Bình thường Lâm Dữ Hạc rất ít khi đăng những bài viết có liên quan tới thông tin cá nhân của mình trên những nền tảng này, lần này là ngoại lệ hiếm có, nhưng vừa có là trực tiếp phát tin dữ, khiến tất cả fans của cậu đều ngơ ngác.
(Đệt, đệt, thật sự gả đi rồi sao?!)
(Đây là đang công khai sao? Chúc Mộc Mộc hạnh phúc!)
(Tui biết ngay mà, trai đẹp giờ yêu nhau hết cả rồi [khóc ròng])
Khu bình luận liên tục cập nhật, không bao lâu đã vượt qua con số 1000, có thể thấy độ hot rất cao.
Phần lớn trong phần bình luận đều là những lời chúc phúc trong kinh ngạc, còn có một số lại là những tiếng la hét mang ý nghĩa khác.
(Đệt, “anh nhà”, cũng biết chơi quá đi mà! )
(Các bác chỉ nhìn thấy hai bàn tay đang nắm chặt, nhưng không biết chúng đã khóa chặt với nhau.
Iem có thể làm chứng, iem chính là cái khóa đó)
(Còn có xưng hô nào kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn “anh nhà” không! Không có!!)
(Kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn…!ba?)
(? Có phải vừa rồi có bánh xe nghiền qua mặt em không các bác??)
Khu bình luận càng ngày càng náo nhiệt, chủ yếu đều là những từ ngữ có thiện ý.
Không thấy mấy người quá khác biệt, Lâm Dữ Hạc xem một lúc rồi dừng lại.
Bên phía công việc có Cảnh Chi xử lý, Lâm Dữ Hạc không có nhiều việc, cậu đăng video lên là xong.
Sau khi dọn dẹp sơ qua một chút, cậu cùng Lục Nan ra ngoài đi dạo.
Mùa đông ở Tứ Xuyên ấm áp hơn nhiều so với Yến Thành, buổi tối ra ngoài đi dạo cũng sẽ không quá lạnh.
Lâm Dữ Hạc và Lục Nan đi dọc theo dòng sông bên cạnh thị trấn Bạch Khê, vì đang là dịp Tết, trên các cành cây bên bờ sông treo đầy những bóng đèn nhỏ lấp lánh, lộng lẫy như dải ngân hà, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới.
Mặt nước trong veo phản chiếu ánh đèn đường hai bên bờ, những chiếc đèn lồng đung đưa rực rỡ soi bóng xuống mặt nước, khiến cho trên sông cũng cực kỳ náo nhiệt.
Người tới đi dạo cạnh bờ sông thả hoa đăng rất nhiều, Lâm Dữ Hạc và Lục Nan sóng vai nhau chậm rãi hòa cùng vào trong dòng người.
Trước khi ra ngoài Lục Nan đã choàng khăn quàng cổ cho Lâm Dữ Hạc, thuận thế nắm lấy bàn tay cậu.
Có thể là đã quên buông ra, hai người nắm tay nhau suốt cả chặng đường.
Dòng người đông đúc không ngừng xô đẩy, nhưng hai người lại sóng vai bên nhau rất lâu, đôi bàn tay đan xen mãi không rời.
Có điều chờ đến khi hai người ngắm hoa đăng theo dòng nước chảy, Lâm Dữ Hạc phát hiện hoàn toàn không phải đối phương quên buông tay cậu.
Trên mu bàn tay bỗng ấm nóng lên bởi bị ma sát, người đàn ông dùng ngón tay bao trùm lên đó, nhè nhẹ vuốt ve.
Lâm Dữ Hạc nghiêng đầu nhìn sang anh: “Ca ca?”
Cậu tưởng rằng đối phương muốn nói gì đó, nhưng chỉ nghe thấy Lục Nan đáp: “Không có gì.”
“Tôi sợ em lạnh.”
“Em không lạnh.” Lâm Dữ Hạc nói.
Cậu lắc đầu ngón tay
Chỉ là hơi ngứa mà thôi.
Theo dòng sông chảy dài, hai người chậm rãi đi tới nơi không có quá nhiều người.
Nơi âm thanh náo nhiệt xung quanh xa dần, chỉ còn lại tiếng động của bọn họ càng trở nên chân thật.
Lục Nan bỗng mở miệng: “Tôi đã thấy bài đăng Weibo của em.”
Ngón tay thon dài bị anh nắm chặt chợt co lại.
Đèn đường ở đây khá tối khiến cậu không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh, có điều thật ra phản ứng ấy cũng rất dễ đoán.
Chắc chắn vành tai trắng muốt của chàng thanh niên đã đỏ ửng lên.
Nhưng thật ra giờ đây Lục Nan cũng chẳng bình tĩnh hơn cậu bao nhiêu—— “Anh nhà tôi”, xưng hô này xứng đáng được đọc đi đọc lại.
Không ai nói gì, chỉ có tiếng cười đùa náo nhiệt từ xa xa truyền lại.
Xung quanh yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi, lúc này Lục Nan bỗng vươn tay ra, vòng qua eo Lâm Dữ Hạc.
Eo Lâm Dữ Hạc rất nhỏ, anh chỉ cần nhẹ nhàng dùng một tay kéo cậu lại, sau đó trực tiếp ôm cậu lên.
Lục Nan ôm cậu tới lan can đá bên bờ sông.
Lâm Dữ Hạc ngồi ở trên lan can đá, vừa vặn đối diện với tầm nhìn của Lục Nan.
Phía sau cậu là mặt nước đang trôi lềnh bềnh những ngọn đèn hoa đăng, trên đỉnh đầu cũng có ngọn đèn chiếu rọi xuống, đó là ánh sáng của những bóng đèn nhỏ trên cành cây, cũng là ánh sao từ trên trời rơi xuống.
Ở nơi ánh sáng xinh đẹp hội tụ, ánh mắt Lục Nan không rời khỏi Lâm Dữ Hạc.
Rất khó để miêu tả tâm trạng của anh khi nhìn thấy bài đăng Weibo của cậu, giống như một người đã khát khô từ lâu gặp phải mưa rào sẽ trở nên nghẹn ngào không nói lên lời.
Nhưng cuối cùng anh cũng không làm gì cả.
Chỉ là hôn người anh yêu dưới bầu trời đầy sao lấp lánh mà thôi.
Bảo bối của anh.
Bọn họ đã hôn nhiều đến mức không đếm xuể, cuối cùng anh vẫn nhận được sự phản kháng của cậu, không mạnh lắm, chỉ là ngữ khí có chút tủi.
“Ca ca, hình như số lần chúng ta hôn môi hơi nhiều?”
Lục Nan dùng mũi cọ cọ vào chóp mũi đối phương, có chút hờ hững xen lẫn quyến rũ.
“Nhiều sao?”
“Vâng.” Thế nhưng người đang trả lời anh lại rất nghiêm túc: “Hôm nay đã hôn rất nhiều.”
Trên đường lên núi, cạnh cây cổ thụ, trước biệt thự, lan can cạnh sông.
Mỗi một địa điểm đều có những ký ức mới của hai người, lưu lại những nụ hôn hoặc nhanh hoặc sâu.
Lục Nan lại dùng chóp mũi cọ vào đối phương, giống như mãnh thú đang cẩn thận tỉ mỉ ngửi bảo vật của mình.
Anh nói: “Em thấy nhiều là vì còn chưa quen.”
“Em quen là ổn thôi.”
Cánh môi mềm mại trước mặt anh vưaaf định nói gì đó lại trực tiếp bị anh cản lại.
“…!ưm!”
Đã nói từ đầu rồi.
Muốn hôn mãi thôi.
