Đáng Yêu Hơn Cả Đường - Chương 3: Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Đáng Yêu Hơn Cả Đường


Chương 3: Chương 3


Editor: Hạt Hướng Dương + Beta: Khiết Dĩ ThanhĐiện thoại trong túi bỗng rung lên, Thương Ôn Hứa khẽ “chậc” một tiếng, nghĩ thầm sao thằng nhóc Hàn Thành này lại nôn nóng như vậy chứ.
Anh lấy điện thoại ra, liền thấy hai chữ “Ông Thương” hiện trên màn hình —— là ba anh, anh nhẫn nại trượt nút trả lời.
Còn chưa đặt lên tai, trong ống nghe đã truyền đến giọng nói của ông Thương: “Ôn Hứa, tối hôm qua ba đã nói với con gái dì Trương tầng dưới hôm nay cũng về trường học, thì nhờ con lái xe đưa đi, con bé có tới tìm con không? ”
Thương Ôn Hứa khẽ nhíu mày, lực chú ý vẫn đặt trên người cô gái đang đi về phía mình, anh không để ý lắm mà trả lời: “Dạ, không có.


Đầu dây bên kia nghe xong liền nói: “Vậy con xuống lầu thuận tiện hỏi xem đứa nhỏ nhà dì Trương đã đi chưa, nếu chưa thì đi cùng con đến trường luôn.


“Tối hôm qua mẹ con còn liên tục nhắc nhở muốn con ở trường chăm sóc con bé nhiều hơn…”
Ông Thương còn chưa nói xong, đã bị Thương Ôn Hứa nhàn nhạt ngắt lời: “Cô ấy đi chưa con không biết nhưng con đã đến trường rồi.”
“Cái gì? Con nói lại lần nữa xem!” Đầu dây bên kia lập tức cao giọng.
“Cô ấy đã lên đại học rồi còn muốn người ta chăm sóc gì chứ? Nếu khả năng tự chăm sóc bản thân kém thì nên rèn luyện nhiều hơn.” Mẹ mình có chủ ý gì, anh làm con trai còn không thể không biết sao?
Thương Ôn Hứa phớt lờ sự kinh ngạc của ông Thương, tự mình nói.
Để anh chăm sóc một cô gái anh chưa từng nhìn thấy bao giờ?
Không có chuyện đó. 
Vĩnh viễn không có. 
Nếu anh thật sự đi chăm sóc cô ấy, vậy thì Thương Ôn Hứa anh sẽ theo họ của cô.
Hứa Dệt chầm chậm kéo vali đi về phía trước, nam sinh bên cạnh thấy cô không cần hỗ trợ liền đi sang một bên nói chuyện với cô.
Hứa Dệt âm thầm bĩu môi, nam sinh này sao lại giống như một cái loa vậy, lảm nhảm mãi không ngừng.
Miệng không thấy khô à?

Cô khẽ chớp chớp, đảo mắt, vô tình bị một bóng dáng cao lớn cách đó không xa hấp dẫn.
Người nọ đứng ở ven đường, dáng người cao ngất, giờ phút này khẩu trang bị anh kéo xuống cằm, hơi nghiêng đầu đang gọi điện thoại cho người khác.
Đó là người đi theo cô lên xe buýt.
Không đúng, anh đã đi trước cô một bước, hơn nữa lại đi về cổng Nam, nhìn dáng vẻ của anh chắc là cũng đang đi tới nơi đó.
Vậy là…..lúc nãy là cô hiểu lầm anh…..
Hứa Dệt câu có câu không nghĩ, nam sinh bên cạnh lại đột nhiên “Ai” một tiếng, nói với giọng điệu vui vẻ: “Ôn Hứa, cậu cũng vừa mới về trường học à? ”
Thương Ôn Hứa bên này vừa cúp điện thoại xong, nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu nhìn nơi phát ra giọng nói, cô gái đó đã kéo vali tới gần hơn.
Nhưng, anh nhíu mày, người đứng bên cạnh cô đang ngây ngô cười làm gì vậy?
Hai người họ vừa đi vừa nói chuyện rất vui à?
“Lão đại, Quốc Khánh có bay đi đâu chơi không?”
Nam sinh kia là bạn học của anh, phòng ký túc xá cũng ở kế bên phòng anh, bình thường quan hệ qua lại khá tốt.
Trong tầm mắt Thương Ôn Hứa, cô gái nhỏ càng ngày càng đến gần anh, anh nâng bước không chút để ý mà đón nhận, ngoài miệng thì trả lời bạn học: “Không đi đâu cả.


Đột nhiên, tầm mắt chuyển lên người Hứa Dệt, anh lấy cái thẻ ra: “Lúc cô ra cửa làm rơi.”
Chàng trai trước mặt có nước da trắng trẻo, lòng bàn tay hướng lên trên, xương cổ tay nối các ngón rõ ràng, mảnh khảnh, ngón trỏ và ngón giữa kẹp góc thẻ.
Hứa Dệt dừng chân, nhìn ảnh chụp và tên mình trên tấm thẻ, nhẹ nhàng “Ui” một tiếng, giơ tay nhận lấy: “Cảm ơn, em không biết là mình làm rơi thẻ.”
Cô còn theo bản năng sờ túi quần của mình.
“Không cần khách sáo.” Thương Ôn Hứa thu tay lại.
Cô vừa ra cửa làm rơi?
“Em đi…..” Lời này không biết có bao nhiêu ái muội.

Nam sinh bên cạnh thấy Thương Ôn Hứa và Hứa Dệt không xem ai ra gì, kinh ngạc che miệng, vẻ mặt hiện rõ ba từ “không thể tin”. 
Thương lão đại vậy mà lại có bạn gái!
Hơn nữa, hình như họ sống chung với nhau!
Nếu chuyện này là thật, thì hắn đứng ở đây không phải là đang làm bóng đèn à?
“Vậy… Lão đại, em đi trước.” Không quấy rầy hai vị ân ái nữa.
Ánh mắt nam sinh nhất thời trở nên ý vị thâm thường, trước khi đi còn âm thầm tự khen mình.
Đúng là có nhãn lực!
Hứa Dệt nhìn bóng lưng nam sinh đột nhiên chạy như điên kia, thầm nghĩ không phải hắn ta và người nhặt được thẻ tên của cô quen biết sao? Sao không quay lại trường cùng nhau chứ?
Đúng vào lúc này, “Chi Chi – Hứa Chi Chi —— cậu đừng sợ, bọn tớ đến cứu cậu! ”
Giọng nữ tràn đầy nội lực lướt qua đám đông từ từ lại gần, Hứa Dệt còn chưa kịp phản ứng, bạn cùng phòng của cô đã xông lên chắn trước người cô giang tay, trừng mắt: “Bọn cướp bây giờ cũng to gan thật chứ! Dám ngang nhiên cướp đồ của sinh viên?”
“Còn có hay không…..” Tĩnh Tĩnh vừa nói vừa ngẩng đầu lên, trong nháy mắt liền sửng sốt: “Luật…..pháp……”
Tuy rằng chàng trai trước mặt đang nhăn mày, nhưng dung mạo lại rất xuất chúng, bất cứ ai nhìn thấy cũng nhịn không được mà ngơ ngác.
Ảo ma Canada, Tây Ban Nha, Alibaba… hóa ra là một tên cướp đẹp trai ~ ~
Một người bạn cùng phòng khác vừa chạy đến bên cạnh các cô, chống eo thở hổn hển: “Tĩnh Tĩnh, cậu chạy nhanh quá.” Vừa thở dốc vừa nhìn Hứa Dệt, xem xô có bị khi dễ hay không: “Chi Chi, cậu không sao chứ?”
Hứa Dệt nhìn hai người bạn cùng phòng bảo vệ mình như gà con, cô hít sâu một hơi, cả người giống như bị sét đánh vội vàng kéo cánh tay hai người ra sau.
“Không có không có, anh ấy không phải…”
“Không có gì chứ, Chi Chi cậu đừng sợ, có bọn tớ ở đây, anh ta sẽ không làm gì cậu được đâu, nếu anh ta dám động thủ, tớ sẽ gọi cho cảnh sát liền!” Bạn cùng phòng Tiểu Bát giơ điện thoại lên cao, phía trên hiển thị số 110* mà chưa được gọi.
(*110: là số cảnh sát bên TQ.)
Cảnh tượng đột nhiên thay đổi, Thương Ôn Hứa sửng sốt, sau đó anh híp mắt lại, đuôi mắt dài và hẹp khẽ nhướng lên, ánh mắt lười biếng.
Tầm mắt của anh lướt qua hai nữ sinh trước mặt rồi nhìn lên đỉnh đầu Hứa Dệt, từ từ nói: “Cướp? Tội phạm?”

