Đang ăn trưa ở căn tin cùng đám Trân Châu, Hàm Hi Họa lơ đãng nhìn màn hình tivi đặt trên tường trước mắt.
Trên màn hình là một nữ minh tinh, một tay cô ôm bó hoa hồng rực rỡ vào trong ngực, tay còn lại cầm một cái tượng người bằng đồng.
Khuôn mặt nữ minh tinh vô cùng xinh đẹp, sự tự tin, rực rỡ và đầy uy quyền của cô ấy khiến Hàm Hi Họa thất thần nhìn ngắm đến không rời mắt.
Có thể đó là tất cả những gì cô không có.
Nói đúng hơn tự tin, uy quyền và hào quang từ người cô ấy là những gì Hàm Hi Họa muốn có.
Mãi đến lúc Đỗ Thắm lay lay tay, cô mới giật mình.
“Có phải cậu cũng mê chị ấy không?” Đỗ Thắm chớp mắt hỏi.
Hàm Hi Họa không trả lời cái câu đó mà hỏi ngược lại.
“Đó là ai?” Mặc dù biết là minh tinh nổi tiếng nhưng với cái tiểu sử không màn gì đến showbiz của cô thì cho dù sao hạng A cũng không lọt vào tai cô nổi.
Ba người bạn trố mắt lườm Hàm Hi Họa, mặt mày đều bày ra vẻ không thể tin được.
Trân Châu lắc lắc đầu bĩu môi.
“Họa Họa à, cậu đúng là người siêu lạc hậu.
Đến cả tam kim ảnh hậu, nữ diễn viên từng đoạt giải Oscar cho hạng mục nữ diễn viên chính… omg…” Cô nàng gào thét.
“Thế mà cậu không biết?”
Hàm Hi Họa mơ hồ theo lời của Trân Châu, dù không theo dõi những người nổi tiếng nhưng về ảnh hậu hay giải thưởng Oscar đương nhiên cô biết.
Oscar… cô rõ hơn ai hết người có thể đạt được giải thưởng này phải tài giỏi và xuất sắc ra sao.
Cảm thấy bản thân đúng là có hơi tối cổ thật, cô ho ho hai cái.
“Tớ thật sự không để ý showbiz.”
Sau đó cô được ba cô bạn thay phiên nhau bổ túc những thông tin về nữ minh tinh này.
Cũng như một vài tin tức nổi bật dạo gần đây của showbiz.
Cô vừa nghe vừa gật gù, lại cảm thấy vô cùng hứng thú.
Biết là showbiz phức tạp nhưng không nghĩ tới lại phức tạp đến vậy.
Sự việc này cứ vậy đi vào trong đầu Hàm Hi Họa.
Đêm đó nằm trên giường không như bình thường sẽ ôm chăn đợi Nam Lãnh về mà tâm trí cứ bay bổng đến hình ảnh của người phụ nữ đầy ánh hào quang kia.
Nghĩ nghĩ Hàm Hi Họa ngồi bật dậy lần đầu tiên lên weibo tra tìm cái tên của một diễn viên.
Dùng nửa tiếng đồng hồ để đọc những gì liên quan đến ảnh hậu Mạnh Uyển.
Càng đọc càng phải mở mang tầm mắt và từ lúc nào sự ngưỡng mộ không thể giấu nổi hiện lên trong cặp mắt to tròn của cô.
Rồi tâm trí lại vô ý hoặc như có thứ gì đó dẫn dắt cô nhớ lại lời nói của Trân Châu trước đây.
“Họa Họa, cậu chưa từng nghĩ sẽ vào showbiz sao?”
“Thật quá lãng phí cái nhan sắc chim sa cá lặn này mà.”
Trái tim cô trong lúc ấy bỗng đập nhanh hơn, dường như cô đã tìm thấy được con đường dành cho mình.
Con đường ấy chắc chắn sẽ đầy gian truân, gập ghềnh nhưng chưa bao giờ cô cảm nhận được rằng mình cũng có ước muốn và tham vọng như hiện tại.
Đến cả tiếng xe của Nam Lãnh dưới nhà cô cũng không phát hiện, mãi đến khi Nam Lãnh mở cửa bước vào, cô mới thoát khỏi những suy nghĩ, mơ ước của mình.
“Còn chưa ngủ sao?” Anh nhìn đồng hồ đã mười một giờ rồi, cô nhóc này…
Bỗng cô nhảy xuống giường chạy nhào vào lòng anh.
“Ông xã.”
Một tiếng gọi ngọt ngào này còn cả hành động làm nũng của cô khiến Nam Lãnh mềm cả người.
Anh cười cúi đầu nhìn cô nhóc trong ngực mình.
Bàn tay ôm lấy eo nhỏ của cô dịu dàng lên tiếng.
“Sao vậy? Nhớ anh à?”
“Vâng.” Vừa dứt lời người đàn ông liền ôm mông cô nâng lên.
Cả người Hàm Hi Họa treo trên người anh quấn chặt.
Nam Lãnh đi dần tới giường rồi ngồi dựa vào đầu giường, sau đó giữ cằm người con gái hôn xuống.
Bàn tay đỡ lấy ngực cô xoa dịu một hồi lâu.
Nghe tiếng rên rỉ nho nhỏ của cô, Nam Lãnh không còn nghĩ tới việc tắm rửa nữa mà làm cô luôn.
Căn phòng trong chốc lát chỉ còn những âm thanh mờ ám và mị hoặc.
Kết thúc một trận day dưa nóng bỏng Nam Lãnh bế Hàm Hi Họa vào trong phòng tắm.
Khi đã trở lại giường Hàm Hi Họa lật người nằm sấp trên người anh, khăn tắm cuốn quanh người vì hành động này của cô khiến khe rãnh trước mắt Nam Lãnh thêm dụ hoặc và quyến rũ.
.
||||| Truyện đề cử: Cuồng Luyến Chi Ái 3: Nghiệt Duyên |||||
Anh xoa xoa eo nhỏ của cô.
“Có chuyện muốn nói với anh à?” Nói rồi anh vừa ngồi dậy vừa ôm người cô theo.
Mắt liếc cô hai giây, sau đó chuyển sang hộp thuốc lá trên bàn cạnh giường.
“Châm lửa cho anh.” Kẹp điếu thuốc vào miệng, anh hấc cằm với cô nhóc đang nằm trong ngực mình nhìn anh đến say mê.
Hàm Hi Họa chớp chớp mắt, hơi nâng người cầm lấy quẹt lửa châm cho anh.
Thật sự đẹp trai đến chết người mà.
Nam Lãnh hút một hơi rồi phả ra làn khói mơ hồ, qua làn khói mông lung ấy anh nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm còn hơi đỏ của người con gái càng thêm mị hoặc.
Anh híp mắt cắn môi cô một cái.
“Sao không nói?”
Mím môi một lúc cuối cùng Hàm Hi Họa hít sâu, hai tay đặt trên ngực trần của người đàn ông.
Cô khẽ vuốt ve.
“Em muốn làm diễn viên.” Giọng nói khá nhỏ nhưng đầy sự quyết đoán, không chút do dự.
Nam Lãnh hơi ngạc nhiên, anh chưa từng nghĩ cô nhóc của mình càng có sở thích này.
Xưa nay có thấy cô theo dõi showbiz gì đâu, hiện tại lại muốn làm diễn viên.
Anh đặt một bàn tay lên đùi nhỏ của cô nắn bóp.
“Sao lại muốn làm diễn viên?” Anh đã lăn lộn nhiều trên thương trường, trong giới showbiz cũng không phải không biết gì.
Thế giới showbiz cực kỳ phức tạp và đen tối, anh thật sự không muốn cô dấn thân vào thế giới hỗn tạp đó.
Nhưng từ ánh mắt kiên định của cô, anh biết cô không phải chơi đùa mà rất nghiêm túc.
Trước hết vẫn xem lý do cô đưa ra là gì đã rồi mới có thể suy tính lại.
Hàm Hi Họa bặm môi, cặp mắt long lanh nhìn ngắm khuôn mặt của anh.
Cô cũng không biết nên đáp thế nào vì chẳng có một lý do nào rõ ràng cả.
Nhưng để thuyết phục người đàn ông này đồng ý cô vẫn nên đem toàn bộ chuyện hôm nay nói rõ.
Ít nhiều anh có thể từ đó mà suy luận ra, cô cũng không cần phải phân tích thêm gì nhiều.
Trong lúc cô kể chuyện, ánh mắt khi nói đến những từ tự tin, hào quang vô cùng lấp lánh.
Đó là ánh mắt anh chưa từng thấy bao giờ ở cô, nó rực rỡ và đầy khao khát khiến Nam Lãnh không sao rời mắt được.
Tay anh không ý thức lại đi vào vạt khăn tắm của cô khẽ bóp nhẹ mông cô.
Hàm Hi Họa bị bàn tay của anh quấy nhiễu, cô hơi nâng mông một chút.
Sau vài phút cũng tóm gọn mọi chuyện cho anh nghe.
Cô hơi thấp thỏm quan sát người đàn ông trước mắt, dù biết anh sẽ không ủng hộ nhưng cô vẫn muốn liều một lần.
Trải qua hai kiếp cô mới tìm được cho mình một ước mơ thực thụ, cô không muốn bỏ qua càng không thể bỏ lỡ.
Nam Lãnh rút tay khỏi người cô, chỉnh người ngồi lại một chút, lại rít một hơi thuốc lá.
“Em chắc chắn chứ?” Nam Lãnh hỏi.
Hàm Hi Họa dứt khoát gật đầu dạ.
“Em chắc chắn.”
Dù đã biết câu trả lời nhưng vẫn bị dáng vẻ nghiêm túc và khẳng định chắc nịch này của cô làm kinh ngạc.
Anh yêu cô, anh càng muốn cô sống vui vẻ, làm những điều cô đam mê.
Mà thực tế anh không sao nói không với cô được.
Anh biết chính mình cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên nhưng cô cũng không bao giờ vì điều ấy mà làm càng với anh.
Luôn nghe lời và hỏi ý kiến của anh trước khi làm một điều gì đó.
Anh rõ bản thân không thể nào ép cô dừng suy nghĩ chuyện vào showbiz được.
Anh cũng không nỡ ngăn cản cô.
Thờ dài một hơi, Nam Lãnh vuốt ve nhìn say đắm khuôn mặt đang căng thẳng của vợ mình.
Anh chỉ sợ khuôn mặt này sẽ khiến showbiz sắp tới đảo lộn một phen mất thôi.
Mặc dù rất muốn giấu cô ở nhà không cho một ai chiêm ngưỡng nhưng anh lại bất lực không còn cách nào.
Cuối cùng anh ôm eo cô mút môi trên của cô một cái.
Giọng nói cưng chiều xen lẫn bất lực.
“Tùy em.”
Không đợi Hàm Hi Họa có phản ứng gì, anh liền giật phăng cái khăn tắm lỏng lẻo trên người cô vứt đi, lưỡi đi sâu vào trong miệng cô hôn mút.
Tay bóp ngực cô không ngừng nghĩ.
Lại một trận mây mưa đến trời đất quay cuồng.
Nửa đêm Hàm Hi Họa mơ mơ hồ hồ trong ngực người đàn ông thì thầm.
“Cảm ơn ông xã.”
Nam Lãnh siết chặt cô vào người, anh cong môi thở dài.
“Ai bảo anh yêu em vậy chứ.”
Không phải muốn vào showbiz là có thể vào liền.
Hàm Hi Họa đã nói với Nam Lãnh cô muốn tự mình dùng thực lực mà không phải dựa vào thế lực của anh.
Anh đương nhiên không thể phản kháng, anh chỉ có mấy điều kiện nho nhỏ.
Trong đó không được đóng cảnh hôn, cảnh giường chiếu.
Nếu bộ phim có mấy cảnh ấy thì buộc phải có người đóng thế.
Hàm Hi Họa khi đó chỉ có thể xụ mặt lườm anh, làm diễn viên mà không đóng cảnh hôn thì ai sẽ mời cô đóng chứ hả.
Dù đã nói đến lưỡi cũng muốn gãy luôn rồi nhưng ông chồng thích ăn giấm của cô vẫn không thay đổi ý kiến.
Cô bất lực chỉ có thể chiến tranh lạnh với anh.
Đã hai ngày rồi mà cô nhóc kia còn giận, Nam Lãnh chưa khi nào rơi vào trường hợp khó giải quyết như vậy.
Bảo anh làm sao có thể nhìn người đàn ông khác hôn vợ mình trước bàn dân thiên hạ chứ hả.
Ôm nhau đã là giới hạn cuối cùng của anh rồi, nhưng cứ thế này mà hờn giận với cô cũng không ổn.
Anh đau đầu nhéo mi tâm.
Về tới nhà, đẩy cửa phòng chẳng thấy hình bóng bé nhỏ ở trên giường như mọi khi, tâm tình càng thêm bực bội.
Anh vứt áo vest lên giường, tắm rửa xong cũng không sấy tóc mà lên thẳng tầng ba.
Đẩy cửa đi vào, bước nhẹ đến bên giường rồi không do dự nằm xuống ôm cô nhóc vào lòng.
“Họa Họa.”
Không có âm thanh đáp lại, chỉ có hơi thở nhè nhẹ thơm tho của cô.
“Vợ.” Anh cố ý ghé sát tai cô nỉ non.
Vẫn không có tiếng động ngoại trừ thân thể mềm mại trong lòng hơi cứng đờ hai giây sau đó lại trở lại bình thường.
Nam Lãnh cười cười rồi xoay người cô lại, anh giữ gáy cô hôn cuồng nhiệt mặc cho cô giãy giụa cũng vô ích.
“Ưm… em…” Vừa mới hé miệng đã bị lưỡi anh cuốn chặt đến không kẽ hở.
Cuối cùng dưới sự quấy nhiễu nhiệt tình của Nam Lãnh, Hàm Hi Họa cũng nhũn cả người hùa theo anh làm chuyện người lớn.
Anh đẩy mạnh vài cái thấy cô nhíu mày nhưng anh không những không giảm tốc độ mà càng dùng lực mạnh hơn.
Hai cẳng chân mảnh khảnh, mềm yếu của cô được anh nâng cao đặt lên hai bả vai.
Sau đó từng trận sóng mạnh mẽ dồn dập ập vào.
“A…” Hàm Hi Họa không kìm được hét lên.
Nam Lãnh thở hổn hển rồi nằm rạp lên người cô.
“Đến lúc quay phim rồi tính tiếp.” Đây coi như là anh đã thỏa hiệp với cô rồi, nếu cô còn mè nheo, giận hờn thêm nữa chắc chắn người đàn ông này sẽ đổi ý không cho cô làm diễn viên nữa.
Hàm Hi Họa cười khúc khích rồi cắn lên điểm đỏ sậm trên ngực anh một ngụm.
“Vâng.”.