“Cảm ơn.” Hạ Sí bình thản đáp lại lời chúc mừng này.
Đối cô mà nói, có nhận được lời “chúc mừng” của mẹ hay không cũng sẽ hoàn toàn không có cảm giác vui vẻ như những đứa trẻ khác, bởi vì chuyện cô và Thời Ngộ ở bên nhau, không cần mẹ tỏ thái độ.
Chỉ có thể nói, mẹ đã từng dùng tiền để nuôi cô lớn lên, cô cũng sẽ lấy nó để trả lại công ơn “sinh thành dưỡng dục” của mẹ.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, không có cách nào thân thiết hơn chút nữa.
Tính tình của cô có lẽ là phụ thuộc vào mẹ mình, cô thường bị cho là quật cường, nhưng sao tính tình của mẹ lại yếu đuối?
Từ nữ sĩ tiêu hóa tin tức này rất nhanh, nhớ đến An Lan đã nói qua, hôm qua Hạ Sí đã cùng Thời Ngộ về nhà ăn tết, vậy vừa rồi, bọn họ hẳn là đã ở bên nhau.
“Nếu ở bên nhau, sao hôm nay lại không cùng dẫn thằng bé đến đây?” Từ nữ sĩ hỏi.
Hạ Sí gật đầu, “Thời gian gấp gáp, A Ngộ chú trọng lễ tiết, nói muốn tìm cái một dịp thích hợp sẽ đến chào hỏi mẹ.”
Dựa theo cách nói của Thời Ngộ, cũng không thể để hai tay trống không xông thẳng đến, anh cũng hiểu được Hạ Sí và người thân đã lâu không gặp nhau, nếu có anh ở đó, chỉ sợ có rất nhiều lời không tiện nói ra.
Không từ chối chỉ hơi nhướng mày, giọng điệu của Từ nữ sĩ càng thêm bình thản, “Vậy mẹ chờ.”
Lời này của bà, rõ ràng là muốn gặp mặt Thời Ngộ một lần.
Hạ Sí ngược lại cũng không sợ, vốn dĩ từ 5 năm trước, lúc cô sinh bệnh nằm viện, mẹ và Thời Ngộ đã gặp mặt nhau nhiều lần, khi đó quan hệ của bọn họ vẫn chỉ là bạn trai bạn gái. Hiện giờ cũng đã gặp người lớn, ý nghĩa sẽ càng phức tạp hơn một chút.
Buổi tối, An Lan đã rời đi, Thẩm Diệc Thần có thể là bởi vì thay đổi hoàn cảnh nên chưa kịp thích ứng, nhìn thấy chị gái khá hưng phấn, trên đường nghỉ ngơi vì quá nhiều nguyên nhân nên đến tối không ngủ được, chậm chạp không chịu đi đi ngủ, còn muốn quấn lấy chị gái.
Từ nữ sĩ bày ra thái độ nghiêm khắc, giáo dục con trai không thể chỉ lo đùa với trò chơi của mình mà làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của những người khác, lúc này Thẩm Diệc Thần mới từ bỏ, thả cho Hạ Sí trở về nghỉ ngơi.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Từ nữ sĩ giống như vô tình nói ra một câu trước mặt Hạ Sí, “Diệc Thần quá nhớ con, nên mới dính người như vậy.”
“Con biết.” Hạ Sí gật đầu, cũng nói gì nữa.
Trở về phòng ngủ của mình, Hạ Sí mới lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Thời Ngộ, sau khi kể lại sơ qua về tình hình bên này, hai người nói ngủ ngon với nhau.
Cởi quần áo ra chui vào ổ chăn, nằm một lát, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Chăn bông ấm áp bọc cả người lại, hoàn toàn thuộc về một mình cô.
À…… Hình như là thiếu đi cái ôm ấm áp, có hơi khó ngủ.
–
Thời Ngộ nói muốn chuẩn bị quà đầy đủ mới đến cửa chào hỏi, kết quả ngày hôm sau cũng đã chuẩn bị xong, tốc độ này, ngay cả Hạ Sí cũng nhịn không được giơ ngón tay cái lên, “Ngày hôm qua nói nghiêm túc như vậy, em còn tưởng rằng anh cần phải chuẩn bị mất mười ngày nửa tháng nữa đó!”
Thời Ngộ xách theo quà ở một bên, anh mỉm cười vươn tay ra nắm lấy ngón tay của Hạ Sí, “Anh chỉ nói muốn chuẩn bị, cũng chưa nói là từ giờ trở đi mới chuẩn bị.”
“Anh có ý gì?” Trong đầu đột nhiên lóe lên gì đó, Hạ Sí hơi trợn tròn mắt, “Anh đã chuẩn bị từ trước rồi sao?”
“Cái đầu nhỏ của em không chứa được chuyện gì, cũng đừng suy nghĩ, anh sẽ làm tốt.” Anh hiểu gia đình của Hạ Sí, cho nên đã chuẩn bị tất cả mọi thứ từ trước, tùy cơ ứng biến là được.
Nghe ra được giọng điệu nuông chiều của anh, hai mắt Hạ Sí đảo quanh, nhưng cô không dám nhìn thẳng vào anh, cúi đầu vân vê ngón tay, “Em cái gì cũng không nghĩ, cảm giác muốn như sắp tàn phế.”
“Đây vốn dĩ là vấn đề anh cần suy nghĩ, Tr Tri chỉ cần nghĩ xem chuyện mình muốn làm là được rồi.” Anh và Hạ Sí ở bên cạnh nhau không phải chỉ nói chuyện yêu đương, có vài người nhất định phải chào hỏi, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Hạ Sí chỉ mời đi gặp Thời Ngộ trong cùng lắm cũng chỉ vài phút, em trai dính người cho rằng chị gái lại biến mất lần nữa, ở nhà khổ sở đến mức thiếu chút nữa bật khóc thút thít.
“Sớm biết vậy con đã không đi ngủ!” Thẩm Diệc Thần đứng ở phòng khách ảo não dậm chân.
Hạ Sí dẫn Thời Ngộ vào nhà, vừa vặn liền nghe thấy câu nói kia, không khỏi mỉm cười.
Bỗng nhiên cảm thấy em trai rất đáng yêu.
Thẩm Diệc Thần ngóng trông chị gái đã lâu, kết quả ngủ một giấc dậy, người lại không còn nữa rồi.
Lần trước cũng là như vậy, sau khi chị gái rời đi, thật lâu sau cũng không xuất hiện. Cậu biết tính toán con số, nhưng mấy tháng ngắn ngủi kia, trong lòng Thẩm Diệc Thần lại cảm thấy dài dằng dặc.
Quan hệ huyết thống không thể xóa nhòa, ngoại trừ mẹ ra, chị gái chính là người thân nhất của cậu.
“Diệc Thần.”
Trong lúc Thẩm Diệc Thần đang bực bội, Hạ Sí lặng lẽ đi đến phía sau cậu, đưa ra một viên kẹo.
Đây là kẹo thuận tay lấy ở trong nhà Thời Ngộ.
Trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh, cùng với giọng nói quen thuộc từ trên đỉnh đầu truyền đến kia, Thẩm Diệc Thần kinh hỉ quay đầu lại, lại nhào vào trong lòng chị gái.
Vui mừng gọi: “Chị ơi!”
Hành động đó rơi vào trong mắt Thời Ngộ, không nhịn được mà bật cười.
Rốt cuộc anh cũng tin tưởng, quan hệ của cặp chị em này thật sự rất tốt, ngay cả động tác nhào vào người cũng giống nhau như đúc. Chẳng qua chiều cao có khác biệt, vị trí nhào vào trong lòng khác nhau, tình cảm sinh ra đương nhiên cũng không giống nhau.
“Đây là bạn trai của chị, em có thể gọi anh ấy là anh Thời Ngộ.” Hạ Sí giới thiệu với em trai.
Hai tay Thẩm Diệc thần chắp ra sau lưng, giống như lão cán bộ tuần tra vòng quanh người Thời Ngộ hai vòng, tinh tế đánh giá, yên lặng bình luận, cuối cùng, khoanh tay đứng ở Thời Ngộ trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, mạnh mẽ gọi lớn: “Anh rể!”
“Phốc……” Hạ Sí hoàn toàn không nhịn được.
Chị gái của cậu cũng không biết cách lấy lòng anh bằng!
Thời Ngộ hiển nhiên rất hưởng thụ, khi đối mặt cậu nhóc này càng thêm ôn hóa hơn, “Làm sao em biết được, phải gọi là anh rể?”
Thẩm Diệc Thần mở to đôi kia đen bóng mắt to tròn nhìn anh, đôi mắt tương tự với Hạ Sí, toát lên vẻ đơn thuần và ngây thơ của một đứa trẻ, “Bạn trai của chị gái, còn không phải là anh rể sao?”
Hừ, những người lớn kia đều xem cậu như một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu. Ngày hôm qua cậu ngồi trên xe đã nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện của mẹ và chị An Lan.
Chị gái vì tìm bạn trai nên mới về đây, mà mẹ lại nói, chị gái rất nghe lời bạn trai. Vì vậy cậu phải xây dựng mối quan hệ với anh rể tương lai thật tốt mới được!
Tuổi cậu tương đối nhỏ, nhưng cũng không phải là ngốc, nếu không xây dựng tốt quan hệ, sinh ra mâu thuẫn, anh rể tương lai sẽ dẫn chị gái chạy mất, cách xa hơn nữa thì làm sao bây giờ?
Bộ dạng ngoan ngoãn của Thẩm Diệc Thần rất được mọi người yêu thích, bắt đầu từ tiếng gọi “anh rể” kia, tâm tình Hạ Sí đã cảm thấy rất tuyệt vời.
Bên người cạnh cô không có nhiều người thân thiết lắm, lời chúc phúc của mẹ không biết có mấy phần thật giả, nhưng với tính tình thẳng thắn của em trai, đại diện cho sự tôn trọng đối với quyết định của cô.
Hạ Sí quyết định, lại thưởng cho cậu thêm một bao lì xì năm mới nữa!
Nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ trong phòng khách, Từ nữ sĩ không nhanh không chậm vịn tay vịn từ đi từ trên cầu thang xuống, tầm mắt nhẹ nhàng quét qua, chuẩn xác dừng lại trên người Hạ Sí và Thời Ngộ.
Từ nữ sĩ: “Đến rồi à?”
Hạ Sí gọi một tiếng mẹ.
Không cần giới thiệu, Thời Ngộ đã đứng ở bên cạnh cô, rồi chào hỏi Từ nữ Sí đứng ở trước mặt: “Chào bác gái.”
Đây cũng không phải là lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ, ngay cả bốn chữ lần đầu gặp mặt cũng không dùng được.
Cũng là gặp người lớn, nhưng bầu không khí ở đây hoàn toàn khác biệt với ở Thời gia, thậm chí Từ nữ sĩ còn nói chuyện với Thời Ngộ, cũng không thèm quan tâm đến người trong cuộc là cô đang ở đây.
Hạ Sí bị “đuổi đi” ra ngoài, ngồi xổm cửa cùng với Thẩm Diệc Thần, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Chị ơi, mẹ sẽ hung dữ với anh rể sao?” Ngày thường Từ nữ sĩ giáo dục cậu khá nghiêm khắc, Thẩm Diệc Thần có hơi lo lắng.
Hạ Sí lắc đầu: “Không biết.”
Cô cũng bị đuổi ra ngoài, ai biết hai người bên trong đang nói chuyện về cái gì, nhưng chắc chắn có liên quan đến cô.
Lần gặp người lớn này không giống như trong tưởng tượng của mình, Hạ Sí có chút bực bội, thuận miệng hỏi: “Dù sao cũng không phải hung dữ với em, sợ cái gì?”
“Hung dữ với anh rể cũng không tốt.” Thẩm Diệc Thần nhíu mày lại giống như người lớn, “Lỡ như anh rể bị mẹ hung dữ không vui, cãi nhau với chị, làm chị đau lòng thì làm sao bây giờ?”
“……” Cánh môi Hạ Sí khẽ run, trong nháy mắt đó thế mà lại nói không nên lời.
Người em trai này, thật sự là, lúc nào cũng đều nghĩ đến cô.
Nếu Thẩm Diệc Thần không dính cô như vậy, có lẽ trong lòng còn dễ chịu hơn một chút, có thể đúng lý hợp tình cùng tránh xa cậu, nhưng mỗi lần nhìn thấy……Sẽ luôn bị giọng nói trẻ con non nớt của cậu đánh bại.
Không lâu sau, cửa thư phòng bị người bên trong mở ra, hai chị em ngồi xổm ở cửa hoảng sợ, thấy Từ nữ sĩ và Thời Ngộ mặt không gợn sóng đi ra, hình tượng tượng, biểu cảm kia, không khác gì so với lúc mới đi vào.
Cho nên……
“Rốt cuộc anh và mẹ em đã nói chuyện gì?” Hạ Sí quấn lấy Thời Ngộ muốn đáp án, đối phương mỉm cười trả lời vài câu, đại khái chỉ nói, Từ nữ sĩ không ngăn cản bọn họ phát triển tình cảm.
*
Từ nữ sĩ và con trai cùng ở lại Thủy Mộc Thanh Uyển, mỗi ngày Hạ Sí đều lén lút đi đến nhà bạn trai, nhưng lại không thể ở chung.
Thẩm Diệc Thần cũng không thể ở lại đây quá lâu còn phải trở về đi học, mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt và dáng vẻ chờ mong của cậu, Hạ Sí không có cách nào nhẫn tâm ném cậu sang một bên.
Hạ Sí chỉ có thể cảm thán, “Nếu không phải ở cùng thằng nhóc như em, hiện tại chị sẽ ra ngoài ngay!”
“Chị muốn gặp anh rể, em biết!” Thẩm Diệc Thần thỉnh thoảng cũng sẽ hào phóng để cho cô ra ngoài, “Chị đi tìm anh rể chơi đi, nhớ trở về đó!”
Hạ Sí vỗ nhẹ đầu cậu, nếu mà không trở lại, ngược lại còn cảm thấy rất có lỗi với sự tin tưởng của thằng nhóc này.
Rất nhanh, kỳ nghỉ đông bảy ngày đã kết thúc, lớp dạy múa khôi phục lại chương trình dạy học như bình thường, Hạ Sí bắt đầu đi làm, mà Từ nữ sĩ cũng chuẩn bị đưa con trai trở về.
Tối hôm đó, Thẩm Diệc Thần hưng phấn cầm điện thoại di động của mẹ chạy đến trước mặt Hạ Sí, đưa cho cô xem, “Chị ơi, ngày mai chúng ta cùng đi công viên giải trí đi!”
Hạ Sí ngẩng đầu lên,trao đổi ánh mắt với Từ nữ sĩ đứng ở phía sau Thẩm Diệc Thần. Cô biết mẹ đã đặt xong vé máy bay chuẩn bị ra nước ngoài, nếu em trai sắp đi, chơi cùng cậu một lần cuối cùng, hẳn là cũng đủ làm cho cậu vui vẻ rất lâu.
“Được.” Hạ Sí mỉm cười.
Cầm lấy điện thoại di động muốn hẹn Thời Ngộ, lại thấy tin nhắn anh gửi đến trước khi thực hiện cuộc phẫu thuật:【Tri Tri, kế tiếp anh có hai ca giải phẫu.】
Thời Ngộ sẽ thông báo cho cô những điều này, là lo lắng có đôi khi cô gọi điện thoại không liên lạc được, làm cho trong lòng cô có lỗ hổng.
Một khi đã như vậy, Hạ Sí chỉ có thể thở dài, bỏ đi chủ ý trong lòng. Hai ca giải phẫu chắc chắn sẽ khiến người ta mệt mỏi, nếu cô mời Thời Ngộ, đối phương hơn phân nửa là đồng ý, như vậy sẽ không có đủ thời gian nghỉ ngơi.
*
Ngày hôm sau.
Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Diệc Thần đến công viên giải trí, nhưng đối với những thứ ở trong nước cậu bé cũng không quen thuộc, cậu bé ở đây cũng không khắc với những đứa trẻ cùng tuổi là bao, cái miệng nhỏ lúc nào cũng cười rất tươi.
Từ nữ sĩ là không chơi những trò này, toàn bộ hành trình chỉ phụ trách đưa tiền, Hạ Sí dẫn em trai đi chơi.
Công viên giải trí có khu vực ăn uống, Thẩm Diệc Thần chơi mệt mỏi, nhìn chằm chằm vào những ly nước trái cây có màu sắc đẹp mắt nuốt nước miếng.
Mua một ly cho cậu nếm thử, Thẩm Diệc Thần ôm đồ uống uống hết, không lâu sau lại ôm bụng nói muốn đi vệ sinh, “Mẹ ơi, chị ơi, con muốn đi vệ sinh.”
Gần đó vừa vặn có một nhà vệ sinh công cộng, cậu bé tám tuổi cũng đã đủ lớn, có thể tự mình đi vệ sinh, hai mẹ con đứng ở bên ngoài đợi.
Người nhiều như vậy, chờ thêm vài phút, nhưng vẫn không nhìn thấy Thẩm Diệc Thần ra ngoai, hai mẹ con có chút sốt ruột, nhờ một người đàn ông đi vào bên trong xem giúp, người đó báo lại, “Bên trong không có cậu bé như hai người nói.”
“Không thể nào!” Từ nữ sĩ lập tức đanh mặt lại, kiên định nói: “Diệc Thần sẽ không đi lung tung, nhất định thằng bé còn ở bên trong.”
Đây không phải là lần đầu tiên bà dẫn con trai ra ngoài, đối với cách cư xử của con trai mình, vẫn hiểu rất rõ.
Từ nữ sĩ không tin lời người khác nói, không màng đến ánh mắt của mọi người, trực tiếp vọt vào trong nhà vệ sinh nam, bên trong có người bị dọa sợ. Nhưng hiện tại Từ nữ sĩ không rảnh quan tâm đến, gõ cửa từng gian một, gọi tên con trai.
Hạ Sí càng thêm lý trí, đang chuẩn bị liên hệ với dịch vị của công viên giải trí, màn hình lại hiện lên một tin nhắn, còn có một tấm ảnh chụp.
Trong nháy mắt đó, lông tơ cả người Hạ Sí đều dựng thẳng lên, ngay sau đó lại hiện ra thêm một tin nhắn:【Hiện tại, thả lỏng, giao điện thoại di động ra, sẽ có người trao đổi đồ vật với cô.】
Một giây sau khi Hạ Sí nhìn thấy tin nhắn, có người đi ngang qua bên cạnh cô, điện thoại di động bị đổi đi, trong tay có thêm một cái tai nghe bluetooth.
Hạ Sí ngăn chặn kích động thét chói tai, nắm chặt tai nghe, lại không dám có động tác dư thừa, bởi vì không biết đôi mắt quan sát ở đâu, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô!
Vì bảo đảm Thẩm Diệc Thần an toàn, cô cần phải dựa theo chỉ thị. Hạ Sí quan sát hoàn cảnh xung quanh đi ngang qua, muốn làm chút gì đó, lại đột nhiên nghe thấy bên tai nghe truyền đến tiếng khóc quen thuộc của một đứa trẻ.
“Hiện tại cô có thể phản kháng.” Đối phương cười vô cùng kiêu ngạo, “Nhưng tôi không cam đoan, sau khi em trai của cô được hưởng thụ đãi ngộ như trước đây của cô một lần, thì có được may mắn như cô hay không đâu~”
Một câu nói đâm thẳng vào da đầu Hạ Sí.
Thẩm Mộ chính là một tên biến thái, chuyện gì cũng làm được ra! Cô không thể lấy Thẩm Diệc Thần ra để mạo hiểm.
Rốt cuộc, Hạ Sí cũng đến được địa điểm chỉ định.
Đối diện với ánh mắt như rắn độc kia, hô hấp Hạ Sí cứng lại.
Kiên nhẫn chờ lâu như vậy, rốt cuộc làm cho Hạ Sí thả lỏng đề phòng, “chủ động” đi đến trước mặt anh ta, trên mặt Thẩm Mộ treo một nụ cười hung ác nham hiểm, “Tính tình người em gái này, thật sự nhát gan hơn so với trước kia không ít.”
Ở trí nhớ của Thẩm Mộ, trước kia Hạ Sí chính là một tên điên!
Năm đó học lớp 12, chồng hiện tại của Từ nữ sĩ qua đời, Thẩm gia tranh chia tài sản. Từ nữ sĩ và đứa con trai nhỏ của mình, lấy được một nửa tài sản mà chồng để lại. Cứ như thế, Thẩm Mộ vẫn không cam lòng, bắt đầu gây ra đủ các loại phiền toái.
Từ nữ sĩ dẫn theo con trai nhỏ di cư ra nước ngoài, chính là vì không muốn đối đầu với Thẩm Mộ.
Dù sao, con trai của mình cũng còn nhỏ, rất dễ chịu tổn thương, mà Thẩm Mộ đã trưởng thành ghi hận bọn họ trong lòng.
Từ nữ sĩ cũng không yên lòng với con gái, khăng khăng dẫn theo Hạ Sí đi.
Ngày đó tìm được Hạ Sí, nhìn thấy cô cùng một người nam sinh khí chất bất phàm đi cùng một chỗ, Thẩm Mộ gọi đi vài cuộc điện thoại, rất nhanh đã tra ra được tình hình gần đây của Hạ Sí.
Tên điên kia, thế mà lại tìm được một người bạn trai che chở cô như vậy, thật đúng là vận khí tốt đến mức khiến người ra…… Chán ghét.
Làm sao anh ta có thể để cho con gái kẻ thù của mình sống thoải mái như vậy được?
Thám thính hành tung của Hạ Sí, Thẩm Mộ chuẩn bị ra tay, ai ngờ kia tên điên kia vừa thấy đến anh ta xuất hiện đã tràn ngập sự đề phòng. Anh ta phát hiện ra, biểu cảm của Hạ Sí khi đó đặc biệt thú vị, rõ ràng là sợ hãi nhưng lại muốn giả vờ bình tĩnh.
Mỗi ngày Hạ Sí đều sẽ đến trường đi học, nếu người đột nhiên biến mất, khẳng định sẽ bị phát hiện ngay lập tức, sẽ bất lợi đối với việc anh ta làm. Vì thế Thẩm Mộ thay đổi chủ ý, quyết định từ từ đánh tan tâm lý của Hạ Sí.
Giả vờ vô tình xuất hiện trước mắt Hạ Sí, mà một lần cuối cùng, anh ta vừa vặn gặp được Hạ Sí và bạn trai đi cùng nhau.
Dường như anh ta đã phát hiện ra điểm yếu của Hạ Sí, “Cô nói xem, nếu tôi kể lại toàn bộ những chuyện kia cho anh ta nghe, liệu anh ta có cảm thấy cô ghê tởm đến cực điểm hay không, xoay người ném cô đi một cách sạch sẽ?”
Giây phút đó, Thẩm Mộ như ước nhìn thấy trên mặt Hạ Sí mất đi huyết sắc.
Nghĩ đến, là vô cũng sợ hãi.
Hạ Sí càng đau khổ, anh càng thoải mái.
Nhưng ai cũng không ngờ được, trong lúc anh ta còn đang đắc chí, không biết tên điên kia lấy từ đâu ra một chai rượu đánh vào mặt anh ta, những mảnh nhọn sắc bén cứa vào trước cổ Thẩm Mộ, “Anh dám đi tìm anh ấy, tôi cũng dám giết anh, anh biết đấy, tôi không sợ chết!”
Cái ánh mắt kia, giống như hiện tại.
Tràn ngập sự căm ghét.