Hứa Dệt yên lặng cúi đầu xuống.
Lần này hiểu lầm lớn rồi…
Cô kéo hai người bạn cùng phòng lại, cẩn thận giải thích: “Anh ấy không phải là tên cướp, là lúc lên xe buýt tớ hiểu lầm người ta…..” Cô nói, giọng càng lúc càng nhỏ hơn.
Lúc nhìn thấy Thương Ôn Hứa ở trên xe, cô run rẩy gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng, chỉ là cô không biết bạn cùng phòng của mình, sau khi đọc tin nhắn lập tức vỗ bàn một cái, vội vàng thay đồ rời khỏi phòng ngủ chạy ra đón cô.
“Hả? Không phải cậu nói có người đàn ông mang theo một con dao trong người, vẫn luôn theo dõi cậu sao?” Nghe được lời này, anh khẽ quay đầu lại, trên đầu có vô số dấu chấm hỏi hiện lên. 
“Là….tớ nói sai.” Hứa Dệt khóc không ra nước mắt trả lời.
Hai người bạn cùng phòng lập tức như bị hóa đá, cảnh tượng này vô cùng lúng túng.
Cuối cùng, vẫn là Tiểu Bát phản ứng nhanh nhẹn, cô nhanh chóng dẹp điện thoại, đại diện Tĩnh Tĩnh và Hứa Dệt liên tục nói xin lỗi.

Không đợi Thương Ôn Hứa trả lời lại, một tay xách hai người bạn rời khỏi “hiện trường gây án” trong truyền thuyết.
Dao gọt trái cây……
Tên cướp…..
Thương Ôn Hứa nhìn bóng lưng Hứa Dệt bị kéo đi, quai hàm căng chặt, trong mắt hiện lên một tia hoang đường.
Anh liếm môi, hóa ra cô gái này xem anh là tên cướp?
Cái quái gì vậy, mạch não của cô gái nhỏ này thật kỳ lạ.
Thương Ôn Hứa lớn như vậy, đây là lần đầu tiên ở trước mặt mọi người bị coi là tên cướp, còn chỉ thẳng vào mũi mà mắng.
Mà thủ phạm lại là con dao gọt trái cây trong túi áo của anh lúc nãy.
Ánh mắt Thương Ôn Hứa bỗng dưng trở nên u ám, anh quay người bước đi, vừa cắn răng vừa đi về phía quảng trường bên cạnh.
Anh cảm thấy trước khi trở về ký túc xá cần phải đến một quán bar nhỏ uống trà chiều.
Anh không uống ba, bốn tiếng đồng hồ sẽ không trở về.
Hàn Thành lúc này đang ôm dưa hấu đứng trên ban công nhìn đám người đến đến đi đi ở dưới lầu, nhưng lại không nhìn thấy người mà mình trông mong – là vị lão đại cầm với dao gọt trái cây kia.
Hắn ta không thể không gửi tin nhắn cho người nọ, kết quả gửi liên tục mấy tin đều như đá chìm biển rộng, chẳng có chút tin tức nào. 
Hỏng rồi, lão đại sẽ không thật sự ngất xỉu giữa đường chứ?
Ngay khi Hàn Thành cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc nữa, thì nghĩ đến việc bổ dưa hấu bằng tay không, Trần Viễn một hơi leo lên sáu tầng lúc này đang thở hồng hộc mở cửa phòng ngủ 606 của bọn họ: “Lão Hàn, lão Vương, lão Trương, các cậu đoán xem trên đường trở về trường học tôi gặp ai?”

Trần Viễn chính là nam sinh vừa rồi bắt chuyện với Hứa Dệt, còn chào hỏi Thương Ôn Hứa.
Lão Vương và Lão Trương đang chơi game, không có thời gian để ý tới hắn ta, Hàn Thành thì ngồi trên ban công chờ người, khẽ ngước mắt, ngơ ngác nhìn ra cửa: “Nếu không phải Thương Ôn Hứa, lão đại của chúng ta, tôi sẽ không quan tâm.


“Aizz!” Trần Viễn vỗ tay một cái: “Cậu đoán đúng một nửa! ”
Nghe vậy, tay Hàn Thành ôm dưa hấu run lên thiếu chút nữa không là làm rớt trái dưa hấu, vẻ mặt hoảng sợ: “Gặp quỷ rồi à? Ở trên đường gặp một nửa Thương Ôn Hứa? ”
Nụ cười trên mặt Trần Nguyên liền cứng lại vì lời nói của Hàn Thành: “Cậu mới gặp quỷ ấy, một nửa tức là nửa kia của lão đại! Tôi không chỉ thấy lão đại mà còn gặp được bạn gái của cậu ấy!”
Không khí đột nhiên yên lặng, lão Vương và lão Trương vừa rồi còn đang gào thét kịch liệt, thì trong nháy mắt cũng yên lặng. 
Lão đại có bạn gái?
“Cơm có thể ăn bừa nhưng lời không thể nói bừa, Thương Ôn Hứa có bạn gái khi nào?” Hàn Thành ngẩn người: “Cái này so với nhìn thấy một nửa lão đại trên đường còn đáng sợ hơn.”
“Tôi thực sự nhìn thấy mà!” Vẻ mặt Trần Viễn nghiêm túc.
Ba người khác trong phòng ngủ, nhìn người bình thường hi hi ha ha không ngừng, đột nhiên đứng đắn hẳn lên.
……
Vẫn chưa quen lắm….
“Dẹp, làm sao có chuyện này được.”
Hàn Thành phất phất tay ghé vào ban công tìm lão đại, lão Vương cùng lão Trương xoay người tiếp tục tham gia chiến đội tiến hành chém giết.
Thấy bọn họ không tin, Trần Viễn hít sâu một hơi, chống tay lên cửa hét lớn một tiếng, cố gắng tìm kiếm cảm giác tồn tại của anh ta: “Thật đấy! Tôi nhìn Thương Ôn Hứa, lấy một cái thẻ đưa cho bạn gái của mình.”
“Lại còn liếc mắt đưa tình, rồi nói là, lúc cô ấy đi ra cửa làm rơi!”
“Đi ra cửa! Ra cửa đó!!! Đây đã là cùng sống chung không phải là bạn gái thì là gì???”
**************
Tác giả có điều muốn nói: 
Thương lão đại nghiêm túc bày tỏ: Câu này không có vấn đề gì, là “khi cô ra khỏi cửa (thang máy) bị rơi “, tôi nói có gì sai sao.
Trần Viễn: (Phục sát đất) Ngài nói thêm hai chữ sẽ chết sao?.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN