Làm Trà Xanh Ở Trường Quý Tộc Anh Quốc - Chương 5: Cảm Động Muốn Chết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Làm Trà Xanh Ở Trường Quý Tộc Anh Quốc


Chương 5: Cảm Động Muốn Chết


Sắc mặt Brighton sa sút: “Chú ý lời nói của cậu đi!”
Thiện Sơ lắc đầu, nói: “Tôi biết cậu có hiểu lầm với tôi.

Haizz…Không nói nữa, tôi còn phải đi học tiết sau.”
Toby bị bộ dạng sen trắng của Thiện Sơ làm tức chết đi được.
Thiện Sơ vẫy tay, nhanh nhẹn bước đến chỗ Thạch Ngọc.
Thạch Ngọc cùng Thiện Sơ rời khỏi lớp, lo lắng nói: “Nghe đồn Toby là đàn em của giáo bá Titan đó! Ông chọc cậu ta tức như vậy thì…”
Thiện Sơ nói: “8 giờ sáng nay tôi cũng đã đụng phải Titan rồi.”
“Đại ca.” Thạch Ngọc chắp tay “Vậy tôi cũng chẳng dám đi học cùng ông nữa!”
Thạch Ngọc biết chuyện Thiện Sơ đắc tội Titan, vô cùng sợ hãi, sợ lát nữa Toby đến đánh người rồi liên lụy bản thân.

Chỉ là Thạch Ngọc lại nỡ nói thẳng ra trong hoàn cảnh này, nghe có hơi mắc cười.
Thiện Sơ cũng không tức giận, trái lại còn phụt cười thành tiếng: “Ông đúng là không có tình nghĩa gì cả.”
Thạch Ngọc hào phóng thừa nhận: “Sức khỏe tôi không tốt lắm, có bệnh hen suyễn…Bị đánh một cái là lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân liền đấy!”
“Được thôi.” Thiện Sơ không để bụng “Tùy ông đấy, tôi đi một mình cũng không sao.”
Thạch Ngọc khiếp đảm: “Ông chắc chứ?”
“Ừm” vẻ mặt Thiện Sơ thản nhiên như mây trôi.
Thạch Ngọc cảm thấy cậu ta phải xem cậu bạn Thiện Sơ một lần nữa cho thật kĩ.
Không gặp nhau một kì nghỉ, đồng thau đã hóa sắt thép?
Không phải Thiện Sơ cho rằng mình đánh thắng Toby — ảo tưởng này hơi xa vời.

Tuy Toby học hành chẳng ra sao, nhưng gã cũng là một tuyển thủ thể thao ưu tú, từ bé đã tiếp xúc với cưỡi ngựa, đấu kiếm, hơn nữa còn có thể chạy marathon, chưa bàn đến việc Toby có “ưu thế chủng tộc” — người da trắng bình thường đã cao lớn hơn người Trung rồi, chưa kể khi Thiện Sơ đứng chung với mấy người gốc Hoa cường tráng trông cậu cứ như gà bệnh.
Nói tóm lại: cổ tay Toby còn to hơn bắp chân Thiện Sơ!
Chẳng qua Thiện Sơ biết rõ Brighton chắc chắn đã nghe được cuộc đối thoại của cậu với Thạch Ngọc.
Brighton đứng cách đó không xa, trong tay còn cầm chiếc cặp sách gia công thủ công tinh xảo, đôi mắt màu hổ phách thi thoảng lại nhìn về phía cậu.
Thạch Ngọc bỏ rơi Thiện Sơ không chút tình nghĩa, quay người chạy đến phòng học khác.
Thiện Sơ bắt đầu làm ra vẻ tổn thương, cố ý đứng ở đầu hướng gió, để cho “đặc sản gió lớn nước Anh – thổi một cái đến cả trai thẳng cũng cong như parabol” đập thẳng vào người mình.

Như vậy, thoạt nhìn Thiện Sơ tựa như đóa hoa sen thuần khiết, mong manh.
Brighton không nỡ, bước đến nói: “Tôi thấy tiết sau cậu cũng học toán cao cấp phải không? Tiện đường thì chúng ta đi chung nhé.”
Thiện Sơ lộ ra nét mặt vui vẻ, khóe miệng nâng cao, đôi mắt chất chứa ánh sáng, trông vô cùng bắt mắt — Tim Brighton chợt đánh rơi một nhịp.
Chỉ là Thiện Sơ rất nhanh đã thu lại nụ cười ngắn ngủi, hơi khó xử lắc đầu: “Nhưng…nhưng mà chẳng phải Toby không thích tôi sao?”
Thấy ý cười trong mắt thiếu niên xinh đẹp vừa chớm đã tắt, Brighton nhíu mày, trong lòng càng thêm bất mãn với Toby.

“Không cần để ý đến cậu ấy.” Brighton lạnh như băng nói “Cậu ta không có đăng kí môn này.”
Quả thật Toby không có học toán cao cấp, gã còn đang bận vật lộn với số học cơ bản.

Môn lịch sử Toby còn có thể miễn cưỡng bám theo Brighton mà làm bài tập, nhưng nếu là toán cao cấp, gã thật sự không đủ sức để bám.
Brighton với Thiện Sơ vào lớp cùng nhau khiến không ít bạn học chú ý, tất cả mọi người thầm giật mình, xì xào bàn tán:
“Tên nghèo tầm thường này câu được Brighton lúc nào đấy?”
“Tầm thường chỗ nào? Cậu ấy lớn lên rõ đẹp!”
“Nhưng nó là kẻ nhà quê!”
“Ngoại hình đẹp là được rồi!”
………
Brighton tương đối tập trung nghe giảng, không để ý người khác xì xầm.
Thiện Sơ cũng ra vẻ không quan tâm, một lòng hướng về học tập.
Lớp toán bình thường rất hiếm khi thảo luận cùng nhau, cho nên cả buổi cũng không có chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa, học sinh trong lớp thấy Thiện Sơ là người châu Á, nảy sinh kính nể trong lòng: Ồ, là một học sinh châu Á hướng nội, chắc chắn cậu ta học toán rất giỏi.
Vào thời gian giải lao, Thiện Sơ khẽ nói với Brighton: “Tôi hỏi chuyện này chút…”
“Chuyện gì?” Brighton dùng ánh mắt thân thiện nhìn Thiện Sơ.
Brighton nhìn gương mặt Brighton, thầm nghĩ: Quả thật là một đứa bé đơn thuần, để mình xoay qua xoay lại chắc cũng không sao…Dù bây giờ mình không gạt hắn, thì cũng có kẻ khác lừa thôi.

Thế thì cứ để mình đảm nhận trách nhiệm to lớn này luôn cho rồi!
Thiện Sơ không có đạo đức, bắt đầu muốn lợi dụng sự ngây thơ của Brighton.
Cậu hỏi nhỏ: “Tôi muốn gia nhập hội học sinh nhưng không biết có còn vị trí nào trống không?”
Brighton suy nghĩ một chút liền nói: “Bây giờ đã qua học kì hai, e là nếu tham gia thì chỉ có thể làm thành viên bình thường.”
Thiện Sơ nghĩ thầm: Tui không có thèm làm thành viên bình thường.
Tất nhiên Thiện Sơ sẽ không tự nói lời trong lòng ra, liền uyển chuyển mà nói: “Nếu làm thành viên phổ thông thì có lợi gì khi xét tuyển vào Cambridge không?”
Nếu Thiện Sơ nói với Toby cậu muốn nộp vào Cambridge, chắc chắn sẽ bị cười nhạo.
Nhưng Brighton cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì.
Xem ra Brighton luôn cho rằng thi vào Oxbridge là chuyện hiển nhiên.
Brighton đáp: “Thành viên bình thường chỉ sợ không có ưu ái nào.”
Thiện Sơ độc thoại: Tất nhiên là tui biết.
Vẻ mặt Thiện Sơ thất vọng: “Thật sao? Vậy tôi nên làm gì bây giờ? Nếu không được thêm điểm ngoại khóa, cho dù tôi có được điểm A toàn bộ cũng không chắc chắn đỗ vào trường đại học tôi thích sao?”
“Không sai.” Brighton gật đầu, “Cậu có tài nghệ gì không?”
Thiện Sơ ngẫm nghĩ một hồi: “Tôi chỉ biết chơi dương cầm một chút.”
Từ nhỏ Thiện Sơ đã được nuông chiều, không cần bỏ sức học tài lẻ gì, dương cầm cũng chỉ ở trình độ nghiệp dư cấp mười, biết đánh dương cầm cấp mười không thể xem là tài nghệ được, chỉ là học để giải trí.
Brighton nhíu mi: “Đánh dương cầm cũng được tính là tài nghệ à?”
Thiện Sơ phiền muộn: “Nếu thế thì tôi chẳng có chút tài nào nữa.”
Brighton hơi nghi ngờ: “Cậu biết chơi nhạc cụ thôi sao?”
Thiện Sơ thật lòng cảm thấy xấu hổ: “Đúng vậy, hơn nữa chỉ dừng ở cấp bậc nghiệp dư.”
Vẻ mặt Brighton kinh sợ: Thì ra đây là thế giới của người bình thường sao?
Brighton không từ bỏ: “Không lẽ cậu chỉ biết hai ngôn ngữ thôi hả?”
Thiện Sơ nói: “Không đến nỗi nào, không phải học viện Athens yêu cầu mỗi học sinh phải biết ít nhất hai thứ tiếng à?”
Brighton khiếp sợ: “Thế là ba ngôn ngữ?”
Thiện Sơ bất đắc dĩ trả lời: “Không tệ vậy đâu, tôi có thể nói được năm thứ tiếng, nhưng không thể thành thạo như tiếng mẹ đẻ.”
Lúc này Brighton mới an ổn chút ít, bằng không anh cảm thấy rất đáng tiếc.
Thiện Sơ trở lại câu chuyện: “Thế mới nói muốn được điểm ưu tiên thì chỉ còn cách nắm giữ chức vụ trong hội học sinh thôi.”
“Đúng vậy.” Brighton nói, “Nhưng đã qua học kì hai rồi, tôi nghĩ tranh chức cán bộ không dễ.”
Vẻ mặt Thiện Sơ thất vọng.
Brighton nhìn mắt Thiện Sơ sắp díu lại với lông mày, trong lòng nổi lên thương cảm.

Brighton cố gắng suy nghĩ một chút, vội vàng nói: “Tôi nhớ sắp tới bá tước Grey muốn tổ chức một hoạt động thiện nguyện, cần khá nhiều người tham gia.

Hay là cậu thử xem? Quy mô hoạt động của bá tước Grey thường rất lớn, tích lũy thêm kinh nghiệm sẽ mang đến cho cậu cơ hội có ích.”
Thiện Sơ nghe Brighton nhắc đến tên bá tước Grey, đôi mắt bỗng chốc sáng ngời.
Brighton lại hỏi: “Để tôi giúp cậu tranh một suất nhé?”
Bé trà xanh Thiện Sơ tất nhiên không thể lập tức đồng ý sự giúp đỡ này, dù sao quan hệ của cậu và Brighton vẫn ở mức người lạ mà thôi.
Thiện Sơ lắc đầu, để lộ bộ dáng quật cường: “Không cần đâu, tôi có thể tự mình tìm cậu ấy, hi vọng có thể chứng minh năng lực của bản thân.”
Quả nhiên Brighton liền bị gạt: Thiếu niên xinh đẹp này thật kiên cường! Không cần tới sự giúp đỡ của mình!
Thiện Sơ thắc mắc: “Nhưng tôi phải tìm ngài ấy ở đâu? Ngài ấy ở kí túc xá phòng bao nhiêu ấy nhỉ?”
– ——– Đương nhiên Thiện Sơ thừa biết bá tước Grey không có ở kí túc xá.

Cậu hỏi câu này chỉ vì muốn Brighton phải nói ra một câu ———-
Quả thực Brighton tiếp tục nói: “Cậu ấy không ở kí túc xá mà sống tại một trang viên nhỏ gần đây.

Người ngoài không được phép vào.”
“Vậy giờ phải làm sao?” Thiện Sơ nhíu mày, kiên nhẫn đợi Brighton nói câu quan trọng nhất.
Brighton nói: “Tôi đưa cậu đi.”
Thiện Sơ vui vẻ nói: “Thật sự cảm ơn cậu!”
Brighton chứng kiến nụ cười rực rỡ của Thiện Sơ, trái tim ấm áp, cũng tự giác cười lên: “Không có gì.”
Thiện Sơ chiếm được tiện nghi rồi thì tiếp tục nhập vai: “Nhưng cậu nhất định không được nói đỡ giúp tôi nha.

Không cần đề cử gì đấy đâu, tôi mong rằng ngài ấy nhìn thấy được năng lực của mình.”
– —– Đúng là trà ngôn trà ngữ, dù gì đi nữa thì Brighton cũng đã dẫn cậu đến trước mặt bá tước Grey luôn rồi, chẳng lẽ còn chưa tính là “đi cửa sau” sao? Bây giờ còn bảo “Không cần đề cử tôi” y chang văn mẫu trong mấy cuốn sách giáo khoa “Hướng dẫn làm bộ làm tịch khi nhận được ưu ái” ấy.

Chiếm chỗ tốt của người ta mà không phải nợ ân tình.
Thế nhưng kĩ thuật vụng về này vẫn đối phó được người đơn thuần như Brighton.
Dưới ánh nắng tươi đẹp của buổi sáng chủ nhật, Brighton dẫn Thiện Sơ đến trang viên nhỏ của bá tước Grey.
Dù Grey chỉ mới là bá tước, nhưng hắn lại là con trai của công tước.

Vì thế ngay từ nhỏ, hắn đã được đối đãi như một vị công tước tương lai, đất đai trong nhà nhiều vô số, đây chỉ là một phần nhỏ trong khối tài sản đồ sộ ấy.

Tất nhiên là do ở gần học viện, mới “ở tạm” khu trang viên chật chội này.
Bá tước Grey yêu thích việc xã giao, chủ nhật tuần nào cũng cùng các vị quý tộc khác giao lưu văn hóa, vừa thưởng trà vừa thưởng thức thơ ca, bàn chuyện triết học nhân sinh.
Cho nên Brighton mới nhân hôm nay, đưa Thiện Sơ đến tận nơi ở của bá tước.
Hơn nữa, Thiện Sơ cũng thích được đi dạo ngắm hoa quanh trang viên.
Vườn hoa chính là tinh túy của mỗi trang viên, có thể thể hiện được phẩm vị đặc biệt của chủ trang viên ấy.

Thiện Sơ theo sau Brighton, đi trên con đường lát đá, có thể thấy được bên cạnh còn đặt mấy bồn hoa bằng đá cong như trăng non, trong bồn trồng hoa diên vĩ tím, cánh hoa như cánh chim liệng, khẽ mở đưa theo nhịp gió.

Dọc đường có không ít cây hoa bụi¹, mấy cây cao rụng lá phần lớn đều là màu xanh lục.
¹ Cây bụi hay cây bụi thấp hay bụi cây là các loài cây được phân biệt bằng một thân cây có rất nhiều nhánh và chiều cao ngắn hơn các loài cây thông thường, Những loại cây bụi thấp thường được trồng phủ nền trong các dự án cảnh quan quy mô lớn, với vóc dáng nhỏ nhắn, um tùm đặc trung của cây bụi, cây có tác dụng tạo thảm trang trí đẹp, chống xói mòn đất ở những vùng đồi dốc, trồng viền trên các dải phân cách, lề đường hoặc trên đường phố, công viên, quán cafe sân vườn…
Hai người đi xuyên qua cổng vòm kết từ hoa mân côi, nhìn thấy sân trước phủ cỏ xanh mơn mởn, hàng năm phải trồng thêm không ít cây thân thấp.

Giữa rừng xanh lục tươi mát, sừng sững hàng cây phong lá đỏ Nhật Bản, tuy không kiều diễm như hoa hồng, nhưng tạo được cảm giác diễm lệ của “Trong ngàn cây xanh chỉ có duy nhất một màu đỏ” khiến người xem cảm thấy không tầm thường chút nào.
Thiện Sơ vô cùng thưởng thức thẩm mĩ của bá tước Grey, chỉ nói: “Cái này vừa vặn, trước đây tôi đi ngang một trang viên, bên trong phủ kín những bông hoa xinh đẹp đủ hình dạng, màu sắc sặc sỡ, tuy rằng rất tươi tắn, nhưng quá bình thường.

Không thú vị bằng một phần của khu trang viên lịch sự, tao nhã này.”
Brighton gật đầu: “Tất nhiên, dù sao cũng là nơi bá tước Grey thường ở.”
Lúc này một giọng từ phía sau vọng lên, mang theo cảm giác xa cách thờ ơ: “Như vậy mà tốt sao? Xem ra các cậu còn chưa được nhìn thấy lâu đài của bá tước Grey nhỉ?”
Thiện Sơ và Brighton quay đầu nhìn thử, chỉ thấy một thiếu nữ mặc chiếc váy thêu màu vàng kiểu Pháp, trên tay cầm chiếc ô nhỏ, kiêu ngạo bước lên.

Đi cạnh cô gái là một gương mặt hết sức quen thuộc —– Toby.
Thiện Sơ nhìn thấy Toby, hơi nheo đôi mắt: Sao mâm nào cũng có mặt thằng nhãi này thế.
Toby cũng nghĩ vậy: Sao tên này cũng ở đây! Quá đáng ghét, không lẽ Thiện Sơ đã thay thế gã giành được vị trí đàn em duy nhất của Brighton rồi sao?

Brighton nói với cô: “Emily, đã lâu không gặp.”
Emily nhìn Thiện Sơ bằng nửa con mắt: “Đây là ai? Tại sao có thể bước chân vào trang viên bá tước?”
Brighton đáp: “Là một người bạn của tôi, Thiện Sơ, cậu ấy cũng là học sinh của học viện Athens.”
Toby nghe đến bốn chữ “người bạn của tôi”, lập tức chua thành một quả chanh: Gã toàn tâm toàn ý theo chân Brighton lâu đến vậy, chưa một lần được anh xem là bạn! Tởm lợm! Thiện Sơ thật sự là thằng chết tiệt!
Toby không nhịn được chua xót mà nói: “Đúng rồi, Thiện Sơ là cái người mà nhận được học bổng đấy.”
Emily nghe vậy, chắc chắn trong lòng: À, ra là một tên du học sinh nghèo từ nơi khác đến, âm mưu vót tường cho nhọn mà chen vào giới quý tộc nước Anh.
Nhưng Brighton cũng đã nói Thiện Sơ là bạn bè của mình, Emily cũng không tiện trở mặt.

Do đó Emily mỉm cười, gật nhẹ đầu với Thiện Sơ, thận trọng không nói lời nào.

Toby giới thiệu ngay: “Vị này là con gái hiệp sĩ Arenault, Emily.”
Thiện Sơ nói: “Ồ, không quen biết.”
“…” Emily biến sắc..
Dù gì cũng chỉ là một thiếu nữ chưa trải qua mưa gió, quả thật không giỏi quản lý biểu cảm: Tuy danh hiệu hiệp sĩ Arenault không đao to búa lớn, nhưng nghe hai từ “hiệp sĩ” có ai lại không lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ? Sao lại có thể nói thẳng là không biết chứ!
Cơ mà Emily là một thục nữ, không thể tỏ ra tức giận.

Lúc này, Toby làm chân sai vặt mới nhảy ra phản bác: “Người nhà quê như mày không biết nhân vật cao quý cũng là chuyện thường ngày ở huyện thôi.”
Thiện Sơ thản nhiên nói: “Phải.”
Toby và Emily cảm thấy mình như đang đấm vào bông.
Brighton cau mày, nói: “Vào phòng trước đi.”
Nói rồi, mọi người cùng nhau tiến vào căn phòng Nhật Bản, ánh sáng trầm ấm như mật ong.

( Không hiểu nên tạm để vậy)
Thoạt nhìn kiến trúc bên ngoài không có khác biệt lớn so với nhà ở nông thôn nước Anh, vào rồi mới biết bên trong vô cùng tinh xảo, bài trí không ít tranh vẽ quý hiếm cùng những món đồ xưa đã được phục cổ.
Có hai người hầu gái hầu hạ, bá tước Grey khoác áo sơ mi, quần tây, nhàn nhã ngồi trên sofa nói chuyện với giáo bá Titan.
Nhìn thấy nhóm người Brighton đến, bá tước Grey đứng lên nghênh đón.

Hắn vẫn chỉ là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi.

Thân thể còn chưa phát dục hoàn toàn, mặc sơ mi trắng lên người, đặc biệt có cảm giác ngây ngô, phối hợp với khí chất tao nhã, tựa như đóa hoa thủy tiên chưa nở đã ngào ngạt hương thơm mê người.
Thiện Sơ nhìn thiếu niên xinh đẹp, cũng bất giác thất thần trong chớp mắt.
Giáo bá Titan phát hiện ra Thiện Sơ, hết sức ngạc nhiên.
Ánh mắt bá tước Grey dừng trên người Thiện Sơ, cũng cảm thấy bất ngờ: “Cậu cũng đến, Thiện Sơ.”
Thiện Sơ thụ sủng nhược kinh (giả đó): “Ôi, ngài còn nhớ tôi sao? Đây là vinh hạnh của tôi đó, rõ ràng chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần thôi.”
Bá tước Grey dáng vẻ thân thiết (giả): “Đúng là chỉ mới gặp nhau một lần nhưng cậu vẫn còn nhận ra tôi, đây cũng là vinh hạnh của tôi đấy chứ”
Thiện Sơ cảm động (làm bộ): “Bá tước đại nhân thật bình dị gần gũi.”
Bá tước Grey khiêm tốn (làm tịch): “Mỗi người chúng ta đều bình đẳng, cậu đừng tâng bốc tôi quá mà hạ thấp bản thân.”
Thiện Sơ cảm động rớt nước mắt (kỹ năng diễn xuất out trình).
Bá tước Grey dịu dàng, kiên định nắm chặt tay cậu (Làm màu mà thôi).
Bá tước Grey suy tư: Cậu ta lại muốn khóc đấy à? Không lẽ bị mình làm cảm động gần chết?
Thiện Sơ nghĩ thầm: “Nghĩ sao tui mà khóc? Kỹ năng diễn xuất của mình quá là trâu bò luôn.
Bởi vì kỹ thuật giả vờ giả vịt của hai người quá tinh vi, Toby với Emily nhìn ghen tị đến ngứa cả mắt: Từ khi nào bá tước Grey lại quan tâm đến tên nghèo này?
Brighton nhìn tiểu mỹ nhân nước mắt lưng tròng, tay trong tay với bá tước, trong lòng có chút chua xót.
Mà Titan ngốc nghếch thẳng thắn phát biểu suy nghĩ: “Hai người hơi gay nha.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN