Triệu Lục bây giờ hối hận thì đã quá muộn rồi, việc đã không xem đứa con gái câm là người không làm được gì đối xử tệ bạc bây giờ thì muốn gặp cô cũng rất khó.
Hoắc Liên Hàn lạnh lùng bảo quản gia Ngô tiễn khách, ông ta cố cầu xin anh nhưng vẫn không nhận được kết quả gì.
Trên lầu Triệu An Ninh đang lén anh viết thứ gì đó vào quyển nhật ký của mình vừa thấy anh vào cô đã vội giấu đi, bánh kem cô cũng đã ăn hết hai cái trên miệng vẫn đang còn sót lại một ít kem trên khoé miệng, Hoắc Liên Hàn bước lại cúi đầu xuống hôn vào môi cô liếm lấy một ít bánh ngọt trên miệng cô rồi rời môi cô.
“Vẫn là ngọt!”
Triệu An Ninh tròn mắt nhìn anh rồi lại đánh trống lãng, nhìn xuống bàn hộp bánh đang nằm đó cô định dọn dẹp thì đã bị bàn tay anh nắm lại rồi đặt vào cậu nhỏ của anh đang ***** **** lên, Hoắc Liên Hàn đã cố kiềm chế từ khi hôn cô lúc anh bảo cô cảm ơn bằng nụ hôn nhưng khi hôn cô lần nữa anh lại không thể chịu được mà ***** ***.
“Giúp anh bj được không?”
Triệu An Ninh vội lắc đầu muốn lấy tay ra nhưng không được thứ to lớn đó đang nóng lên, trong đầu cô biết nếu giờ cô làm cho anh chắc chắn sẽ phải làm luôn chuyện đó nên cô đã lắc đầu một lần nữa nhưng khi nhìn lên vẻ mặt tội nghiệp của anh lại làm cho cô phải động lòng, thấy cô đã đồng ý anh liền ngồi xuống sofa.
Anh ngồi xuống còn cô thì quỳ xuống trước anh, cô đã ngại ngùng đến mức mặt đã đỏ như trái gấc, cô đưa tay kéo khoá xuống thứ to lớn của này như được giải thoát liền bật ra làm cô giật mình, nhìn thứ to lớn đó lâu nay ra vào người mình trong đầu cô lại thầm thán phục mình.
Triệu An Ninh chạm tay nhẹ vào thứ nóng bỏng đó rồi từ từ cúi đầu xuống liếm nhẹ lên, là lần đầu tiên cô làm nên đã còn rất vụng về.
Nhìn thấy cô vụng về không biết nên anh đã phải chỉ cho cô.
“Em há miệng to ra rồi đưa từ từ xuống họng mình rồi giữ chặt lấy nó, đừng dùng răng mà dùng lưỡi…!”
Hoắc Liên Hàn chỉ còn cô thì thực hành, thứ dư*ng vật đó đã vào đến tận miệng cô, sự vụng về trong việc này lại làm cho anh hưởng thụ, cô nhìn lên thấy gương mặt đỏ nhẹ của anh kèm theo vẻ mặt sung sướng cô lại càng cho dư*ng vật anh tiến sâu hơn nhưng không chạm đến cuống họng khi cô muốn buông ra thì lại bị anh nhí mạnh xuống làm cậu nhỏ của anh đã chạm sâu trong họng cô, Hoắc Liên Hàn còn bắt thứ ti*nh dịch vào trong họng cô rồi mới rút ra.
Triệu An Ninh vút mái tóc của mình cài vài mang tai rồi cúi đầu nhẹ nhả thứ anh vừa bắn vào xuống tay lại làm cho Hoắc Liên Hàn cương thêm lần nữa, nhưng giờ anh lại không muốn cô bj nữa.
“Anh muốn vào!”
Triệu An Ninh lần này đã lắc đầu nhất quyết vấn không được, anh vẫn khuôn mặt đáng thương đó nhưng vẫn không thuyết phục được cô, Triệu An Ninh đành phải cử chỉ tay cho anh biết lý do cô không muốn nhưng anh lại không hiểu, cô lại phải lấy giấy bút viết cho anh.
“Bà dì?” Nhìn dòng chữ cô viết anh không hiểu ý cô là gì nên đã hỏi lại.
Triệu An Ninh giờ mới thấy người sạch sẽ thế nào đến bà dì của phụ nữ cũng không biết nên cô dành viết lại lần nữa nhưng rõ hơn.
“Em đang đến kỳ không thể làm được!”
Giờ anh mới hiểu liền đưa tay bỏ thứ to lớn đó trở lại bên trong rồi đi vào nhà tắm tự mình giải quyết thứ đó của mình, còn cô ở bên ngoài thấy anh đi vào thì cũng vội lấy khăn giấy lau thứ anh bắt rớt xuống sàn.
Là lần đầu tiên anh tự mình giải quyết nên rất lâu thứ đó mới chịu xuống.
Anh trong phòng tắm hơn ba mươi phút mới ra khi ra đã thay đổi bộ quần áo khác, triệu An Ninh đang xem tài liệu của anh thấy anh ra cũng để xuống.
“Chúng ta ra ngoài dùng bữa tối! Em đi thay đồ đi!”
Triệu An Ninh nghe lời anh cũng đứng dậy đi thay đồ, cô vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Hai người đến một nhà hàng sang trọng, vừa thấy anh nhân viên trong nhà hàng điều nghiêm chỉnh mà chào, anh được nhân viên dẫn đến một phỏng vip.
Chỗ hai người ngồi nhìn ra phố rất đẹp và lãng mạn, nhân viên nhà hàng đều rất tò mò người phụ nữ đi bên cạnh anh là ai, họ cũng ngạc nhiên khi thấy một người mắc bệnh sạch sẽ như anh lại có thể thân mật với phụ nữ.
Hoắc Liên Hàn vẫn gọi bữa như thường lệ, bầu không khí lãng mạn này anh nhẹ nhàng cắt bít tết trên đĩa của mình thành những miếng nhỏ rồi đưa cho cô.
Hai người cùng nhau ăn rồi cùng ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, dòng người tấp nập đi trên đường rồi những ánh đèn điện đủ màu sắc mọi thứ như hiện giờ như một thế giới khác vậy.
Dùng bữa tối xong thì cũng đã muộn, trên đường về nhà cô đã thấy trên vỉa hè bán kẹo bông gòn nhưng không dám bảo anh dừng xe, một người tình tế như anh chỉ cần nhìn ánh mắt của cô cũng biết cô muốn gì nên đã dừng xe lại.
_________________________________
Chương này đáng lý ra là phải ra ngày hôm qua nhưng mà t hơi bận nên sáng ngày dậy sơm viết cho mn nè, thấy t vất vả không nên mn cho t một like + cmt nha..