Triệu Tuyết nhìn cô hoảng hốt.
“ Là cô tự lấy tay tôi tát, không phải tôi làm!”
Triệu An Ninh vẫn tiếp tục diễn đúng vai trò của một người con ngoan.
“Mẹ con biết con không phải con ruột của mẹ nhưng mẹ cũng đừng đối xử với con như vậy!”
Nhân viên bên ngoài càng ngày càng nhiều, có những nhân viên trước kia không chịu được tính của Triệu Tuyết khi thấy bà ta đánh chủ tịch mình liền không chịu được mà xông vào.
“Chủ tịch, người mau đứng dậy đi!”
“Bà là người ra tay trước đánh chủ tịch lịch chúng tôi đã quay hết lại rồi!”
“Mấy người đừng có vô oan cho tôi!”
“Chúng tôi vụ oan cho bà thì được cái gì? Cũng may là chủ tịch bảo chúng tôi ở bên ngoài quay lại nên bà mới không có đường chối!”
“Mấy người các người….!” Triệu Tuyết vẻ mặt tức giận nhưng không thể nói lại được.
Triệu An Ninh vẻ mặt tội lỗi đáng thương nhìn nhân viên.
“Mọi người cảm ơn đã giúp tôi, giờ mọi người có thể ra ngoài rồi để tôi và mẹ có thể nói chuyện riêng!”
“Nhưng chủ tịch!”
“Không sao bà ấy là mẹ tôi!”
Nhân viên nghe lời cô cúi đầu ra ngoài, Triệu An Ninh nhìn nhân viên đi hết bầu không khí tĩnh lặng liền lau nước mắt.
“Bà thấy tôi diễn tốt không?”
“Cô dám gài bẫy tôi cho bọn nhân viên quay lại, sao cô giám!”
“Tôi có gì mà không dám, với lại thấy bà diễn sâu quá nên tôi diễn cùng!”
“Hình như bà làm mất hơi nhiều thời gian của tôi rồi, nói đi và đến đây có chuyện gì?”
Triệu An Ninh đi lại ghế ngồi xuống ánh mắt vô cảm nhìn bà ta.
“Cô định ngồi vào ghế chủ tịch này bao lâu nữa? Đây là công ty của gia đình họ Triệu không phải là của cô!”
“Bà có nhầm lẫn không? Thứ nhất công ty này đã bị tập đoàn Hoắc thị mua lại không còn là của nhà họ Triệu, thứ hai tôi là chủ tịch ở đây và không có ý định rời đi!”
“Giờ tôi bận rồi không có thời gian trả lời mấy câu hỏi vớ vẩn của bà đâu!”
Triệu An ninh đứng dậy tiến ra cửa phòng, triệu Tuyết bị những lời nói của cô chọc đến tức giận bà ta tiến lại phía sau nắm lấy tóc cô giật ngược lại, tóc cô bị bà ta kéo mạnh từ phía sau nhưng Triệu An Ninh không chịu khuất phục tức giận nắm lấy tay bà ta xoay về phía trước, không để cho Triệu Tuyết kịp phản ứng cô đã bóp lấy cổ bà ta đẩy về phía tường, lực bóp của cô khiến triệu Tuyết tái xanh mặt luôn miệng ra lệnh cho cô buông tay, nhưng bà ta đã quên mất cô không phải Triệu An Ninh của trước kia có thể hoàn toàn sai bảo, Triệu An Ninh không nghe những lời bà ta nói mà tay tiếp tục bóp mạnh.
“Đừng ra lệnh cho tôi nếu bà chưa muốn chết!”
“Nếu bà mở miệng cầu xin tôi thì tôi sẽ tha cho bà!”
Triệu Tuyết thấy cô nói nghiêm túc cũng không muốn chết nên đã mở miệng một cách nhọc nhằm để cầu xin.
“Mẹ xin lỗi con! Con…”
Triệu Tuyết còn chưa nói hết câu thì bị cô bóp mạnh tay hơn, bà ta liền trở nên hô hấp khó khăn liên tục dãy dụa.
“Bà xưng hô sai cách thì phải? Tôi cho bà một lần cuối xưng hô lại sao cho đúng!”
Triệu Tuyết liền rồi thay đổi cách xưng hô trước khi bị chết ngạt.
“Chủ tịch Ninh tha chết cho tôi!”
Triệu An ninh cười lớn rồi khi rời tay ra khỏi cổ bà ta.
“Không ngờ nhà họ Triệu lại tồn tại những người sợ chết đến vậy!”
Triệu Tuyết ngồi dưới sàn ho liên tục, tay không ngừng xoa cổ đã in dấu tay, ánh mắt căm phẫn là nhìn cô.
“Bà đưa ánh mắt đó nhìn ai vậy?”
Triệu Tuyết vội thu hồi ánh mắt nhìn xuống sàn như một chú cún con nghe lời.
“Cũng may cho bà hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi nếu không tôi cũng không biết sẽ làm gì bà đâu.”
“Còn chưa đi!”
Triệu Tuyết xanh mặt vội đứng dậy rồi khỏi chỗ đáng sợ này nếu vẫn chưa muốn chết, bây giờ bà ta đã rất sợ cô nhưng vẫn không thể từ bỏ ý định lấy lại tài sản trong lòng bà ta vẫn đang căm phẫn vì vị cô sĩ nhục và lấy hết tài sản của mình, lúc ra ngoài bà ta còn đụng mặt phải Hoắc Liên Hàn, ánh mắt giết người của anh khiến bạn ta run rẩy rụt rè nét về một bên.
Anh mở cửa bước vào tiến lại ôm cô vợ đang tức giận của mình không ngừng thổi nhẹ hơi thở của mình vào cổ cô Triệu An Ninh đẩy mặt anh ra quay lại.
“Anh đến khi nào vậy?”
“Anh vừa mới đến!”
Hoặc liên Hàn nhìn cô vợ nhỏ của mình, anh đã đến được một lúc nhưng không dám nói cho cô biết lúc anh đến đã chứng kiến được một cảnh Cô đang bóp cổ Triệu Tuyết một cách hung dữ, trong lòng anh bây giờ cũng nhẹ nhõm không còn lo cho cô sẽ bị người khác bắt nạt khi thấy khuôn mặt của cô đối với Triệu Tuyết?.
“Em tưởng giờ anh đang ở công ty mình sao lại chạy đến đây!”
“Anh không thể chăm chú làm việc được với lại anh cũng đang rất nhớ vợ nên muốn đến ôm em một lúc, có được không?”
Triệu An Ninh nhìn người chồng trước mặt từng làm một tổng tài lạnh lùng máu lạnh bây giờ lại nhớ vợ mà phải chạy đến công ty của vợ làm để có thể ôm được ôm cô..