay không.

Đời trước, lúc học đại học Chung Dịch bận rộn với điểm trung bình các môn
học và thực tập. Sau khi tốt nghiệp đại học lại bị Trì Quân trực tiếp
đưa đến Thịnh Nguyên. Hơn nữa sự nghiệp quan trọng nên mỗi ngày làm việc nghiêm túc. Mãi cho đến khi tai nạn xe cộ thì bên cạnh cũng không có
xuất hiện bạn gái nào.

Không phải là không có cô gái nào lấy lòng cậu, thậm chí có người từng đưa ra liên hôn. Nhưng Chung Dịch luôn cảm
thấy không cần thiết và lãng phí thời gian.

Ba mẹ Trì Quân năm đó cũng là liên hôn. Bây giờ thì sao, đánh đến một mất một còn.

Về phần “ba mẹ” Chung Dịch, Chung Văn Đống và vợ của ông từ trước cũng là
sự kết hợp của tình yêu tự do và lòng tràn đầy kỳ vọng. Nhưng kết cục
sau đó là gì càng không cần phải nói.

Chung Dịch đã như vậy, Trì
Quân chỉ có thể càng thờ ơ. Dù sao Chung Dịch tốt xấu gì làm việc cho Bá Nhạc kiêm bạn tốt, còn Trì Quân vì bản thân. Mấy năm trước tình thế vẫn còn tạm được, Trì Quân còn sức thở dốc. Sau đó, mâu thuẫn giữa hắn và
Trì Bắc Dương ngày càng tăng thêm, còn có cô Trì Nam Tang ở bên cạnh
quấy rối. Trong Thịnh Nguyên hình thành thế ba chân vạc. Trì Quân vừa
nghỉ ngơi một hơi thì Trì Bắc Dương và Trì Nam Tang lại muốn liên thủ đè xuống. Trong tình hình như thế đừng nói yêu đương, ngay cả cơ hội thả
lỏng bình thường cũng hiếm có.

Chung Dịch đã gặp qua Trì tổng nhỏ chơi bida, gặp qua Trì tổng nhỏ chơi bài, gặp qua Trì tổng nhỏ cưỡi
ngựa. Nhưng đó tất cả là những trò giao tiếp xã giao, trên tay cầm bài,
mỗi câu trong miệng đều phải đẩy ra phá vỡ suy nghĩ mười lần. Không
giống như bây giờ, Trì Quân chỉ vì chiến thắng

Chung Dịch thuận lợi thua cuộc.

Trì Quân không phản ứng kịp: “Cậu… ưm…”

Chung Dịch nói: “Tớ đã nói rồi, tớ không rành.”

Trì Quân thở dài và lắc đầu một cái nói: “Quên đi, tôi cảm thấy như mình đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”

Hắn nói như vậy thu hút Chung Dịch nhìn về phía hắn, hơi buồn cười nói:
“Không có chuyện gì, rốt cuộc cậu muốn biết cái gì? Chúng ta là bạn bè
đúng không? Tại sao phải nghĩ trước nhìn sau như thế?”

Trì Quân
dựa vào trước bàn bida, tư thế này hiện ra eo nhỏ chân dài mà trả lời:
“Bởi vì tớ hơi lo lắng sợ cậu suy nghĩ nhiều, cảm thấy tớ tò mò về việc
riêng tư, không tôn trọng cậu.”

Chung Dịch cười nói: “Không cần lo lắng, như vậy, cùng lắm thì cậu cũng trả lời câu hỏi kia là được.”

Trì Quân suy nghĩ một chút lẩm bẩm nói: “Cũng được.”

Chung Dịch nhìn dáng vẻ của hắn muốn nói chuyện trong thời gian dài nên đề
nghị: “Trước đó tớ nhìn thấy bên quầy bar có bia, hoặc là có trà sữa đã
làm xong trong phòng bếp, muốn uống một ly không?”

Trì Quân rốt cục cười nói: “Bia đi. Tớ uống trà sữa sẽ dễ mất ngủ.”

Chung Dịch nói: “Được, tớ đi lấy.”

– — —

Lúc trước cả lớp bỏ phiếu muốn đi chơi lúc nào, có người đưa ra ý kiến:
trong ngày lễ Giáng sinh nhất định sẽ tăng giá, chúng ta chọn thời gian
trước hoặc sau mới có thể tiết kiệm không ít tiền.

Vì vậy, cuối cùng tất cả mọi người đều đồng ý chọn ngày 22 đi, vừa vặn gần đến ngày lễ.

Trong biệt thự trang trí một số thứ liên quan đến Giáng sinh, khắp nơi đều có thể nhìn thấy dải lụa rực rỡ và vòng hoa dán giấy. Phòng khách bày một
cây thông nhựa, bên cạnh là ghế sô pha, còn có thiết bị chiếu phim gia
đình.

Mấy bạn nữ đang ngồi ở đó chọn phim điện ảnh xem. Cười hi hi ha ha là rất trẻ trung, dáng vẻ rất thích ý.

Tầm mắt Chung Dịch đảo qua trên người các cô, không ngoài ý muốn nhìn thấy
gương mặt một cô gái trong buổi họp lớn mấy năm sau, hỏi cậu và Trì Quân đã có “gia đình” hay không.

Còn có cô gái lúc đó đã kết hôn, đứa con sinh bệnh không có cách nào đến buổi họp. Và cô gái kết thúc mối
tình lâu năm với bạn trai đang chuẩn bị cho đám cưới…

Chung Dịch quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

Lần này, cuộc sống của các cô có thể giống như trước đây, hoặc có thể sẽ bởi vì một sự lựa chọn nào đó đi con đường ngược lại.

Nhưng những điều này không liên quan gì đến Chung Dịch. Cậu chỉ biết là mình
sẽ không lại giẫm lên vết xe đổ, chết trong một vụ tai nạn xe cộ ở trên
đường cao tốc.

Sau 10 phút, Chung Dịch cầm hai chai bia và hai ly thủy tinh đẩy cửa phòng bida ra.

Trì Quân đang ngồi trên bàn bida, hai chân lắc qua lắc lại, cúi đầu chơi
điện thoại. Hắn thấy Chung Dịch quay lại ngẩng đầu lên, từ trên bàn bida nhảy xuống oán giận: “Trong phòng này lại không có ghế!” Chung Dịch đi
rồi hắn mới phát hiện điểm ấy.

Chung Dịch đưa bia và ly qua cho
hắn, hai người cùng dựa vào cạnh bàn bida. Bia màu hổ phách được rót vào ly thủy tinh, dòng nước va chạm vào thành ly phát ra một tiếng vang.
Trì Quân nhìn bia trong ly bỗng nhiên mở miệng, giọng điệu đứng đắn:
“Chung Dịch, ở một mức độ nào đó tớ thật bội phục cậu.”

Chung Dịch biết rằng đây là Trì Quân đang mở đường. Cậu nói: “Thật ra cậu có thể nói thẳng vào câu hỏi.”

Trì Quân lắc đầu cười cười: “Vậy cũng quá đơn giản rồi! Được rồi, tớ muốn biết ba mẹ cậu là người như thế nào.”

Chung Dịch: “…”

Cậu chân thành đề nghị: “Hoặc là, có lúc tinh tế một chút cũng tốt.”

Trì Quân rất vô tội nhìn cậu.

Chung Dịch thở dài đặt ly bia sang một bên hỏi: “Tại sao hỏi điều này?”

Câu trả lời là: Trì Quân nói trước đây mình hỏi mấy câu kia với bạn thân.
Tóm lại đó là rất muốn biết rốt cuộc là hoàn cảnh như thế nào mới nuôi
dưỡng được Chung Dịch.

Chung Dịch dừng lại nói đùa: “Cậu là muốn tham khảo tài liệu để tương lai dạy con phải không?”

Trì Quân trả lời: “Điều đó cũng không phải, tớ càng quan tâm nhiều hơn về những thiếu sót của bản thân.”

Chung Dịch nghĩ: thiếu sót 10 năm đó. Nhiều thứ cậu sẽ biết đều là Trì Quân chậm rãi dạy cậu trong 10 năm sau.

Trì Quân hoàn toàn không cần thiết tìm kiếm kinh nghiệm ở chỗ cậu. Nhưng
Trì tổng nhỏ không biết những thứ này. Cậu cầm ly bia, ngón tay siết ở
phía trên, đốt ngón tay hơi trắng bệch.

Độ cồn của bia rất thấp, Trì Quân lại uống chậm, qua một hồi bia trong ly còn lại một nửa.

Chung Dịch rốt cục mở miệng: “Ba mẹ không có gì để nói nhiều. Nhưng tớ gặp
được rất nhiều giáo viên rất tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ tớ.”

Cũng bao gồm cậu.

Chung Dịch: “Tình huống nhà tớ tương đối phức tạp. Mẹ tớ bỏ nhà đi trước khi
tớ vào học tiểu học, cũng không trách bà, bà cũng không có cách nào.”

Lông mày của Trì Quân hơi nhíu lại, hoàn toàn không nghĩ tới tình huống của Chung Dịch là như thế này.

Chung Dịch: “Còn ba tớ, sau khi lên cấp 2 tớ cũng rất ít tiếp xúc với ông ấy. Cũng là ở cấp 2 tớ gặp phải giáo viên đầu tiên phát hiện những chuyện
trong nhà tớ” Cậu không nói cụ thể. Nhưng Chung Dịch biết rằng chỉ những câu nói trên đã đủ cho Trì Quân đoán ra rất nhiều sự thật: “Cô ấy đã
giúp tớ rất nhiều.”

“Sau đó, cấp 3 và đại học. Trước khi lên cấp 2 tớ vẫn luôn không hiểu có phải là tớ đã làm sai điều gì mới làm cho
cuộc sống biến thành như vậy. Sau đó mới phát hiện tớ không có làm sai,
nhưng cuộc sống bản thân thì không công bằng. Muốn trải qua thật tốt thì bản thân phải tranh thủ.”

Trì Quân: “Xin lỗi.” Hắn thở dài: “Tớ không nên hỏi.”

Chung Dịch nhìn hắn, tầm mắt hai người nhìn nhau. Chung Dịch không hiểu sao có ảo giác bản thân đang bắt nạt trẻ con.

Cậu nói: “Cậu đừng cảm thấy gánh nặng. Tình huống lúc đó của tớ giáo viên
cấp 2 và cấp 3 đều biết. Cũng là các cô ấy cho tớ một số gợi ý, còn giúp tớ nộp đơn vay tiền học.” Chung Dịch cuối cùng cũng coi như nhớ lại
trên người mình đang cõng món nợ 8000 đồng: “Nhưng sau này cũng không
tiếp tục vay tiền, trở về tớ sẽ xem xét các thủ tục trả nợ.”

“Vay tiền đi học tập?” Mí mắt Trì Quân giật giật, tâm tình phức tạp. Lại là một tin ngoài ý muốn.

Chung Dịch: “Trì Quân, tớ không cảm thấy cậu tò mà và không tôn trọng. Chúng ta là bạn bè.”

Cậu nghiến răng lặp lại năm chữ cuối cùng kia.

“Về phần trước đó tớ nói cũng phải trả lời câu hỏi này một lần.” Chung Dịch nói tiếp: “Cũng không cần thiết. Tớ có thể nhìn ra điều kiện nhà cậu
rất tốt. Cho nên, tớ không cần biết tình huống cụ thể. Quan hệ “bạn bè”
này có thể rất đơn giản, cũng có thể rất phức tạp, đúng không?”

Ở trong lời nói của Chung Dịch, tâm tư Trì Quân chậm rãi vững vàng.

Trì Quân: “Cậu nói đúng.” Nếu như Chung Dịch cảm thấy “không biết” mới là
cách tốt nhất duy trì quan hệ trước mắt của hai người, vậy thì Trì Quân
tôn trọng cậu.

Đề tài này cứ như vậy bỏ qua.

* * *

Sau buổi tụ họp ở biệt thự, nghênh đón bọn họ chính là cuộc thi cuối kỳ 1 trong đại học.

Điểm cuối kỳ của bọn họ bao gồm ba phần: điểm giữa kỳ và cuối kỳ, cộng thêm
một phần nhỏ trong số điểm thông thừng mà giáo viên ghi lại.

Tuần thi kéo dài đến nửa tháng, thư viện chưa từng có chật ních lúc này rất nhiều người không tìm được chỗ ngồi.

Trương Tiếu Hầu hào phóng mời Chung Dịch: “Bằng không trực tiếp đến bên chúng
tớ ôn bài đi? Yên tĩnh và thuận tiện. A, còn có thể gọi cơm hộp. Đúng
rồi, kết quả cuộc thi giữa cậu và Nấm như thế nào?”

Y hết sức tò mò.

Chung Dịch đơn giản trả lời: “Trì Quân nợ tớ một bữa cơm.”

“Lợi hại nha!” Trương Tiếu Hầu tặc lưỡi: “Lúc này có thể tiêu cậu ấy một khoản rồi, khà khà.”

Chung Dịch hơi hứng thú hỏi: “Cậu có đề nghị gì không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN