Nông Trường Lưng Chừng Núi - Chương 24: 24: Kẹo Khoai Môn Kéo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Nông Trường Lưng Chừng Núi


Chương 24: 24: Kẹo Khoai Môn Kéo


“Mèo chó song toàn, tiền nhiều rảnh rỗi, nhân sĩ thành công.”
Thịnh Vô Ngung dựa lên ghế trúc dưới giàn nho, nhìn chú chó nằm úp sấp dưới hiên đang nhịp nhàng ngáy khò khò, bộ lông đen nhánh phập phồng lên xuống.

Còn Tiểu Bố cũng đang nằm nhoài ra bên chân anh, liếm móng vuốt.
Trong đầu Thịnh Vô Ngung bỗng bật ra câu nói mà anh từng nhìn thấy trên mạng.
Quả thật bây giờ anh đang rất rảnh rỗi, trước mặt là một bộ phim cũ chiếu trên màn hình điện thoại, trong tay anh là một quyển tiểu thuyết ngoại văn.
Trên chiếc bàn trà thấp bên cạnh có đặt một chiếc ly thủy tinh đựng nước đá, trong nước chìm nổi những loại quả như mơ tây, mận, nho,…!Lại thêm cả một ly nước ép thạch hộc trắng, kèm vài miếng bánh đậu xanh.
Anh chậm rãi nhằn hạt nho, từ tốn đút vào miệng, quan sát Huyên Hiểu Đông đang mồ hôi mồ kê nhễ nhại ở vườn rau gần đó.

Y vung cuốc lên đào đất, lật tung lớp đất đen lên là có thể nhìn thấy lớp đất phì nhiêu, bên cạnh là những cây rau cần tươi tốt khỏe mạnh; tỏi, rau hẹ,…!xanh tươi mơn mởn.

Có lẽ lớp đất này vô cùng màu mỡ, đến cả cỏ dại xung quanh cũng um tùm, hoa tiểu cúc và bồ công anh tươi rói, có thể nói cả vườn rau xanh đang bừng bừng nở rộ, cây nào cây nấy đều béo tốt căng bóng.
Bắp cải ban đầu được trồng trong ruộng rau đã được đào ra và để gọn gàng trong một cái rổ ở gần đó, ở góc khác còn đào ra được cả mấy củ khoai môn tròn vo, Huyên Hiểu Đông nói tối nay sẽ làm kẹo khoai môn kéo cho anh ăn.

Bên cạnh đó, y còn muốn trồng thêm ít rau tàu bay(*), có thể giúp bổ máu, đương nhiên bổ máu của anh rồi.

Kể từ sau khi cơn sốt thuyên giảm, Huyên Hiểu Đông đối xử với anh như nâng thủy tinh, thường xuyên bế anh ra ra vào vào, nấu cơm cũng ngày càng tỉ mỉ——mặc dù đều là món ăn bổ dưỡng, còn sự chăm sóc thì chu đáo từng li từng tí một.
(*) Hay còn gọi là rau bina Okinawa, Nhật Bản gọi là Kinjiso, Trung Quốc gọi là rau phượng đỏ.

Đây là loài rau được pha trộn với các rau xanh khác làm món salad để tăng khẩu vị và làm thuốc thảo dược.
Anh yên tâm hưởng thụ sự chăm sóc này, ăn ngon ngủ ngon, người cũng khỏe mạnh béo lên một chút.
Màn hình trước mặt nhấp nháy lóe sáng, hiển thị có cuộc gọi video cần nhận.
Anh kết nối, đối diện hiện lên gương mặt của Thịnh Lỗi Lỗi, trên mặt gã còn tỏ rõ sự câu nệ, “Chú nhỏ, ông nội về rồi, nghe nói chú hoãn cuộc phẫu thuật, về nông thôn nghỉ ngơi thì lo lắng, làm ầm lên muốn đi thăm chú, bố cháu ngăn lại…”

Thịnh Vô Ngung uể oải, “Chú biết rồi, sáng mai chú về thành phố thăm ông.”
Thịnh Lỗi Lỗi vui vẻ, “Vâng, mai cháu qua đón chú.”
Thịnh Vô Ngung vốn định lắc đầu không muốn gã đến, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, “Được, cháu đến cũng được, nhưng đến phải cẩn thận xin lỗi Huyên tiên sinh một lần nữa, thái độ phải thành khẩn.

Tối nay tới đây ở một buổi, sáng sớm mai cùng đi.”
Thịnh Lỗi Lỗi đã nổi loạn từ thời niên thiếu, lúc nào cũng khiến cha mẹ đau đầu không chịu nổi, bây giờ cái tính này vẫn không thay đổi, sau này còn có thể gặp rắc rối, phải chấn chỉnh.
Thịnh Lỗi Lỗi ngẩn ra, một lát sau mới nói: “Vâng, thế nào mới gọi là thành khẩn ạ?” Tính gã liều lĩnh, lại chỉ nghe lời chú nhỏ, chú nói gì gã làm theo là được, cũng không hề cảm thấy chú nhỏ gọi mình tới xin lỗi là chuyện gì mất mặt.
Thịnh Vô Ngung lạnh nhạt nói: “Xem biểu hiện của cháu.”
Thịnh Lỗi Lỗi: “…”
Thịnh Vô Ngung: “Chú gửi định vị cho cháu rồi, một mình cháu tới là được, đừng dẫn theo nhiều người, chú thấy phiền.”
Thịnh Lỗi Lỗi: Cuộc sống khó khăn quá…
Quả nhiên chạng vạng Thịnh Lỗi Lỗi đến, gã mở cốp sau khiêng ra mấy thùng hoa quả nhập khẩu đắt đỏ, bê vào trong nhà, nhìn thấy chú nhỏ nghe tiếng xe ra khỏi phòng bếp, dừng dưới hiên nhà quan sát mình, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như thế, nhưng rõ ràng thần sắc đã tốt hơn rất nhiều, môi cũng hồng hào hơn.

Anh nói: “Tới rồi à? Qua đây.” Rồi thao tác xe lăn đi vào phòng ăn trong bếp.
Thịnh Lỗi Lỗi cố gắng bê hoa quả vào phòng ăn, nhìn thấy Huyên Hiểu Đông đang nấu ăn trước nồi, nhấc muôi lên, đường sáng lóng lánh đã kéo được thành sợi, “Ổn rồi.”
Huyên Hiểu Đông đổ khoai môn đã chiên qua vào trong nước đường, nhanh chóng đảo đều, khoai môn tím rất nhanh được áo một lớp đường trong suốt sền sệt.
Rắc thêm vừng, xẻng sắt lại lưu loát múc ra, rồi bưng lên bàn ăn, “Được rồi, kẹo khoai môn kéo.” Y vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Thịnh Lỗi Lỗi, có hơi bất ngờ, “Ồ, cảnh sát Thịnh đến rồi à? Nếm thử khoai môn đi.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Gọi nó Lỗi Lỗi là được.”
Thịnh Lỗi Lỗi tỏ ra xấu hổ, “Huyên tiên sinh——Lần trước tôi quá đáng, hôm đó cũng gấp quá nên chưa xin lỗi tử tế với anh được…”
Huyên Hiểu Đông khua tay, “Không sao không sao, ngồi xuống ăn cơm đi.”
Thịnh Lỗi Lỗi nhìn Thịnh Vô Ngung một cái, Thịnh Vô Ngung mặt không cảm xúc đang chìa đũa gắp khoai môn, đường kéo ra sợi rất dài.

Gã vội đi qua mang nước đá đến gần, Thịnh Vô Ngung chấm vào nước đá, ung dung đút khoai môn vào miệng, không hề liếc mắt nhìn gã.
Thịnh Lỗi Lỗi không thể làm gì khác đành đặt hoa quả xuống, xắn tay áo lên đi tới gần Huyên Hiểu Đông, “Huyên tiên sinh cần giúp đỡ gì không?”

Huyên Hiểu Đông mở vung nồi, mùi thơm nức mũi xộc ra ngoài, “Khoai môn chưng thịt được rồi, cậu bưng ra ngoài đi, bên kia có găng tay.”
Thịnh Lỗi Lỗi thật sự đeo găng tay bưng khoai môn ra, thấy Huyên Hiểu Đông lại nhanh chóng rửa sạch nồi, thêm dầu nguội vào chảo nóng(*) bắt đầu rán cá, trong bồn rửa vẫn còn rau chưa vớt, gã bèn đi qua vớt rau lên, tay cũng khá khéo léo.
(*) Là phương pháp nấu ăn đặt nồi/chảo không lên bếp đun lửa lớn cho nóng khét, sau đó mới cho dầu nguội vào nấu (chứ không phải đổ dầu vào trước rồi mới bật bếp đun nóng từ từ).

Sử dụng sức nóng của nồi/chảo và dầu nguội, các món chiên rán sẽ nóng đều, tơi và giòn, mềm nhưng không nhão, hạn chế mất chất dinh dưỡng, đồng thời nhiệt đồ dầu cũng được kiểm soát, giảm khả năng bị ung thư.
Huyên Hiểu Đông thấy hơi ngạc nhiên, liếc mắt nhìn gã, “Cảnh sát Thịnh vớt rau cơ à?” Rõ ràng nhìn trước nhìn sau kiểu gì cũng thấy dáng vẻ một cậu ấm.
Thịnh Lỗi Lỗi ăn nói khép nép, “Từ nhỏ mỗi người trong gia đình tôi đều phải làm việc nhà——Lần trước tôi như thế, chú nhỏ đã phạt nặng tôi, gia phong nhà chúng tôi không vênh váo hung hăng vậy đâu, trách tôi thôi.

Anh rộng lượng, đừng để trong lòng.”
Huyên Hiểu Đông kinh ngạc, vô thức nhìn sang Thịnh Vô Ngung.

Thịnh Lỗi Lỗi vóc dáng to con, làm việc nhà không có vấn đề gì hết, nhưng trông Thịnh Vô Ngung từ trên xuống dưới thật sự không dính khói lửa chút nào, dáng vẻ y như ngọc lưu ly khắc băng, anh ấy cũng làm việc nhà ư?
Rõ ràng Thịnh Vô Ngung đã hiểu ánh mắt của y, cũng không giải thích.

Trước khi gặp chuyện không may, quần vợt cưỡi ngựa đấu kiếm anh đều chơi được, một mình ra nước ngoài du học thì có việc nhà nào mà chưa từng làm, năng lực tự đảm đương vượt trội.

Chẳng biết tại sao mà anh rất tò mò hình tượng của mình trong lòng Huyên Hiểu Đông.

Sau trận đạn lạc, y chú ý đến anh, dõi mắt theo anh từ rất lâu rồi, trong mắt y, liệu anh là người như thế nào đây?
Có phải là một người đáng để y dịu dàng thận trọng, bảo vệ chu đáo như vậy không?
Cá rán rim nước sốt được đặt lên bàn, ngoài ra, Huyên Hiểu Đông còn múc canh xương hầm củ sen bưng ra luôn, lấy rau xà lách đã được rửa sạch sẵn trong tủ lạnh ra, cho vào trộn cùng salad, có cả rau cải nữa.
Thịnh Lỗi Lỗi thấy chẳng mất bao lâu y đã làm ra được mấy món ăn thì tâm trạng cũng âm thầm hào hứng lắm, chỉ cảm thấy chú nhỏ ở đây, ít nhất ăn uống cũng được lợi.

Vừa nãy trên đường tới, nơi đây cũng yên tĩnh, cảnh sắc núi rừng đẹp đẽ.

Lần trước Huyên tiên sinh bị mình trêu đùa mà vẫn điềm tĩnh, có thể thấy được y là người rất tốt tính.

Chú nhỏ chọn tĩnh dưỡng ở đây lại khiến người ta yên lòng, gã phải về nói rõ với ông mới được.
Ơ? Tự dưng gã kịp nhận ra, thật ra đây mới là ý của chú nhỏ sao? Để gã tự chứng kiến anh ăn, mặc, ở, đi lại rồi mới về báo cáo tốt cho ông, như vậy ông bà mới không lo lắng nữa.
Có lẽ Thịnh Vô Ngung biết rõ Thịnh Lỗi Lỗi đang nghĩ gì, nhưng cũng không buồn để ý tới gã, phối hợp ăn cơm xong thì đặt bát xuống, lạnh nhạt dặn dò: “Hiểu Đông, chúng ta đi tản bộ, mấy thứ này để Lỗi Lỗi thu dọn là được.”
Huyên Hiểu Đông: “Sao có thể để khách rửa chén, mấy cái bát này không mất công gì đâu.

Cảnh sát Thịnh đi đường xa đến, hay là để cậu ấy đi dạo cùng anh, coi như ngắm phong cảnh chỗ chúng ta cho mở mang tầm mắt.”
Thịnh Lỗi Lỗi nhảy dựng lên, động tác nhanh nhẹn dọn dẹp bát đũa, “Không sao không sao, hai người đi trước đi, cháu rửa bát xong sẽ ra ngoài đuổi kịp thôi, yên tâm yên tâm.”
Huyên Hiểu Đông thấy dáng vẻ khúm núm của gã, biết là Thịnh Vô Ngung cố ý bảo gã nhận lỗi với mình, để mình hả giận thì cũng chỉ đành nở nụ cười, đứng lên đẩy Thịnh Vô Ngung ra ngoài thật.
Thịnh Lỗi Lỗi thấy chú nhỏ để mặc Huyên Hiểu Đông đẩy xe lăn cho mình ra ngoài cửa hiên thì trợn to hai mắt——Trước đây chú nhỏ không cho bất kỳ người nào đẩy xe lăn giúp anh, cái gì cũng tự làm, nhưng mà lúc này đây, Huyên Hiểu Đông chẳng những giúp anh đẩy xe lăn mà khi đi qua vài nơi không bằng phẳng, y còn dứt khoát nhấc luôn cả xe lăn lên, sau đó cúi đầu giúp chú nhỏ sửa sang lại ống quần và tất không phẳng phiu!
Ngoại trừ nhân viên y tế, xưa nay chú nhỏ đều không thích để người khác động vào chân mình, lúc nào cũng quần áo nghiêm chỉnh, cẩn thận kỹ lưỡng.
Bỗng nhiên vành mắt Thịnh Lỗi Lỗi nong nóng, gã dõi mắt theo hướng đường núi mà hai người đi, nhanh chóng rửa sạch bát đũa rồi bỏ vào tủ bát, nhấn nút khử trùng.

Gã đã phát hiện ra nơi này đầy đủ thiết bị, không giống nhà nông bình thường, chú nhỏ sinh hoạt tại đây sẽ không có gì bất tiện hay mất vệ sinh cả.
Thịnh Lỗi Lỗi dọn bàn sạch sẽ xong thì cũng ra ngoài.

Mây mù trên núi nhàn nhạt đằng xa, ráng mây giăng đầy trời, chim non đang về tổ, gió thổi qua triền núi cuốn theo hương cỏ.

Hôm nào gã cũng bận tối mắt tối mũi, đi từ sườn núi lên đến đỉnh núi, bỗng nhiên cảm thấy cả thể xác và tinh thần được thả lỏng hẳn ra.
Không lâu sau đó, Thịnh Lỗi Lỗi thấy chú nhỏ và Huyên Hiểu Đông đứng trên đỉnh núi, hai người đều cao lớn mảnh khảnh, phong thái thảnh thơi, hòa mình giữa làn gió núi, toát ra khí chất tương đương không gọi được tên.

Nhất thời gã cảm thấy mình không tiện tham gia.
Cũng may Huyên Hiểu Đông nhanh chóng nhận ra gã đến, quay đầu nhìn gã cười nói: “Cảnh sát Thịnh tới rồi.”

Thịnh Vô Ngung quay đầu nhìn gã, trêu tức nói: “Quên không nói với cháu, vườn rau ở cổng cũng cần tưới tiêu một lần, với lại chẳng phải hôm qua cậu nói muốn bón phân cho hoa sơn trà trên núi sao? Cậu ủ phân nhiều ngày rồi, đúng lúc sáng mai để Lỗi Lỗi làm người gánh phân cho cậu đi, bón xong trước khi nó đi.”
Gương mặt Thịnh Lỗi Lỗi ngập tràn vẻ cầu xin, “Chú nhỏ…!Cháu sai rồi, thật sự sai rồi mà.”
Huyên Hiểu Đông không nhịn được cười, “Được rồi, tôi không để trong lòng đâu, tối nay Lỗi Lỗi ngủ đâu? Tôi dọn dẹp phòng cho cậu ngủ nhé?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Cho nó ngủ trên xe.”
Thịnh Lỗi Lỗi cười ha ha, “Chú nhỏ, thư ký Thư đã nói trước với cháu là chỗ này xây cả phòng cho trợ lý, nơi này thật sự rất thoải mái, đợi cháu hết bận đợt này, cuối năm về ở cùng chú một thời gian ngắn được không? Như thế ông cũng yên tâm.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Không cần, chú ở một mình thư thái, không muốn gặp cháu.”
Thịnh Lỗi Lỗi ủ rũ, nhìn Huyên Hiểu Đông, Huyên Hiểu Đông mỉm cười, cũng không nói đỡ gì cho gã, chỉ nói: “Hai chú cháu tâm sự nhớ để ý thời gian về, tôi qua bên kia hái ít thạch hộc trắng và thiên ma, sáng mai đưa cho Lỗi Lỗi mang về.”
Thịnh Vô Ngung gật đầu, nhìn Huyên Hiểu Đông vòng vo mấy vòng đường núi rồi mới vào rừng.
Thịnh Lỗi Lỗi nói: “Anh ta có tốt với chú không? Chú nhỏ, đừng nói là người nhà, cháu biết chú đến đây nghỉ ngơi nhưng không đưa ai theo cũng rất lo lắng.”
Thịnh Vô Ngung lạnh nhạt nói: “Tốt lắm, bên ông nội chú sẽ nói sau.”
Thịnh Lỗi Lỗi thấy ý anh đã quyết, không thể làm gì khác đành thao thao bất tuyệt chuyện trong nhà.

Thịnh Vô Ngung chỉ yên lặng lắng nghe, rất ít khi mở miệng, nhưng Thịnh Lỗi Lỗi biết thật ra anh rất quan tâm người nhà.

Trận ốm đau này khiến anh từ chối mở lòng với cả gia đình, một mình âm thầm chịu đựng.

Cả nhà chỉ biết thương anh, nhưng lại không biết nên cứu vãn giúp anh thế nào.
“Chúng ta về đi, trời sắp tối rồi.”
Thịnh Lỗi Lỗi thở dài, tiến tới định đẩy xe lăn giúp Thịnh Vô Ngung thì lại bị ánh mắt lạnh lùng của anh chặn đứng lại.

Gã trơ mắt nhìn chú mình ấn nút, tự điều khiển xe lăn xuống núi.
Trên đường lại gặp Huyên Hiểu Đông vác theo một rổ lớn thạch hộc trắng cũng vừa về đến cổng, trong tay y còn cầm một bó mộc tê(*), thấy họ trở về, y đẩy cổng gỗ vào trước, sau đó đi tới đưa thạch hộc cho Thịnh Lỗi Lỗi, “Cảnh sát Thịnh cất lên xe đi, sáng mai mang về.”
(*) Hay còn gọi là hoa mộc, quế hoa, là mùi hương rất được ưa chuộng để làm nước hoa.
Rồi y lại đưa hoa mộc tê cho Thịnh Vô Ngung, Thịnh Vô Ngung nhận lấy, sau đó Thịnh Lỗi Lỗi chỉ biết trơ mắt nhìn Huyên Hiểu Đông hai tay rảnh rang, hết sức tự nhiên vòng qua phía sau xe lăn, dễ dàng nhấc xe lên tiến vào sân nhỏ, sau đó đẩy Thịnh Vô Ngung lên hành lang uốn khúc, còn vừa cười vừa nói: “Mộc tê này trồng nhiều năm rồi, hoa thơm hơn bình thường…”

Thịnh Lỗi Lỗi phiêu linh trong gió, hóa đá tại chỗ..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN