Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm


Chương 7


Bắc Thành là thành phố được chú trọng khai thác kinh tế nhất ở Hoa Quốc. Trong thành thị nơi nơi là nhà cao tầng, mười ba tuyến đường ray xe lửa từ bắc chí nam, cả thành phố đều mang một vẻ nhộn nhịp, vội vàng.

Tề Trừng từ sau khi xuyên qua đến giờ vẫn chưa ra khỏi cửa — à, tiệc rượu không tính.

Hôm đó cả buổi đều là: Lên xe, đến giờ, xuống xe ăn bánh ngọt, sau đó lại lên xe, trở về nhà.

Tối nay chính là lần đầu tiên cậu chính thức ra ngoài cảm nhận thành phố này.

Tề Trừng tìm nửa ngày trong tủ quần áo mới thấy được một cái áo khoác nhung, sau lưng thêu một con hổ giương nanh múa vuốt. Cậu lại tìm sang chỗ để những chiếc quần, có đúng một cái quần jean màu đen…

Không lót nhung.

Có thể bởi vì khi còn bé đã bị bắt cóc đi ba năm, sinh hoạt quá nghèo khổ, vì thế nên nguyên chủ rất ghét người khác nói hắn quê mùa không có tiền.

Là một tên nhà giàu mới nổi nên hắn liền yêu thích mua sắm các món đồ hàng hiệu để biểu hiện rằng mình là người có tiền. Thẩm mỹ chạy theo trào lưu, luôn luôn mua những món đồ mà người mẫu mặc quảng cáo, cái gì mà áo lông vũ, quần nhung, đừng có mơ.

Nguyên chủ rất gầy, trông như bị bệnh vậy. Tề Trừng gầy là do thời điểm ôn thi đại học nỗ lực học tập lại không có tiền nên cơ thể cũng không đủ dinh dưỡng. Còn nguyên chủ gầy chính là vì theo đuổi cái đẹp, trào lưu thị trường.

Lúc ra ngoài, cậu không thấy chú Quyền ở phòng khách, chỉ có mỗi Bạch Tông Ân.

“Ông xã, tui đi ra ngoài nha!”

Tề Trừng nhảy nhảy nhót nhót rất vui vẻ. Làm một chú cún con tự do tự tại!

Cậu muốn đi xài thẻ của ông xã!!!

Bạch Tông Ân liếc mắt nhìn bóng lưng đơn bạc chuẩn bị đi ra ngoài, sau đó lại lạnh nhạt thu hồi ánh mắt.

Tề Trừng vừa bước ra ngoài một bước liền bị lạnh đến run cầm cập.

Tại sao lại lạnh như thế !!?!!

Nhưng nếu quay lại, trong tủ cũng không có quần áo nào có thể mặc giữ ấm cả. Tề Trừng đi ra đi vào hai lần, có lẽ là trong nhà có lò sưởi nên quá ấm áp, vừa mới ra ngoài liền không quen ngay được, thích ứng tí là được rồi.

Vì vậy cậu bước đi rất sảng khoái.

Đây là một khu biệt thự, vì bảo đảm riêng tư của các hộ gia đình trong đây, bảo mật và an ninh đều cực kỳ tốt.

Từ trong nhà đi ra hẳn bên ngoài phải mất tận mười phút, đợi đến khi Tề Trừng nhìn thấy cửa lớn ra vào của khu biệt thự thì cậu đã bắt đầu hối hận rồi.

Lò sưởi trong nhà không tốt sao?

Phim hoạt hình đang coi dở rất hay.

Hay là —

Tề Trừng quay đầu lại nhìn con đường mình vừa đi xong, tự cổ vũ chính mình đi tiếp.

Gà rán!

Trà sữa!

Bánh ngọt!

Thùng cơm thì không sợ lạnh!!!

Biệt thự của Bạch Tông Ân nằm trong một khu rất yên tĩnh. Cả vùng đất xung quanh đều là khu dân cư xa hoa. Cách một con đường là các siêu thị lớn nằm sát nhau, năm ngoái mới xây thêm một toà thương trường cao cấp chuyên bán xa xỉ phẩm. Xa xa đã thấy được đèn đuốc sáng rực, ở quảng trường có rất nhiều người trẻ tuổi đang chụp ảnh sống ảo các thứ. Ven đường đỗ hàng loạt các siêu xe.

Tề Trừng dựa vào cái danh thùng cơm của mình mới có thể lết được đến đây. Chưa kịp cảm thán quang cảnh đẹp đẽ, cậu đã run cầm cập tiến vào bên trong tòa nhà cao cấp kia.

Cậu cần gấp lò sưởi…

Chờ ở trong đó một chút, Tề Trừng lại run rẩy rời đi lần thứ hai.

Một cái áo sơ mi mà tám ngàn năm.

Kính râm mười ngàn một trăm.

Quần áσ ɭóŧ nhung hai mươi ngàn mốt…

Ầy, xin lỗi, quấy rầy rồi.

___

Bạch Tông Ân cũng không biết nghĩ như thế nào, anh vẫn ngồi ở phòng khách chưa trở về phòng.

Nhìn ti vi nhưng cũng không biết trong ti vi đang nói cái gì.

Chú Quyền cầm ly nước ấm ngồi trên sofa xem ti vi, nói: “Nam chính này cũng thật ngốc, cô nữ chính kia vừa nhìn đã biết là yêu thích hắn vậy mà hắn cũng không nhận ra được.”

“Ừm.” Bạch Tông Ân đơn giản đáp lại.

Chú Quyền nở nụ cười, gì mà nam chính nữ chính, trên ti vi thả chính là tay xé quỷ!

Tiểu Trừng mới đi ra ngoài được nửa giờ rồi thì phải? Trước đây lúc Tề Trừng không ở đây, phòng khách hay TV cơ bản đều không được sử dụng qua. Ăn cơm xong thì ai về phòng nấy, nếu như Tiểu Tưởng có ở lại, cũng rất ít khi nào đến phòng khách xem ti vi.

Một nơi lớn như vậy lại lạnh như băng, căn bản không giống một gia đình.

Chú Quyền biết, Tông Ân cũng không xem nơi này là nhà.

Nhưng bây giờ cũng không giống như trước nữa.

Ting!

Điện thoại vang lên tiếng báo nhắc nhở có tin nhắn đến.

Bạch Tông Ân cầm lấy điện thoại di động được đặt trên bàn.

【Bạch tiên sinh thân mến, hôm nay chín giờ bốn mươi ba phút thẻ của ngài đã chi tiêu hai mươi tám nhân dân tệ. Đây là tin nhắn nhắc nhở mong ngài ấn phím một để xác nhận.】

Bảy phút sau.

【Bạch tiên sinh thân mến, hôm nay chín giờ năm mươi phút thẻ của đã chi tiêu ba mươi hai nhân dân tệ. Đây là tin nhắn nhắc nhở, mong ngài ấn phím một để xác nhận.】

Mười phút sau.

【… Chi tiêu năm mươi ba nhân dân tệ… 】

【… Chi tiêu tám mươi tám nhân dân tệ… 】

Tiếng báo tin nhắn vẫn đứt quãng ting ting từng hồi.

Bạch Tông Ân nhìn chăm chú vào tin nhắn trong điện thoại, Tề Trừng rốt cuộc mua những cái gì?

Tuy rằng biểu hiện trên mặt anh rất nhạt nhưng dù gì chú Quyền cũng đã chăm sóc Bạch Tông Ân nhiều năm, ông liền biết gương mặt kia có ý tứ gì…

_____

A a a a thật vui vẻ!!!

Hôm nay siêu siêu hạnh phúc!!!!

Tề Trừng vui sướng cầm trên tay một ly trà sữa caramel kem cheese năm phần ngọt.

Bây giờ cậu mới biết mua trà sữa còn có thể thêm topping!!!

Vì thế giá của chiếc ly trà sữa này tận hai mươi tám tệ!

Nếu là trước đây, Tề Trừng nghĩ cũng không dám nghĩ huống chi là mua một ly trà sữa mắc như vậy. Trước trường đại học khi ấy có rất nhiều cửa hàng trà sữa, một ly bảy, tám tệ, Tề Trừng còn kiên quyết không mua.

Trà sữa vạn tuế!

Muốn cái gì liền thêm cái đó!!

Một tay cậu cầm trà sữa, tay còn lại cầm đùi gà KFC gặm cắn.

Đùi gà vừa cay vừa nóng, bên ngoài là lớp vỏ vàng óng giòn rụm, một ngụm cắn xuống, nhai nhai nhai, thịt gà ngon ngọt ra nước.

Trên cánh tay treo lủng lẳng vài túi giấy, trên logo có dòng chữ【Chờ Bạn Ở Hiệu Sách】

Các người nghĩ rằng mấy ngày nay cá mắm chỉ biết ăn không ngồi rồi – Tiểu Tề Trừng cảm thấy quá nhàm chán vì thế quyết chí tự cường đi mua sách về học hành cho giỏi?

Sai!

Sai quá sai!

Thứ Tề Trừng mua chính là truyện manga!

Rất đắt.

Tận năm mươi ba tệ cơ.

Trước đây lúc lên cấp ba, trong lớp sẽ có một số học sinh lấy truyện manga ra xem, sau đó chia sẻ những câu truyện với bạn học. Nhưng Tề Trừng xưa nay đều rất chính trực, cũng chưa bao giờ liếc mắt nhìn một cái.

Bởi vì cậu sợ bị mê muội đến mất hết ý chí học tập, sợ nghiện rồi thì sẽ kéo thành tích học tập của mình đi xuống.

Mấy bạn học suốt ngày lên lớp chỉ biết đọc truyện kia, trong nhà họ đều có gia sư riêng đến dạy kèm. Tề Trừng tự mình biết mình, đầu cậu không phải tuyệt đỉnh thông minh, cũng không phải học bá học thần, hơn nữa cậu còn không có gia đình, cậu không thể vì ham muốn nhất thời mà bỏ bê tương lai sau này được.

Nhưng bây giờ, cậu có ông xã rồi!

Vui sướng!

Ông xã thật tốt.

Nguy rồi, cậu chỉ lo chính mình vui vẻ xài tiền mà không nghĩ đến điều gì khác. Có câu nói ‘Uống nước không quên người đào giếng’, thế nên Tề Trừng dừng lại bước chân, quyết định mua một món đồ đem về tặng cho ông xã.  

Cậu xoa xoa tay, đem hộp rỗng sau khi ăn hết gà rán vứt vào thùng rác. Tay vẫn cầm một cốc trà sữa, trực tiếp đi đến tòa nhà bán đồ cao cấp mà khi nãy cậu đã chạy ra khỏi.

Tề Trừng một thân đều là hàng hiệu, thế nên gặp được nhân viên đến niềm nở hướng dẫn cậu.

“Tiên sinh, ngài muốn mua món gì? Là để tặng người khác sao?”

“Tui tặng cho chồng tui.” Tề Trừng hút hút trà sữa, uống một ngụm đầy, phồng phồng má nhai. :)))

Nhân viên: “Ngài xem xem ví tiền có được không? Hay là dây lưng?”

Tề Trừng nhìn mấy món mà nhân viên đề cử, trợn tròn mắt: “Mắc quá đi.”

Nhân viên: “…” Cả người ngài đều là hàng hiệu, mua tặng ông xã món này thì lại mắc quá?

Thôi thì cô cũng hiểu được phần nào ý của thiếu niên trước mặt. Cô dùng đồ của LA MER, còn bạn trai thì dùng hàng taobao, cũng không khác nhau lắm.

“Vậy ngài thấy tất có được không? Còn đồ trang sức thì sao?”

Tề Trừng theo ánh mắt nhân viên nhìn lướt qua.

【Bạch tiên sinh thân mến, thẻ của ngài…tiêu phí chi ra 26,000 nhân dân tệ…】

Bạch Tông Ân liếc nhìn tin nhắn, sau đó hơi dựa lưng ra ghế phía sau.

Như vậy mới đúng.

Chú Quyền phát hiện Tông Ân xem xong tin nhắn, tâm tình như tốt hơn khá nhiều.

___

Cún con ham ăn vui sướng cả ngày Tiểu Tề Trừng tới rồi.

Uống hết một ly trà sữa, còn có gà rán, cậu như được bổ sung lại năng lượng, trên đường trở về đặc biệt nhanh, cũng không cảm thấy lạnh như lúc nãy nữa.

Tay cậu cầm túi giấy đựng những món đồ đã chọn mua, vui vui vẻ vẻ nhảy nhót ấn vang chuông cửa.

“Tiểu Trừng về rồi.”

Chú Quyền đứng lên mở cửa. “Quên mất chưa cập nhật vân tay cùng với mống mắt cho cậu ấy.”

Cũng không phải là quên hẳn. Lúc trước, hai người sau khi kết hôn, Tề Trừng cả ngày không ở nhà, đừng nói đến chuyện ngồi xuống tán gẫu cùng chú Quyền, cậu ta né tránh Bạch Tông Ân còn không kịp. Mật mã, vân tay, mống mắt trước cửa đều chưa thêm vào cho Tề Trừng.

Cửa mở, Tề Trừng cao hứng nhảy vào, “Chú Quyền, bánh ngọt của chú nè. Con không biết chú thích gì, trong cửa hàng họ đề cử cho con vài cái nên con đã mua thử. Nếu không ngon, chú Quyền phải nói cho con, lần sau sẽ không mua chỗ họ nữa luôn.”

Phòng khách vốn đang yên lặng vắng ngắt nhất thời náo nhiệt trở lên.

Như súng liên thanh vậy, rất ồn ào. Bạch Tông Ân xuất thần nghĩ.

“Được được, chú sẽ nếm thử, cám ơn Tiểu Trừng.”

Chú Quyền nhận lấy cái túi, đụng phải tay Tề Trừng, mới chú ý đến, nói. “Ôi chao, sao con lại mặc ít như vậy, tay đều lạnh như băng cả rồi, mau vào nhà cho ấm nhanh.”

“Các con thanh niên trẻ tuổi đều chỉ quan tâm đến thời trang, vẻ ngoài. Mùa đông lạnh như thế này mà còn mặc mỏng manh như thế, đến lúc già rồi mới biết đến hậu quả, khi ấy chỉ cần lạnh một chút liền bị viêm khớp rồi, con cũng không nên cảm thấy chú Quyền này nói nhiều.”

Tề Trừng cởi giày, cao hứng nói: “Không mà, không mà, con biết chú Quyền lo lắng cho con, con vui vẻ còn không kịp ấy chứ.”

“Tại sao con không mang tất? Chân đều bị lạnh đến đỏ bừng cả rồi.” Chú Quyền nhanh chóng đi lấy bình nước ấm để Tề Trừng sưởi ấm tay.

Tề Trừng tròn tròn mắt cười cong lên, lạch bạch chạy đến phòng khách.

Bạch Tông Ân ánh mắt nhẹ nhàng liếc nhìn hai chân Tề Trừng. Da thịt trắng nõn bị cóng đến hồng hồng, nhìn thấy rất rõ.

“Ngu ngốc không sợ lạnh.” Bạch Tông Ân nói.

Chú Quyền bê bình nước nóng tới đưa cho Tề Trừng. “Tiểu Trừng con đừng nghe Tông Ân nói bậy.”

“Tui sợ lạnh.” Cho nên tui mới không có ngu ngốc.

Tề Trừng đàng hoàng nói: “Tủ quần áo của tui không có quần áo dày. À đúng rồi, ông xã, tui có mua quà về tặng anh nè”

Cậu đem hộp trong túi giấy lấy ra, bé ngoan đưa bằng hai tay.

“Tiểu Trừng còn mua quà cho Tông Ân sao? Tông Ân, con mau mở ra nhìn đi.” Chú Quyền nói.

Bạch Tông Ân nhấp hạ môi mỏng, nhìn thấy đôi mắt đen láy lại chân thành kia của thiếu niên, nhẹ nhàng đưa tay cầm lấy.

Trên túi có một cái logo hàng hiệu, anh nghĩ đến cái tin nhắn ngắn kia, hai mươi sáu ngàn.

Là một hộp giấy, có ruy băng thắt thành nơ con bướm.

Tề Trừng so với tự mình mở quà còn phấn khích hơn, cậu ngồi xổm bên cạnh bàn trà, nói: “Tui cảm thấy nó rất dễ nhìn, cũng rất hữu dụng nữa.”

Hộp mở ra, là một cái khăn quàng cổ bằng len màu trắng gạo.

Ngoài ý muốn không có logo to bự như trước kia mà chỉ thêu ở một góc nhỏ trên khăn.

“Rất ấm áp đó. Tui thử một chút rồi, thật sự rất mềm mại luôn.” Tề Trừng trông chẳng khác gì đang chào hàng, muốn ông xã mang lên cổ để mình nhìn một chút.

Chú Quyền cũng khen “Tiểu Trừng thật sự có lòng. Màu sắc chiếc khăn này cũng rất đẹp, sạch sẽ sáng sủa.”

Tề Trừng vốn là muốn mua màu tối một chút, sẽ không bị làm dơ nhưng lại không hiểu thế nào mà lại chọn màu trắng gạo, cậu chỉ cảm thấy nó rất tốt.

Bây giờ nghe chú Quyền nói, Tề Trừng mới nhớ đến ông xã bị khiết phích, màu sắc sạch sẽ này càng đặc biệt phù hợp hơn nữa.

Cậu đúng là một tiểu lanh lợi mà.

Bạch Tông Ân đối với ánh mắt đắc ý của người nào đó, đem khăn quàng cổ trả về, nói: “Cám ơn.”

Cũng không có ý định mang thử.

Tề Trừng nho nhỏ thất vọng, ông xã không quàng khăn thử sao?…

“Khăn quàng cổ này vừa nhìn đứa thấy ấm áp. Tiểu Trừng trên đường trở về thấy lạnh như vậy sao không mua cho mình một cái?” Chú Quyền nói.

Khăn quàng cổ này tận hai mươi ngàn sáu nhân dân tệ lận đó, Tiểu Trừng cậu làm sao dám!

“Con có mua trà sữa trân châu với gà rán. Đúng rồi, còn có cả truyện manga nữa, chính là loại bán chạy nhất á.”

Bạch Tông Ân nhìn thấy Tề Trừng lúc nói chuyện ánh mắt đều toát lên vẻ đắc ý ‘Tui mua rất nhiều, chiếm được rất nhiều chỗ tốt’. Cậu bưng ly nước nóng thổi thổi, ngón tay lạnh cóng đến đỏ hồng bây giờ còn chưa hết.

“Chú Quyền, ngày mai ăn cháo.”

Vốn đang đắc ý vui vẻ các kiểu – Tề Trừng: !!!

Sấm sét giữa trời quang…

Tại sao tự nhiên lại muốn ăn cháo?!!?!

Bệnh của cậu đã khỏi hẳn rồi sao lại phải ăn cháo nữa?!???

Không muốn, không muốn, không được!!!

Tề Trừng đáng thương giương mắt cún con, gâu gâu nhìn về phía ông xã. Ông xã tại sao phải tàn nhẫn vô tình như vậy…

Tàn nhẫn vô tình – Bạch Tông Ân lạnh lùng nói: “Để cho thể chất của người nào đó chỉ mới ăn nhiều liền phát sốt. Ngày hôm nay còn mặc như vậy đi ra ngoài, ăn một tuần cháo cũng không có gì là không tốt.”

“Tui, tui, tui sẽ không bị cảm mạo đâu.”

Gương mặt ông xã vẫn không biểu tình…

Tề Trừng lập tức cầu cứu nhìn về phía chú Quyền “Trong nhà chẳng phải có thuốc chống cảm mạo sao? Tí nữa tui uống liền, sẽ không để bị cảm đâu. Thật đó.”

Đáng thương lại bất lực. Tui chỉ muốn ăn thịt thôi mà..

“Có, để chú lấy cho con. Tông Ân nói không sai, con vừa mới khỏi bệnh, lần sau phải chú ý mặc ấm vào rồi mới ra ngoài.” Chú Quyền bàn giao.

Tề Trừng bé ngoan gật đầu.

Bạch Tông Ân không nhìn đến ánh mắt đáng thương kia của Tề Trừng nữa, điều khiển xe lăn trở về phòng.

Cái khăn quàng cổ kia cũng mang đi, kể cả hộp.

Tề Trừng rất sợ sinh bệnh, cho nên cậu ngoan ngoãn uống thuốc, tắm nước nóng, mặc đồ ngủ tay dài rồi nằm lì trên giường xem truyện mới mua.

Vừa mở ra liền ngây ngẩn cả người.

Đây là sản phẩm có doanh số cao nhất của nhà sách, Tề Trừng nghe nhân viên nói đọc rất hay, vậy thì không sai được.

Cậu cũng chưa từng xem thử…

Kết quả ???

Truyện tranh thiếu nữ?!???

Aizz, mua cũng đã mua rồi, nếu không đọc thì thật là phí của.

Tề Trừng xoắn xuýt một giây, sau đó bắt đầu đọc.

Art rất đẹp, rất xịn xò.

Đáng đồng tiền bát gạo.

Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.

*”Bạn thân.”

Tề Trừng nhìn thấy tên người gọi, đỉnh đầu bốc lên một dấu chấm hỏi, là con gái sao?

(*từ gốc là ‘Khuê mật’ nên Tiểu Trừng tưởng đối phương là con gái á)

Cậu xuyên qua được mấy ngày, không phải là không có người gọi điện, nhắn tin, nhưng tất cả đều hiện lên tên của người gọi đến như tên Triệu Tam Thiếu lần trước. Ai gọi cho cậu cũng chỉ hỏi cậu ‘làm sao không đi chơi’, ‘xx quán bar mau tới đây’, ‘có hộp đêm mới khai trương có rất nhiều soái ca.’

Vừa nhìn liền biết toàn là bạn nhậu.

Tề Trừng biết đại khái, những người này cũng không phải coi nguyên chủ là bạn bè thật sự. Chỉ là đem nguyên chủ coi như công tử Bạc Liêu, một mặt cười nhạo hắn quê mùa, nhà giàu mới nổi, một mặt lại lừa gạt chỉ biết đào tiền của nguyên chủ.

Nguyên chủ rất thích được người khác nói câu ‘Đêm nay Tề thiếu gia trả tiền’ với hắn.

Yêu thích màu mè hoa lá hẹ, bạn bè đông đảo, được khen, thổi phồng như là đại gia.

Tề Trừng không thích, cậu rất chán ghét như thế. Sau lần từ chối Triệu Tam Thiếu, cậu lại thấy phiền những voice chat gọi cậu ra ngoài đi chơi. Đó mà là đi chơi gì chứ, là đi ra ngoài trả tiền cho bọn họ thì đúng hơn.

Tề Trừng trực tiếp đăng bài viết lên vòng bạn bè.

【không uống rượu, không disco, không đi bar, làm ơn đừng quấy rầy.】

Sau đó tin nhắn đến thì cậu trực tiếp xóa luôn.

Chuông điện thoại rốt cuộc cũng ngừng.

Nhưng một giây sau lại vang lên. Tề Trừng nghĩ một hồi liền bắt máy. Nếu như vẫn muốn để cậu đi tiêu tiền cho bọn họ thì phải nói rõ ràng một lần luôn vậy.

“Uây, gần đây cậu bị làm sao vậy? Weibo bị hack à?”

Một âm thanh nam tính vang lên dọa Tề Trừng nhảy dựng.

Cậu đem điện thoại ra nhìn một lần nữa, xác nhận đúng là danh xưng ‘bạn thân’.

“Nè nè, cậu có đang nghe máy không vậy? Nước hoa nhãn hiệu kia ra loại mới, có muốn đi mua xả láng một trận không? À, tôi nói với cậu cái này, tin tức mới nhất, đêm Giáng sinh Tưởng Chấp sẽ đi gặp Lilian kia, chúng ta đi gặp đánh tiện nhân đó một trận…”

Tề Trừng: … Cũng không phải muốn đánh người lắm.

Với cả cậu cũng không biết Lilian là ai…

Tề Trừng học theo bộ dáng trào phúng lại lãnh khốc vô tình của ông xã, chậm rãi mở miệng: ” Thẻ của tui bị khóa rồi.”

“… Hả? A!!!”

Trong điện thoại vang lên tiếng hét thất thanh, phút chốc, Tề Trừng còn tưởng đâu người bị khóa thẻ là đối phương ấy chứ.

Ok xác định xong, xóa người này đi!

Aizz, thật uổng cho ngày hôm nay Trừng Trừng có một chiếc thẻ đen vô hạn nhưng bên người lại không có người bạn nào…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN