*con gái của phượng hoàng
Edit: Nibbles
Truyện được edit tại truyenwiki1.com trinhanhquynh0902!
Tô Yên Nhiên thật ra không nghĩ tới Tô Ngôn Sơ sẽ đồng ý sảng khoái như vậy, vội nói: “Cảm ơn tỷ tỷ, vậy muội cũng đi về trước để xem có cái gì cần chuẩn bị.”
Tô Ngôn Sơ nhìn bóng dáng Tô Yên Nhiên rời đi, ánh mắt thâm trầm. Kiếp trước cô đối với người thứ muội này, thật là tận tình tận nghĩa.
Không nghĩ tới cuối cùng lại là nuôi một con sói mắt trắng* tại bên người.
*nghĩa giống như câu “nuôi ong tay áo”, “ăn cháo đá bát” của nước ta đó
“Phụ thân, nếu là có một ngày, con lộng chết cái thứ nữ này của người, người sẽ thế nào?” Cô đè thấp giọng, hỏi Tô Thịnh Niên bên người.
Tô Thịnh Niên có chút ngoài ý muốn, theo bản năng hỏi: “Nó có phải hay không làm ra cái việc gì không thể tha thứ? Làm bị thương đến con sao?”
Tô Ngôn Sơ khóe miệng mang theo nụ cười nhạt, chẳng những làm bị thương rồi, mà còn hành hạ cô đến chết a.
Nhưng chuyện này, không thể nói với lão cha nhà mình, bằng không chỉ sợ lão cha cho rằng cô bị điên rồi a.
“Không có thương tổn đến con, bất quá tâm tư của thứ nữ này của người thế mà rất lớn nha.” Tô Ngôn Sơ tiếp tục nói, “Con trong lúc vô ý nghe được nàng ta cùng Vân Thiên Trọng thương lượng, muốn đoạt huyết mạch Chân Phượng của con đâu.”
Cô không thể nói thẳng sự việc đời trước, chỉ có thể nói như vậy.
Cô đương nhiên không có nghe được hai người bàn âm mưu, nhưng từ việc hai người này ngăn cản cô đồng ý hôn sự với Vân Bắc Hàn liền có thể nhìn ra, hai người này từ lúc này đã bắt đầu âm mưu cướp lấy huyết mạch của cô.
Cho nên, tâm tư này của bọn họ, khẳng định là có. Như thế cũng không tính là cô bôi nhọ bọn họ.
Tô Thịnh Niên nghe xong, sắc mặt thay đổi.
Hắn vốn dĩ cũng cảm thấy kỳ quái, lúc trước con gái ngoan đối với Tô Yên Nhiên còn rất tốt, giống như mấy ngày trước bỗng nhiên thay đổi.
Xem ra là ở mấy ngày trước vô tình nghe được đi?
“Lá gan của hai người này thế nhưng lại to đến như thế sao? Nếu là quả thực như thế, như vậy Tô Yên Nhiên cùng Vân Thiên Trọng, đều không thể tha!” Tô Thịnh Niên sắc mặt cũng trở nên lạnh nhạt nghiêm túc, “Người đâu!”
Tiếp theo nháy mắt, một hắc y nhân liền xuất hiện ở trước mặt Tô Thịnh Niên.
“Gia chủ, có gì phân phó?”
“Trong vòng 3 ngày, ta muốn nhìn thấy đầu của Tô Yên Nhiên cùng Vân Thiên Trọng……”
Tô Thịnh Niên đang muốn phân phó hắc y nhân đi lấy đầu của Tô Yên Nhiên cùng Vân Thiên Trọng, lại bị Tô Ngôn Sơ ngăn cản.
“Phụ thân, chuyện này người không cần phải xen vào.” Tô Ngôn Sơ mở miệng nói, “Vân Thiên Trọng rốt cuộc là hoàng tộc, tuy rằng cũng không được sủng ái, nhưng người cứ như vậy gϊếŧ hắn, sẽ đưa tới phiền toái. Còn có, Tô Yên Nhiên rốt cuộc cũng là nữ nhi của người, người dựa vào một câu nói của con liền đi gϊếŧ cô, như thế nào thì cũng thấy không hợp lý. Việc này bản thân con cũng có thể xử lý, trước tiên cứ để ý hai người này.”
“Ta không thèm quan tâm mấy cái quy củ vớ vẩn đấy, dám đụng đến con gái ngoan của ta , kể cả là hoàng đế cũng gϊếŧ chết.” Tô Thịnh Niên có chút khinh thường mà mở miệng nói.
Tô Ngôn Sơ cười, nghiêm túc mà nói: “Con đối hai người bọn họ chính là tận tình tận nghĩa, bọn họ lại ở sau lưng làm hại con, con nếu là không thu thập bọn họ, bọn họ có phải hay không còn nghĩ con là tượng đất? Ta muốn tự tay thu thập bọn họ.”
Tô Thịnh Niên nghe xong, nhưng thật ra lại theo ý Tô Ngôn Sơ, hướng tới hắc y nhân nói: “Vậy trước lưu lại đi, phái người nhìn chằm chằm, nếu bọn họ có hành động gì dị thường, nhanh chóng bẩm báo cho ta. Cẩn thận một chút, đừng rút dây động rừng.”
“Rõ!” Hắc y nhân đáp ứng, liền rời đi.
Sau khi hắc y nhân rời khỏi, Tô Thịnh Niên nghĩ nghĩ, có chút lo lắng mà mở miệng hỏi: “Ngươi biết rõ Tô Yên Nhiên có tâm tư như vậy, vì cái gì còn muốn cho Tô Yên Nhiên đi theo?”
Tô Ngôn Sơ cười nhẹ ra tiếng: “Nếu con không biết bọn họ tâm tư, có lẽ sẽ bị bọn họ tính kế, nhưng hiện tại con đã biết bọn họ rắp tâm hại người, phụ thân cảm thấy bọn họ còn có thể động được vào con?”
Tô Thịnh Niên ngẩn ra, theo sau biểu tình hòa hoãn xuống.
Nói cũng phải.
Tuy rằng nữ nhi ngoan nhà mình gặp chuyện luôn bình thản, không tranh không đoạt, cũng không khoe khoang, nhưng hắn biết con gái nhà mình tuyệt vời như thế nào.
Thời điểm lần đầu tiên cô ở trước mặt người ngoài bại lộ huyết mạch Chân Phượng, vẫn là bốn năm trước, ở Nam Cương.
Chân Phượng huyết mạch vừa lộ ra, cô liền trở thành tiêu điểm của thiên hạ, có gia tộc cùng thế lực muốn cướp cô để làm việc cho bọn họ, càng có người muốn gϊếŧ cô cướp lấy huyết mạch.
Ngay lúc đó, bên người cô chỉ có một đội ám vệ, chưa ra khỏi Nam Cương đã tiêu hao hầu như không còn.
Cho nên cô lẻ loi một mình, từ Nam Cương đi ra, một đường đi phía Bắc.
Thẳng đến hắn tìm được cô, đã là ba tháng sau.
Thời điểm hắn tìm được cô, cô một thân quần áo cũ nát, đầu tóc đen tùy ý búi, gương mặt thanh lệ tươi cười mang theo bụi đất.
Khi đó, hắn hỏi cô thế nào.
Cô chỉ là thập phần bình thản mà nói một câu “còn tốt”.
Nhưng hắn biết, ba tháng kia, cô chỉ có mười ba tuổi, khẳng định đã trải qua đếm không hết số lần bị chặn gϊếŧ, bắt cóc, ăn qua không biết bao nhiêu là khổ.
Nếu là người bình thường, chỉ sợ đã sớm sụp đổ, nhưng cô chẳng những một người có thể gánh vác trở về, còn dùng dáng vẻ thong dong khiến mọi người kinh diễm.
Mặc dù sau đó cô mất đi ký ức, nhưng hắn biết, con gái của mình khiến cho mọi người đều phải kinh diễm, vẫn còn ở đó như trước.
Trừ phi cô đối với Tô Yên Nhiên không hề phòng bị, sau đó bị tính kế, nói cách khác, Tô Yên Nhiên xác thật không có cơ hội.
“Nếu con đã quyết định, vậy đi thôi.” Tô Thịnh Niên bỗng nhiên mở miệng nói, “Tuy rằng hiện tại Ngôn nhi cũng rất tốt, nhưng cha vẫn là chờ mong thời điểm con trở về, có thể trở lại thành Phượng chi nữ thật sự, khiến người đời kinh diễm nhất.”
Phượng chi nữ thật sự khiến cho người đời kinh diễm?
Tô Ngôn Sơ im lặng.
Vân Bắc Hàn nói qua, hai năm trước cô cái gì cũng biết, là người tài năng xuất chúng, tuyệt vời nhất mà hắn từng thấy.
Lão cha của cô nói, cô là Phượng chi nữ khiến cho người đời kinh diễm nhất.
Cô vẫn là cảm thấy, người mà bọn họ nói, cùng cô không quan hệ gì.
Cho nên hiện tại, ngay cả cô cũng gấp không chờ nổi mà muốn biết cô trước khi mất trí nhớ , rốt cuộc là bộ dáng gì.
Hy vọng cô có thể mau chóng khôi phục ký ức.
–
Tô Thịnh Niên hy vọng cô khôi phục ký ức.
Tô Ngôn Sơ bản thân cũng hy vọng như vậy.
Nhưng có một số người, lại một chút đều không muốn cô khôi phục ký ức.
Sau khi Tô Yên Nhiên rời đi, liền vội vàng đi tìm Vân Thiên Trọng.
“Thiên Trọng ca ca, làm sao bây giờ? Tô Ngôn Sơ quyết định muốn đi núi Hoành Sơn, nàng ta muốn tìm về ký ức đã mất kia. Làm sao bây giờ?” Mới vừa vào cửa, cô ta liền thập phần sốt ruột mà mở miệng nói.
Vân Thiên Trọng nghe xong, cũng thoáng cả kinh.
“Nàng ta tại sao lại bỗng nhiên có ý nghĩ như vậy? Trước kia chúng ta không phải khuyên qua, đem loại ý muốn này của nàng ta dập tắt hay sao?”
Tuy rằng hắn đã quen Tô Ngôn Sơ mấy năm nay, nhưng vẫn là nhớ rõ hai năm trước, Tô Ngôn Sơ của mất trí nhớ.
Khi đó hắn gặp qua cô một lần, cô chỉ là an tĩnh mà ngồi, có đôi khi sẽ câu miệng cười nhạt, giống một tiểu thư khuê các.
Nhưng không ai có thể bỏ qua cô, bởi vì khi đó cô truyền thuyết, cùng Vân Bắc Hàn giống nhau, che kín thiên hạ.
Nếu sau đó cô không có mất trí nhớ, đừng nói tới gần cô, lừa gạt sự tín nhiệm của cô, liền tính là nhìn lên cô, đều là xa xỉ.
“Ta cũng không biết là vì nguyên nhân gì khiến cho nàng ta bỗng nhiên có cái ý nghĩ này, nhưng lần này ta khuyên không được. Nàng ta nhất định sẽ đi núi Hoành Sơn, làm sao bây giờ? Thiên Trọng ca ca? Nếu nàng ta khôi phục ký ức, chúng ta liền một chút hy vọng đều không có.” Tô Yên Nhiên biểu tình mang theo không cam lòng.
Cô ta trăm ngàn lần không muốn Tô Ngôn Sơ khôi phục ký ức.
Điểm này, không cần Tô Yên Nhiên nói, Vân Thiên Trọng cũng biết, hắn tất nhiên cũng không muốn để Tô Ngôn Sơ khôi phục ký ức.
“Ngươi nghĩ cách đi cùng nàng ta đi, ta sẽ triệu tập người giúp ngươi, nếu không thể ngăn cản nàng ta khôi phục ký ức, liền thử xem có thể hay không trước tiên động thủ, cướp lấy huyết mạch.” Vân Thiên Trọng cắn răng nói.
——
Lão cha làm mình quá ưng ý nên hôm nay mình quyết định đăng sớm một chút hhhh
18:33 8/1/2022