Trình Dư đem theo lòng nghi ngờ đi vào nhà hàng.
Lâu ngày không về nước đối với cậu đâu đâu cũng xa lạ, nhà hàng này rất lớn, nhân viên đưa cậu tới tận phòng riêng mới dừng lại.
Cánh cửa trang trí theo phong cách kiểu Nhật xưa cũ, khi nhân viên rời đi Trình Dư đứng ở ngoài bình tĩnh một chút, không hiểu sao trong lòng cậu lại có chút hồi hộp.
“Xin chào, tôi vào được không?”
Bên trong không có tiếng đáp lại, cánh cửa cùng lúc đó cũng được kéo ra, thoáng chốc nụ cười trên mặt Trình Dư cứng đờ, cậu nhìn lại số phòng ở trước cửa một lần nữa, một lúc sau mới khách sáo nói:
“Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng.”
“Em không đi nhầm.”
Tạ Lâm thấy Trình Dư muốn rời đi vội vàng đứng lên, anh lúng túng nói:
“Người hẹn em đến đây là tôi.”
Trình Dư nhìn Tạ Lâm bằng ánh mắt đề phòng, rõ ràng tâm trạng không vui thấy rõ.
Nhìn thấy vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa xa lạ của cậu khiến Tạ Lâm rất khó chịu, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra thản nhiên nói:
“Em đến không phải vì vấn đề đầu tư của công ty sao? Tôi không lừa em, thật sự có thể đầu tư…!Em ngồi xuống trước đã được không?”
Trình Dư nhìn anh một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn ngồi xuống phía đối diện.
Mặc dù nhìn thấy cậu trong ảnh rất nhiều lần, nhưng gặp mặt trực tiếp vẫn khiến Tạ Lâm kinh ngạc không thôi, so với bảy năm trước cậu đã khác xưa, từ ánh mắt đến cách nói chuyện, khiến anh vừa hoài niệm vừa xa lạ.
Tạ Lâm nói: “Nhà hàng này đồ ăn không tệ, hay là chúng ta gọi món trước?”
Trình Dư khoanh tay nhìn anh, không đáp lại câu vừa rồi mà hỏi ngược lại: “Anh hẹn tôi đến đây có chuyện gì?”
“Lâu rồi không gặp em…”
“Nếu anh gọi tôi đến đây chỉ để ôn chuyện xưa tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói.”
“Vậy thì nói chuyện công việc được không? Như trong email đã gửi tôi có thể đầu tư cho công ty của em, mọi thỏa thuận đều đã viết rõ, hợp đồng tôi cũng mang theo, nếu em thấy có gì không ổn thì có thể sửa.”
Trình Dư ngả lưng ra sau ghế khoanh tay nhìn anh không nói một lời.
Tạ Lâm nghẹn họng nhìn cậu cười gượng: “Em ghét tôi đến mức ngay cả hợp tác cùng tôi cũng không muốn sao?”
“Anh dựa vào gì mà nghĩ tôi ghét anh?”
“Ngày đó em bỏ đi mà không nói một lời, suốt bảy năm cũng không hề trở lại, tôi còn nghĩ cả đời này em cũng không muốn gặp lại tôi nữa.”
“Thật ra tôi không ghét anh.”
Trình Dư cảm thấy hơi mỉa mai, những chuyện xảy ra trong bảy năm trước cậu nghĩ cũng chưa từng muốn nghĩ lại, lựa chọn rời đi đồng nghĩa với việc cậu buông bỏ tất cả mọi thứ xuống, cậu cứ nghĩ mình sẽ quên được sẽ sống tốt, nhưng bảy năm sau gặp lại thật ra trong lòng cũng không dửng dưng như cậu nghĩ.
Cậu thoáng sờ lên đồng hồ trên cổ tay nhẹ giọng nói: “Tôi thật sự không ghét anh, là tự tôi ép buộc anh ở cạnh anh không có lỗi gì cả, so với người khác anh đã đối xử với tôi rất tốt rồi, ít ra anh đã cho tôi biết cảm giác được một người quan tâm tốt như thế nào…”
Nhớ lại quãng thời gian ở cùng nhau, Tạ Lâm cũng từng nghĩ anh đối xử với cậu vậy là tốt, thế nhưng sau khi cậu rời đi, từng chuyện từng chuyện mới khiến anh hiểu ra anh cũng chỉ giống như những người đối xử tệ với cậu mà thôi, chỉ là lúc đó có hối hận có tự trách cũng không được gì nữa.
Trình Dư thở dài: “Trước kia không ghét nhưng sau ngày hôm nay không có nghĩa là tôi vẫn vậy.”
Tạ Lâm nghe lời này mà hốt hoảng nhìn cậu, không biết mình vừa làm sai chuyện gì, Trình Dư lạnh nhạt nói tiếp: “Phó chủ tịch Tạ, không ngờ thân phận anh lớn như vậy đấy, thế mà suốt quãng thời gian quen nhau một chút về anh tôi cũng không hề hay biết.”
Dường như Tạ Lâm muốn giải thích nhưng Trình Dư đã chặn ngang lời anh: “Nhưng thân phận của anh có cao thế nào đi nữa cũng không nên theo dõi tôi, anh muốn gặp tôi cũng được, ít nhất là dùng thân phận của anh.
Bây giờ công ty của tôi đang gặp khó khăn nhưng tôi không vô dụng đến mức không thể giải quyết, thành ý này của anh có lẽ tôi không thể nhận rồi.”
Tạ Lâm còn chưa kịp phản ứng Trình Dư đã đứng dậy, như sợ cậu đi mất Tạ Lâm theo bản năng giữ tay cậu lại, nhưng lại phát hiện phản ứng này của mình hơi thái quá lập tức buông ra.
Rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói nhưng Tạ Lâm lại chẳng thể nói được gì, anh cứ nghĩ Trình Dư hận anh ít ra còn có thể dùng lý do này để chuộc lỗi, vậy mà từ trước đến nay ngay cả một chút oán trách cậu cũng không hề có, lại càng khiến anh cảm thấy tội lỗi của mình gây ra không thể tha thứ.
Tạ Lâm cố gắng vớt vát một chút hy vọng giải thích.
“Ngày hôm nay gặp không dám dùng danh nghĩa của mình bở vì tôi sợ em không muốn gặp tôi.
Suốt những năm qua tôi luôn tìm em chứ không phải là cố tình theo dõi em, tôi cố gắng như ngày hôm nay cũng chỉ mong có một ngày nào đó em có thể nhìn thấy…”
Tạ Lâm không nói vì cậu nên anh mới trở về nhà họ Tạ, vì cậu nên anh hợp tác với rất nhiều công ty ở nước ngoài, khiến tên tuổi của anh vang xa suốt hiện trên rất nhiều mặt báo.
Chỉ tiếc Trình Dư không phải người thích đọc báo, tin tức trên mạng cũng không mấy khi nhìn qua nên không hề hay biết, đến khi về nước thấy anh mới kinh ngạc như vậy, còn cảm giác giống như mình đang bị lừa.
Khi anh kêu thiếu tiền đầu tư cậu còn đem chút tiền vụn vặn của mình cho anh, trong khi anh đâu cần tới số tiền ít ỏi đó, có khi anh đang lặng lẽ cười cậu ngốc cũng nên.
Càng nghĩ càng thấy giận, Trình Dư quay người lại nhìn thẳng mặt Tạ Lâm nói:
“Phó chủ tịch Tạ, anh làm vậy để được gì chứ? Tôi đã nói những ba năm chúng ta ở bên nhau là do tôi ép anh, vậy nên anh không cần cảm thấy có lỗi, mọi chuyện đã qua rồi anh cũng nên quên đi, tôi và anh không ai nợ ai cả.”
“Nếu quên được ngày hôm nay tôi đã không đứng đây.”
Tạ Lâm khẽ gọi tên cậu.
“Trình Dư.”
“Bây giờ đến ngay cả chuyện tôi muốn giúp em cũng không được sao?”.