Khủng Bố Cao Hiệu - Chương 1: Thi đậu… đại học? (thượng)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Khủng Bố Cao Hiệu


Chương 1: Thi đậu… đại học? (thượng)


Dịch giả: Dương Thiên Mạc

Doãn Khoáng thi đậu đại học nổi tiếng cả nước: “đại học Kinh Hạ”!

Ngay cả ở vùng núi cực kỳ yếu kém về mặt tin tức như thôn Lưu Long, thông tin kia cũng đã được truyền miệng đi khắp cả chỉ trong một thời gian ngắn. Từ ông lão chống gậy cho tới đứa bé bi bô tập nói đều biết tin vui mừng này.

Quả thực là tổ tông tích phúc đức! Quả thực là Thần Long hiển linh! Thôn Lưu Long chúng ta vậy mà lại sinh ra một Trạng nguyên.

Nhất thời, một thứ tên gọi là “hỉ khí” quanh quẩn khắp bầu trời thôn. Người ta còn truyền miệng nhau rằng: một Thần Long thần thông quảng đại đang quanh quẩn trên núi lớn, bao phủ che chở cho mọi người trong thôn.

Không bao lâu, một tấm giấy đỏ tươi tràn đầy khí tức vui sướng, mặt trên còn in hình một thân ảnh mạnh mẽ vượt vạch đích được chuyển phát nhanh tới tay của Trạng nguyên thôn Lưu Long – Doãn Khoáng.

Nhất thời, thôn Lưu Long tràn đầy tiếng trống rung trời.

“Đùng đùng đùng…”

Hai dây pháo dài được treo trước cửa nhà Doãn Khoáng. Giấy đỏ bay đầy trời, khói trắng lượn lờ. Thân ảnh gầy gò còn có chút non nớt của Doãn Khoáng ẩn hiện trong làn khói.

– Đúng là sao Văn Khúc hạ phàm!

Cụ hai có tuổi nhất cũng có tư cách nhất gia tộc họ Doãn vuốt chòm râu dê hoa râm, nở nụ cười như hoa mùa xuân.

– Thằng cu bé bỏng năm nào giờ đã có tiền đồ vậy rồi.

– Đã có tiền đồ rồi đấy!

– Đúng vậy đúng vậy…

Người vui mừng nhất, kích động nhất, hưng phấn nhất phải kể đến cha mẹ của Doãn Khoáng.

Ông Doãn sau khi biết được tin con trai đỗ đại học, ngay cả cuốc cũng không để ý, trực tiếp vứt ở bờ ruộng, ba chân bốn cẳng chạy về nhà. Vừa về đến nhà thì vừa hô vừa hét, điên điên khùng khùng không còn chút hình tượng người cha nghiêm khác thường ngày. Mà giờ phút này, ông Doãn lại càng hăng hái. Ông mặc một bộ quần áo mà chỉ khi mừng năm mới mới mặc, hơn nữa còn học tập theo gia chủ của tộc Doãn thị Doãn Phát Tài chải tóc bóng mượt.

Đi qua đi lại trong đám bạn bè, ông Doãn nói cười vui mừng, nghe mọi người chúc phúc mà ông cảm thấy bản thân như trẻ lại hai mươi tuổi!

Còn về Trạng nguyên Doãn Khoáng thì ngược lại bị những người kích động hưng phấn hoặc ghen tỵ kia bỏ quên một bên, ngơ ngác cầm tấm giấy màu đỏ trong tay. Trong cặp mắt sáng ngời kia không hề có chút vui mừng nào cả, cứ giống như Trạng nguyên thi đậu đại học số một số hai cả nước vốn không phải là hắn.

Trong mắt hắn, hình người vượt qua vạch đích và màu đỏ của tấm giấy nhìn rất là đáng ghét!

Tất cả mọi người yên lặng trong bầu không khí vui mừng do Trạng nguyên tốt nghiệp đại học mang đến. Bọn họ tận tình đốt pháo, đốt ở trước cửa nhà Doãn Khoáng, đốt ở trước Từ Đường, đốt trước mộ ông bà đã qua đời của Doãn Khoáng… Tiếng pháo đùng đoàng từ buổi trưa cho tới tám giờ tối, chưa ngừng lại lúc nào.

