Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm! - Chương 93: 93: Chương 92
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!


Chương 93: 93: Chương 92


Đây là Ly Ly hoa, gặp người tại chốn này (3)
Trong mắt rất nhiều người Ly Ly Hoa luôn mang đến sự biệt ly là điềm xấu tượng trưng cho tai ương, vì không một ai thích sự biệt ly cả.
Ly Uyên là một nơi như thế nào? Trên đường đến Ly Uyên, Bạch Nghiên đã nghe rất nhiều cách nói bất đồng liên quan tới Ly Uyên, đại khái cũng tương tự như Đồng Linh Nhi đã từng nói qua, cũng có một ít chuyện nàng không nói quá.
Tỷ như Ly Uyên và vực sâu lớn nhất khác nhau ở chỗ, có người từng thấy bản thể hóa thân thành người của Ly Uyên.

Vì thế, một ít chuyện xoay quanh Ly Uyên liền truyền ra, người dân phụ cận muốn rời đi bỗng nghe được chuyện liền bắt đầu dâng lên tế phẩm, bọn họ cho rằng làm như thế Ly Uyên sẽ buông tha cho bọn họ.
Khi Bạch Nghiên tới lãnh địa Ly Uyên, liền gặp phải một màn như vậy.

Tế phẩm bị đưa đi hiến tế chính là một tiểu nam hài, nó dường như hiểu ra, òa khóc níu lấy tay mẫu thân không buông.
Mẫu thân nó đôi mắt đỏ hồng, người bên cạnh cũng khuyên nàng, trong lòng nàng hiểu không thể không hy sinh, vì những người trong nhà cũng là vì an nguy của người khác.

Nhưng dù sao cũng là máu mủ của mình, sao có thể nhẫn tâm nói buông bỏ là buông bỏ được!
“Nếu các ngươi muốn tế phẩm, vậy ta đây thế nào?” Bạch Nghiên đi tới phía trước tách đám người đang lôi kéo hai mẹ con bọn họ, chỉ vào mình nói.
Những người nghe thấy lời hắn nói, khiếp sợ ngừng tay, nhìn thiếu niên trẻ tuổi trước mắt không khỏi thầm nghĩ quả nhiên là không biết trời cao đất dày, bọn họ chưa từng thấy người nào vội vàng đi tìm chết như thế, một đám người ngạc nhiên nhìn về phía Bạch Nghiên.
Sau đó, một lão giả trong đó hỏi Bạch Nghiên: “Ngươi là ai? Vì sao lại đưa ra yêu cầu này?”
“Ta chỉ là một lữ khách qua đường, một lòng muốn tìm chết mà thôi, mới vừa rồi thấy các ngươi lôi lôi kéo kéo nên nhất thời sinh ra đồng cảm với đôi mẹ con nay, lại nghĩ bản thân mình cũng đang đi tìm cái chết, không bằng để ta thay thế tiểu hài tử này đi.”
“Nhưng cho dù có là như thế, bọn ta cũng không thể đồng ý.” Lão giả cự tuyệt, “Ngươi lai lịch không rõ, nếu đưa ngươi làm tế phẩm dâng lên, khó có thể đảm bảo rằng vị đại nhân kia sẽ không tức giận, vạn nhất hắn không hài lòng, người chịu tội sẽ là bọn ta.”
“Vậy trước đây các ngươi dâng lên tế phẩm, hắn đều vừa lòng sao?” Bạch Nghiên liếc mắt nhìn Ly Ly Hoa mọc xum xuê xung quanh, “Thoạt nhìn mấy cây Ly Ly Hoa đại biểu cho ác mộng vẫn chưa buông tha cho các ngươi.

Vậy để ta làm tế phẩm có gì khác nhau đâu, có lẽ t có thể là một lựa chọn tốt a.”
Lão giả cố chấp vẫn lựa chọn cự tuyệt Bạch Nghiên, hắn nói: “Ngươi căn bản không hiểu.

Ta sẽ không đồng ý, vạn nhất đáp ứng ngươi, sự tình sẽ lại càng thêm nghiêm trọng.

Người tới, đem tiểu hài tử này mang đi.”
Tiểu nam hài khóc thành tiếng, cánh tay giữ chặt tay mẫu thân bị lực mạnh mẽ hất ra.

Bạch Nghiên thấy đám người ngoan cố này không phân biệt đúng sai, cũng lười nói thêm, Thu Thủy nhẹ nhàng tra khỏi vỏ, kiếm khí ngăn cản đám người đang định rời đi.
“Khuyên các người không nên động thủ, ta không thích dính máu đâu.

Cho các người một cơ hội cuối, chọn ta hay là nó?”
Ngữ khí của Bạch Nghiên vẫn bình tĩnh như trước, cũng không có sát ý gì, nhưng áp lực cường thế từ linh lực bức ra khiến mọi người đều sợ hãi.

Có lực lượng mạnh như vậy, ở đây không có ai có thể là đối thủ của hắn.
Lão giả ngoan cố lập tức thay đổi bộ dáng, lệnh cho người mang Bạch Nghiên tới nơi dâng tế phẩm.

Quả nhiên ở thế giới này, kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng.

Bạch Nghiên thu hồi kiếm, đi lên con đường giả làm ác nhân, uy hiếp lão giả nếu còn tiếp tực tặng người làm tế phẩm, thì hắn liền dứt khoát không lãng phí thời gian, trực tiếp biến toàn bộ đám người ở nơi này thành tế phẩm.
Có lẽ lão giả nghĩ Bạch Nghiên làm tế phẩm sẽ không có mạng để quay trở về, thấy uy hiếp của Bạch Nghiên, lão chỉ ậm ừ cho qua, không nghĩ nhiều liền đồng ý.
Nơi dâng tế phẩm rất gần với lối vào trung tâm Ly Uyên, nơi đó thông tới một cái hồ rất lớn.

Người dẫn Bạch Nghiên tới nơi liền sợ hãi bỏ chạy không thèm quay đầu, giống như phía sau chính là hồng thủy mãnh thú.

Bạch Nghiên nhìn Ly Ly Hoa tươi tốt ở đây, đi tới lối vào, Bạch Nghiên lại có cảm giác đối lập với một Ly Uyên đáng sợ trong miệng Đồng Linh Nhi, so với các Vực sâu khác, Ly Uyên tựa hồ là một nơi yên lặng bình thản.
Bọn họ gọi người kia là đại nhân? Ly Uyên chi chủ thực sự tồn tại sao? Bạch Nghiên thầm nghĩ, nếu hắn thật sự là hóa thân của Ly Uyên, như vậy có nghĩa là giết Ly Uyên chi chủ là có thể giải quyết được vấn đề.

Nếu điều kiện cho phép, chính hắn cũng muốn hỏi, rốt cuộc hóa thân của Vực sâu có giống như thần thoại trong truyện xưa hay là giống như yêu quái tu luyện thành người, ắt là không dễ dàng a.
Cho tới hiện tại, Bạch Nghiên vẫn duy trì tư tưởng hóa thân của Ly Uyên là một kẻ tàn khốc ra tay không chút lưu tình, nhưng suy nghĩ đó của hắn đã hoàn toàn biến mất khi lần đầu tiên chạm phải ánh mắt của người kia.
Đường bên trong rất khó đi, khung cảnh tràn ngập khí tức tà ma, khắp nơi bị bụi gai đen quấn kín.

Không chỉ đơn giản như vậy, những bụi gai đó đều có linh trí, chúng công kích Bạch Nghiên, muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Bởi vì chưa gặp qua bụi gai nên lúc đầu Bạch Nghiên xử lý có chút chưa quen, hơi mất sức nhưng cũng chỉ là một chút.

