Khủng Bố Cao Hiệu - Chương 36: Kẻ muốn chết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Khủng Bố Cao Hiệu


Chương 36: Kẻ muốn chết


Dịch giả: Dương Thiên Mạc

Ầm!

Khí thiên nhiên có mật độ cao kia phóng thích ra uy năng cường đại, bao trùm những tòa nhà xung quanh vào ngọn lửa cuồng bạo. Cho dù là những dãy nhà cao tầng cũng bị năng lượng của nó hất tung lên rồi lật đổ trên mặt đất, kèm theo đó là những tiếng nổ vang tận trời.

Giống như một trận động đất cấp bảy!

Phía xa bốc lên một ngọn lửa cao chọc trời, cả người Doãn Khoáng rung lên vì chấn động truyền tới từ mặt đất, da còn cảm nhận được sức nóng do vụ nổ thổi tới. Khuôn mặt hắn được ánh sáng từ vụ nổ chiếu rọi, rõ ràng trên đó đang nở một nụ cười.

Nụ cười trút được gánh nặng sau khi thoát chết dần dần chuyển thành nụ cười lạnh… Có lẽ, chính bản thân Doãn Khoáng cũng không biết nụ cười của mình đã thay đổi…

Làm theo lời Isaac nói, Doãn Khoáng chịu đựng ba phát súng bắn, cuối cùng cũng vào được tòa nhà ba tầng kia. Sau đó, hắn theo chỉ dẫn của Isaac, cài đặt chương trình tự hủy.

Nhóm bốn người Nicolas vốn cũng cảm thấy tình huống dị thường nhưng vì tin vào tính báo sai lầm của tổng quản lý cho nên cả bốn vẫn xông vào tòa nhà ba tầng đó, cuối cùng bị khóa chặt trong đó, không ra được nữa.

Khi đó, Doãn Khoáng đã thông qua chỉ dẫn của Isaac, rời khỏi mật đạo, đi đến một nơi cách hiện trường 200 mét. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào nơi xa, lòng lặng lẽ đếm ngược.

Doãn Khoáng tính toán vô cùng chính xác.

Khi đến “2”, hắn đã không còn đếm thầm trong lòng nữa mà cắn răng, nhướng mày, trầm giọng thốt ra con số “1”!

Ngay sau đó, ánh lửa chói mắt chiếu sáng cả bầu trời của thành phố Raccoon…

Lúc tiếng ầm ầm nhỏ đi, ánh lửa nóng bỏng cũng rút lại, Doãn Khoáng rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng được buông lỏng.

Đáng tiếc, Doãn Khoáng cũng không nhận được nhắc nhở nhắc nhở của “Hiệu Trưởng”. Nói cách khác, việc giết những “gã lính tinh nhuệ” kia, “Hiệu Trưởng” không định cho hắn phần thưởng. Doãn Khoáng không cho rằng bọn họ không chết, cho nên Doãn Khoáng nghĩ đây là do hắn không đích thân giết bọn họ mà chỉ hưởng lợi từ “nhân vật trong kịch bản” Isaac thôi.

Dựa theo lời Hùng Bá từng nói, “Hiệu Trưởng” vô cùng công bằng, hoặc có thể nói là vô cùng keo kiệt! Nếu là đồ của bạn thì nó sẽ là của bạn, còn không phải thì đừng mong mó tay vào!

– Hít!

Khi tinh thần đã thả lỏng, cơn đau nhức từ đầu vai, bắp đùi và hông lan xuống khiến sắc mặt Doãn Khoáng trắng bệch. Sốc chấn thương khiến cơ bắp hắn co rút lại, tứ chi đờ ra, cơ thể lảo đảo một cái liền ngã ngồi trên đất. Mồ hôi lạnh toát ra toàn thân khiến bộ quần áo của Doãn Khoáng ướt sũng.

– Chết tiệt, biết thế đã không ném gói thuốc Cứu chữa hiệu quả nhanh kia đi… Lần sau nhất định cũng phải đổi một vài vật phẩm tăng máu.

Bởi vì bị súng bắn nên đạn vẫn còn lưu lại trong cơ thể, nếu không gắp đạn ra thì thương thế không thể nào khá lên được, băng cầm máu cũng mất tác dụng.

Doãn Khoáng nhìn cột sinh mệnh của mình, chỉ còn 5 điểm, trong lòng hắn không ngừng hối hận.

Nhưng khi hắn vẫn còn đang méo mày méo mặt bởi cơn đau thì một nòng súng lạnh như băng chĩa vào gáy hắn. Đồng thời, mùi máu tanh hôi ở đâu đến tràn vào lỗ mũi Doãn Khoáng, kích thích khiến hắn muốn nôn khan!

Thực ra, ngay cả bản năng muốn nôn khan của hắn cũng bị nòng súng lạnh lẽo kia ép trở về.

Gần như trong chớp mắt, lông tơ cả người Doãn Khoáng đều dựng đứng lên.

Hắn muốn quay đầu lại nhìn xem ai đang chĩa súng vào đầu mình. Nhưng mà hắn lại sợ hãi phát hiện cổ của hắn cứ cứng đơ lại, cho dù đầu óc hắn có hạ mệnh lệnh “quay đầu” như thế nào thì cái cổ cũng không chịu “quán triệt làm theo”.

– Bi ai thật sự không phải cái chết! Mà là khi người mơ ước được chết nhưng Chúa lại để ngươi sống! Sống nhục nhã như con chó hoang…

Một người chậm rãi bước ra trước mặt Doãn Khoáng. Bóng dáng cao lớn của kẻ đó che hết tầm nhìn của Doãn Khoáng. Nòng súng lạnh băng kia chưa từng rời khỏi đầu hắn.

Doãn Khoáng có thể cảm nhận rõ sự lạnh lẽo của sắt thép truyền tới từ Thái Dương, sau đó rời đến giữa trán hắn.

Thì ra xúc cảm cái chết lại lạnh lẽo và cứng rắn như họng súng thế này!

Họng súng đẩy đẩy vào trán Doãn Khoáng, khiến hắn đau đớn phải ngẩng đầu lên.

Đập vào mắt là một trung niên nhân có bộ râu lún phún, thân hình cường tráng như hổ báo, cặp mắt lạnh lùng không chút tình cảm nào. Hoặc có thể nói, tình cảm của hắn đã hoàn toàn biến mất cùng với những đồng đội đã chết.

Hắn của bây giờ chỉ là một người báo thù!

Người đàn ông sống trên chiến trường này đã mất đi tất cả, người nhà của hắn, bạn bè của hắn.

Mà hiện tại, con người nếm đủ nỗi đau “mất đi” đó lại mặc nhiên không nhận được sự thương hại của Chúa. Hắn tiếp tục mất đi chiến hữu của mình! Những chiến hữu cùng hắn chiến đấu vào sinh ra tử, những chiến hữu cùng hắn bò ra khỏi vũng máu chiến trường, những chiến hữu đó đã chết sạch không còn một ai!

Hắn khát vọng được chết!

Đối với hắn, đó là một sự giải thoát. Sống… cứ phải mang gông cùm xiềng xích, nặng nề đến nỗi bờ vai rộng lớn của hắn không bao giờ được đứng thẳng!

Nicolas, người đàn ông cứng rắn như sắt thép đó dùng súng trong tay đẩy đầu Doãn Khoáng. Hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống, lấp lánh bởi ánh lửa gần xa.

Nước mắt… thật là nóng…

Nó nhỏ giọt trên tay Doãn Khoáng.

Nhất thời, trong lòng Doãn Khoáng lẫn lộn trăm vị. “Mình làm sai rồi sao… Mình sai rồi sao? Nhưng liệu có quan trọng không? Mình chỉ… mình chỉ muốn sống thôi mà. Chết… Sống… Sống!! Mình không muốn chết, mình phải sống! Cho nên mình mới giết họ!”

– Các anh mà không chết! Tôi sẽ phải chết!

Dần dần, ánh mắt Doãn Khoáng đã tụ lại, nhìn thẳng vào mắt Nicolas, không hề có sự do dự, không hề có sự né tránh.

– Anh đi con đường của các anh, tôi cũng đi con đường của tôi. Sống sót là tín niệm duy nhất! Sống sót là mục tiêu duy nhất!

Nicolas lẳng lặng nhìn Doãn Khoáng, bốn mắt nhìn nhau tới gần nửa phút.

Cạch!

Hoàn toàn ngoài dự đoán của Doãn Khoáng, Nicolas vứt khẩu súng trong tay xuống đất, sau đó lui về sau mấy bước. Hắn rút thanh quân đao dắt ở chân ra ném xuống dưới chân Doãn Khoáng.

– Tao muốn chết, mà mày thì muốn sống! Giết chết tao, mày có thể sống sót! Giết chết mày, tao tiếp tục đeo trên lưng tội ác của mình…

Vừa nói xong, Nicolas lại rút ra một thanh quân đao khác, nắm chặt nó trong tay. Mũi đao lạnh lẽo chỉ về phía Doãn Khoáng, ánh sáng hắt ra khiến hắn hơi chói mắt.

– Chiến đấu đi! Sống… hoặc là chết…

Lúc này, Doãn Khoáng không có thời gian đi suy nghĩ làm sao Nicolas lại không bị nổ chết, ngược lại còn vô thanh vô thức vòng ra sau lưng hắn. Hắn càng không cách nào suy nghĩ làm sao gã đội trưởng đội lính này không nổ súng bắn chết hắn mà lại lựa chọn chiến đấu bằng vũ khí lạnh. Bởi vì hiện tại, suy nghĩ duy nhất của hắn là dùng thanh quân đao dưới chân này, chiến đấu với Nicolas.

Giết chết hắn… sẽ sống sót!

Mặc dù bây giờ, cơn đau từ ba chỗ bị thương vẫn không ngừng dày vò thần kinh của Doãn Khoáng. Nhưng mà như thế thì sao chứ?

Đau đớn cho dù kịch liệt, da thịt cho dù bị xé rách đau đớn nhưng không giây phút nào Doãn Khoáng rõ một sự thật như bây giờ. Hắn còn sống! Bởi vì còn sống hắn mới có thể cảm nhận cơn đau như thế, mấy vết thương đó nói cho hắn hay, hắn vẫn chưa chết.

Bên cạnh đó, cơn đau xâm nhập toàn thân còn kích thích Doãn Khoáng, luôn nhắc nhở hắn mặc kệ có đau thế nào đi chăng nữa cũng phải sống sót trở về!

“Hắc hắc, hãy hưởng thụ cái cảm giác đau đớn này cho tốt đi, chỉ mong sau này cậu đừng mê luyến nó là được…”

Hùng Bá dường như từng nói câu này…

Khi đó, Doãn Khoáng căn bản không hiểu hàm nghĩa trong nó, lúc đấy hắn chỉ cho là Hùng Bá đang bù dọa đám tân sinh bọn hắn thôi. Nhưng mà hiện tại, hắn đột nhiên hiểu ra ẩn chứa sau những lời này là sợ hãi, bất lực, bi thương, tức giận, thù oán, điên cuồng, chết lặng, bất cam… thậm chí còn có… dư vị!

“Hưởng thụ cái cảm giác đau đớn này cho tốt đi, chỉ mong sau này cậu đừng mê luyến nó…”

Hai mắt sung huyết đỏ lừ của Doãn Khoáng nhìn chằm chằm vào Nicolas, hô hấp của hắn dần dồn dập. Tiếng thở hồng hộc như gió thổi, không biết là vì đau nhức hay là vì kích động, toàn thân hắn bắt đầu run rẩy, giống như một con thú hoang phát cuồng!

Sau một khắc, Doãn Khoáng mãnh liệt vươn tay, nắm chặt thanh quân đao trên đất, sau đó nhún mạnh chân một cái, giống như một con báo săn bị kích động vồ về phía con mồi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN