Biên tập: Min
“Sao mỗi lần nhìn thấy em, không phải đang nhìn lén,” Âm giọng rất khẽ, trong đêm mưa lại càng giống u hồn, “Thì là nghe lén thế.”
Phi, tên này sao nói dối không chớp mắt vậy—-
Tiếng tim đập điên cuồng cũng tĩnh lặng hơn không ít.
Giây tiếp theo, Tư Dao nhẹ nhàng trốn khỏi hai bàn tay đặt bên tai mình, nhanh chóng kéo ra một khoảng cách với Giản Ngôn Từ, quyết đoán quay đầu lại.
Cô vốn định sẽ lặng lẽ tránh khỏi chỗ này.
Nhưng vừa bị anh nói thế, Tư Dao đực ra tại chỗ, lẳng lặng nhìn thẳng vào anh.
Cổ vừa đỏ vừa cứng, mặt vô cảm vén tay áo lên, duỗi tay ra cọ cọ nước còn dính bên tay lên đồng phục của mình.
Cô không có nghe lén, cô nghe quang minh chính đại mà.
Dường như Giản Ngôn Từ vừa đi chơi bóng về, nửa mái tóc ẩm ướt, áo khoác đồng phục vắt lên trên khuỷu tay, sau lưng là cái ba lô, nhìn vẻ như định tan học thì phải.
…. Sao anh còn chưa đi đi?!
Yên lặng nhìn nhau một lát.
Giản Ngôn Từ không những không đi, mà còn lên tiếng cắt ngang cái sự cân bằng quái dị này: “Bạn học.” Anh cười, hỏi: “Trễ thế này rồi mà còn chưa về nhà sao?”
Là âm giọng không lớn không nhỏ những lúc anh nói chuyện bình thường cùng cô.
Cả người Tư Dao bị kiềm lại, không gian nhỏ bên kia, hai người nọ cùng giật mình, mọi động tác quỷ dị cũng ngừng lại ngay lập tức.
Chìm vào tĩnh lặng.
Tư Dao kiên trì, cũng đứng yên một chỗ không nhúc nhích.
Lúc này mà đi, thì không phải chứng minh lời anh nói mình nghe lén là đúng à.
Tư Dao hỏi vặn lại: “Vậy còn đàn đàn anh… Sao sao lại ở ở đây?”
“Không ra ngoài được nên đi đại thôi.” Giản Ngôn Từ tựa như không thèm tiếp sự phân bua của cô, mang dáng vẻ của một đàn anh rất dễ chịu, ngữ điệu kiên nhẫn, “Thì thấy em.”
Không ra ngoài được?
“Không có dù, không ra ngoài được.”
Bây giờ cô mới nhận ra lớp đồng phục của Giản Ngôn Từ ẩm nước, có thể vì vừa đi chơi bóng về bị dính mưa, lớp ngoài cùng ướt cả.
Tư Dao không hề nghĩ ngợi: “Có có thể tìm người khác đến đến đón anh.”
“Không có ai khác.” Giản Ngôn Từ nhìn thoáng qua màn mưa chưa ngừng bên ngoài, lại mở điện thoại lên nhìn đồng hồ, nheo mắt, “Chờ một lát mưa tạnh vậy.”
“Hả?”
“Òm, cắt ngang chút, bạn học bên kia ơi.” Bỗng nhiên, một giọng con trai vang lên ở phía bên kia.
Tư Dao ngẩn cả người.
“Người anh em, thương lượng tí đi, hai người đổi sang chỗ khác.” Hai người bên kia bị chựng lại cả nửa ngày, không hôn được nữa, mà ra cũng chẳng thể, nam sinh bên kia hình như chịu không nổi, nói: “Dười tầng cũng có chỗ mà, các cậu đến đấy cũng được đó, thế nào?”
“….”
Bầu không khí càng thêm xấu hổ và quái đản.
Giản Ngôn Từ nhìn Tư Dao, đôi mắt trong veo, ánh mắt còn cong cong.
Tư Dao: “….”
“Nếu mà không được thì, chúng ta cùng nhường nhau đi, các cậu vào đây, bọn tôi đi—“
Không chờ nam sinh nọ nói hết câu.
Tư Dao không nhịn được nửa xoay một vòng quay đầu bỏ chạy.
Cần cổ trắng nõn của cô gái đỏ hết cả lên, mái tóc xốc lên vì động tác quá mạnh, chạy nhanh như một cơn gió.
Quả nhiên thua hay chăng là ở khí thế.
Trên chỗ ngồi, Tư Dao giận dữ và xấu hổ lấy ba lô dọn sách vở, mặt đỏ bừng, trong đầu đã phóng làn đạn trăm ngàn triệu từ.
Mẹ: 【Dao Dao, mẹ dạy xong rồi, con xuống dưới tầng trệt đợi mẹ nhé】
Trong phòng học chỉ còn độc mỗi mình cô.
Trả lời tin nhắn của mẹ xong, Tư Dao tắt đèn chuẩn bị khóa cửa.
“—-Chờ đã!” Có người gọi cô lại, rồi chạy đến như một cơn gió, “Tớ còn chưa lấy ba lô.”
Nữ sinh sờ soạng đi vào lớp, âm thanh va chạm bàn ghế vang lên, rồi lại ôm ba lô chạy ra.
Tư Dao và cô ấy đối diện với nhau.
Trần Tĩnh Tĩnh.
“Ơ… Bạn trai của cậu cũng học cấp ba sao?” Âm thanh của Trần Tĩnh Tĩnh như tiếng muỗi kêu, “Chuyện hôm nay tớ sẽ không đồn ra ngoài, cậu yên tâm đi.”
“Vậy nên cậu cũng không nói ra… Được chứ?”
Tư Dao mới hoàn hồn, trợn tròn mắt.
Cô lắp ba lắp bắp: “Không không không phải…”
“Tớ đi trước đây. Bái bai.”
A a a a a bruhhhh—-
Trên bàn cơm chiều, Tư Dao gần như muốn vùi cả mặt vào trong chén cơm, bỗng nhiên Tư Quế Trân gọi cô một tiếng.
“Dao Dao, con sao vậy?” Tư Quế Trân nhìn thấy biểu cảm kìm nén của Tư Dao, lo lắng đưa tay hỏi, “Không thoải mái chỗ nào?”
Tư Dao nhanh chóng thu hết ký ức về, ngoan ngoãn lắc đầu.
“Có phải là vì canh mặn quá không?” Người đàn ông ngồi đối diện nghe thế vội đưa menu đến, nở nụ cười tươi tắn, “Gọi mấy món như thế đủ không? Không thì gọi thêm cho Dao Dao vài món nữa, không phải em nói bé thích ăn ngọt ư…. Phục vụ, chúng tôi gọi thêm vài món.”
Tư Quế Trân không ngăn được ông, chỉ đành oán trách: “Đủ rồi mà, chúng ta có mỗi ba người.”
Chờ món thịt thăn chua ngọt được đưa lên, Tư Dao ấp ủ thật lâu, mới mất tự nhiên cất lời cảm ơn: “Cảm, cảm ơn.”
“Ối chà.” Tề Văn Từ vội đáp, “Đừng khách sáo với chú chứ….”
Bữa ăn đầu tiên của tiết Thanh Minh, Tư Dao được Tư Quế Trân đưa đến nhà hàng trong quãng trường gần nhà, ăn cơm với chú trước mặt mình đây.
Tề Văn Từ mở một tiệm tạp hóa gần nhà Tư Dao, gặp được Tư Quế Trân cũng xem như là có duyên có phận. Hai người quen nhau hơn nửa năm, chuyện này Tư Dao cũng chỉ mới biết gần đây, trước đấy chưa từng thấy mặt ông bao giờ.
Hôm nay là lần đầu tiên gặp gỡ, Tề Văn Từ mua quà tặng cho cô, thậm chí còn đem theo một túi đồ ăn vặt mà ông lấy ở tiệm tạp hóa nhà mình.
Đã lâu lắm rồi chưa gặp tình huống thế này, trong nhất thời Tư Dao không biết nên làm thế nào với sự tiếp đón nồng hậu như thế, đành vùi đầu ăn cả bữa cơm.
Tề Văn Từ ngẩng đầu nhìn sang, con bé nhai phình cả hai má, không có ý định tiếp lời ông.
Chỉ đành ngượng ngùng ngoảnh sang trò chuyện phiếm với Tư Quế Trân.
Bữa ăn kết thúc nhanh chóng, Tề Văn Từ còn định đưa ra đề nghị cả ba cùng đi dạo ở quảng trường, nhưng đến lần này thì Tư Dao lại đáp nhanh ơi là nhanh: “Con con không không đi đâu.”
Cô tìm lý do đi xem phim với bạn học, bỏ chạy.
Trước kỳ nghỉ một ngày, mưa nặng hạt như thế mà vẫn chẳng thể ngăn được dòng người đông đúc đi dạo chơi.
Tư Dao bung dù ra len lỏi vào đám đông, đi mà chẳng có mục tiêu, vừa cúi đầu xuống tránh đi một vũng nước. Bỗng nhiên, nhìn thoáng qua bên đường có một nơi hấp dẫn ánh mắt mình.
Vừa lúc đang giờ cơm, các quán ăn ven đường tấp nập khách khứa.
Một cặp đôi thân mật, một nhà ba người, một người nào đó vừa mới tan làm, đều đang đi vào quán ăn.
Không biết hà cớ gì, trong đầu cô lại nảy lên hình ảnh cách đây không lâu.
Giản Ngôn Từ lười nhác dựa lưng vào vách tường trên hành lang, vẫn là nét mặt tươi cười như gió xuân của ngày thường, cúi đầu xem điện thoại, hàng lông mày dày cong lên.
Cười như một… Cô, hồn, quỷ, dữ.
— Không có nơi nào để đi.
— Không có dù, cũng không ai đi đón anh.
Tư Dao bất cẩn giẫm phải một vũng nước, lập tức lùi về sau, đứng yên một hồi thật lâu.
Dừng một lát, rồi chợt xoay người đi về hướng ngược lại.
Trời tối đen còn mưa thì dày đặc, lầu dạy học đã tắt hết đèn.
Căn phòng cuối cùng ở dãy lầu lớp 11 cũng đã tắt theo chân của nữ sinh rời đi, cả dãy chìm vào màn đêm.
Chu Thường Diệp: 【Anh, mai anh có về Diên Thanh không?】
Chu Thường Diệp: 【Em đến sân bay rồi [định vị]】
Đèn lớp học không mở, nam sinh biếng nhác dựa lưng trên hành lang, đọc tin nhắn xong chỉ trả lời một câu ‘không về’.
Lầu ba dãy lớp 11 ở THPT Số 4 có một cây chuối tây, mỗi khi trời đổ cơn mưa tát vào cây chuối, những âm thanh thanh thúy đùng đoàng vang lên từng đợt, từng đợt.
Anh không thích những ngày mưa cho lắm.
Tiếng mưa đập vào cây chuối rất dày, càng lúc càng lớn.
Thậm chí vanh vảnh đến tận tầng này—-
Nam sinh chợt nhận ra điều gì đấy, quay đầu lại.
Cuối hành lang truyền đến tiếng bước chân, có người.
Không phải bảo vệ.
Nơi xa xa, thiếu nữ với mái tóc ngắn mang theo ba lô, nhảy qua một vũng nước đọng trong màn mưa, cái quần đồng phục rộng thùng thình bấy giờ lê trên mặt đất vì ướt sũng, trong tay còn cầm thứ gì đấy.
Đến gần, ánh đèn nơi hành lang nghe được tiếng động của cô thì sáng lên. Chiếu vào một góc bên cạnh hành lang, một nam sinh ẩn mình nơi ấy.
“Đàn đàn đàn đàn anh ơi….”
Anh chưa đi thật này.
Tư Dao bò một hơi lên đến trên đây, đến lúc tìm thấy Giản Ngôn Từ rồi mới đỡ đầu gối thở dốc hơn nửa buổi trời.
Phòng học lớp 12-7 nằm ở tầng sáu, cao hơn lớp anh một tầng.
Trong ba lô của cô có một nùi những xấp bài tập dành cho nguyên kỳ nghỉ, vừa nặng còn dày.
Mỗi lần lết lên một tầng, trong lòng Tư Dao lại hối hận thêm 800 lần.