Sau đó chính là tiệc chiêu đãi.

Tiếng cười đắc ý của ông Doãn vẫn quanh quẩn khắp bốn phía thôn Lưu Long cho tới đêm khuya.

Đợi khách khứa về hết, Doãn Khoáng mới đi tới cạnh bà Doãn:

– Mẹ…

Doãn Khoáng dường như đã lấy hết dũng khí nhưng cuối cùng cũng không dám nhìn về phía những nếp nhăn trên mặt bà Doãn. Mới chỉ tới bốn mươi nhưng bà Doãn đã như một bà lão. Bà đang khiêng ông Doãn say khướt đi vào buồng trong.

– Có tiền đồ, có tiền đồ… Trạng nguyên đấy, ha ha ha!

Ông Doãn la hét như nổi điên.

Bà Doãn cố hết sức mới có thể đặt ông Doãn nằm trên giường, đắp cho ông chiếc chăn. Lúc này, bà mới quay ra vuốt ve khuôn mặt của Doãn Khoáng, nói:

– Con à, giỏi… giỏi…

Mới chỉ nói hai chữ “giỏi” mà khóe mắt bà Doãn đã ươn ướt. Bà không học hành gì nhiều, ngoại trừ từ “giỏi” ra, bà cũng không biết nói câu gì hơn. Vừa nói, bà Doãn còn dùng tạp dề lau mặt, dường như không muốn cho con trai thấy mình khóc.

– Thật ra con…

“Thật ra con không muốn học đại học!”

Doãn Khoáng rất muốn nói những lời này. Nhưng mà khi hắn thấy mẹ vui mừng tới phát khóc thì miệng mở ra nhưng lời lại nghẹn ở cổ.

Hắn thực sự không muốn học đại học, thật sự không muốn, cho dù là đại học Kinh Hạ số một số hai cả nước kia cũng vậy! Nguyên nhân rất đơn giản, cũng rất thực tế: không có tiền!

Nhà năm miệng ăn, cha mẹ làm nghề nông, ba anh em đi học. Chi tiêu như vậy, cha mẹ đã phải còng lưng gánh vác. Nếu như lại thêm học phí đại học thì sức nặng lại đè thêm lên vai hai người. Doãn Khoáng sợ rằng, đôi vai gầy của cha mẹ sẽ không chịu được.

Doãn Khoáng cực kỳ chán ghét đi học. Hắn hận không thể phá hủy toàn bộ các trường học! Bởi vì trong mắt hắn, trường học là nơi “lột da”, lột từng lớp da trên người nhà hắn! Các loại tiền tiền, tiền học phí chưa nói, ngoài ra còn có đủ loại tiền chi phí phụ, tiền mua quần áo đồng phục, tiền ăn uống, tiền ở trọ… Đối với Doãn Khoáng, tất cả chúng nó đang bòn rút da thịt của cha mẹ hắn! Cho nên hắn rất thống hận trường học!

Nhưng mà hắn là một đứa con hiếu thảo. Ngay cả khi hắn vô cùng thống hận trường học nhưng hắn vẫn không muốn cha mẹ thương tâm, thất vọng. Vì mỗi một đồng tiền mồ hôi nước mắt kia, hắn vẫn cố gắng học, rất cố gắng, vô cùng cố gắng. Cố gắng cho đến khi cha mẹ nhìn thấy con số “100” đỏ tươi mà vui cười, hắn mới chính thức cảm thấy không thẹn với lương tâm.

Nhưng mà lần này thì Doãn Khoáng thực sự chịu đủ rồi!

Học phí đại học vô cùng khổng lồ, đủ để khiến cho cha mẹ hắn vĩnh viễn không có ngày nghỉ ngơi!

Hắn muốn nói:

– Con không muốn đi học. Con muốn đi làm. Con muốn kiếm tiền để trả học phí cho em.

Nhưng mà… khi chân chính đối mặt với nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ, Doãn Khoáng không làm sao nói ra khỏi miệng được. Doãn Khoáng không dám nghĩ, nếu hắn thực sự nói ra, vậy thì mẹ hắn sẽ thế nào. Là tức giận, là lạnh lùng, là thất vọng, hay là đau lòng… Cho dù là loại nào thì cũng không phải thứ mà Doãn Khoáng muốn xem!

– Sao thế, con trai? – Bà Doãn thấy Doãn Khoáng không nói lời nào, lại tưởng con trai không thoải mái, liền quan tâm hỏi.

– Không ạ… con không sao!

Ánh mắt Doãn Khoáng lấp lóe.

– Mẹ, con nghĩ dùng thời gian nghỉ hè này lên huyện kiếm tiền học phí.

Bà Doãn chần chờ một chút rồi nói:

– Được, con nói thế nào thì cứ thế đó đi. Mẹ tùy theo con.

Bà Doãn biết, Doãn Khoáng là một đứa trẻ có hiểu biết, có suy nghĩ của chính mình. Hơn nữa, bà không đọc qua nhiều sách vở, cũng không có văn hóa gì, cho nên mọi chuyện đều nghe theo con trai bảo bối.

– Con cũng mệt rồi, đi nghỉ đi. Mẹ còn chăm sóc cha con nữa.

Doãn Khoáng rời khỏi phòng cha mẹ nhưng hắn biết, mẹ tối nay sẽ không thể nào nghỉ ngơi được. Bố uống rượu say tùy thời có thể tỉnh dậy, mẹ phải thức suốt đêm để trông ông.

Hai ngày sau, Doãn Khoáng đứng ở đỉnh núi phần đuôi rồng.

Dõi mắt nhìn dãy núi ôm trọn thôn Lưu Long vào lòng, Doãn Khoáng đột nhiên có những cảm xúc trước nay chưa từng có. Đứng ở đây là thói quen mỗi khi hắn rời khỏi thôn Lưu Long. Sau đó, hắn chắp tay trước ngực, quay đầu về phía dãy núi mơ hồ như hình đầu rồng ngẩng đầu, yên lặng nói:

– Lưu Long… Lưu Long… Nếu thực sự có Long Thần tồn tại trên đời này, xin ngài hãy phù hộ cho bố mẹ con, em gái con…

Một cơn gió lớn thổi qua thung lũng, mơ hồ phát ra âm thanh gào rú…

Hai tháng sau, Doãn Khoáng với làn da cháy nắng đen thui như than đứng trước cánh cửa trường “đại học Kinh Hạ”. Ngôi trường kia lớn như trường học thời cổ đại, mái ngói màu đỏ cong vuốt đuôi, tỏa ra một hơi thở trang nghiêm thần thánh.

Sư tử đá đứng uy vũ ở hai bên trông rất sống động, nhìn qua nó trông chỉ như một vật chết lạnh lẽo nhưng không hiểu sao lần đầu tiên nhìn sang, Doãn Khoáng lại cảm giác như con sư tử đá kia đang sống lại. Vẻ ngoài trang nghiêm uy vũ, mặt mày kinh khủng dữ tợn, đôi sư tử kia lay động lông bờm, chuẩn bị vọt dậy vồ mồi. Chúng nó mở to cái miệng đỏ máu, rống lớn một tiếng rồi đánh về phía Doãn Khoáng…

Nhìn cái miệng khổng lồ, cái lưỡi trắng bợt, cổ họng sâu thẳm, hàm răng lạnh lẽo lấp lánh hàn quang, Doãn Khoáng cảm thấy một cú táp của nó có thể làm mình đứt ngang người.

A ~ ~

Doãn Khoáng sợ hãi hét to một tiếng rồi ngã ngồi xuống đất, toàn thân run rẩy. Mồ hôi toát ra liên tục, cả người như vừa được vớt từ dưới nước lên, vô cùng chật vật.

Lúc này, ngoài cửa đại học tụ tập rất nhiều sinh viên tới từ khắp cả nước. Không ít người chìm đắm trong sự hưng phấn khi bước chân được vào cổng trường đại học Kinh Hạ. Nhiều người ưỡn ngực ngẩng đầu, sắc mặt vô cùng kiêu ngạo chuẩn bị tiến vào học phủ nổi danh toàn quốc này.

Nhưng mà, đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên dọa cho tất cả mọi người ở cửa giật mình, ngay cả bảo vệ cũng bị kinh động cho là có chuyện gì, vội chạy ra xem xét.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN