(6)
Tôi ngồi trong quán cà phê và nhìn người đẹp đang vội vã bước vào.
“Xin lỗi nha lão Lộc, kẹt xe nên đến muộn..” Tần Thải đặt túi xách lên bàn, gọi một ly latte.
“Tớ……”
“Nghe nói cậu bị mất trí nhớ à?” Thần Thải cẩn thận nhìn tôi một hồi, nhìn ánh mắt mê mang của tôi rồi nhéo mặt tôi.
“Ừm…tớ không nhớ rõ chuyện ba năm này.” Tôi uống một ngụm trà sữa che giấu nội tâm không yên, không thể nói cho Thần Thải biết tôi đã xuyên qua được.
“Cậu mất trí nhớ cũng biết chọn lọc ghê, tớ đã nghĩ sao gần đây cậu không rủ tớ đi ăn tối mà, hôm qua nhắn tin cũng không trả lời.” Mặc dù đang than thở nhưng Tần Thải vẫn mỉm cười.
Thần Thải thực sự không thay đổi, giống như ba năm trước.
“Bây giờ cậu đang làm việc gì?” Tôi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tần Thải ăn mặc như một người chuyên nghiệp.
“Luật sư đó chị hai, làm công cho người đàn ông của chị.” Tần Thải vẫy tay gọi thêm hai phần matcha nghìn lớp.
“Chung Nhiên?” Sau lời nhắc nhở của cô ấy, tôi mới nhớ ra rằng tôi thậm chí còn không biết Chung Nhiên đang làm gì.
Thần Thải thở dài: “Trời ạ, cậu không nhớ gì cả.”
“Sao tớ lại cưới Chung Nhiên?” Vì trong miệng Chung Nhiên không nói ra sự thật nên đành hỏi Tần Thải vậy.
“Hóa ra hôm nay cậu đến tìm tớ là vì muốn tìm hiểu cuộc sống hôn nhân của hai người thông qua tớ?” Thần Thải lắc đầu, “Tiểu Sương Sương, cậu độc ác quá, lại bắt tớ ăn cơm chó.”
Tôi chưa kịp trả lời thì Tần Thải đã nói: “Cậu gặp cậu ấy khi đến trường của Chung Nhiên khảo sát, sau đó thì liên lạc với nhau. Tớ còn nhớ lúc đó cậu rất ghét cậu ấy vì những tin đồn kia, thế mà mấy tháng sau hai người lại lập tức công khai yêu nhau. Sau khi tốt nghiệp được một năm thì hai người kết hôn, tớ làm phù dâu cho cậu.” Tần Thải lấy điện thoại di động ra cho tôi xem hình ảnh chụp cảnh đám cưới.
Tôi nhìn nụ cười trên khuôn mặt của tôi và Chung Nhiên, chân thành và hạnh phúc, không có vẻ gì là giả cả. Tôi thực sự kết hôn với Chung Nhiên một cách tự nguyện?
Thế giới này quá huyền ảo.
Rõ ràng lúc trước tôi rất ghét Chung Nhiên, sao mọi chuyện lại thay đổi chỉ sau vài tháng chứ?
Khó thật.
Không lâu sau khi Tần Cai rời đi, điện thoại vang lên, đầu kia là Chung Nhiên.
“Em đang ở bên ngoài à? Buổi tối anh có việc nên không về nhà ăn tối. Em tự ăn chút gì đi.” Giọng Chung Nhiên vang lên.
“Ồ, tôi biết rồi.” Tôi trả lời.
“Đừng ăn đồ ăn nhanh, đừng chạy lung tung.” Chung Nhiên hơi lo lắng, “Nếu không thì anh về nhà vẫn hơn.”
“Không cần.” Tôi cười, “Tôi mất trí nhớ chứ không phải mất trí.”
Chung Nhiên bị tôi làm cho sững sờ, nhất thời không nói nên lời: “Về nhà sớm đi.”
Khi tôi đang đi tìm một quán thịt nướng thì gặp người quen, đó là một đàn anh tôi có cảm tình hồi cấp hai.
Chẳng qua chỉ là đứa nhỏ, cảm tình nhanh chóng tan thành mây khói, nhưng dù sao tôi vẫn rất ngưỡng mộ anh ấy, một “con nhà người ta”.
“Cùng nhau ăn tối nhé?” Tả Kỳ mời tôi.
“Được.” Tôi gật đầu, dù sao ăn một mình cũng không khác gì hai mình.
Sau khi gọi thức ăn xong.
“Em vẫn như trước.” Tả Kỳ đổ thêm nước cho tôi.
“Thật sao?” Tôi mỉm cười, không biết phải trả lời như thế nào.
“Lúc em học đại học năm ba anh còn từng đến gặp em.” Tả Kỳ bắt đầu nhớ lại quá khứ.
Chờ một chút, tại sao vở kịch này lại trở nên buồn nôn như vậy?
Đừng nói là là tình tay ba máu chó gì đó nhé! Chẳng lẽ trước đó Tả Kỳ thích tôi?
Được rồi, là tôi nghĩ nhiều rồi.
Tả Kỳ đến tìm tôi vì anh ấy đến trường của chúng tôi để tham gia cuộc thi và muốn mượn thẻ ăn của tôi.
Tôi:……
Đột nhiên, tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, khi tôi quay lại, Chung Nhiên đang đứng bên cạnh tôi với nụ cười trên môi.
Cảm giác bị bắt gian như thế nào?
Tôi thực sự không đi quá giới hạn…