Tới nơi đã mười giờ kém mười phút.
Có vẻ như Hàm Hi Họa là người tới muộn nhất.
Lý Kỳ đã chờ sẵn ở trước, vốn còn đang lo lắng giờ này rồi Hàm Hi Họa còn chưa tới, sợ cô xảy ra chuyện gì, đang định gọi điện thì bóng hình xinh đẹp đã xuất hiện trong tầm mắt.
Chị thở một hơi đợi cô lại gần mới quan sát từ trên xuống dưới.
Trong phòng chờ có khoảng năm người khác, Hàm Hi Họa hơi kinh ngạc khi Hàm Mộc Tâm cũng casting.
Mà cũng đúng, địa vị hiện tại của cô ta trong giới giải trí không cao lắm, kiếp trước cũng qua mấy năm nữa cô ta mới thành sao hạng A.
Rực rỡ và sáng chói đến vậy.
Thu lại những suy nghĩ viển vông Hàm Hi Họa chỉ lướt qua cô ta hai giây rồi ngồi xuống ghế.
Có lẽ Hàm Mộc Tâm đã được quản lý nhắc nhở nên không dám đối chọi trực tiếp với Hàm Hi Họa, hôm nay cô ta vô cùng ngoan ngoãn không đâm chọc cô.
Mà Hàm Hi Họa cũng nhờ vậy mà thấy thoải mái hơn, chỉ cần cô ta biết thân biết phận đừng chạm tới cuộc sống của cô thì cô cũng sẽ không rảnh đâu đụng chạm tới cô ta.
Dù trong công việc, gia đình hay tình yêu.
Đây là buổi casting kín nên người bên ngoài không nhìn thấy được bên trong diễn ra chuyện gì hay cách thức casting như thế nào.
Rất nhanh đã đến Hàm Hi Họa, cô không trang điểm như những người khác, chỉ bôi chút son dưỡng lên môi để sắc mặt tươi tắn hơn thôi.
Lúc đi ngang qua Hàm Mộc Tâm, cô ta hừ một tiếng.
Hàm Hi Họa lạnh mặt chẳng thèm cho cô ta ánh mắt nào.
“Xin chào.
Tôi là Hàm Hi Họa, hai mươi tuổi.”
Có ba người đại diện, vị chính giữa Hàm Hi Họa nhận ra.
Ông chính là người sáng lập kiêm tổng giám đốc của Ladidé – Đinh Hồng Quân.
Dù đã nhìn thấy ông qua hình ảnh nhưng gặp mặt trực tiếp mới càng thấy rõ được sự tinh anh và vương giả trên người ông.
Ông thật sự rất hợp với chức danh người sáng lập của Ladidé chỉ với cái tên đó thôi cũng khiến ta cảm nhận được một sự cao quý, sang trọng.
Đinh Hồng Quân mỉm cười, ông quan sát Hàm Hi Họa thật kỹ, ánh mắt ấy không khiến Hàm Hi Họa khó chịu, tuy rất trực tiếp nhưng vẫn mang một sự tôn trọng và không chút trần tục, ông là đang thưởng thức vẻ đẹp tiềm ẩn của cô qua đôi mắt nhìn thấu lòng người và bởi một tâm hồn sạch sẽ, cao quý tựa như những nhiệt huyết, máu, mồ hôi và cả nước mắt ông đã dành cho Ladidé.
Sau mười giây ông vẫn không dời mắt khỏi Hàm Hi Họa chỉ là phần thưởng thức nhan sắc của cô đã chấm dứt, ông lại nở một nụ cười lịch sự.
“Cô Hàm biết đàn Cello không?”
Trong cặp mắt của cô ánh lên tia ngạc nhiên sau đó cô gật đầu khiêm tốn đáp.
“Tôi có biết qua một chút ạ.”
Ông không hỏi cô bất cứ một câu nào liên quan đến Ladidé hay suy nghĩ của cô về Ladidé chỉ nhẹ giọng bảo cô có thể kéo một bản Cello không.
Hàm Hi Họa đương nhiên không từ chối, bởi vì cô biết Cello, trong trường hợp không biết chơi đàn cô sẽ thành thật khai báo nhưng lần này xem ra ông trời đối với cô thật không tệ.
Nhân viên đạo cụ đưa lên một cây đàn Cello màu nâu điển hình.
Có thể nói đây là loại nhạc cụ cô yêu thích nhất cũng đam mê nhất, tiếc rằng kiếp trước sau khi gả cho Nam Lãnh bởi vì tâm trạng ngày càng sa sút mà cô dần bỏ bê Cello, cho đến khi ly hôn với anh cô hoàn toàn không chạm tới nó nữa.
Nhưng cô chưa từng quên, tại thời khắc này một lần nữa chạm từng ngón tay vào nó, đã hai kiếp người cô mới tìm về sở thích của bản thân.
Vốn tưởng rằng nó đã trở thành dĩ vãng vậy mà hiện tại cô lại đang hồi sinh nó.
Cô đàn bản “Cello concerto no 2 in d major của Haydn”, một trong những bản cô thích nhất và cũng nhớ cách đàn lâu nhất, thậm chí là không bao giờ quên.
Sợ bỏ đàn đã lâu sẽ xảy ra nhiều lỗi nhưng không ngờ sự kết nối giữa cô và Cello lại lớn đến vậy, khoảng thời gian dài đằng đẵng đó đều trở nên không là gì cả khi cô hòa cùng với nó.
Tay đã ngừng nhưng âm thanh của tiếng đàn vẫn còn dư âm văng vẳng trong căn phòng kín.
Khoảng mười giây sau Đinh Hồng Quân bỗng vỗ tay vài cái kéo suy nghĩ của mọi người trở về thực tại.
Hình ảnh cô gái khoác một chiếc váy màu tím nhạt đơn giản ngồi trên ghế dựa, hai chân tách ra ôm lấy cây đàn Cello màu nâu.
Khuôn mặt cô gái mộc mạc, không chút son phấn.
Từng ngón tay thon mảnh gãy trên dây đàn tấu thành bản nhạc tuyệt mỹ, tại thời khắc đó đôi mắt của cô, thân thể của cô và cả tâm hồn cô đều chỉ dành cho bản nhạc của Haydn.
Không có nhiều lời tán dương Đinh Hồng Lâu chỉ mỉm cười ôn hòa với cô.
“Tôi muốn hỏi cô Hàm một câu…”
Hàm Hi Họa gật đầu cô cũng khẽ cười với ông chờ ông đưa ra câu hỏi.
“Cô có thể gói gọn Ladidé của chúng tôi trong mắt cô bằng một câu?”
Một đề bài không hề dễ dàng để giải đáp.
Hàm Hi Họa mím môi nhìn sâu vào mắt của ông, rồi cô đảo một vòng nhìn thấy cặp cánh thiên thần trên tường.
Cô tưởng tượng một cô gái là người bình thường khi gãy nhẹ những ngón tay trên dây đàn Cello, âm thanh ấy cất lên dần dần đằng sau lưng cô gái xuất hiện một cặp cánh thiên thần màu trắng, sau đó cả đàn và người cùng bay lên không trung.
Trong đầu Hàm Hi Họa ngay lúc ấy bỗng hiện lên một đáp án.
Cô nói.
“Âm thanh của trần thế là một bản hợp xướng đầy mê hoặc chốn thiên đường.”
Trước khi rời đi Đinh Hồng Quân đã gọi cô lại.
Ông đứng dậy ra khỏi ghế ngồi đến trước mặt cô, vô cùng trịnh trọng đưa tay phải ra.
“Đã nhiều năm qua tôi chưa gặp một người phụ nữ nào đặc biệt như cô.”
Hàm Hi Họa mất hai giây mới đè ép được sự kích động trong lòng, cô cắn môi một cái mỉm cười bắt lại tay ông ấy.
“Cảm ơn sự coi trọng của ông.”
Trên đường về công ty Lý Kỳ hỏi thăm cô đủ điều, sau khi nghe câu trả lời của Hàm Hi Họa, Lý Kỳ đặc biệt cao hứng.
“Chị nghĩ chín mươi phần trăm quảng cáo này thuộc về em rồi.”
Trước sự tự tin của Lý Kỳ, Hàm Hi Họa cũng không nói gì, vì chính cô cũng cho rằng như vậy.
Nếu không xảy ra trục trặc gì đằng sau thì cô đã nắm chắc phần thắng.
“Em nên tham khảo vài kịch bản đi, bộ phim kia cũng sắp quay xong rồi.” Vào phòng làm việc Lý Kỳ rót cho Hàm Hi Họa cốc nước.
Lại lục trong hộc tủ lấy ra một tập tài liệu.
“Chị thu hoạch được cho em ba bộ sắp quay, có hai bộ cổ trang, một bộ hiện đại.” Thấy Hàm Hi Họa sáng mắt giở từng trang kịch bản xem, chị phân tích.
“Thường thì diễn viên mới vào nghề như em nên tạo được chút tiếng tăm trước, mà muốn nổi lên nhanh chóng chỉ có hai phương án: Một là đóng dạng phim thần tượng hoặc đại loại như mấy bộ thanh xuân vườn trường.
Hai là phim cổ trang.” Chị dừng lại quơ lấy cây bút chì trong hộp đựng.
“Chị mượn kịch bản.”
Hàm Hi Họa đưa kịch bản trong tay cho Lý Ký rất nghiêm túc lắng nghe chỉ dẫn của chị.
Chị chỉ vào kịch bản một bộ cổ trang.
“Trong ba kịch bản bộ này là tốt nhất, đương nhiên đó là quan điểm của chị.
Vẫn là xem em có xúc cảm với bộ nào nữa cơ.”
“Em sẽ diễn vai gì trong hai bộ cổ trang này?” Hàm Hi Họa không tính chọn bộ hiện đại máu chó còn lại.
Một phần vì cô thích trang phục cổ trang.
Nhìn cứ thướt tha, yểu điệu làm sao ấy, nói chung rất có tính quyến rũ.
Có lẽ là thói quen, Lý Kỳ gạch dưới tên nhân vật trên kịch bản.
“Bộ Thiên hạ em sẽ casting vào vai nữ phụ.” Chị lại lật giở tài liệu một lúc rồi dừng lại ở kịch bản “Hoa Yêu”.
“Bộ này đang cast vai nữ phụ số hai, nhưng Hoa Yêu là phim đại nữ chủ, tức là nhân vật của em theo vai vế thì xếp thứ ba.”
Chị suy tư một lúc.
“Tài nguyên này khá ổn đối với người mới như em nhưng chị vẫn khuyên em nên chọn Thiên hạ.
Đó là phim nam chủ, ngoài nữ chính ra thì em cũng có nhiều đất diễn và cũng chiếm spotlight hơn so với Hoa Yêu.
Một phần nữa nữ chính của Hoa Yêu là tiểu hoa đang có lưu lượng cao hiện nay Lưu Tây Tử.
Mặc dù diễn xuất không tốt lắm nhưng có hậu thuẫn sau lưng lớn nên tài nguyên cũng ồ ạt tìm đến.”
“Để em về đọc qua kịch bản hai bộ này rồi sẽ trả lời chị.” Hàm Hi Họa chỉ mới xen sơ qua nên chưa nắm được nội dung từng bộ, cô không thể tùy tiện nghe theo toàn bộ ý kiện từ Lý Kỳ dù rõ chị ấy chỉ có ý tốt giúp cô thành danh.
Lý Kỳ gật đầu.
“Em cứ tìm hiểu kỹ đi.” Trước giờ chị luôn tôn trọng ý kiến của nghệ sĩ dưới trướng mình.
Đôi khi suy nghĩ của chị là vậy nhưng nghệ sĩ lại nghĩ khác thì sao, mỗi người có cách nhìn nhận vấn đề khác nhận, biết đâu lựa chọn của bọn họ lại mang đến hiệu quả tốt hơn so với ý kiến ban đầu chị đưa ra cũng có thể..