Editor: Mứt Chanh
Lúc đến, Ngu Vãn cảm thấy mình có hơi sốt nhưng bây giờ cô cảm thấy nhất định là sốt thật sự nặng.
Bằng không cô sẽ không nghe thấy giọng điệu của Giang Triệt nói với cô như vậy.
Cô nhớ đến hồi còn nhỏ, anh Giang Triệt tốt với cô đến thế, dẫn theo cô đi chơi chung, nắm tay cô dạy cô trượt băng, kiên nhẫn và dịu dàng, còn giảng cho cô những bài toán mà cô không biết.
Lúc học nhà trẻ, cô là người nhỏ tuổi nhất trong lớp, bạn nam ngồi ở sau lưng cô nghịch ngợm, luôn thích nắm bím tóc cô.
Sau giờ tan học cậu đánh cậu bạn kia một trận, cậu nói chỉ cần có cậu ở đây, ai cũng không thể bắt nạt cô.
Cô cho rằng hai bọn họ vẫn sẽ luôn tốt đẹp như vậy nhưng hoá ra trưởng thành rồi thì rất nhiều chuyện sẽ thay đổi.
“Giai Nghê, chúng ta đi thôi, tớ muốn về.” Cô kéo tay Đồng Giai Nghê, giọng nói nho nhỏ tràn đầy khổ sở.
Cô không muốn ở lại chỗ này, một giây đồng hồ cũng không muốn.
Đi tới cửa, Đồng Giai Nghê vẫn cảm thấy vừa tức vừa không cam lòng nên quay đầu lại chạy đến phòng bệnh đạp cho Giang Triệt một cú thật mạnh.
Giang Triệt hoàn toàn không phòng bị, bị cô ấy đá lần này thiếu chút nữa té ngã.
“Vãn Vãn tốt như vậy, đối với ông tốt như vậy, thế mà ông lại đối xử với cậu ấy như thế, sau này cho ông hối hận chết luôn! Cái đồ vong ân phụ nghĩa Giang Thế Mỹ!”
Lòng Đồng Giai Nghê đầy căm phẫn nói hết ra rồi lập tức chạy ra ngoài đuổi theo Ngu Vãn, kéo chặt tay cô.
Ra khỏi phòng y tế, sắc trời bên ngoài vẫn âm u, mây đen đều che lấp ánh mặt trời.
“Vãn Vãn, là tớ không tốt, tớ không nên dắt cậu đến, những lời này đều là tớ nói lại khiến Giang Triệt hiểu lầm cậu, xin lỗi cậu.”
Đồng Giai Nghê đặc biệt áy náy, cô ấy vốn muốn thay Ngu Vãn bị tủi thân đòi cho cô một câu trả lời hợp lí nhưng không ngờ lại phá hỏng mọi việc.
“Việc này không trách cậu, tớ biết cậu là muốn giúp tớ.”
Trong giọng nói của cô không có một chút ý tứ trách cứ, mà cô càng thông tình đạt lý như vậy thì trong lòng Đồng Giai Nghê càng không dễ chịu.
Đồng Giai Nghê áy náy không thôi: “Chúng ta đi ra ngoài chơi đi, cậu muốn đến công viên giải trí hay là xem phim, gần đây hình như có một bộ phim mới chiếu cũng không tệ lắm.”
Cô ấy nóng lòng muốn đi cùng Ngu Vãn làm chút gì đó để dời đi lực chú ý của cô, nói xong lại muốn lấy điện thoại ra dự định mua vé nhưng bị Ngu Vãn ngăn cản.
“Giai Nghê, bây giờ tớ không muốn xem phim, cũng không muốn đi ra ngoài chơi, tớ muốn về nhà.” Cô nhẹ giọng nói.
Đồng Giai Nghê lập tức nói: “Tớ đưa cậu về.”
“Không cần đâu.” Ngu Vãn lắc đầu, “Tớ muốn ở một mình một lúc.”
Thấy vẻ mặt lo lắng của cô ấy, Ngu Vãn ngược lại mỉm cười với cô ấy và trấn an cô nàng: “Tớ không sao, cậu yên tâm đi, cũng không phải đóng phim truyền hình, tớ sẽ không làm bất luận việc gì ngu ngốc đâu.”
Xe riêng trong nhà Đồng Giai Nghê còn đang chờ ở cổng trường, Ngu Vãn đi qua đó với cô ấy.
Đồng Giai Nghê ngồi trên xe, xe rời đi chưa đến vài giây thì cô ấy lại đẩy cửa xe ra chạy xuống, chạy bịch bịch bịch đến trước mặt Ngu Vãn và dùng sức ôm lấy cô.
“Vãn Vãn, cậu cực kỳ tốt, thật sự, cậu là người con gái tốt nhất mà tớ từng gặp. Giang Triệt não tàn, mắt bị mù, cậu đừng thích cậu ta.”
“Sau này cậu nhất định sẽ gặp được một chàng trai tốt hơn, đối xử với cậu tốt hơn Giang Triệt ngàn lần vạn lần, tuyệt đối sẽ không để cậu chịu một chút tủi thân nào!”
Vẻ mặt của Đồng Giai Nghê trở nên chắc chắn hệt như đang nói mặt trời nhất định sẽ mọc từ đằng đông.
Người con gái tốt như Vãn Vãn, nếu cô ấy là con trai thì nhất định sẽ thích chết đi được, thương yêu làm sao cũng không đủ!
Ngu Vãn bị hành động của cô ấy chọc cười, cũng vươn tay ôm lấy cô ấy và gật đầu rồi tiếp lời cô nàng: “Ừa, tớ cũng tin tưởng.”
Ngu Vãn vẫy tay về phía cô ấy, nhìn đuôi xe biến mất trong tầm mắt mới xoay người rời đi.
Sớm qua giờ cơm trưa nhưng cô không đói bụng, cũng không muốn ăn cái gì cho lắm nên đến tiệm trà sữa mua một ly trà sữa.
Mua vị hoa nhài tuyết đầu mùa mà ngày thường cô thích nhất, nhưng bây giờ khi cô uống vào cũng không cảm thấy ngọt ngào chút nào, ngược lại đầu lưỡi đều đắng ngắt.
Ngu Vãn cầm trà sữa trong tay, đi dọc theo trường về con đường nhựa phía trước.
Không biết đi chỗ nào, cũng không quá muốn về nhà nên đi về trước lang thang không có mục tiêu.
Thật ra trước đó không phải chưa phát hiện, chỉ là cô làm bộ không thèm để ý mà thôi.
Trong nửa năm qua, số lần cô nghe thấy Giang Triệt nhắc đến Lâm Tri Hàn dần dần tăng nhiều, giọng điệu càng ngày càng quen thuộc.
Lúc ba người ở chung, hai bọn họ có thể vừa nói vừa cười, ngược lại là cô giống như người ngoài cuộc.
Bị ngăn cách bởi một rào cản vô hình, không thể hòa nhập vào.
Lứa tuổi mười sáu, nói yêu vẫn còn quá sớm. Nhưng trong lòng Ngu Vãn hiểu rõ mình thích Giang Triệt.
Lúc này thích không xen lẫn du͙ƈ vọиɠ giữa người trưởng thành, ngây thơ đơn giản và ngây ngô giống như một hạt giống nhỏ chôn vùi ở đáy lòng, vừa mới nhú lên một mầm nhỏ.
Nhưng bây giờ, mầm non kia còn chưa kịp mọc đã bị nhổ lên một cách miễn cưỡng.
Tuy chưa kịp chân chính thất tình tới mức đau thấu tim gan nhưng cũng rất đau đớn.
Có một lần cô giành giải thưởng thi đấu dương cầm, dì Lục còn nói giỡn với cô, dì nói Vãn Vãn ưu tú như vậy, sau này tuyệt đối không thể để thằng nhóc nhà khác chiếm hời, phải kết hôn làm vợ Tiểu Triệt nhà bọn họ.
Giang Triệt lúc ấy cũng ở bên cạnh, không có phản bác mà chỉ cười nói bọn con cũng còn nhỏ, kết hôn là chuyện rất xa vời.
Khi đó, cô thẹn thùng đến đỏ mặt nhưng trong lòng lại không nhịn được có hơi vui vẻ.
Cô cho rằng ý tứ trong lời nói kia của cậu là cũng thích cô, sau này muốn ở bên cô.
Ngu Vãn lại hút một hơi trà sữa rồi ném ly trà sữa uống xong vào thùng rác bên cạnh. Cô lấy điện thoai ra xem giờ, đã hơn hai giờ rồi.
Nhìn khắp nơi, chung quanh đều là những tòa kiến trúc xa lại.
Hôm nay thời tiết thật sự không tốt, mây đen nối liền mây đen, âm u một chút ánh mặt trời cũng không có.
Vào lúc này điện thoại vang lên, ghi chú là mẹ, cô ấn nút kết nối.
“Vãn Vãn, con thi đấu chắc hẳn đã kết thúc, sao rồi con?” Bên kia điện thoại, Ôn Như hỏi.
Ngu Vãn nhớ tới mình đã quên nói chuyện kết quả thi đấu với mẹ: “Mẹ ạ, con đã thi xong rồi, con giành giải nhất, chờ tháng sau sẽ tham gia trận chung kết.”
Hai mẹ con liền tâm, Ôn Như vừa nghe giọng cô đã cảm nhận được cảm xúc sa sút của cô nên hỏi với vẻ lo lắng: “Vãn Vãn, sao giọng con nghe không ổn vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Ngu Vãn vội vàng phủ nhận: “Không có, là do hôm nay thời tiết đột nhiên thay đổi, có thể con bị cảm lạnh.”
Để củng cố niềm tin, cô nhanh chóng ho khan hai tiếng.
Ôn Như thoáng yên tâm một chút lại dặn dò: “Đợi lát nữa mẹ nói một tiếng với dì, để chị ấy hầm cho con chén tuyết lê. Mấy ngày nay buổi sáng con đến trường nhớ mặc áo khoác, chờ giữa trưa nóng hãy cởi”
Bên tai vang lên giọng phụ nữ dịu dàng quan tâm, Ngu Vãn nghe được thì trong lòng ê ẩm, tủi thân thật vất vả mới kết thúc thiếu chút nữa lại muốn trào ra.
Cô nhớ lại khi còn nhỏ, mặc kệ là bị ngã hay là kiểm tra không tốt đều chạy vào lòng mẹ khóc lớn một hồi.
Nhưng cô biết bản thân không thể như thế, như vậy sẽ chỉ khiến mẹ lo lắng, cô không muốn làm mẹ lo lắng.
“Con lớn như vậy, biết chăm sóc cho mình, mẹ yên tâm nha mẹ.”
Trên mặt đột nhiên mát lạnh, Ngu Vãn ngẩng đầu trông thấy bầu trời bắt đầu đổ cơn mưa.
Trước hết chỉ là một hai giọt mưa nhỏ, dần dần, hạt mưa càng ngày càng dày đặc, gió lớn thổi nhánh cây, hiển nhiên sẽ sớm có một trận mưa xối xả.
Ngu Vãn cúp điện thoại rồi chạy đến dưới mái hiên của một trung tâm mua sắm bên đường để tránh mưa.
Cô click mở điện thoại gọi một chiếc taxi và chờ đợi đối phương nhận đơn.
Đứng bên cạnh cô cũng là mấy người đến tránh mưa, còn có một bà lão với tóc hoa râm, nếp nhăn trên mặt rất sâu, đôi bàn tay lộ ra ngoài tay áo đã già nua thô ráp như là vỏ cây của cây tùng già.
Quần áo cũng cũ nát, còn khâu miếng vá, nhưng không dơ mà được giặt sạch sẽ.
Bà lão ôm một cái xô nhựa, bên trong là hoa dành dành được buộc bằng sợi len, ba bốn đóa một bó, tổng cộng có hơn hai mươi bó.
Bà đến bán hoa dành dành của mình cho mỗi người trú mưa ở chỗ này nhưng mà kiểu thời tiết này chẳng ai có tâm trạng mua hoa.
Ngu Vãn chủ động đi qua hỏi: “Bà ơi, hoa dành dành này bao nhiêu tiền ạ?”
“Hai tệ một bó.” Bà lão tích cực chào hàng, “Mua về đặt trồng trong nước, một tuần đều thơm.”
Bà lão không có WeChat Alipay này kia nên Ngu Vãn kéo ba lô ra, lấy ví tiền ra từ bên trong, bên trong vừa vặn có tờ một trăm.
Bà lão nhìn thấy tờ tiền màu đỏ thì vẻ mặt khó khăn: “Cô bé, nơi này của bà không có nhiều tiền lẻ thối con như vậy.”
“Không sao ạ, không cần thối lại.” Cô đưa một trăm tệ qua đó, “Bà ơi, những bó hoa dành dành này con đều muốn lấy hết. Sắp phải mưa to rồi, bà mau về nhà đi.”
Bà lão được quan tâm mà lo sợ nên xua tay nói: “Không được đâu cô bé, con cần nhiều hoa như vậy làm gì, mua nhiều lãng phí, bà không thể hố tiền con được.”
Ngu Vãn cười cười: “Con thích hoa dành dành, ngày mai con còn có thể đến trường đưa cho bạn học.”
Dưới sự kiên trì của cô, bà lão cẩn thận gói tất cả hoa dành dành vào một cái túi, sau khi đưa cho cô thì lấy ra một chiếc dù từ trong xô nhựa.
Dù hơi cũ, phía trên in quảng cáo, hẳn là mua cái gì được tặng.
Bà lão đưa dù cho Ngu Vãn: “Cho con, con cầm đi. Bà mang theo hai cái, hôm nay chân cẳng ông cụ không nhanh nhẹn, không đến cùng bà nên chỗ bà nhiều thêm một cây.”
Ngu Vãn nhìn ra được cuộc sống của cụ túng quẫn, cho dù chỉ là một cây dù hơi cũ, chỉ e cũng rất quan trọng với bà cụ.
Cô muốn từ chối nhưng bà lão trực tiếp nhét dù vào tay cô.
“Con cầm đi, hoa này của bà tổng cộng cũng chỉ sáu bảy chục tệ, con cho bà một trăm, bà biết cô bé muốn giúp bà. Trời mưa to, con đừng bị xối cho cảm lạnh.”
Ngu Vãn nhận lấy dù, cười nói: “Con cảm ơn.”
Bà cụ cũng cười: “Cô bé con có lòng tốt, sau này sẽ gặp nhiều may mắn.”
Xe cô gọi lúc này cũng đến, cô mở dù rồi ôm một túi hoa dành dành vào màn mưa.
Ngồi trên xe, Ngu Vãn thắt dây an toàn, cửa sổ xe đang được đóng thật chặt. Trong không gian nhỏ hẹp, mùi hương ngào ngạt của hoa dành dành càng nồng hơn.
Cô ngửi thấy mùi hương thoang thoảng nhẹ nơi chóp mũi, tâm trạng có hơi chuyển biến tốt đẹp.
Nếu Giang Triệt thích Lâm Tri Hàn, vậy từ hôm nay trở đi, cô cũng đừng thích cậu nữa.
Cô có kiêu ngạo, mới không thèm thích một người không thích mình.
Ngày mưa trên đường tắc, đèn xanh đèn đỏ nối tiếp nhau đến, xe chạy trong chốc lát thì ngừng trong chốc lát.
Ngay từ khi Ngu Vãn ngồi trên xe đã nghe thấy tài xế đang nói chuyện điện thoại, hình như đang nói đến chuyện vay tiền trả tiền gì đó.
“Anh Lý, trong tay em không có nhiều tiền như vậy, cho dù anh đánh chết em, em cũng trả không nổi. Trong khoảng thời gian này sớm tối gì em cũng lái xe, anh thư thả thêm cho em mấy tháng, bảo đảm đến lúc đó em sẽ trả lại cho anh cả vốn lẫn lời.”
Ngoài cửa sổ xe mưa còn đang rơi tí ta tí tách, tài xế chỉ lo nói chuyện điện thoại, hai lần không lưu ý đến đèn xanh đèn đỏ, giẫm phanh lại gấp ga gấp gáp.
Ngu Vãn nhịn không được lên tiếng: “Ngày mưa đường trơn lắm, chú ơi chú lái xe chuyên tâm chút đi ạ.”
Tài xế quay đầu lại nhìn cô một cái: “Cô bé cháu yên tâm đi, chú lái xe đã mười mấy năm, kỹ thuật lái xe ổn thật sự.”
Sau đó lại tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Ngu Vãn còn chuẩn bị nói gì đấy thì nhìn thấy ở chỗ cua quẹo ngã tư phía trước, một chiếc xe tải lớn chở đầy hàng đang lao tới.
Tài xế vội vàng mặc cả giá với người đầu bên kia điện thoại nên không kịp thời phát hiện, chờ đến khi nhìn thấy thì chuyển tay lái đã quá muộn.
Dưới tác dụng của lực va chạm cực lớn và quán tính, cả người Ngu Vãn nghiêng hẳn sang bên trái, một túi hoa dành dành trong lồng ngực rơi lả tả đầy đất.
Trán cô đập vào cửa kính, máu tươi không ngừng tuôn ra, dần dần không có tri giác, rơi vào hôn mê.
*
Sau khi Đồng Giai Nghê về nhà, trái lo phải nghĩ vẫn không yên tâm cho lắm. Cô ấy gọi một cú điện thoại cho Ngu Vãn muốn hỏi cô về đến nhà hay chưa.
Kết quả bên kia vẫn luôn ở trạng thái không có ai nghe máy.
Đồng Giai Nghê không còn cách nào khác, dưới tình thế cấp bách hỏi thăm các kiểu, cuối cùng cũng có được thông tin liên lạc của Lục Thức.
Hai căn biệt thự của nhà họ Ngu và nhà họ Giang ở cạnh nhau, chuyện chỉ mấy bước đường, cô ấy muốn nhờ Lục Thức đi xem Ngu Vãn bây giờ đã trở về hay chưa.
Đợi mười mấy giây, điện thoại được kết nối.
“Alo, ai đấy?”
Đồng Giai Nghê vốn có hơi sợ Lục Thức, nghe thấy chất giọng lạnh nhạt của chàng trai thì càng thêm khẩn trương: “Xin, xin chào, em là Đồng Giai Nghê, là như thế này, em muốn nhờ anh giúp em đến bên cạnh xem Vãn Vãn đã về chưa ạ.”
Bên kia: “Được.”
Ba giây sau, điện thoại bị cúp, Đồng Giai Nghê cầm điện thoại, còn có hơi không thể tin được.
Cứ đồng ý dễ dàng như vậy sao?!!
Vốn dĩ cô ấy còn tưởng rằng phải thuyết phục phí thật nhiều miệng lưỡi ấy chứ! Xem ra Vãn Vãn nói không sai, người này nhìn có hơi dữ nhưng thật ra thì còn khá dễ chung đụng.
Lục Thức trước đó đang chơi game, cúp điện thoại, không quan tâm trò chơi còn đang tiếp tục mà trực tiếp rời khỏi, cầm điện thoại và chìa khóa ra ngoài.
Cho dù mượn việc nhỏ như vậy, anh cũng muốn gặp cô, trò chuyện với cô.
Anh cầm cây dù đen đi đến biệt thự của nhà họ Ngu rồi ấn chuông hai lần.
Dì Triệu giúp việc trong nhà nhanh chóng đến mở cửa.
Lục Thức hỏi: “Ngu Vãn đã về chưa dì?”
Dì Triệu lắc đầu: “Vẫn chưa, buổi sáng Vãn Vãn và Tiểu Triệt đi ra ngoài tham gia thi đấu dương cầm, đến bây giờ cũng chưa thấy trở về.”
Lục Thức nhíu mày.
Anh gọi lại cho số vừa rồi: “Ngu Vãn còn chưa trở về.”
Đồng Giai Nghê vừa nghe đã “hả” một tiếng, hối hận hết sức: “Xong rồi, Vãn Vãn sẽ không thật sự luẩn quẩn trong lòng làm việc ngốc đó chứ, em nên trở về chung với cậu ấy.”
Lục Thức nhíu mày thêm chặt: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Chẳng phải Giang Triệt đi với em ấy tham gia thi đấu dương cầm sao?”
“Dạ phải, hôm nay Giang Triệt vốn phải đi cùng Vãn Vãn đi thi đấu, sau đó chân Lâm Tri Hàn bị phỏng, Giang Triệt đã bỏ mặc Vãn Vãn rời đi. Rồi sau đó em qua đấy……”
Đồng Giai Nghê một năm một mười nói rõ, nói đến phần sau thì gấp đến độ đã khóc thành tiếng: “Phía trước trường học của chúng ta hình như có một con sông, hu hu hu Vãn Vãn sẽ không ngốc đến mức đi nhảy sông đó chứ.”
Lục Thức nghe thấy dùng sức nắm lấy điện thoại, đầu ngón tay nổi lên màu trắng xanh.
Anh tin tưởng Ngu Vãn sẽ không làm loại việc ngu ngốc này. Cô thiện lương như vậy, tuyệt đối sẽ không hi vọng cha mẹ người thân bởi vì cô mà đau lòng khổ sở.
Nhưng trong lòng anh vẫn cứ phẫn nộ, cơn tức giận của anh không thể ngừng bốc lên.
Lục Thức gọi một chiếc xe, trong giọng nói để lộ lạnh lẽo thấu xương: “Đến Minh Đức, chạy nhanh lên.”
Mưa còn đang rơi, xe lao vun vút, nước bắn tung toé một đường.
Lục Thức nhướng mày nhìn về phía ngoài cửa sổ, chẳng biết tại sao lại nghĩ đến ngày mới gặp.
Một cô gái mặc váy trắng căng cây dù che nắng nho nhỏ trên đầu anh, đôi mắt hạnh trong veo, giọng nói nhẹ và mềm.
Cô nói: “Nhà mình ở đàng kia. Bạn có thể đi qua đó với mình trước, sau đó mình lại đưa dù cho bạn, như vậy bạn sẽ không phải mắc mưa.”
Suy nghĩ bị gián đoạn bởi tiếng ồn.
Tài xế ấn kèn bíp bíp, hét lên về phía trước: “Đèn xanh đèn đỏ đã qua bao lâu rồi, mau lái đi, phía sau đều đang chờ kìa!”
Phía trước là một chiếc Buick màu đen, người đàn ông bên trong ló đầu ra từ cửa sổ.
Người đàn ông cũng cáu kỉnh gắt gỏng hơn, quay qua cũng lớn tiếng trách móc: “Lái mẹ mày chứ lái, chỗ giao lộ đó xảy ra tai nạn giao thông, một chiếc xe tải đụng phải chiếc taxi, hai chiếc xe bị kẹt ở đàng kia, ai mà lái được qua đó?!”
Tài xế nhìn thấy hình xăm lớn trên cánh tay người đàn ông đó thì lập tức sợ hãi chịu thiệt: “Ôi trời, là tôi không thấy được, ngại quá.”
Quay đầu lại trưng cầu ý kiến của Lục Thức: “Phía trước xảy ra tai nạn giao thông, đường đều bị chặn, bằng không chúng ta đổi tuyến đường nhé? Tuy rằng phải vòng một con đường xa hơn chút nhưng dù sao cũng tốt hơn là một mực bị chặn ở chỗ này.”
Con đường này là con đường về nhà gần nhất, mấy chữ tai nạn giao thông này lọt vào tai, ấn đường Lục Thức nhíu lại hai cái, một nỗi hoảng sợ không rõ nguyên do dâng lên trong lòng anh
“Chú chờ đã, tôi đi xuống nhìn xem.” Anh căng dù ra bước xuống xe.
Mưa vẫn đang rơi, phía trước có không ít người qua đường bung dù đang vây xem, tầm mắt bị nước mưa và các loại dù che mưa ngăn cản.
Lục Thức còn chưa qua đó đã nghe thấy tiếng bàn tán trò chuyện với nhau.
“Đầu xe taxi đều bốc cháy, có ai gọi 114 chưa?”
“Tôi mới vừa gọi, nhân viên chữa cháy nói lập tức tới ngay.”
“Trên xe taxi còn có cô bé đang hôn mê, tài xế này cũng đủ thất đức, bản thân trốn ra thì mặc kệ hành khách.”
Khi Lục Thức nghe thấy “cô bé”, nỗi sợ hãi trước giờ chưa từng có như thủy triều dâng lên, tim anh đập loạn xạ, máu cả người trở nên lạnh buốt.
Anh ném dù đi, đẩy đám người tầng tầng vây xem ra rồi xông vào.
Có ông bác thấy thế, có lòng tốt kéo anh: “Cậu nhóc cháu đừng qua đó, lỡ như chiếc xe này nổ tung thì làm sao bây giờ?”
Lục Thức như là không nghe thấy, hất tay ông ra, không màng sống chết chạy đến chỗ đó nhanh hơn.
Đầu xe taxi đã hoàn toàn bị ngọn lửa cắn nuốt, còn có xu hướng tiếp tục bốc cháy về phía sau.
Trong màn mưa, khói đen cuồn cuộn bốc lên, mùi xăng nồng nặc và mùi thuốc lá hoà vào nhau gay mũi thật sự.
Lục Thức kéo cửa sau của xe ra.
Ghế ngồi đã thấm đẫm máu tươi, hoa dành dành rơi rụng đầy đất, cánh hoa trắng tinh bị nhuộm đổi màu.
Hai mắt cô gái nhắm nghiền lại, gương mặt trắng nõn sạch sẽ tràn đầy vết máu kèm theo hô hấp mỏng manh.
Trái tim Lục Thức đau như bị dao đâm xuyên qua.
Anh khom người, cởi bỏ dây an toàn trên người cô rồi run rẩy đưa tay ôm người vào lòng mình.