Qua mấy hiệp, Thu Thủy kiếm liền cắt được không ít bụi gai, từng bụi tan biến để lộ ra hài cốt nhiều vô số kể.

Bạch Nghiên đoán, những hài cốt này rất có thể là của nhưng người bị coi là tế phẩm.
Đúng thật là ngu muội, Bạch Nghiên cười lạnh, những người đáng thương bị coi là tế phẩm có lẽ căn bản chưa từng nhìn thấy qua Ly Uyên chi chủ, liền trực tiếp trở thành chất dinh dưỡng cho mấy bụi gai này.
Hoặc có lẽ Ly Uyên chi chủ không có thật, những người đồn thổi có lẽ đã từng bị trúng ảo giác của bụi gai, thế nên mới có chuyện không ngững dâng lên tế phẩm.
Bạch Nghiên cho rằng mình đã đoán được nguyên nhân, nên tò mò đi tiếp, không biết sâu bên trong Ly Uyên rốt cuộc là có cái gì, là những kỳ hoa dị thụ hay lực lượng thần bí nào đó, vì sao lại là chia ly?
Đi giữa rừng hoa u lam trong suốt, Bạch Nghiên cảm thấy hình như hắn lạc đường mất rồi.

Hoa trong rừng đều cùng một dạng, Bạch Nghiên chỉ có thể tiến về phía trước.

Không biết qua bao lâu, khi đi tới chỗ sâu nhất, hắn mới dừng lại.

Bạch Nghiên nhìn thấy một người.
Ở giữa rừng hoa Ly Ly u lam, người kia mặc huyền y, tóc đen tựa như một nét mực vẩy xuống đến tận mắt cá chân, dựa lưng vào một thân cây Ly Ly, cặp mắt đào hoa như đang mỉm cười, sáng ngời như ánh trăng giữa màn đêm đen, phảng phất như vô tình rơi xuống nhân gian không nhiễm bụi trần.
Khi cặp mắt kia nhìn sang Bạch Nghiên, như kinh ngạc nổi lên gợn sóng khiến lòng người kích động.
Bạch Nghiên đi đến đối diện hắn, ai cũng không lên tiếng, trời đất dường như mất đi âm thanh, thời gian đình chỉ trong nháy mắt, hết thảy chỉ xảy ra trong một thoáng.

Một khắc đó, Bạch Nghiên mới chân chính hiểu như thế nào gọi là nhất kiến chung tình, như thế nào gọi là uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời, hắn cảm thấy may mắn vì đã không bỏ lỡ cuộc tương ngộ này.
Nhưng người động tâm không chỉ riêng Bạch Nghiên, người đối diện cũng đồng dạng có cảm xúc rung động như vậy.
Nhìn thiếu niên thân bạch y, mang theo khí tức lạnh lùng quanh thân, tay nắm thanh linh kiếm lạnh như sương tuyết, xuyên qua từng tầng bụi gai đầy oán niệm, đi tới trước mắt mình.
Hắn cho rằng thiếu niên này cũng thống hận sự chia ly như những kẻ trước, đến đây là để tiêu diệt hắn.

Nhưng kỳ quái chính là, khi nhìn thấy hắn, thiếu niên chỉ mỉm cười nhàn nhạt, ngoài ra cái gì cũng không nói, cũng không làm gì hắn cả.
Cuối cùng hắn mới mở miệng hỏi: “Vì sao lại cười?”
Âm thanh trong trẻo mượt mà như ngọc thạch, Bạch Nghiên hồi thần từ trong đóa u lam, trả lời theo bản năng: “Bởi vì nhìn thấy ngươi.”
“Ta?” Ly Uyên chi chủ bởi vì câu trả lời của Bạch Nghiên mà ngây người.

