Biên tập: Min
Hơi thở khẽ khàng của người ấy như chạm bên tai.
Hơn nửa đêm, Tư Dao ngay lập tức run lên vì sợ, nhất thời không được tự nhiên dịch điện thoại ra xa. Theo bản năng, xoa nhẹ bên lỗ tai.
Một hồi lâu sau cô mới trả lời: “… Ờm.”
“Đàn anh, anh,” Cô ngồi dậy khỏi giường, “Còn, còn có chuyện gì sao?”
Nào ngờ Giản Ngôn Từ lại hỏi: “Sao không tìm anh hỏi bài?”
Sợ quấy rầy anh ôn thi.
Lời đến bên môi, Tư Dao mím chặt môi, tùy tiện tìm một lý do: “Vì, vì tạm thời không, không có.”
Khựng lại, Giản Ngôn Từ mới cười: “Biết làm hết rồi ư?”
“… Đúng vậy.” Cô thẳng thắn như một tráng sĩ, “Cũng, cũng không khó.”
Bên kia lại là một hồi im lặng ngắn ngủi.
Tự mình cũng thấy lý do này có chút giả trân, Tư Dao căng thẳng muốn bổ sung một chút, chợt nghe đối phương cất lời.
“— Nhưng mà, anh lại có bài không biết.” Trong bóng đêm, Giản Ngôn Từ kiên nhẫn, hỏi thêm, “Muốn kiểm tra anh không?”
“…”
Tư Dao cuối cùng cũng phản ứng lại.
Người này không phải đang cho rằng…
Nửa đêm cô nhắn tin cho anh, là vì đi hỏi-đề bài-đấy chứ!
“…. Đàn đàn anh, chờ, chờ em chút.”
Tư Dao vừa cầm điện thoại đi xuống giường, tìm trên bàn học một đề bài ban nãy làm mãi vẫn chưa ra.
Cô lấy điện thoại ra, bật loa ngoài rồi mở QQ lên: “Em, em chụp cho anh.”
Giản Ngôn Từ thong dong ừ một tiếng. Nhã nhặn thế này, hệt như một đàn anh tốt tính đang chờ người đến giảng đề vậy.
Chụp xong, gửi qua.
Chờ vài giây cho anh đọc đề, Tư Dao xoay người nằm sấp xuống, mất ý chí dí trán lên trên đống đề thi.
Cùng lúc ấy, thở dài một hơi.
Còn có một chút mất mác và thất bại nảy lên.
Bên kia.
Căn phòng u ám. Chàng trai cuối cùng cũng đứng dậy khỏi cửa sổ, đi đến mở đèn lên.
Ánh đèn chiếu vào chiếc bàn gỗ màu đen, nhiễm chút màu ấm áp.
Anh tiện tay kéo ghế dựa ra ngồi xuống, rủ mi nhìn đề bài trên màn hình điện thoại.
Căn nhà to đến thế chỉ có sự im ắng.
Trong tai nghe truyền đến âm thanh ngắt quãng của thiếu nữ. Một đống vấn đề đã tích góp bao lâu bật hết ra, lắp ba lắp bắp nói lại, thật rộn ràng.
Bầu không khí tĩnh mịch chung quanh và áp lực cả một ngày, ngay tức khắc được tách ra.
…
Cúp điện thoại đi.
Giản Ngôn Từ xếp lại đống giấy nháp trên bàn, đi tắm rửa. Lúc ra ngoài thì tắt đèn nơi đầu giường lại.
Trước khi nằm xuống giường còn nhìn thoáng qua điện thoại, vừa qua 12 giờ.
Đêm nay, anh đi vào giấc ngủ rất nhanh.
Trong phòng, duỗi tay năm ngón chẳng nhìn thấy dâu, trước mắt là một màn đêm đen tối. Không biết qua bao lâu sau, chợt có một dải sáng dần dần hiện lên, hình ảnh sáng lên.
Lại là giấc mơ quen thuộc.
Cảnh tượng lặp đi lặp lại không biết bao lần.
Trước mặt, là một con phố đầy hỗn độn ở nước ngoài. Hai bên, những dãy lầu đổ sụp xuống biến thành phế liệu, nửa thanh thép gãy cắm xiên qua, sỏi đá hãy còn rơi xuống.
Dưới đống đổ nát, một số người bị thương đang hấp hối bò ra ngoài, kéo theo tay chân đã bị nghiền nát, trong đống đổ nát ấy còn dấu vết máu thịt mơ hồ.
Hỗn loạn, máu me, tuyệt vọng.
Trong mơ, chàng trai với nét mặt lãnh cảm ở một bên chiêm ngưỡng.
Máu me trên mặt người nọ mơ hồ, tựa như phát hiện ra chàng trai, từ xa vươn tay về phía anh, khẽ khàng kêu cứu.
Nhưng anh không đáp lại.
Ngược lại, trong lòng trào dâng lên một loại dục vọng ngày một tăng cao, dục vọng muốn phá hủy mọi thứ.
Không kiên nhẫn tràn lan ra.
Sau đó, tòa nhà bên cạnh anh cũng sập xuống, đè anh xuống đống phế liệu ấy. Tiếp đó, một cảm giác đau đớn như xé rách trong lồng ngực.
Cơn mơ này lặp lại quá nhiều lần, nam sinh chỉ vô cảm chờ đợi.
Bỗng nhiên, phía sau có một bàn tay duỗi đến, che kín mặt anh.
Hết thảy đều nằm ngoài dự đoán. Anh chỉ kịp nhìn thoáng qua những ngón tay trắng nõn của thiếu nữ, và một tay áo khoác màu lam của đồng phục trường.
Sau đấy, trước mắt tối sầm lại.
Có ai đấy đứng đằng sau nhón chân lên, dùng tay che đi tầm nhìn của anh.
Nam sinh đột nhiên khựng lại.
Lúc này đây.
Trong cơn mơ, trong khung ảnh tuyệt vọng trộn lẫn với máu me, ai đấy bịt kín đôi mắt của Giản Ngôn Từ.
Âm thanh của bé nói lắp vang lên từ phía sau, khó khăn nói với anh rằng—
“Anh, đừng, đừng nhìn.”
Ngày thi đại học, sáng sớm trời đã đổ mưa giàn giụa.
Lúc Tư Dao vừa rời giường nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phản ứng đầu tiên là lấy điện thoại dưới gối ra, kiểm tra dự báo thời tiết.
Cũng may, Diên Thanh đương nắng.
“Ôi nữ hiệp, nữ hiệp không ngủ sao? Hôm nay phải nộp bài Sinh đấy, cho tớ mượn chép với.” Giờ ra chơi, Trình Hạo ngồi sau đá đá vào ghế Tư Dao, vừa đá vừa lanh mồm, “Sau kỳ thi giữa kỳ là kiểm tra một tiết, hết kiểm tra một tiết lại đến kiểm tra tháng, mưa ngày hôm nay chính là nước mắt tớ tuôn rơi vì thi đấy….”
Tư Dao bị đá cho tỉnh, để lộ nửa bên mặt bị hằn đỏ vì dấu ngủ, uất ức quay đầu.
“Không.”
Trình Hạo: “Cho tớ mượn đi mà, thương thương tớ….”
“Tớ nói là… không, không phải nước mắt.” Cô tức giận, “Mưa hôm nay, là từ não cậu, úng nước đó.”
“….”
Bài thi không lấy được, Trình Hạo lại thấy Tư Dao nằm bò về bàn tiếp tục ngủ bù.
“Không phải đêm qua cậu lại thức khuya học bài nữa chứ?”
Một hồi sau, cô có khí không lực bật ra từ ừm đượm giọng mũi.
“Oách thế.” Trình Hạo nói, “Nữ hiệp, Thẩm Đông Huy nên khen thưởng cho cậu với giải hăng hái thi đua của THPT Số 4 đó.”
“Trình chuột nhắc mới nhớ.” Trần Tĩnh Tĩnh bên cạnh ngẩng đầu khỏi cuốn truyện tranh, vui vẻ dò đầu qua, “Chà, Tư Dao này, tớ đã nghĩ xong sẽ tặng quà gì cho sinh nhật cậu rồi, trọn bộ đề 5-3 cho cậu là ổn nhỉ.”
“….”
Kỳ thi đại học qua rất nhanh, như một cuộc chạy đua đường dài đã ngã ngũ.
Giờ tự học tối, dãy lầu lớp 12 đối diện cũng tắt đèn đi theo sự kết thúc của kỳ thi đại học. Trên hành lang rải đầy sách vở và đề thi không cần dùng đến, người đi, vườn trống.
Phảng phất như thanh xuân và mọi hồi ức có liên quan đến, đều được lưu giữ tại những lớp học ấy.
Trong khoảng thời gian này, Tư Dao không còn tìm Giản Ngôn Từ để hỏi đề bài nữa.
Một là nghĩ rằng anh thi xong rồi nên cần phải thả lỏng đôi chút.
Nếu mà lại hỏi đề anh, thì trông có vẻ như cô có hơi đáng ghét thế nào ấy.
Tư Dao nằm bò lên bàn nghĩ ngợi.
Hai là, mối quan hệ giữa hai người bọn họ có khi—không được thân cho lắm, nhỉ.
Tuy rằng người nọ có chút…. thần kinh, nhưng mà những lúc anh giao tiếp với người khác, thì vẫn là một đàn anh hoàn mỹ, kiên nhẫn và dễ chung đụng.
Hỏi đề bài gì là anh đáp lại hết.
Làm cho cô, đôi lúc sẽ lén lút nảy sinh ra những loại chờ mong xa vời thực tế.
…. Để rồi nhất thời mơ mộng.
Nhớ đến cảnh tỏ tình ngày ấy ở KTV, Tư Dao phiền muộn đè nén mọi ý nghĩ xuống.
Thế là cô bắt đầu đi hỏi thầy cô những đề giải sai.
Có thể là vì lớp 12 sắp đến, sự kiên nhẫn của các giáo viên cũng nhiều hơn, không hề biểu hiện ra sự khó chịu mỗi khi thấy cô chăm chỉ chạy đến phòng giáo viên.
Số ngày được viết trên bảng đen đang dần giảm đi.
Thức đêm học tập đem lại kết quả. Ngày công bố kết quả thi tháng, thứ hạng của Tư Dao đã tăng lên năm bậc, tiến bộ thần tốc.
Giữa tháng sáu, hôm nay là sinh nhật cô, Tư Quế Trân hủy lớp học bổ túc bên ngoài, mua bánh kem về nhà.
Làm một bàn đồ ăn ngon, ba người ngồi cùng nhau, cơm nước xong xuôi thì mở bánh kem.
“Dạo gần đây mẹ bận rộn quá, không quan tâm đủ đầy cho con, gầy mất rồi.” Tư Quế Trân vừa cắt bánh kem, vừa nhìn chiếc cằm nhọn ra của Tư Dao, đau lòng nói, “Không trách mẹ chứ?”
Miệng Tư Dao ngậm một viên mật nho, má phồng lên, trả lời: “Không, không sao ạ.”
“Hôm nay là sinh nhật tuổi 16 của con, lớn thêm một tuổi nữa rồi.” Tư Quế Trân cảm khái, “Vậy chúng ta cắm 16 ngọn nến nhé.”
Tư Dao mở bao đựng nến ra, cắm nguyên một vòng chỉnh tề lên trên mặt bánh kem vị bơ này, rồi lại muốn đi lấy bật lửa.
Tề Văn Từ vội đứng lên: “Ôi ôi, để cho chú, để chú lấy.”
Tắt đèn, trong phòng khách chỉ còn ngọn nến lấp lánh.
Tư Quế Trân nói: “Dao Dao này, ước đi con.”
Mỗi năm đến sinh nhật, cô lại ước ba điều, trước kia, các điều ước luôn giống nhau.
—- Thân thể mẹ được khỏe mạnh.
—- Mình không nói lắp nữa.
—- Rank game lên đến hạng Thách Đấu.
Tư Dao dừng lại.
Nhưng mà năm nay…
Nhắm mắt ước chừng hơn mười giây, cô thổi tắt nến.
Tư Quế Trân ngồi bên cạnh, cười hỏi: “Ước gì đấy?”
“Người người thân được khỏe mạnh.” Tư Dao ngừng lại, rồi ngoan ngoãn nói cho hết câu, “Còn, còn có… xếp hạng toàn khối, top 30.”
Tư Quế Trân và Tề Văn Từ cùng đưa mắt nhìn nhau, đều kinh ngạc.
“Còn một điều ước nữa đâu?”
Tư Dao không chịu nói: “Điều ước thứ ba, nói ra sẽ… sẽ không linh.”
Tư Quế Trân thầm nghĩ cũng chỉ là mấy cái điều ước, chẳng qua thấy cô đột nhiên lấy học tập làm mục tiêu cố gắng, lại nằm ngoài dự đoán của bà.
“Đương nhiên là linh rồi, sao lại mất linh được?” Tư Quế Trân vui mừng, cười bảo, “Nguyện vọng của Dao Dao nhà chúng ta, nhất định sẽ thành hiện thực…”
Chuyện này thì—
Rất-khó-thành-hiện-thực.
Gần đến kỳ thi cuối kỳ, tiết tự học được một nửa, Tư Dao đột nhiên như một cái bánh nướng áp chảo, héo mòn nằm bẹp trên bàn.
Xếp hạng của cô hiện đang đứng thứ 25 trong lớp, và thứ 241 toàn khối.
Vậy thì đến chừng nào, mới có thể vọt lên top ba-mươi của toàn khối đây chứ!
… Nếu thời gian mà được như trong game thì tốt rồi, có thể quay lại để bắt đầu lại.
Cảm giác điện thoại trong túi áo rung lên, Tư Dao vừa mất hồn vừa lấy ra—
Là một tin nhắn.
【188xxxx7263: Chào bạn, chuyển phát nhanh của bạn đã đến cổng trường, mời bạn A-4-0152 mau chóng xuống lấy hàng】
Tư Dao ngẩn người.
Tư Dao nhận được một kiện hàng.
Bên trên không để thông tin người gửi, sờ thử, hình như là sách.
Trở về lớp học, Tư Dao cầm kiện hàng lên, vừa đi vào trong lớp đã nghe được âm thanh ồn ào xao động.
Nhóm người chen chúc vây quanh bảng đen, đứng ở giữa là lớp trưởng Dư Đồng đang cầm phấn múa phấn thành văn.
Không biết là viết cái gì, nhưng các bạn học sinh vây xem ầm ĩ.
“Đm, này còn là người à?”
“Mẹ nó, như này thì trâu bò thật, oách vỡi…”
Tư Dao đặt kiện hàng lên bàn, quay sang nhìn Trần Tĩnh Tĩnh: “Trần Tĩnh Tĩnh, cậu, cậu mua Trọn bộ đề 3-5 đến rồi ư.”
“Đến á?” Trần Tĩnh Tĩnh cũng vội xem, “Không nhanh thế được, hôm trước tớ xem thì vẫn còn chưa giao hàng mà, phải đi một vòng lận…”
Hai người hãy còn đang vây quanh kiện hàng này, bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng nói rất có lực xuyên thấu:
“Giản Ngôn Từ!”
“— Quá ngầu.”
Tư Dao ngay lập tức ngẩng đầu lên.
Trước bục giảng, Dư Đồng viết xong cuối cùng cũng xoay người lại, vỗ tay: “Ngầu chưa? Vừa nãy tớ đến văn phòng của lão Thẩm, đúng lúc Địa Trung Hải đang ở đó, vừa cười vừa kể, tớ thấy nếp nhăn trên mặt thầy sắp tan biến luôn….”
Tư Dao nhìn thấy trên bảng có mấy chữ.
“Ngữ văn 138, Toán học 150, Tiếng Anh 147…” Có người đang niệm, “Tổng điểm mà Giản Ngôn Từ thi vào đại học là 732? Tớ tính không sai nhỉ.”
“Điểm trần, này là còn chưa cộng điểm thi đua vào nữa đó, ngầu vcđ.”
“Địa Trung Hải nói, là thủ-khoa của đại học Thanh Hoa đấy…”
“Nếu biết trước thì lần Giản Ngôn Từ đến kiểm tra lớp chúng mình, tớ nên bắt tay với anh ấy, dính chút linh khí của thần đồng…”
“Điểm thi đại học có rồi.” Trần Tĩnh Tĩnh đứng bên cạnh hóng hớt, vừa giúp đỡ mở kiện hàng ra, “Giản Ngôn Từ cũng giỏi thật sự, trách không được mọi người gọi anh ấy là Thần Giản, anh ấy đúng là—ỏ?”
“Tư Dao, đây không phải là 5-3 mà.”
Tư Dao mê mang quay đầu lại: “Hả?”
Bên trong kiện hàng đúng là sách. Nhưng không phải 5-3, mà là mấy cuốn notebook.
Cô ngơ ngác cầm một quyển lên, vừa lật ra, chợt sửng sốt ngây người.
Là một cuốn notebook Vật lý, rõ ràng đã sửa lại các đề thi và công thức. Chữ viết trên notebook vô cùng xinh đẹp, là chữ viết mà Tư Dao cực kỳ quen thuộc.
Nó chính là…
“Chà, nữ hiệp, không phải cậu lên mạng mua mấy cuốn sổ tay của các đại thần đấy chứ?” Đang sững sờ, Trình Hạo ở đằng sau ló đầu lên, “Ai thế?”
Nghẹn thật lâu sau.
“… Cậu hỏi, hỏi nhiều thế.”
Trình Hạo còn định duỗi tay lấy, Tư Dao đã đi trước cậu một bước, nhanh nhẹn ôm hết mấy cuốn notebook vào trong ngực.
Tựa như một chú hamster giấu giếm đồ ăn, cổ đỏ lên, nhìn thẳng mặt Trình Hạo,
Rồi trước mặt cậu, nhét toàn bộ cuốn sổ vào cặp một cách rất cẩn thận.
“….”
Trong phòng học, tiết tự học vốn phải im lặng lại ồn ào nhốn nháo.
Đều đang vây xem thành tích thi đại học của Giản Ngôn Từ.
Tư Dao cũng ngẩng đầu lên nhìn số điểm trên bản, trái tim đập mạnh mẽ ban nãy cũng từ từ bình ổn.
Ngày thường nói chuyện với người nọ, cô luôn luôn mang một ảo giác rằng cả hai rất thân thuộc.
Chỉ đến lúc này, mới chợt ý thức ra rằng—
Dẫu có đuổi theo như thế nào, thì cũng chỉ nhích lên được có một chút tí, một khoảng cách nhỏ bé chẳng đáng kể.
Buổi thi cuối kỳ cuối cùng của lớp 11, Tư Dao lại tăng lên sáu bậc.
Ngày nhận được notebook của Giản Ngôn Từ, cô lên QQ nhắn cho anh một tin cảm ơn.
Sau lần ấy, cả hai không còn liên lạc lại với nhau.
Có mấy bận Tư Dao mở khung chat của hai người ra, lăn lộn trên giường chừng vài ba vòng, nghẹn lắm nhưng vẫn chẳng có lấy một đề tài nào để nói.
Cứ như trừ hỏi đề ra, thì không còn chuyện khác để tám nhảm.
Dần dà.
Thậm chí cô còn nảy lên một ý nghĩ hoang đường.
— Anh gửi notebook đến cho mình, phải chăng là muốn nói.
— Notebook đã đưa cho em cả rồi, đừng có làm phiền anh.
A a a phì.
Tự suy diễn tự xù lông, Tư Dao lập tức đi xuống lầu mua hai hộp sữa bò, uống hết rồi tự lén lút bóp bẹp hộp.
Qua giữa kỳ nghỉ hè, Trần Tĩnh Tĩnh nhắn cho cô một tin bên QQ, hẹn cô đi xem phim.
Dạo gần đây có một bộ phim chiếu rạp rất hot, trên QQ ai nấy đều share lại.
Tư Dao cũng muốn xem.
Hai người mua vé, vào rạp tìm chỗ ngồi.
“Tớ đọc bình luận rồi, hình như dễ khóc lắm.” Trong rạp đầy người, chờ đến khi ánh đèn được tắt hết đi, Trần Tĩnh Tĩnh ngồi bên ghé sát vào, lặng lẽ nói, “Không phải cậu đã chia sẻ bài phân tích rồi ư? Đọc chưa?”
“Vẫn, vẫn chưa.” Tư Dao lắc đầu, “Chờ, chờ xem xong rồi, về đọc lại.”
Là một bộ phim hoạt hình trong nước sản xuất.
Lấy bối cảnh thần thoại cổ đại, nói về tình tay ba của một cô gái và hai chàng trai.
Cốt truyện không được hay như những gì Tư Dao mong chờ, nhưng không biết đụng trúng dây thần kinh nào của cô, đến giữa phim, cô nhịn không được sự đau xót nơi chóp mũi.
Đến lúc nhận ra thì tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ mất rồi.
Tư Dao thút tha thút thít, đưa tay lên muốn dụi mắt.
Lúc này, Trần Tĩnh Tĩnh bên cạnh lặng lẽ đưa khăn giấy sang.
Cô hãy còn nhìn màn hình chăm chú, khẽ đáp câu ‘cảm ơn’, rồi lại nghẹn ngào thút thít.
Khóc kiểu gì, mà chỉ cần nhắm mắt thôi nước đã tuôn xuống.
Mười phút sau, khi đoạn kích động kia qua đi,
Tư Dao mới vô thức liềm môi dưới, cảm nhận được nước mắt dính dớp trên môi, có chút mặn.
Và một chút khát. Nhớ ra trước khi vào rạp cô có mua nước khoáng, cô khụt khịt duỗi tay ra, sờ soạng nơi đặt đồ uống.
Khóe mắt nhìn thấy Trần Tĩnh Tĩnh cầm lấy bình nước lên, đưa qua cho cô.
“… Cảm, cảm ơn.”
Tư Dao xem rất chuyên chú.
Mãi đến lúc đoạn kích động thứ hai bắt đầu, cô nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào nho nhỏ của Trần Tĩnh Tĩnh.
Một lát sau, Trần Tĩnh Tĩnh dò đầu sang, hỏi: “Tư Dao, cậu có cầm khăn giấy không?”
Tư Dao theo bản năng siết lấy khăn giấy trong tay: “Không…”
Đột nhiên, khựng lại.
… Trần Tĩnh Tĩnh ngồi bên trái cô.
Tư Dao rùng cả mình, đại não trống rỗng vài giây, cứng ngắc, một hồi sau, cô quay sang phải nhìn chỗ ngồi ấy.
Bàn tay vừa rồi đưa nước sang cho cô chính là—-
Run rẩy qua đi, giây tiếp theo, Tư Dao ngây ngốc như một chiếc bánh quy hình người.
Người trước mắt.
Bên phải chỗ cô ngồi, có một người. Dáng vẻ thong dong, đang xem phim.
Ánh sáng từ màn hình chiếu đổ rạp trên mặt nam sinh, phác họa rất nhợt đường cong sườn mặt anh.
Tựa như hình ảnh phát ra từ một cảnh phim, ánh sáng đổ dọc theo chóp mũi cao thẳng của người ấy, phản chiếu lên chóp mũi hơi cong của anh, rồi tô lên đôi môi nhạt màu.
Tư Dao ngây ngốc nhìn chừng ba giây, đến tận lúc Giản Ngôn Từ như có cảm quan, nghiêng đầu sang.
Mắt đối mắt.
Dừng một giây.
Giản Ngôn Từ khẽ cong môi, nhìn cô, hỏi trong lặng lẽ—
“Còn khóc ư?”