Cô cầm quai cặp ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đào hoa trong vắt của cậu trai ấy, toát lên vẻ kinh ngạc.
“Sao lại quay về?”
“Đây,” Tư Dao mà hễ cứ thở gấp sẽ bị đỏ mặt, giọng nói cũng khàn hơn, đưa dù trong tay như thể nhét thẳng vào tay anh ấy, “Đây, đây là của anh—”
Yên tĩnh một chập.
Giản Ngôn Từ nhìn cái dù màu đen trong tay, khựng lại: “Em quay lại là để đưa nó cho anh.”
Tư Dao sửa lời: “Là là trả lại cho cho anh.”
Vốn là dù của anh cơ mà.
Ngày bắt gặp anh ở cái ngõ nhỏ đang đánh người ấy, sau khi anh thả cho cô đi, cũng không thèm lấy dù về. Cuối cùng, vẫn là do cô thấy trời mưa lớn quá nên mới nhặt lên.
Mãi đến hôm nay bắt gặp trời mưa, Tư Dao mới chợt nhớ ra chuyện này, vừa nãy đã lén lút vòng về nhà tìm dù.
“Còn, còn có….”
Cô lấy ba lô trên vai xuống, tìm một tờ giấy 50 đồng ra đưa qua: “Cái cái này.”
Tư Dao cảm thấy mình không được quá vong ơn phụ nghĩa.
Lần trước ở đồn cảnh sát, Giản Ngôn Từ đã giúp đỡ cho mình nhiều lắm.
Lần này đưa dù cho anh xem như là huề nhau đi.
Trời tối, mưa dày, đèn lành lang sau khi im ắng cũng tắt đi.
Nếu không phải Giản Ngôn Từ còn đang nhìn cô, Tư Dao thật sự chỉ nghĩ ngồi bệt xuống đấy nghỉ ngơi lấy sức thôi.
“… Đàn đàn anh.” Cô nhẫn rồi nhịn, nhưng vẫn phải nhắc nhở, “Anh có có thể về rồi.”
Giản Ngôn Từ lại hỏi: “Em thì sao?”
Tư Dao vẫn chưa quên chuyện mình đã nói dối là sẽ đi xem phim với bạn, nào có thể về nhanh thế được: “Em em muốn ở đây, nghỉ trong chốc lát.”
“Em vẫn chưa muốn về nhà à?”
Đợi không được Giản Ngôn Từ đi.
Sau lưng Tư Dao có balo nặng tựa ngàn cân, bèn chầm chậm ngồi xổm xuống, nghẹn một từ ‘vâng’ từ giọng mũi.
Vài giây trôi qua, trước mặt có một cái bóng râm.
Có người cũng ngồi xổm xuống cùng cô, đầu gối mém chút nữa đã đụng vào cô rồi.
Tư Dao cảnh giác ngẩng đầu lên, bất thình lình đối diện với ánh nhìn của người ấy.
Gần trong gang tấc, nương theo ánh đèn, tâm trạng của cậu trai có vẻ tốt lắm.
“Cảm ơn em đã đưa dù nhé.” Giản Ngôn Từ cười, “Vậy có phải là anh nên báo đáp gì đó cho em không?”
Tư Dao ngây ngốc: “A, hả?”
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, đã trơ mắt nhìn Giản Ngôn Từ ngày càng dí sát vào. Cách càng thêm gần.
Tư Dao kinh hoảng mém chút nữa đã nhảy bắn lên, theo phản xạ có điều kiện ngửa đầu—một giây khi chuẩn bị ngã ngồi trên mặt đất, bị anh nắm lấy ống tay áo kéo về lại.
Giản Ngôn Từ đang cười.
Ánh đèn nơi hành lang mạ lên, rọi vào đôi con ngươi trong veo và đôi hàng mi của cậu trai, tựa như đang chiếu vào một hồ nước đầy hoa đào, sóng nước long lanh.
Biếng nhác, nhàn nhã, nở một nụ cười quỷ dị mê hoặc lòng ai.
“Bạn nhỏ này.” Con quỷ ấy lấy đi tờ năm mươi đồng, rồi lại duỗi tay ra vén lại ống quân cho cô, chầm chậm hỏi han, “Đến chỗ kia chơi game nữa không?”