Biên tập: Min
Mưa ngày một lớn. Cách đó không xa có một đôi tình nhân đang hàn huyên đi ngang qua, cứ ngoảnh đầu nhìn về hướng này mấy lần.
Hai người cầm dù ngồi xổm, cách nhau xa xa, bầu không khí vừa xấu hổ vừa kỳ cục.
Giản Ngôn Từ nhìn cô trong chốc lát, vươn tay: “Tôi đỡ em dậy.”
“— Không, không cần.” Tư Dao theo bản năng né tránh, cứ như quên mất đau đớn, lạch bạch linh hoạt chui ra khỏi chiếc dù, “Em tự…”
Vừa mới dịch ra được hai bước, bị đau đến mức phải ngồi xổm tại chỗ, bổ sung trong chậm chạp: “— Đứng.”
“…”
“Có thể tự được?” Giản Ngôn Từ đã đứng lên, đổi sang chỗ khác cầm dù che mưa cho cô, cúi đầu, hiếm khi tâm trạng chuyển biến tốt hơn được một chút như bây giờ, “Không phải nói trật eo sao? Không đau gì à?”
“… Không đau.”
Giãy dụa trong mấy giây, cô đành bại trận nắm tay áo sơ mi của Giản Ngôn Từ, mượn thế đứng lên.
Chỉ dám nắm lấy một góc chút tí. Sau khi đứng dậy thì lén lút dịch ra xa anh, rồi dịch dịch tiếp sang cạnh cái dù.
Nhìn cứng ngắc như thú vị lắm.
“Em ở chung cư này?”
“Đúng thế.” Tư Dao lại lặng lẽ dịch ra, “Phòng 601 tòa nhà ba, đàn anh ở đâu?”
“Tòa sáu.”
Cô yên lặng xoa thắt lưng, rồi mới ồ lên.
Giản Ngôn Từ đứng bên cạnh đột nhiên hỏi: “Sợ tôi?”
“Hả, ơ?”
“Đứng xa thế làm gì?” Giản Ngôn Từ duỗi tay nâng khuỷu tay của cô lên, lực không nhẹ cũng chẳng nặng, rồi dời dù về hướng của cô, nghiêng đầu cười, “Mấy hôm trước không phải vừa gặp nhau ư? Sao chưa gì mà hôm nay lại…” Anh dừng một chập, dáng vẻ có hơi lạnh nhạt, “Khách khí với tôi thế.”
Tư Dao bị kéo mà cứng đờ.
Rồi mới nghe hiểu những gì anh vừa nói.
“Không, không có, em..” Cô chợt ý thức bản thân muốn nói gì đấy đặng tránh nghi ngờ, nhưng bắt gặp nụ cười của người này, không hiểu sao lại thành thật gật đầu, “Đúng, em có hơi sợ.”
Khựng lại. Giản Ngôn Từ nhìn cô: “Sao lại sợ?”
“Bởi vì em làm vỡ kính của xe anh.” Tìm ra lý do, Tư Dao không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi cứng ngắc quay đầu về, khẽ nói, “Đàn anh ơi, xe anh có phải là… đắt lắm không?”
Cô nghe Giản Ngôn Từ đáp ừm.
.. Ừm.
Ừm?!!!
“Thật, thật lòng xin lỗi anh,” Tư Dao khóc không ra nước mắt, “Em sẽ đền.”
Nào ngờ Giản Ngôn Từ lại nói: “Không quan trọng.”
Cô đớ ra mấy giây: “Sao cơ?”
“Anh nói là, dù em có đập nó ra nông nỗi nào, thì em cũng không cần đền cho anh.” Giản Ngôn Từ nhìn biểu cảm ngơ ngác như nai vàng của cô, nhàn nhạt gọi cô, “Bạn nhỏ này.”
Vừa dứt lời, anh dừng bước. Tư Dao cũng không tự chủ dừng bước theo anh.
Bên cạnh, dáng vẻ người đàn ông hờ hững không tập trung, chỉ thế nhìn cô bằng đôi mắt đào hoa đầy quyến rũ kia, hỏi: “Có muốn biết nguyên nhân không?”
Tư Dao căng cứng cả người, lúng ta lúng túng hỏi: “…. Vì, vì sao?”
Giản Ngôn Từ không tiếp lời.
Đôi bên nhìn nhau thật lâu.
Có một thứ cảm giác nào đó, khiến cho bầu không khí căng thẳng đến mức làm người ta khó thở một cách khó hiểu.
Có gì mà không chịu nói thế.
Đoạn, Tư Dao nghe thấy người nọ thong dong tiếp tục nói cho hết ‘xe có bảo hiểm’. Sự căng thẳng lên đến cực điểm nháy mắt vỡ tan tành.
“….”
Gì chứ—-
Hồ-ly-tinh đi trêu ghẹo người khắp nơi!
Cô cúi đầu đưa tay sờ túi tiền: “Đàn anh, em đến rồi, cảm ơn…”
Chợt, động tác cứng đờ.
Tư Dao từ từ mò mẫm trong túi áo của mình, vòng qua, đổi bên rồi lại dò dẫm mò mẫm-một lần nữa.
Ấp ủ hơn nửa ngày, cô mới khẽ nâng đầu lên, lặng im nhìn người trước mặt.
Giản Ngôn Từ nhìn cô, “Không mang chìa khóa nhà ư?”
“…. Vâng.” Tư Dao tốn công vặn vặn then chốt cửa, rồi lại mần mò trong túi, mới ủ rũ đáp lời, “Em không nhớ.”
Vừa nãy chạy xuống lầu gấp quá nên hình như chỉ kịp cầm áo khoác và dù. Còn những thứ khác thì chẳng nhớ rõ cho lắm.
“Em ở đây một mình à?”
“Không, em vốn thuê với bạn học,” Tư Dao nói, “Nhưng hôm nay cậu ấy đi ra ngoài chơi rồi.”
Cô nhanh chóng vận não.
Không mang căn cước, chắc chắn không thuê khách sạn được rồi.
Đồ thì dọn ra hết rồi, ngay cả ký túc xá trong trường cũng không thể ở.
“Đàn anh, anh về trước đi,” Chần chờ vài giây, Tư Dao cũng không còn cách nào khác, cúi đầu lấy điện thoại ra, “Em gọi thợ đến phá khóa vậy.”
Còn chưa quay số, người trước mặt đã duỗi tay ra giữ lấy những ngón tay đang lướt điện thoại của cô.
Giản Ngôn Từ hỏi: “Sao lại còn định phá hoại của công thế này?”
“…”
Đối diện vài giây, Tư Dao bị nói mà tự thấy xấu hổ và giận dữ, rầu rĩ bật ra một câu: “Nhưng không thì em không vào nhà được.”
Sao mà anh lại—bày ra cái vẻ chủ nhiệm lớp thế kia.
Cô nào còn-cách gì khác đâu!
“Trước đó không phải đã nói rồi sao?” Giản Ngôn Từ lật điện thoại của cô lại, hạ thắt lưng, “Nếu em có gì cần giúp đỡ, có thể đến tìm tôi.”
Tư Dao-cứng đờ.
Quá gần. Người đàn ông ấy chầm chậm nở một nụ cười quyến rũ, đôi mắt đen lấp lánh ánh nước. Nụ cười ấy, hết như một con quỷ thường hay xuất hiện mỗi tối để ăn thịt người vậy.
“Nói không chừng, so với chuyên gia phá khóa thì anh…” Cô nghe thấy quỷ ăn thịt ấy thở thật khẽ, “Dùng ngon hơn nhiều.”
“….”
Tống Nhụy: 【Có thể đến tối ngày mai tớ mới về, sao vậy?”】
Thang máy vừa lúc mở ra, xuống tầng trệt.
Tư Dao trả lời lại câu ‘không sao’, xong ngẩng đầu lên lê từng bước chân theo sau Giản Ngôn Từ, đi đến cửa.
Giản Ngôn Từ lấy chìa khóa ra mở cửa, tay đặt trên then chốt, xoay người lại, “Vào đi.”
Cô vẫn còn dây dưa, tìm từ hỏi: “Em, em cứ thế mà vào sao?”
“Ừm.” Giản Ngôn Từ tiện tay mở cửa tủ giày ra cầm một đôi dép lê lên, nâng mắt, “Đây là dép mới, mang vào thử xem.”
Tư Dao do dự, cẩn thận liếc nhìn tủ giày nơi huyền quan một chập.
“Căng thẳng cái gì?” Giản Ngôn Từ cười, “Ở đây không có ai khác đâu.”
“… Ồ.”
Lúc này mới thôi lo lắng, chầm chậm đi vào.
Phòng khách rất sạch sẽ, trên bàn trà là một chiếc laptop, một quyển notebook và mấy cuốn sách. Tư Dao nói với Giản Ngôn Từ rồi đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Vừa tắt nước, thấy cái giá đựng bên bồn rửa, chợt khựng lại.
Trên giá, đồ tẩy rửa được sắp xếp gọn gàng, trong ly đựng bàn chải đánh răng chỉ có một. Mọi thứ nơi này, đều chỉ đủ cho một người dùng.
Tư Dao lại nhớ đến lời anh vừa nói—không có ai khác.
Anh—ở một mình.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Tư Dao không tìm thấy người ngoài phòng khách. Lần theo tiếng động, cô đi đến bên ngoài phòng ngủ.
Cửa phòng mở ra, bên trong, Giản Ngôn Từ đang trải ga giường.
Người đàn ông ấy đưa lưng về phía cô, ánh đèn sáng trưng, vạt áo sơ mi đen trên thân người ấy đong đưa theo từng động tác, khắc họa nên đường cong lưu loát.
Làm ai không nỡ nào dời mắt.
Nhịn một lát, Tư Dao không khỏi cất lời: “Đàn anh, bạn….”
Giản Ngôn Từ xoay lại.
Lời nói của cô chợt chuyển thành: “Anh, anh sao lại không về?”
Giản Ngôn Từ cà lơ, kéo vỏ ra lại, hỏi: “Về đâu?”
“Về nhà đó ạ.” Tư Dao giải thích, “Không phải nhà anh ở đây sao? Em tưởng được nghỉ thì anh sẽ về nhà.”
Anh tao nhã đáp ‘ừ’, rồi nói: “Không về.”
Lễ Trung thu cũng không về?
Tư Dao lại nhớ ra, có lần ở thành phố Hòe anh cũng thế.
Cô chưa từng thấy Giản Ngôn Từ liên lạc với người nhà bao giờ, hơn nữa căn nhà kia của anh rất trống vắng, hình như người nhà anh cũng chưa từng vào ở.
Quan hệ giữa anh và người trong nhà… có chăng là tệ lắm đúng không?
“Bạn nhỏ.”
“Dạ?”
“Em không cần thay đồ ư?”
Trong phút chốc, Tư Dao hoàn hồn ngay, theo bản năng sờ đến phần khóa kéo, bỗng kinh hãi ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Giản Ngôn Từ thoáng cong môi, một chập sau mới nói tiếp: “Nghĩ đi đâu đấy.” Anh nới góc chăn ra, “Không phải đồ bị ướt hết rồi đấy sao? Đổi bộ khác sẽ thoải mái hơn.”
“….”
Ga giường thay xong rồi,” Giản Ngôn Từ nói, “Lát nữa em ngủ phòng tôi đi.”
Một hồi lâu sau Tư Dao mới tìm về được giọng nói của mình, “Vậy, vậy anh ngủ ở đâu?”
“Tôi ngủ phòng khách.” Cô thấy Giản Ngôn Từ đi đến trước tủ quần áo, kéo ra, kiên nhẫn hỏi: “Có muốn tôi lấy cho em một bộ đồ khác không?”
“…. Không, không không cần đâu.”
Tư Dao duỗi tay xuống kéo phần khóa kéo lên trên cùng, đứng đực một cục như khúc gỗ. Cổ trong lớp áo đã đỏ ửng lên.
“Không, không phiền đến anh, em ngủ ngoài phòng khách là được.” Cô lại lắp bắp, “Cũng không cần đồ, quá phiền phức.”
Nào ngờ Giản Ngôn Từ lại chầm chậm đáp lời: “Không phiền.”
“Cái lần trời đổ mưa ngày trước, em đã đưa dù cho tôi mà.” Giọng anh rất lễ phép, “Hôm nay em không có nơi để ở, tôi đâu thể ngoảnh mặt làm ngơ. Em nói xem?”
Tư Dao cố gắng nhớ lại nửa ngày trời. Hình như, từng có, chuyện như thế thật.
Lâu ơi là lâu, vào một buổi tối ở THPT Số 4. Cô chạy đến trường đưa dù cho anh.
Nhất thời không biết nên nói gì mới phải, cô đành khô khan ậm ờ: “Không, không có gì…. Em đã quên từ lâu rồi.”
Giản Ngôn Từ cười: “Thế à.”
Trực giác mách bảo có điềm.
“Bảo sao,” Anh dừng lại, không hiểu sao âm thanh chợt lạnh nhạt và thu hút hơn, nói tiếp, “… Quên luôn cả tôi.”
“….”
Tên này sao lại….
Sao lại còn nhớ đến chuyện cô xóa nick wechat của anh đi thế?
Sao với cái chuyện này mà anh cứ! nhắc! mãi! vậy!
Cứ như là…
“Đàn anh, anh…” Bỗng nhiên, Tư Dao không nhịn được cơn xúc động, không chút nghĩ ngợi liền hỏi, “Anh thất tình đấy à?”
Vừa dứt lời.
Cả căn phòng chìm trong an tĩnh.
Giản Ngôn Từ đóng cửa tủ quần áo lại, đi ngay về đây. Cho đến khi khoảng cách của cả hai chỉ còn chừng ba bước chân thì dừng lại.
Anh cười, “Sao lại hỏi thế?”
“… Bạn gái trước kia của anh chắc, chắc chắn đã làm ra loại chuyện như kia với anh,” Tư Dao uất ức và chột dạ, “Nên, nên anh mới để ý đến thế.”
“Bạn-gái.” Cô nghe Giản Ngôn Từ chậm rãi lặp lại lần nữa, sắc mặt như thể cạn cả lời, một lát sau mới hỏi, “Ai nói cho em nghe tôi có bạn gái thế?”
“…”
Thật lâu sau, Tư Dao cứng cổ mới nghẹn ra được một câu: “Anh, anh không có sao?”
Ở đối diện, đôi mắt đào hoa của Giản Ngôn Từ được ánh đèn từ trần nhà chiếu rọi sáng trong, đến gần nhìn cô. Dáng vẻ cả lờ phất phơ lại rất hút hồn.
“Bạn nhỏ này.” Anh cười, hỏi, “Sao lại quan tâm tôi thế?”
Anh không có bạn gái.
Giản Ngôn Từ hiện tại—không có bạn gái.
Căn phòng khách tối tăm. Tư Dao bọc chăn lăn lộn trên sô pha một vòng, không ngủ được, xoa mái đầu rối tung, ngồi dậy.
Cô nhanh mắt liếc sang cửa phòng ngủ đã đóng, không khỏi nhớ đến cảnh tượng ban nãy.
Sau khi Giản Ngôn Từ hỏi câu ấy rồi.
Cả người cô ngây như phỗng, ngay lập tức cực lực phủi sạch ráo, kháng cự đáp lại một câu ‘em chỉ hỏi chút thôi’.
Còn lấy lý do lạ giường mà kiên trì đòi ngủ ở sô pha.
Trong lúc từ chối, Giản Ngôn Từ còn đi lấy sữa bò cho cô rồi hỏi.
… Phản ứng, có phải là có hơi lố không.
Tư Dao buồn bực kéo khóa áo khoác lên trên cùng. Ý nghĩ nào đó nhảy nhót trong đầu.
— Vậy nên là, hiện tại anh không có bạn gái.
Có thể là chia tay rồi.
Tóm lại, vẫn độc thân.
….
Cả đêm ngủ không ngon giấc.
Hôm sau, khi Tư Dao tỉnh dậy chợt thấy váng não đau đầu. Có thể là vì tư thế ngủ nên thắt lưng cũng đau nốt.
Nhìn giờ giấc trên điện thoại, đã giữa trưa rồi cơ à.
Ánh sáng len lỏi từ cửa sổ phòng bếp chiếu thẳng vào phòng khách. Cách đó không xa, cửa phòng ngủ mở ra, chăn trên giường bị hất lên tự bao giờ, không có ai.
Căn phòng khác được chuyển thành phòng sách. Cô thử đẩy ra, cũng không có ai.
Giản Ngôn Từ không ở đây.
Tư Dao yên lặng xoa eo, nặng nề đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, đến lúc đi ra thì cửa lớn vang tiếng cành cạch.
Cô đi đến, đúng lúc đối diện với Giản Ngôn Từ vừa vào cửa.
“Đàn anh,” Tư Dao có hơi mơ hồ, “Vừa nãy anh đi đâu thế?”
Giản Ngôn Từ đặt mấy cái túi lên trên bàn.
“Xử lý cái xe,” Anh kéo ghế dựa bên cạnh ra, ngẩng đầu lên hỏi, “Có mua cho em chút đồ, ăn nhé?”
Tư Dao đến gần, ồ lên rồi đáp cảm ơn.
Vừa hay, Giản Ngôn Từ nhận một cuộc điện thoại.
Cô ngồi xuống bàn, mở từng túi lấy hộp cơm bên trong ra.
Đồ ăn rất nhiều. Có món mua ở cửa hàng tiện lợi, có món mua trong nhà hàng.
Tư Dao cầm hộp màu hồng nhạt quen thuộc trên tay đến ngây người, còn có sữa bò dâu tây.
Không kiềm được, lại nhìn qua.
Giản Ngôn Từ ngồi bên kia sô pha đang gọi điện thoại, có vẻ như là chuyện công việc, cô mơ hồ nghe được mấy từ như ‘mở phiên tòa’ gì đấy.
Hóa ra anh đã bắt đầu đi làm rồi.
Tuy rằng đang là kỳ nghỉ lễ, nhưng hình như rất bận.
Chờ lát nữa sau khi ăn xong, nên—
Nghĩ là thế, bất thình lình chạm phải ánh mắt của Giản Ngôn Từ.
Khựng người, ngay sau đó, người đàn ông cầm điện thoại đã đứng lên, đi ngay về hướng này.
Tư Dao lập tức cụp mắt dời đi, ra vẻ giả vờ.
Vùi đầu tháo ống hút gắn bên cạnh hộp, mở lớp màng ra chọc vào hộp sữa.
Mới uống được một ngụm, khóe mắt đã vươn một bóng người.
Ngay sau đó, có người duỗi tay đến sát gần, đầu ngón tay hơi lạnh đẩy mái tóc mái của cô ra. Vỗ lên.
Ngụm sữa bò trong miệng sặc thẳng xuống cổ họng.
“Khụ khụ khụ khụ….”
“Ừ, đến đó rồi nói sau.”
Giản Ngôn Từ cúp điện thoại, cúi đầu nhìn bạn nhỏ đỏ mặt tía tai vì sặc sữa.
Tư Dao khù khụ không nói nên lời, trơ mắt nhìn người nọ rời tay khỏi trán cô, rồi lại dời tay xuống lau đi vệt sữa dính bên cằm cô—
“Em sốt rồi.”
Nửa tiếng sau.
Lúc Tư Dao khó khăn ra ghế sau xe taxi ngồi, gương mặt hẵng còn đỏ hây hây.
Hừ. Sốt thì sốt.
Người này, sờ bậy sờ bạ cái gì chứ!
Tài xế ngồi trước nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nhiệt tình hỏi: “Các cháu đi đâu?”
Giản Ngôn Từ bên cạnh nói: “Bệnh viện nhân dân.”
“Được.”
Bầu không khí trong xe lặng im xấu hổ.
— Một mặt khác.
Tư Dao ngồi cứng đờ cả người, nào dám nhìn sang bên cạnh. Lặng lẽ xoa thắt lưng, sửa sang lại quần áo.
Tối hôm qua lúc đi ra khỏi nhà cô chỉ vận mỗi chiếc váy ngủ, và một chiếc áo khoác bên ngoài. Vừa nãy trước khi đi, đã phải mượn đồ của Giản Ngôn Từ để mặc.
Cái áo ngắn tay trên người cô đây quá rộng. Tư Dao thụt đầu về, cuốn cuốn góc áo, nhét vào bên trong.
Ngay lúc trong xe không một ai lên tiếng. Thì xe dừng đèn đỏ, tài xế lại nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.
Cô bé sau xe, cả đoạn đường cứ chống eo rồi sờ bụng, vẻ mặt thì căng thẳng.
“Cô bé này.”
Nghe thế, Tư Dao ngẩng đầu lên “Dạ”.
Sau đó là tiếng cười ha hả của tài xế, “Hai cháu đi khám phụ sản đấy à? Úi chà chà, có thai mấy tháng rồi?”
“….”