Biên tập: Min
Hôm sau ngày thi giữa kỳ, các bài thi đã được phát xuống.
Tiết tự học cuối cùng của thứ sáu, trong lớp học ồn ào náo động, học sinh theo dòng chen chúc xô đẩy, vội ổn định chỗ ngồi mới.
Tư Dao êm đẹp ngồi yên tại chỗ, không nhúc nhích.
“Hay là đổi chút đi.” Trần Tĩnh Tĩnh ngồi bên cạnh giơ thành tích lên xem, dí sát vào mắt, “Tốt xấu gì cũng tăng một bậc mà. Nhân loại tiến hóa theo từng bước nhỏ, còn thế giới thì xoay hơi nhanh, yên tâm đi.”
…. Một bậc.
Hạng 30.
Trải qua nhiều ngày nỗ lực không ngừng nghỉ, kỳ thi giữa kỳ này, Tư Dao từ hạng 31 nhảy lên đến hạng 30.
Ngay cả chỗ ngồi, cũng chỉ là trao đổi với Trần Tĩnh Tĩnh là xong.
“Khà khà, không ngờ thiết lập tam giác vẫn là ba bọn mình.” Trình Hạo ngồi sau ló đầu lên, “Nữ hiệp, lần này cậu thi Toán không tệ à.”
Tư Dao nháy mắt quay đầu lại, bức bối tức giận nhìn Trình Hạo.
A a a a a a brhhh—-
Như bị nguyền rủa vậy.
Kỳ thi giữa kỳ này kết quả khôngđược như dự đoán, đêm hôm đó Tư Dao về nhà, đặt bài thi lên bàn. Vùi đầu nghiêm túc phân tích nửa buổi trời.
Cho ra một kết luận: căn bản quá kém.
Cấp hai cô chuyển trường rồi nhảy lớp, năm lớp 10 lại học ở Dục Dương, trong quá trình ấy gần như không có cơ hội để tập trung học tập. Chờ đến khi chuyển sang THPT Số 4 thì đã không theo kịp các tiết học bình thường rồi.
Lúc mới đầu, Tư Dao không hiểu còn có thể cầm đề bài đi hỏi, sau này, những học sinh khác hỏi bài thì nêu ra đề bài rõ ràng, đổi sang cô, mất nửa buổi để tổ chức ngôn từ, rất mất sức.
Các thầy cô cũng không có quá nhiều kiên nhẫn, dần dà, cô cũng đành thôi.
Tư Dao nhụt chí đập trán lên bàn.
Chăm chỉ học tập—so với chuyện ngược gió trở mình một giết năm trong game còn khó hơn.
“Dao Dao,” Tư Quế Trân vừa gõ cửa đã đi vào, nhìn thoáng qua liền thấy trên bàn đầy ắp bài thi, kinh ngạc hỏi, “Gần đây chăm chỉ thế sao?”
Tư Quế Trân vào đưa sữa. Tư Dao ngoan ngoãn uống hết, nói cuối tuần này sẽ tổ chức họp phụ huynh.
“Chiều thứ hai… Có thể mẹ sẽ có lớp.” Tư Quế Trân chần chờ, “Thế này đi, mẹ sẽ bảo chú Tề con đến thay mẹ, được không?”
Ngừng một lát, cô mới gật đầu nói dạ.
“Đúng rồi, mẹ còn có một chuyện.” Tư Quế Trân châm chước, “Cuối tuần này chú Tề sẽ dọn đến đây… Tạm thời sẽ ở chung với chúng ta một khoảng thời gian.”
“Chờ nhà mới trang hoàng rồi là có thể vào ở được, chúng ta cùng chuyển sang đấy nhé.”
Tề Văn Từ vốn định sẽ bán căn nhà đang ở, tháng này chuyển sang đây, nhưng bất ngờ xảy ra chuyện của Dương Hưng Đức.
Hai người thương lượng lại, vẫn nên để Tề Văn Từ ở tạm tiệp tạp hóa trước.
Dạo gần đây nhận thấy trạng thái của Tư Dao tốt hơn rất nhiều, Tư Quế Trân mới nhắc đến chuyện này.
Sớm muộn cũng phải ở chung.
Chờ Tư Quế Trân rời đi, Tư Dao nằm bò trên bàn, có chút ủ rũ.
Không phải bài xích, chỉ là không quen có một người tiến vào cuộc sống của cô—lại còn là một người đàn ông.
Cô vẫn rất là, rất rất là, vô cùng là không thích ứng khi phải tiếp xúc với người khác giới.
….
Không đúng.
Ngoại trừ….
Bỗng dưng nhớ đến chuyện nào, Tư Dao trở mình ngồi dựa vào ghế, kéo hộc tủ bên dưới hộc đựng đồ lót ra.
Một chiếc áo khoác đồng phục THPT Số 4 được xếp gọn gàng đặt ở trên cùng. Đã giặt sạch từ lâu lắm rồi.
Cô nhìn lịch dán trên tường, tính ngày.
Cách ngày thi vào trường đại học còn có hơn nửa tháng.
Không biết là… Khi nào thì anh đi.
Tư Dao cầm bút trên bàn, gạch trên tấm lịch ‘ngày 7 tháng 6’. Rồi lấy điện thoại ra, gửi cho người nọ một tin nhắn.
Tư Dao: 【Đàn anh ơi, ngày mai em có thể đến nhà anh được không?】
Nghĩ ngợi, cô còn gửi thêm một tin nhắn bổ sung.
Tư Dao: 【Áo khoác của anh còn ở chỗ em, em đến trả cho anh】
Chờ chừng hai phút.
Hồ ly tinh: 【Đến đây đi】
Sáng sớm ngày hôm sau, Tư Dao ngồi trong phòng vệ sinh mày mò hơn nửa tiếng.
Trước gương, cô gái đang chống tay lên bồn rửa tay, nét mặt nghiêm trang, dí thật sát vào—
Lần thứ ba cầm lược thấm nước để chải tóc mái, sau đó, nhúm tóc xoăn trên đầu bị đè xuống, vừa lấy lược ra, nó lại vểnh lên.
Con tiểu nhân trong não Tư Dao không nhịn được lật bàn.
Đêm qua tư thế ngủ quá tệ, sáng sớm rời giường cô mới nhận ra, tóc mái bị vểnh.
Không thì gội đầu lại….
Đúng lúc Tư Quế Trân cầm chậu rửa mặt đi vào: “Dao Dao, sao vậy con?”
Tư Dao vội thả lược xuống: “Không, không có gì.”
“Tóc dài quá, đến bả vai rồi này.” Tư Quế Trân nói, “Ngày mai mẹ đưa con đi cắt tóc.”
Chần chừ đôi giây.
Tư Dao lắc đầu: “Thôi, thôi không nên cắt ạ.”
Trước khi xảy ra chuyện ở Dục Dương, cô nuôi tóc dài.
Sau này cắt tóc ngắn là vì bị bạn cùng bàn quấy rầy. Khiến cho mỗi lần soi gương, cô luôn nhớ về cảm giác bị túm tóc đuôi ngựa.
Mà bây giờ—-
Tư Dao xoa xoa mái tóc ngắn tự nhiên này. Không hiểu sao, chợt nảy sinh cảm giác.
Cô mà để tóc dài… Có khi sẽ đẹp hơn chút nhỉ.
Lúc ra ngoài mặt trời đã lên đến đỉnh núi.
Xe buýt dừng trạm, Tư Dao mang ba lô đi xuống, lúc đi ngang qua một tiệm bán đồ trang sức, cô chợt dừng lại.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà bước chân vào.
“Xin chào, bạn muốn tìm gì thế ạ?”
Thấy Tư Dao dừng lại bên quầy trang sức, nhân viên bèn cười hỏi: “Muốn mua kẹp tóc sao?”
“….. Vâng.”
“Là mua cho mình hay tặng cho bạn thế ạ?” Nhân viên cầm một món lên, giới thiệu, “Tóc ngắn kẹp nó lên thì đáng yêu thôi rồi, đang là mốt hiện nay đấy…”
Nhân viên chào bán quá nhiệt tình, trong lòng Tư Dao hối hận trăm nghìn lần, chọn đại một món rồi đi vội.
Cô sờ sờ kẹp tóc bên tai trái, cứng cổ, cứ cảm thấy mất tự nhiên thế nào ấy.
Đi được hai bước, chợt dừng lại tháo xuống.
… Hình như, cứ cố ý.
Chỉ gặp mặt thôi mà.
A phiền quá, phiền quá, phiền quá đi—-
Dày vò một thôi một hồi, nửa tiếng sau, Tư Dao mới đứng trước cửa biệt thự.
Mang theo tâm tình không thể che giấu, tựa như bị chọc ghẹo mà đè nén quá đà.
Tên đầu sỏ gây chuyện mở cửa.
Giản Ngôn Từ nhìn cô trong chốc lát, ánh mắt lại dừng bên mái tóc ngắn bị bạn nhỏ xoa rối mù, buồn cười hỏi: “Tóc sao thế?”
“… Vì ngủ.” Tư Dao lấy trong ba lô ra chiếc áo khoác, đưa sang, “Đàn, đàn anh ơi, trả anh.”
“Ừm.”
Tư Dao cọ cọ quai ba lô, muốn nói lại thôi.
Giản Ngôn Từ hỏi: “Còn có chuyện gì muốn nói nữa sao?”
“… Đàn, đàn, đàn anh.” Cô tìm lý do, căng thẳng đến nổi càng thêm lắp bắp.
“Kỳ, kỳ thi giữa kỳ, em, em thi rồi.”
“Em, em có đề không biết làm, có thể nhờ, nhờ anh giảng hộ được không?”
Sợ bị từ chối, Tư Dao còn chân thành chêm thêm một câu: “Phiền, phiền anh rồi.”
Giản Ngôn Từ cầm chiếc áo khoác đồng phục trường, nhất thời không đáp. Chỉ cứ thế cụp mắt nhìn cô.
Nghĩ ngợi, Tư Dao đành nói ra câu khác: “Không rảnh thì, thì thôi vậy.”
Vừa dứt lời.
Cô đã thấy Giản Ngôn Từ vươn tay đến, không hề báo trước mà đẩy mái tóc mái của cô lên.
Cả người Tư Dao như cứng lại, ngay lập tức nhảy ra sau hai ba bước.
“…. Làm, làm làm gì vậy?”
“Muốn nhìn xem bị ai bám vào người.”
“Hả?”
“Nếu không,” Giản Ngôn Từ dừng lại, mới nói, “Sao hôm nay lại…”
Tư Dao bồn chồn bứt rứt không yên.
Không phải người này đã nhìn ra đó chứ?
Cái kiểu nói chuyện lòi mặt chuột ra thế này, làm cô hối hận không kịp.
Lại thấy Giản Ngôn Từ cong lưng, đôi mắt trong veo như nhiễm ánh sáng, cười rộ lên như một kẻ bất lương chiêu mộ người tài, chậm rãi hỏi: “Sao lại khách sáo với anh thế?”
“….”
Muốn hỏi bài là giả.
Đào ngũ mới là thật.
Ánh mặt trời rọi vào mạ lên cây bút. Tư Dao vốn còn muốn thật sự chuyên tâm xem đề, đọc rồi đọc, rồi lại ngẩng đầu nhìn Giản Ngôn Từ đang viết ra từng bước giải.
Tư thế cầm bút của nam sinh rất đẹp, ngón tay thon dài, màu da dưới ánh mặt trời gần như là trắng bạch lạnh lùng.
Biết chơi bóng rổ, từng đánh nhau. Còn từng dán băng cá nhân cho cô nữa.
…. Trước kia còn, còn nắm, mắt cá chân cô cơ.
“Bạn nhỏ.”
Cô bị gọi cho rùng mình lên: “Ơ.”
“Không phải là muốn nghe giảng bài sao?” Giản Ngôn Từ chọc bút, nâng mắt lên nhìn cô, ngữ điệu kiên nhẫn, “Mất hồn mất vía thế, chuyên tâm vào.”
Sợ bị anh nhìn ra.
Theo bản năng, Tư Dao trả đũa: “Đàn anh, anh, anh cũng đào ngũ.”
“Nếu, nếu không thì sao anh,” Âm thanh càng nói càng khẽ, “Biết em, mất hồn…”
Tiếng ‘lạch cạch’ rất nhỏ, bút được anh gác sang bên.
Tư Dao nháy mắt căng thẳng cả người, suýt chút nữa đã nghĩ rằng, cô sẽ vì cái câu này mà trả cái giá lớn thật lớn.
Giản Ngôn Từ cười: “Em không muốn nghe giảng?”
“…. Vâng.”
“Vậy thì bây giờ muốn làm gì?”
Cô cũng không biết là muốn làm gì nữa.
Cô chưa từng theo đuổi người bị bệnh thần kinh bao giờ, cô cũng không biết-nên làm-gì mới được.
Lời đến bên môi.
Ánh mắt Tư Dao lặng lẽ dời về chiếc máy tính ở cách đó không xa, một hồi lâu sau, mới nhỏ giọng nói một câu: “—Chơi game.”
Bên cạnh mép bàn để máy tính, là hai cái vali.
Lúc đi qua ngồi xuống, cô mới phát hiện ra.
Cô mơ màng.
“… Đàn, đàn anh ơi,” Tư Dao quay đầu lại, “Anh, anh phải đi, đi rồi sao?”
“Ừm.” Giản Ngôn Từ ngồi bên cạnh cửa sổ, dường như vẫn còn đang xem mấy đề thi của cô, dáng vẻ nhàn hạ, “Qua hai ngày nữa là đi rồi, về thi.”
Không phải còn hơn nửa tháng nữa mới đến kì thi đại học sao….
Khựng người, Tư Dao mới lúng ta lúng túng: “Ồ.”
Trên màn hình, game đã vào màn. Cô nhấc chuột, chậm chạp vẫn chưa nhấn vào bắt đầu.
Mất một hồi lâu sau.
Tư Dao bỗng nhiên lên tiếng: “Đàn đàn anh ơi, QQ của anh là, là gì? Em, em add anh nha.”
“…. Sau này em, em có đề bài, muốn hỏi.” Cô nhìn chăm chú vào màn hình, “Có, có được không?”
Chơi xong ba ván game, đã là hai giờ rồi.
Chiến tích thê thảm vô cùng. Ngay cả tinh thần phun mắng người khác mà Tư Dao còn không vực dậy nổi.
Cô đứng lên đẩy ghế ra, đi đến bên chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Trên mặt bàn có tờ giấy, Tư Dao cầm lên xem, trên đấy là những chữ mà Giản Ngôn Từ vừa viết, QQ của anh.
Cô đang muốn lấy điện thoại ra add anh, chợt khóe mắt lướt nhìn bên dưới tờ giấy, ngẩn người.
Bên dưới là mấy tờ giấy nháp.
Chữ viết của cậu trai rất đẹp, các bước giải đề kỹ càng và tỉ mỉ, còn cố ý đánh dấu lại nữa.
— Những đề bài ban nãy còn chưa giảng xong, trong lúc cô đi chơi game, anh đã giúp cô viết xong cả rồi.
Tư Dao đi vào phòng ngủ.
Người này–ấy thế mà- lại, ngủ….
Định bụng rời đi trong lặng yên, chợt nhìn lại, bỗng dưng ngừng bước.
Trước mắt như một thước phim điện ảnh.
Bên trong, bức màn được kéo lại hơn phân nửa, ánh sáng bị cắt thành góc xiên, chiếu vào trên giường, điểm sáng lên trên người Giản Ngôn Từ.
Nam sinh ở lứa tuổi cuối dậy thì, dáng người cao thon, lúc này đang đắm mình dưới ánh mặt trời, tựa như lấp lánh sáng.
Đứng đực ra thật lâu.
Tư Dao dịch từng bước nhỏ sang, bước chân khẽ khàng như một tên trộm.
Từ sau khi nhận ra cảm xúc của mình.
Sau đó liền gặp mặt, nghe giảng đề, thậm chí đến cả lúc ngắm nhìn anh ngủ cũng không còn như xưa nữa.
— Sau này, nói không chừng sẽ không còn được gặp lại nhau.
Tư Dao cuối cùng cũng dịch đến mép giường.
Dè dặt, cẩn thận, lấy điện thoại ra, chụp lén một bức hình.
Tim đập nhanh như thể muốn đào lớp da ngực mà chui ra.
Tư Dao siết thật chặt điện thoại, hô hấp gần như ngừng đi.
Chờ đến lúc hoàn hồn, đã gần sát anh mất rồi.
Cô không khống chế được mà lại dò đầu đến gần gương mặt anh hơn, đến một khoảng cách chẳng bằng gang tay. Căng thẳng đến độ não như trống rỗng, nhìn vào đôi môi người ấy.
Sắc môi Giản Ngôn Từ được ánh sáng chiếu rọi lấp la lấp lánh, sắc càng thêm nhạt.
Đường chân mày của anh rất thẳng, khi anh ngủ, lông mi dài và cong đổ rạp xuống gương mặt một chiếc bóng.
Tựa như một mỹ nhân say ngủ.
Mà đến hồi mở mắt lên thì—
Tư Dao hãy còn mất hồn suy nghĩ.
Sau đấy, chợt nhìn thấy người trước mắt, không nhanh cũng không chậm, mở mắt ra.
Bất thình lình quá đỗi, nào có kịp phòng hờ, trong phút chốc, cả người cô cứng đờ.
Gần đến nổi có thể nghe được tiếng hô hấp lẫn nhau.
Bốn mắt nhìn nhau. Mỹ nhân say ngủ trước mắt đã chầm chậm cất lời: “Bạn nhỏ…”
Tư Dao còn không dám nhúc nhích.
Ý cười của Giản Ngôn Từ hiện lên, hơi thở khẽ khàng như thể đang thầm thì, từng chữ một, “Đang làm gì thế.”