Khi mọi người gặp biệt ly, ai nấy cũng sẽ đều khóc lóc thút thít, chưa từng có người nào nở nụ cười….
Vì hắn.
Bạch Nghiên nhìn người trước mắt, tựa như những nhân vật trong tiểu thuyết, tình yêu luôn khiến người ta u mê đến mù quáng, hắn đã quên thân phận của cả hai, chỉ nghĩ đến việc hỏi thăm chuyện xưa của nhau.
“Cái kia…..” Bạch Nghiên nói, “Ngươi vẫn luôn một mình ở chỗ này sao?”
“Ân.”
“Ngươi có muốn đi cùng ta không? Thế giới bên ngoài có nhiều nơi rất đẹp.”
“Ngươi sẽ luôn cùng ta sao?”
“Đúng vậy.”
Bạch Nghiên trả lời, thu hồi Thu Thủy kiếm trong tay, Bạch Nghiên đi tới gần Ly Uyên chi chủ, nhưng trong lòng hắn thực ra lại càng muốn tựa gần người trước mặt hơn.
“Ta đây đi cùng ngươi.” Ánh mắt tràn đầy tín nhiệm, nhìn về phía Bạch Nghiên không một tia hoài nghi.

“Ngươi có muốn làm đồ đệ của ta không? Ngươi ở chỗ này không đi đâu, khẳng định có nhiều việc bên ngoài mà ngươi không biết…..”
Sự thật đã chứng minh, tình yêu không những khiến con người ta mù quáng, mà còn có thể hạ thấp chỉ số thông minh.

Bạch Nghiên vì gấp rút muốn tạo mối liên hệ với nhau mà não chưa kịp nghĩ kỹ thì lời đã nói ra khỏi miệng.

Tuy tình cảnh hiện tại rất lãng mạn, là nơi một hoàn hảo để tỏ tình, nhưng cũng không có nghĩa là vừa gặp liền yêu cầu người ta ở bên mình, lại còn sư đồ gì đó cũng không khỏi quá mức kỳ quái, càng nghĩ Bạch Nghiên càng cảm thấy ngượng đến mức muốn đâm đầu bỏ chạy a.
“Đồ đệ?” Đối phương nghĩ nghĩ, đại loại đây là một mối ràng buộc giữa người với người, gật đầu nói: “Được a.”
Đồng ý dễ dàng như vậy???
Hắn nhân lúc Bạch Nghiên còn chưa kịp phản ứng liền tự nhiên như không cầm tay Bạch Nghiên, cười nói: “Như vậy sư tôn, đi thôi.”
Khóe môi ửng đỏ nhẹ dương lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ ôn nhu nhiễm ý cười, Bạch Nghiên bỗng dưng bị khuôn mặt yêu nghiệt đó tập kích liền đỏ mặt, tim đập thình thịch như trống bỏi không chịu ngừng lại.
“Ngươi là Ly Uyên chi chủ sao?”
“Khả năng là vậy a, ta chỉ biết là ta xuất hiện ở chỗ này thôi.”
“Ngươi tên gì?”
“Ta không có tên.”
“…….Vậy ta gọi ngươi là A Ly có được không?”
“Sư tôn thích là được.”
Nếu là trước đây, Bạch Nghiên tuyệt đối sẽ không nghĩ tới kết cục sẽ là như thế này.

Ly Uyên chi chủ rất kỳ quái, mà chính hắn cũng trở nên rất kỳ lạ, rõ ràng vận mệnh đã định rằng hai người vừa gặp sẽ là một hồi giết chóc, nhưng ấn định của vận mệnh rốt cuộc cũng bị phá vỡ.
Hắn thu đối phương làm đồ đệ, lại còn không thể khống chế mà động tâm.

Nếu Đồng Linh Nhi mà biết, không biết nàng sẽ có cảm tưởng như thế nào.

Nhưng là, loại chuyện như tình yêu, đặc biệt là nhất kiến chung tình vốn dĩ không thể nào khống chế được, Bạch Nghiên nhìn người bên cạnh, trong nhưng năm tháng hắn ở thế giới này, rốt cuộc hắn cũng tìm được người định mệnh của mình..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN