(3)
Tôi nhìn Chung Nhiên với một ánh mắt kỳ lạ, cố gắng nhìn ra chút khí chất độc đoán trên khuôn mặt cậu ấy.
Nhưng cậu lại cúi đầu quét mã QR gọi đồ ăn, không nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của tôi.
Đường nét của Chung Nhiên rất rõ ràng, do ánh sáng chiếu vào, một nửa gương mặt bị che khuất trong bóng tối, lông mi cong như lông mi búp bê.
Chết tiệt, có phải cậu ta đeo lông mi giả không?
Sống mũi cũng rất thẳng, trên mũi có một nốt ruồi nhỏ màu đen, thật là gợi cảm.
Đậu móe, thế mà tôi lại cảm thấy Chung Nhiên gợi cảm, điên mất thôi.
Tôi nhanh chóng cầm lấy cốc nước trên uống ùng ục.
“Uống từ từ thôi.” Chung Nhiên lấy một tờ giấy ra lau nước nhỏ trên bàn cho tôi.
Đm, sao một cô gái xinh đẹp như tôi lại uống nước một cách dơ bẩn như vậy chứ.
Tôi đột nhiên hơi tức giận, vì vậy bắt đầu đâm chọc bới móc: “Gọi xong rồi?”
“Ừ.” Chung Nhiên gật đầu.
“Sao cậu không hỏi tôi ăn gì?” Thế mà còn nói là chồng tôi.
Chung Nhiên cười nhìn tôi: “Em thường xuyên tới đây, anh biết em thích ăn gì.”
“Tôi…vậy thì hôm nay tôi muốn đổi khẩu vị. Tôi muốn gọi thêm.”
“Được rồi.” Chung Nhiên cười đưa thực đơn cho tôi.
“Thịt nướng than hoa.”
“Đã gọi.”
“Lưỡi bò nướng.”
“Đã gọi.”
“Đùi gà phô mai.”
“Cũng gọi rồi.”
“…” Tôi ngẩng đầu nhìn Chung Nhiên, người đang dùng gương mặt vô tội nhìn tôi.
Hmm, tôi không tin.
“Bạch tuộc mù tạt.”
Chung Nhiên dừng lại: “Em chắc chứ?”
“Ừ.” Mặc dù tôi rất ghét ăn mù tạt nhưng vẫn rất vui khi thấy Chung Nhiên ăn quả đắng.
“Được thôi.”
Vậy nên Chung Nhiên lại gọi thêm món này.
Tôi hơi đắc ý, lông mày nhướn lên.
Chung Nhiên nhìn tôi cười: “Vui à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì…tối nay…” Giọng Chung Nhiên đầy ẩn ý.
“Cậu đừng hòng mơ tới, bây giờ tôi đang là một nữ sinh đại học thanh thuần, chỉ mới học năm ba.” Tôi vội vàng ngăn câu nói của Chung Nhiên lại.
Chung Nhiên nhướng mày: “Anh chỉ muốn hỏi nữ sinh viên trẻ, bạn học Lộc Sương có nhớ tối nay phải nộp bản thảo hay không.”
“Gì?”
“Bây giờ em là một tác giả có tiếng tăm.” Chung Nhiên giúp tôi mở điện thoại lên, lập tức nhìn thấy hơn 30 tin nhắn QQ chưa đọc của biên tập viên và năm cuộc điện thoại.
“Tôi là một tác giả?” Tôi…thực sự là một tác giả?
Điều này còn khó tin hơn cuộc hôn nhân của tôi với Chung Nhiên.
Dù sao lúc ban đầu tôi chỉ là một người nhỏ bé hay leo cây không hơn không kém.
Mặc dù năm hai tôi đã bán bản quyền một quyển sách, nhưng quyển kia 20 vạn chữ tôi viết trong suốt một năm rưỡi.
Thế mà tôi lại thành tác giả toàn thời gian?
Trong khi tôi đang choáng váng, Chung Nhiên đã bắt đầu nướng thịt.
“Vậy tôi..trả lời biên tập thế nào? Bản thảo thì phải làm sao?” Tôi nhìn vào tin nhắn của biên tập trên điện thoại của mình, chắc chắn rằng ngày mai là hạn cuối, phải giao 15.000 từ.
Nhưng tôi không biết gì cả.
Chung Nhiên cố tình không trả lời tôi.
“Chung Nhiên.” Tôi cầu xin, “Chung Nhiên?”
“Gọi chồng thì giúp.”
tôi nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng không mất miếng thịt nào, bất đắc dĩ kêu một tiếng: “Ch…”
“Ăn nào.” Một miếng lưỡi bò đã tới miệng, tôi ăn một miếng vào, ngon ơi là ngon.
Ôi ngon thật đấy.
Tôi dùng dáng vẻ hổ đói vồ mồi tiêu diệt hơn một nửa thịt, tất nhiên là ngoại trừ bạch tuộc mù tạt.
Chung Nhiên đang nướng thịt, trông rất giống vợ hiền.
“Đi thôi.” Bụng căng hết cỡ, tôi chậm rãi bước ra khỏi tiệm thịt nướng.
Chung Nhiên lau miệng cho tôi.
Tôi chợt đỏ mặt.