——
Khi bọn họ về đến nhà đã là rất muộn, vì để tránh thầy Lục tiếp tục dạy bù, Lâm Dữ Hạc tắm xong liền nhanh chóng nằm lên giường.
Bận rộn cả một ngày, cậu cũng đã thật sự mệt.
Ban đầu là để trốn Lục Nan, kết quả cậu chỉ miễn cưỡng chống đỡ được đến khi Lục Nan tắt đèn lên giường, sau đó mơ mơ hồ hồ nói một câu “Chúc ngủ ngon” rồi ngủ thϊếp luôn.
Giấc ngủ này rất sâu, cũng rất thoải mái, ngày hôm sau khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đầu óc của Lâm Dữ Hạc đã tỉnh táo hơn trước đây không ít.
Nhưng cuộc gọi này vẫn không nằm trong dự liệu của cậu.
Là Cảnh Chi gọi tới.
“Chim nhỏ, em lên hotsearch rồi.”
“Hả?” Lâm Dữ Hạc không hiểu gì: “Em làm sao cơ?”
“Chính là chuyện em công khai tối qua đó.”
Dưới sự hướng dẫn của Cảnh Chi, Lâm Dữ Hạc vào Weibo xem tình hình, quả nhiên, chủ đề “Mộc Hạc công khai chuyện tình cảm” đang nằm trên hotsearch, thậm chí còn không phải vị trí thấp mà đã leo lên đến vị trí giữa.
Lâm Dữ Hạc hơi lờ mờ: “Đã có chuyện gì vậy?”
“Là hotsearch chân chính.” Cảnh Chi nói: “Nó tự leo lên đó.”
“Cái này…!không đến mức ấy chứ?”
Lâm Dữ Hạc nghi hoặc, cậu chỉ là một streamer viết thư pháp, có chưa tới một triệu fans, sao lại có hotsearch kiểu này được?
Cảnh Chi lại không đồng ý với cách suy nghĩ của cậu.
“Sao lại không đến mức, fans của em nhiều mà, bài đăng tối qua đã có 50000 lượt bình luận rồi đó.”
Anh dừng lại một chút: “…!Đừng bảo đăng xong em không xem lại nhé?”
Lâm Dữ Hạc vuốt mũi: “Tối qua đăng xong em ra ngoài ngắm cảnh.”
Cảnh Chi cạn lời.
Anh lại nói: “Hiện tại cơ chế hotsearch đã thay đổi, một bài đăng Weibo chỉ cần có độ hot đủ cao là có thể lên chủ đề có liên quan, cái hotsearch này của em cũng rất bình thường.”
Cảnh Chi đã nói là bình thường thì Lâm Dữ Hạc cũng không thắc mắc gì nữa.
“Cứ lên đi, cũng chẳng có ảnh hưởng gì cả.” Lâm Dữ Hạc nói: “Dù sao cũng đều là sự thật.”
Cảnh Chi: “…”
Nhanh như vậy đã thành sự thật.
Trước mắt anh như thể lại hiện lên cảnh tượng một đứa nhỏ cun cút đuổi theo Lục Nan tặng kẹo.
Nói chuyện với Cảnh Chi xong, Lâm Dữ Hạc đi lướt xem một loạt các bình luận.
Bình luận không khác nhiều so với những gì Lâm Dữ Hạc đọc được tối qua, phần lớn đều là kinh ngạc và chúc phúc, một khác biệt rõ ràng duy nhất chính là chủ đề trong khu bình luận bắt đầu trở nên…!phong phú đa dạng hơn.
Một số bình luận hàng top đã có vài chục nghìn lượt thích.
(Tay của ca ca không phải là tay, cây liễu rũ cành bên Tây Hồ!) (*editor: so sánh cảnh liễu rủ với tay, nói chung là khen tay đẹp nha)
(Tui là vì muốn luyện chữ nên mới tới, tại sao cuối cùng tui vẫn bại bởi sắc đẹp vậy ToT)
Còn có bình luận còn hơn thế ——
(Vậy nên lần này có thể xem video nắm ga giường sao!)
(Muốn xem bàn tay này vô lực nắm chặt lại, muốn trốn đi nhưng lại bị bàn tay của tiên sinh tóm lại….)
Lâm Dữ Hạc: “…”
Cậu xem một chút là không dám xem tiếp nữa, tạm thời thoát khỏi Weibo.
Câu “đây là tay của anh nhà tôi” cậu chỉ đăng ở Weibo, không đăng ở các nền tảng mạng xã hội khác, đây cũng là lý do vì sao nội dung video được share ở Weibo lại càng rõ ràng.
Những video ở các nền tảng khác không tiện giải thích ở ngoài lề, Lâm Dữ Hạc suy nghĩ một lúc, dứt khoát đăng một video ngắn mới.
Video này ngắn hơn, là một ít nội dung ngoài lề cậu quay cùng Lục Nan tối qua, lúc đó Lục Nan không biết cậu đang quay, có điều camera luôn ở trạng thái hoạt động, Lâm Dữ Hạc cũng là khi đang chỉnh sửa các video tài liệu mới phát hiện, cậu cắt ra rồi lưu lại.
Bởi vì đoạn video này quay các động tác liên tục, không cần chỉnh sửa gì nhiều, Lâm Dữ Hạc chỉ chèn thêm một đoạn nhạc nền là trực tiếp đăng lên.
Lúc đăng lên, cậu viết một câu giới thiệu ngắn về video: “Không phải bạn bè, là anh nhà tôi.”
Coi như trả lời cho câu bình luận hỏi bàn tay còn lại là của ai của fans dưới video hôm qua.
Video rất ngắn, chỉ là một đoạn tương tác ngắn ngủi giữa hai người.
Video bắt đầu với sự xuất hiện của một bàn tay thon dài hơi gầy với làn da trắng, là kiểu da trắng lạnh có chút hương vị cấm dục.
Đường nét xương cổ tay của bàn tay này rõ ràng, ngón tay thon dài, giữa ngón tay và khớp có nổi lên màu hồng lạnh.
Đầu ngón tay khẽ gõ vào mặt bàn gỗ, mang cảm giác nhàn hạ và xinh đẹp, cùng lúc ấy, đường gân cũng mờ mờ xuất hiện trên mu bàn tay, bên cạnh cổ tay còn xuất hiện một vết lõm nhẹ, xinh đẹp đến mức kinh diễm lòng người*.
*Hình ảnh minh hoạ cho bàn tay xinh đẹp: imgwebtruyen
Bàn tay ấy bắt đầu chuyển động chậm về phía trước, dùng hai ngón tay để nhẹ nhàng tiến gần tới bên cạnh bàn tay còn lại.
So với bàn tay vừa rồi, bàn tay màu lúa mạch có đeo đồng hồ lại to hơn nhiều, trên mu bàn tay nổi rõ ràng mạch máu, dễ dàng nhận ra sức mạnh tiềm ẩn trong đó.
Ban đầu, bàn tay thon dài tiến lại gần giống như thăm dò, nó định phủ đầu ngón tay trên cổ tay áo vest.
Nhưng bàn tay kia lại như bất động, vẫn ấn chặt tập tài liệu không nhúc nhích.
Vì vậy bàn tay lại tiến gần hơn nữa, yên lặng chuyển tới trên cổ tay màu lúa mạch có khớp xương rõ ràng.
Đến nơi, nó vẫn không dừng lại mà tiếp tục đi tới mu bàn tay.
Có điều lúc này nó đã hết cơ hội, bàn tay lớn vẫn luôn bất động bỗng dịch chuyển, nó lật ngược lại, kìm chặt bàn tay trắng ngần đang không ngừng trêu đùa lửa, ngay giây sâu đã kéo cả cánh tay về phía mình.
Video đến đây là kết thúc.
Cảnh tượng sau đó tùy mọi người tưởng tượng.
Rất nhanh video đã đăng thành công, vốn dĩ Lâm Dữ Hạc chỉ dùng video này để bổ sung cho video hot tối qua nên đăng xong cậu cũng không để ý tới nữa.
Kết quả lần này chưa cần Cảnh Chi gọi điện, chính Lâm Dữ Hạc cũng phát hiện ra điều này.
Cậu không bao giờ ngờ được rằng, vậy mà video bổ sung nho nhỏ này lại còn hot hơn cả video tối qua, chưa được 10 phút đã đạt 100000 lượt thích.
Trong phần bình luận đã hoàn toàn bùng nổ.
(Hai người họ đang lái xe!! Tui có chứng cứ!!!)
(Sao tui lại cười ngốc vậy ta, trời ạ, sao tui không ngưng cười được thế này?!)
(Video cuốn quá vậy??? 1 giây 10000 từ, bắt đầu đi chị em ơi!)
(Đù má đù má, ai dám tin được, thế mà tui lại ngắm tay đến mức mặt đỏ bừng tía tai)
(Hôm qua tui còn chưa biết gì về chủ thớt, hôm nay tui đã bắt đầu nghĩ tên cho con bọn họ rồi)
Lâm Dữ Hạc có chút ngơ.
Cậu không ngờ được rằng chút tương tác nho nhỏ tiện tay quay này lại hot đến mức ấy, chưa tới nửa tiếng đã vượt 50000 lượt thích, thậm chí đã có người bắt đầu quay video có nội dung tương tự.
Phía Cảnh Chi gửi cho cậu vài tin nhắn rồi cũng mất tích, email treo trên tường tài khoản của Lâm Dữ Hạc là do Cảnh Chi quản, bây giờ anh bận check email đến mức không còn thời gian tới tìm Lâm Dữ Hạc.
Điều khiến Lâm Dữ Hạc thấp thỏm nhất là cậu vẫn chưa nói chuyện video với Lục Nan.
Video này sau khi được chỉnh sửa xong vẫn chưa đưa cho Lục Nan xem, lúc đó Lâm Dữ Hạc cũng không ngờ được nó sẽ hot đến vậy, nên cậu cũng không nói cụ thể với anh.
Mà bây giờ, cậu không thể không đi hỏi Lục Nan.
Lục Nan đang ở thư phòng, anh ngồi ở ngay chính chiếc bàn mà bọn họ quay video.
Thấy anh, da đầu Lâm Dữ Hạc bỗng căng lại, cậu chậm chạp tiến vào nói chuyện video với anh.
“Video ngoài lề?” Lục Nan nhếch mày.
Lâm Dữ Hạc gật đầu, điện thoại trong tay được anh nhận lấy.
Người đàn ông xem video xong, trên mặt không có biểu cảm gì quá đặc biệt, thậm chí anh còn thản nhiên đi đọc bình luận.
Lâm Dữ Hạc thấp thỏm: “Trước khi đăng em đã kiểm tra, trong video không xuất hiện cụ thể nội dung tài liệu của anh…”
“Ừ, cái này không quan trọng.”
Lục Nan giương mắt nhìn cậu, ngón tay anh khẽ gõ trên mặt bàn một cách nhịp nhàng.
“Điều quan trọng là, khi nào em định quay video mới?”
“Video mới?”
Lâm Dữ Hạc có chút mờ mịt.
Vừa dứt lời, cổ tay cậu bỗng căng lại, giây tiếp theo cậu đã bị kéo vào trong lồng ngực rộng lớn quen thuộc với tư thế giống như trong video.
Giọng người đàn ông trầm thấp từ tính vang lên ngay cạnh tai Lâm Dữ Hạc, hơi thở nóng rực của anh phả vào vành tai trắng ngần xinh đẹp ấy.
“Video nắm ga giường.”.